Tin Cộng Đoàn
Tin Cộng Đoàn
- Viết bởi Dân Chúa
Hoà Lan.Vào lúc 13g00 ngày 31 tháng 10 năm 2021 tại Thánh Ðường Sint Servatiuskerk ở thành phố Westerhoven đồng hương Việt Nam tại Hoà Lan và một số đồng hương đến từ Ðức Quốc đã cùng tham dự thánh lễ cầu nguyện cho các đẳng linh hồn và tưởng niệm cố tồng thống Ngô Ðình Diệm và bào đệ của ông là Ngô Ðình Nhu đã bị giết hại vào ngày 2/11/1963 trong cuộc đảo chính ngày 1/11/1963.
Trong phần cầu nguyện cho các đẳng linh hồn, Linh Mục Phero Nguyễn Ðức Minh, chánh xứ tại Westerhoven đã cùng đồng tế với các linh mục Giuse Lê Văn Thắng, Gioan Nguyễn VănThông và linh muc Tuyên Uý Phero Nguyễn Văn Sơn đến từ Hoa Kỳ.
Sau nghi thức thánh lễ Công Giáo, ông Lưu Phát Tấn, người điều khiển chương trình nghi lễ đã mời mọi người cùng hướng về di ảnh cố Tổng Thống Ngô Ðình Diệm được rước đến bàn thờ và tiến hành nghi thức chào quốc kỳ, tưởng niệm các chiến sĩ hy sinh vì tổ quốc và đồng bào đã bỏ mình trên đường tìm Tự Do.
Tiếp theo đó mọi người cùng tiến đến bàn thờ và đặt những ngọn nến nhỏ trước di ảnh của cố tổng thống Ngô Ðình Diệm. Những ngọn nến với ánh sáng lung linh hoà nhập với tiếng hát của ca đoàn công giáo đã tạo nên một không khí thật trang nghiêm và đầm ấm.
Một số vị trong các sắc phục của người quân nhân và cảnh sát Việt Nam Cộng Hoà và đại diện phái đoàn Cộng Ðồng đến từ Mönchengladbach Ðức Quốc đã được ban tổ chức mời lên dâng hương trước di ảnh cố tổng thống Ngô Ðình Diệm
Linh mục Phero Nguyễn Ðức Minh, trưởng ban tổ chức nghi lễ đã nêu lên ý nghĩa của lễ tưởng niệm, đã được thực hiện tại Hoà-Lan nhiều năm nay, nói lên lòng biết ơn của người dân
Việt Nam đối với cố tổng thống Ngô Ðình Diệm, một vị lãnh đạo suốt đời vì dân vì nước. Sau đó, bà Nguyễn Thị Tuyết Lê đại diện Ban Chấp Hành Cộng Ðồng Việt Nam Tỵ Nạn Cộng Sản tại Hoà Lan đọc lại tiểu sử cố tổng thống Ngô Ðình Diệm, cả đời phục vụ tổ quốc. Dưới thời đệ nhất Việt Nam Cộng Hoà, gần 1 triệu đồng bào di cư từ Bắc vào Nam năm 1954 đã được tận tình giúp đỡ, đời sống người dân miền Nam Việt Nam lúc đó thật sung túc, no ấm và yên bình
Óng Nguyễn Văn Rị, chủ tịch Cộng Ðồng người Việt tại Mönchengladbach và hiện cũng là thành viên của Ban Chấp Hành Liên Hội Người Việt Tỵ Nạn Ðức Quốc cũng bày tỏ lòng ngưỡng mộ của ông đối với cố tổng thống Ngô Ðình Diệm. Trong dịp này, ông Lưu Phát Tấn
cũng giới thiệu ông Nguyễn Văn Rị là một cựu quân nhân Việt Nam Cộng Hoà, người đã 5 lần nhận huân chương cao quý của Ðức Giáo Hoàng và của chính phủ Ðức do các hoạt động phục vụ tôn giáo và xã hội của ông.
Chương trình được tiếp nối với phần văn nghệ do các ca sĩ tại Hoà-Lan phụ trách. Sau phần văn nghệ, mọi người cùng dự tiệc trà do ban tổ chức khoản đãi. Buổi lễ chấm dứt lúc 18g00 cùng ngày.
Thế Truyền tường thuật
- Viết bởi Lm. Nhân Quang
Một bữa tối tại vận động trường Los Angeles, Mỹ, một diễn giả nồi tiếng – ông John Keller, được mời thuyết trình trước khoảng 100.000 người. Đang diễn thuyết bỗng ông dừng lại và dõng dạc nói:
– Bây giờ xin các bạn đừng sợ! Tôi sắp cho tắt tất cả đèn trong sân vận động này.
Đèn tắt. Cả sân vận động chìm sâu trong boáng tối âm u. Ông John Keller nói tiếp:
– Bây giờ tôi đốt lên một que diêm. những ai nhìn thấy ánh lửa của que diêm đang cháy thì hãy hô to “Đã thấy!”.
Một que diêm được bật lên, cả sân vận động vang lên: “Đã thấy!”.
Sau khi đèn được bật sáng trở lại, ông John Keller giải thích:
– Ánh sáng của một hành động nhân ái dù nhỏ bé như một que diêm cũng sẽ chiếu sáng trong đêm tăm tối của nhân loại y như vậy.
Một lần nữa, tất cả đèn trong sân vận động lại được tắt. Một giọng nói vang lên:
– Tất cả những ai ở đây có mang theo diêm quẹt, xin hãy đốt cháy lên !
Bỗng chốc cả vận động trường rực sáng.
Ông John Keller kết luận:
– Tất cả chúng ta cùng hợp lực nhau có thể chiến thắng bóng tối, chiến tranh, khủng bố, cái ác và oán thù bằng những đóm sáng nhỏ của tình thương, sự tha thứ và lòng tốt của chúng ta. Hoà bình không chỉ là môi trường sống vắng bóng của chiến tranh. Hòa bình không chỉ là cuộc sống chung không tiếng súng. Vì trong sự giao tiếp giữa người với người, đôi khi con người giết hại nhau mà không cần súng đạn, đôi khi con người làm khổ nhau, áp bức bóc lột nhau mà không cần chiến tranh.
@ Suy ngẫm
Cách tốt nhất để xây dựng hòa bình là tăng thêm thật nhiều những hành động yêu thương và hảo tâm với đồng loại. Những hành động yêu thương xuất phát từ lòng nhân hậu sẽ như những ánh sáng nho nhỏ của một que diêm. Nhưng nếu mọi người cùng đốt lên những ánh sáng bé nhỏ, những hành động yêu thương sẽ có đủ sức mạnh để xua tan bóng tối của những đau khổ và cái ác.
@ Cầu nguyện
Lạy Mẹ Maria!
Trong đêm tối bóng đen giăng đầy
Một ánh sao lẻ loi lấp lánh
Tạo vẻ đẹp huyền ảo ước mơ
Một niềm hy vọng lóe bùng lên.
Một việc nhỏ nhoi lòng bác ái
Phất lên rạo rực niềm vui tiến
Nhiều lòng bác ái giăng đầy sáng
Thế giới hòa bình chan chứa yêu. Amen.
Linh mục: Nhan Quang
- Viết bởi Vincent Nguyễn & Josef Bui
- Viết bởi Lm. Nhan Quang
Hai người bạn dừng ôtô ở trước đèn đỏ. Người lái xe không nói gì, còn người bạn quay sang thở dài bảo:
– Phí bao nhiêu thời gian vì đèn đỏ! Với chừng ấy thời gian, người ta có thể viết cả một cuốn sách! Bảo sao ai cũng khó chịu khi phải dừng đèn đỏ.
Người lái xe vẫn không nói gì. Người bạn liền đập vào tay:
– Có nghe tớ nói không?
– Không!
– Tại sao hả?
– Vì tớ đang có việc của tớ.
– Cậu đang làm gì? Tớ có thấy cậu đang làm gì đâu?
– Tớ đang chúc may mắn – Người lái xe đáp – Tớ đã quen mỗi lần dừng đèn đỏ, tớ lại nghĩ tới và chúc một người thân hoặc bạn bè được may mắn. Thật là may vì tớ đã có thời gian để chúc cho rất nhiều người may mắn, mà nếu không có những lúc dừng đèn đỏ, hẳn cả ngày bận rộn tớ sẽ chẳng nhớ ra đâu…
@ 𝗦𝘂𝘆 𝗻𝗴𝗮̂̃𝗺
Mọi tình huống xảy ra đều có nguyên nhân của nó. Một tình huống xảy ra đều giúp con người trải nghiệm và rút bài học. Chớ bực bội khi nó không phù hợp ý muốn của mình. Tập nhìn cách tích cực để nhận ra vấn đề hữu ích hơn. Như thế, cuộc sống dù vui hay buồn, hạnh phúc hay đau khổ, sung sướng hay vất vả, tất cả dệt nên cuộc đời. Cuộc đời ấy đáng sống hay không do tâm trí con người suy tưởng. Đứng phàn nàn, trách móc! Cuộc sống là một dòng chảy, nhưng không quá hối hã, vội vàng đến nỗi quên mất cái cao quý là gia đình, người thân. Đôi lúc phải dùng ‘đèn đỏ’ để ngừng lại, gác mọi công việc mà hồi tâm về cha mẹ, anh chị, họ hàng, người thân…
@ 𝗖𝗮̂̀𝘂 𝗻𝗴𝘂𝘆𝗲̣̂𝗻
𝘓𝘢̣𝘺 𝘔𝘦̣ 𝘔𝘢𝘳𝘪𝘢!
𝘟𝘪𝘯 𝘣𝘢𝘯 𝘤𝘩𝘰 𝘤𝘰𝘯
𝘚𝘰̂́𝘯𝘨 𝘣𝘪𝘦̂́𝘵 𝘥𝘶̛̀𝘯𝘨 𝘭𝘢̣𝘪 𝘯𝘨𝘩𝘪̃ 𝘴𝘶𝘺
𝘊𝘰̂𝘯𝘨 𝘰̛𝘯 𝘤𝘩𝘢 𝘮𝘦̣ 𝘯𝘶𝘰̂𝘪 𝘤𝘰𝘯 𝘵𝘩𝘢́𝘯𝘨 𝘯𝘨𝘢̀𝘺
𝘛𝘪̀𝘯𝘩 𝘢𝘯𝘩 𝘵𝘪̀𝘯𝘩 𝘤𝘩𝘪̣ 𝘵𝘳𝘪𝘦̂̀𝘯 𝘮𝘪𝘦̂𝘯
𝘎𝘪𝘶́𝘱 𝘤𝘰𝘯 𝘵𝘶̛̀𝘯𝘨 𝘣𝘶̛𝘰̛́𝘤 𝘷𝘶̛̃𝘯𝘨 𝘵𝘳𝘦̂𝘯 đ𝘶̛𝘰̛̀𝘯𝘨 đ𝘰̛̀𝘪.
𝘋𝘶̛̀𝘯𝘨 𝘭𝘢̣𝘪 đ𝘦̂̉ 𝘯𝘦̂𝘯 𝘯𝘩𝘰̛́ 𝘳𝘢̆̀𝘯𝘨
𝘛𝘩𝘢̂̀𝘺 𝘤𝘰̂, 𝘵𝘩𝘢̂𝘯 𝘯𝘩𝘢̂𝘯 𝘯𝘨𝘶𝘺𝘦̣̂𝘯 𝘤𝘢̂̀𝘶 𝘤𝘩𝘰 𝘤𝘰𝘯
𝘟𝘪𝘯 𝘔𝘦̣ 𝘤𝘩𝘶𝘺𝘦̂̉𝘯 𝘵𝘳𝘢̀𝘯 𝘩𝘰̂̀𝘯𝘨 𝘢̂𝘯
𝘉𝘢𝘯 𝘤𝘩𝘰 𝘵𝘢̂́𝘵 𝘤𝘢̉ 𝘉𝘪̀𝘯𝘩 𝘢𝘯 𝘵𝘳𝘰𝘯𝘨 đ𝘰̛̀𝘪. 𝘈𝘮𝘦𝘯.
Lm. Nhân Quang
- Viết bởi Lm. Nhan Quang
Đó là một buổi sáng sương mù phủ kín, ngày 4-7-1952 khi Florence Chadwick bước xuống nước bơi vượt eo biển từ đảo Catalina đến bờ biển California. Bơi đường trường không phải là một điều mới lạ đối với Florence, bởi cô từng vượt biển Manche (giữa nước Anh và Pháp) ở cả hai chiều.
Buổi sáng hôm đó nước lạnh cóng, còn sương mù thì dày đến nỗi cô khó có thể nhìn thấy chiếc thuyền trong đoàn. Sau khi đã bơi hơn 15 tiếng đồng hồ, cô yêu cầu mọi người kéo cô lên thuyền. Huấn luyện viên của Florence ráng hết sức để động viên cô bởi họ đã rất gần bờ, nhưng cô chỉ nhìn thấy sương mù và sương mù. Vì thế cô bỏ cuộc… khi cách đích không tới nửa dặm.
Sau đó cô tâm sự: “Không phải tôi biện hộ cho mình, nhưng nếu tôi nhìn thấy bờ, tôi đã có thể bơi đến đích”. Không phải cái lạnh hay sự sợ hãi, hay sự kiệt sức đã khiến cho Florence Chadwick thất bại, mà chính là sương mù.
Hai tháng sau cũng chính tại eo biển đó, cũng là khoảng cách đó, Florence Chadwick đã lập một kỷ lục mới, bởi vì giờ đây cô có thể nhìn thấy đất liền.
@ Suy ngẫm
Nhiều lúc chúng ta cũng thất bại, không phải vì chúng ta sợ hay bởi áp lực của những người xung quanh hay tại bất cứ điều gì, mà chỉ vì chúng ta không nhìn thấy đích đến của mình.
+ “Tôi đã chiến đấu trong trận đấu cao đẹp,
đã chạy hết chặn đường, đã giữ vững niềm tin” (Tm 4,7)
+ Cùng đích của đời sống Ki-tô hữu là được chính Chúa.
@ Cầu nguyện
Lạy Mẹ Maria!
Thiên Chúa Nguyên Thủy và Cùng Đích
Tác sinh vạn vật và con người
Sau cùng tất cả được quy tụ
Cùng Đích là Ngài ban hạnh phúc
Đời con rong ruổi bao thời gian
Nếu lạc hướng tiêu mất đích điểm
Lạc lõng giữa đời trăm khổ đau
Tựa vào Mẹ con được bình an. Amen.
Lm. Nhân Quang
- Viết bởi Lm. Nhân Quang
Mr.Thomas là một chủ nông trại giàu có. Ông và vợ mình đối xử rất thân thiện với mọi người nên ai cũng yêu mến họ cả.
Một hôm ông thấy vợ mình, bà Thomas sai người giúp việc đến cuối làng, nhà bà John – một tá điền của ông – để mượn một cái bào rau củ. Sau khi người này đi khỏi, ông hỏi vợ :
– Anh không nghĩ rằng nhà ta lại không có một cái bào hay không đủ khả năng mua mà em lại sai người đi mượn cho thêm phiền phức như thế.
Bà Thomas từ tốn trả lời :
– Đây, anh xem, cái bào của nhà ta vẫn còn rất tốt. Em biết mọi người ở vùng này đều yêu quí chúng ta vì chúng ta đem lại nhiều vật chất cho họ hơn các ông chủ khác; nhưng em không muốn như vậy. Em muốn được yêu mến bằng một thứ tình cảm cao hơn, tình làng xóm. Mà điều đó chỉ có thể khi nào chúng ta và họ không có khoảng cách giữa chủ và tớ, giữa giàu và nghèo. Như vậy chuyện cái bào rau củ chỉ là cái cớ để anh và em đến gần với mọi người hơn mà thôi.
@ Suy ngẫm
+ Anh em trong họ rất gần,
Nhưng không đi lại dân dần thành xa.
Người ngoài lui tới vào ra,
Buồn vui chia sẻ cùng ta thành gần.
+ Chỉ nghĩ đến bản thân mà phớt lờ người khác,
Chỉ yêu bản thân mà thờ ơ với người xung quanh,
Đó là sự ích kỷ ngu si.
Việc này không chỉ hại chết người khác
Mà còn hại chến chính bản thân mình.
@ Cầu nguyện
Lạy Mẹ Maria!
Tình làng nghĩa xóm diệu vời thay!
Tình cảm có nhau lúc khó khăn
Hơi ấm bàn tay sưởi ấm lòng
Ngọt ngào lời nói lòng an ủi.
Đâu có yêu thương có Chúa cùng
Tình thương nhân rộng đầy hồng phúc
Ơn lành Chúa xuống trổ hoa thiêng
Làng xóm an bình phúc triền miên. Amen.
Lm. Nhân Quang
- Viết bởi Dân Chúa
Ngày 21.8. 2021, tại nhà thờ chính tòa Tours Thánh Étienne, Đức Cha Jordy, TGM Tours
chủ lễ an táng trực tuyến Linh Mục Giuse Vũ Văn Thơ khi sáng tác nhạc cha lấy tên Vũ Mộng Thơ, sinh 6.11.1953 tại Ninh Bình, VN và qua đời tại Pháp, 11.8. 2021, 67 tuổi, sau 35 năm linh mục. Đồng tế có Cha Tổng Đại Diện Raimbault, một số linh mục Pháp, 10 linh mục VN, phụ lễ có 4 Phó Tế, 2 VN và 2 Pháp
==> Đọc tiếp
- Viết bởi Lm. Nhan Quang
Khi tôi chỉ mới chập chững biết đi, gia đình tôi đã gặp phải sóng gió, ba mẹ quyết định chia tay bởi tình cảm cả hai dành cho nhau đã hết. Tôi sống cùng mẹ và mỗi năm chỉ được gặp cha hai lần. Đó là những khoảng thời gian hạnh phúc nhất của tôi. Cha đã dạy tôi biết bơi, biết chèo thuyền đi khắp các đảo và lênh đênh trên mặt biển yên bình…Cha cố thực hiện tất cả những gì tôi muốn, dường như đó là cách ông bù đắp tình cảm cho đứa con bé bỏng.
Từ khi lên 12 tuổi, tôi không được đi chơi với cha lần nào nữa. Đến năm tôi 14, mẹ tôi tái giá và sau đó là những chuỗi ngày đau khổ, bất hạnh của hai mẹ con. Mẹ thường xuyên bị cha dượng đánh, có lần phải đi bệnh viện cấp cứu.
Vào một ngày nọ, tôi nghe có tiếng loảng xoảng của bát đĩa, cửa kính vỡ, rồi tiếng dượng mắng chửi và đánh mẹ tôi…Tôi chạy xuống cầu thang và thấy ông đang say rượu, ngồi ngả nghiêng trên ghế, còn mẹ tôi nằm sụp trên ghế dài. Dượng nhìn thấy tôi, và tôi biết mình là người tiếp theo phải chịu trận đòn kinh khủng ấy. Thế nên tôi cố chạy thật nhanh ra cửa để thoát khỏi căn nhà u ám đó.
Tôi đến buồng điện thoại công cộng và gọi cho cha tôi:
– Cha ơi, hãy giúp con và mẹ với, con không biết phải làm gì vào lúc này cả!
Tôi khẩn thiết cầu cứu trong điện thoại, và mong chờ câu nói của cha rằng: “Con gái ơi, hãy đợi cha. Cha sẽ đến ngay”
Nhưng tôi hoàn toàn thất vọng, cha xin lỗi vì không thể đến được. Lòng tôi nặng trĩu và rất giận cha. Dù không có tiền, không có người thân và cũng không biết nhờ ai giúp đỡ, nhưng tôi quyết không bao giờ quay về căn nhà đó nữa. Trong cơn tuyệt vọng, tôi chợt nhớ đến người bạn của mẹ và chạy đến nhờ cô ấy tìm giúp một công việc nuôi sống bản thân. Cuộc đời tự lập của tôi bắt đầu từ đấy.
Ba tháng sau, tôi vẫn không liên lạc với cha, mỗi lần nghĩ đến ông là tim tôi nhức nhối. Hình ảnh ông bỏ rơi mẹ con tôi trong lúc tôi sợ hãi nhất vẫn còn ám ảnh.
Cho đến một ngày tôi nhận được tin cha đang hấp hối và ông muốn gặp tôi. Tôi đến thăm và gặp cha đang nằm trên giường bệnh, thân hình gầy gò, ốm yếu. Nhìn cha như thế, tôi không cầm được nước mắt. Thì ra, cha tôi mắc phải căn bệnh hiểm nghèo và nó đang bào mòn sức sống của ông từng giờ. Do đó, ông không thể đến với tôi trong lúc tôi cần sự giúp đỡ. Tôi thật sự hối hận vì đã không quan tâm đến cha mình trong suốt thời gian qua. Tôi chỉ cần cha lúc nào cũng sẵn sàng đáp ứng những yêu cầu của tôi, mà không biết rằng người cũng rất cần tôi săn sóc, an ủi. Cha áp tay tôi vào má và nói:
– “Cha biết con đã đau khổ rất nhiều nhưng cha…cha không thể giúp con được. Lúc đó, cha chỉ muốn nói rằng: Con gái ơi, hãy đợi cha. Cha sẽ đến ngay… nhưng cha không nói được…”. Hai hàng nước mắt lên dài trên má ông.
Tôi oà khóc nức nở. Cha lùa đôi tay gầy guộc vào tóc tôi và an ủi tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được tình thương của cha với tôi vẫn vẹn nguyên như ngày tôi còn thơ bé.
Thế đấy các bạn, tình thương của đấng sinh thành với con cái luôn vô bờ và trường tồn mãi mãi. Thế nhưng, không phải lúc nào ta cũng hiểu hết được. Sẽ có lúc ta hờn giận, trách móc vì mẹ cha chẳng thể đáp ứng được điều ta mong muốn, nhưng đằng sau đó có thể là những câu chuyện cảm động như chúng ta vừa nghe. Hãy luôn yêu thương và quan tâm đến cha mẹ, bởi dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, tình yêu thương họ dành cho bạn vẫn là bất biến.
@ Suy ngẫm
+ Cha là bóng cả cây cao
Chở cha con những lao đao cuộc đời.
+ Chỉ có cha mẹ mới yêu con vô điều kiện,
Cả thế giới này phải có điều kiện mới yêu con.
+ Một người cha nghiêm khắc
luôn nặng lời khi khiển trách con cái,
nhưng vẫn là người cha tốt trong mọi hành động.
@ Cầu nguyện
Lạy Mẹ Maria!
Tình cha thương mến các con
Diễn tả tình Chúa yêu thương con người
Chúa yêu chăm sóc đoàn chiên
Tình cha mục tử chăm con từng ngày.
Mẹ ơi chúc phúc người cha
Còn sống trần thế hay đã qua đời
Luôn ơn nghĩa Chúa dạt dào
Hưởng ấm tình Chúa gia đình ấm vui. Amen.
Lm. Nhan Quang
- Viết bởi Trầm Hương Thơ
- Viết bởi Lm. Nhan Quang
Đứa con đầu lòng của tôi, một cháu gái, ra đời ngày 27-7-2002. Tôi cứ tưởng rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng để sinh cháu. Tôi đọc sách và các bài báo viết về việc sinh con và chăm sóc trẻ. Phòng dành riêng cho cháu đã được chuẩn bị sẵn sàng. Tôi cũng đã chuẩn bị đèn ngủ, tã lót, núm vú cao su, thau chậu và mọi thứ cần thiết khác. Cảm giác của tôi lúc đó là không còn có thể chuẩn bị gì thêm.
Điều mà tôi chưa hề chuẩn bị là cái cách mà toàn thể thế giới này thay đổi ngay từ giây phút cháu bé được sinh ra. Tình yêu tuyệt đối mà tôi dành cho cháu bé có thể làm tôi rơi lệ. Tôi đâu ngờ rằng tôi không thể hát hết câu hát ru đầu tiên vì không cầm được nước mắt.
Tôi chẳng có khái niệm gì là mình sẽ cảm thấy thế nào khi cô y tá trao cháu bé cho tôi rồi bảo: “Cháu đang tìm chị đây này!”, và hình ảnh đôi mắt xanh sâu thẳm của cháu nhìn tôi sẽ in đậm dấu ấn trong lòng tôi mãi.
Tôi hoàn toàn không biết rằng vì một ai đó mà mình có thể dễ dàng tổn thương đến thế. Lần đầu tiên mang cháu đi siêu thị làm cho tôi có cảm giác như gấu mẹ bảo vệ gấu con. Ra khỏi cửa mà không mang cháu bé theo cũng làm tôi lo lắng đến thót tim.
Tôi cũng không biết rằng sự xuất hiện của cháu bé đã thay đổi hẳn cách nhìn của tôi và chồng tôi đối với nhau. Hạ sinh một đứa trẻ và quá trình cho bú mớm cho tôi thấy rõ giá trị bản thân mình. Ai đó sao không cho tôi biết rằng tôi chẳng còn có thể xem bản tin buổi tối vì tất cả những tin tức về trẻ em bị ngược đãi đều làm tôi mường tượng đến khuôn mặt của con gái tôi.
Tại sao chẳng ai nói cho tôi biết về những chuyện như thế? Tôi thật sự bị choáng ngợp. Tôi chưa lần nào xa cháu bé mà lại không luôn nghĩ về nó, hay mỗi lần thấy một vết đỏ trên da nó mà lại không làm tôi lo lắng. Liệu tôi có thể trở thành một người mẹ thật sự như tôi mong muốn cho con gái tôi?
Tôi thường nghe nói, và giờ đây tôi biết đó là sự thật, rằng khi một phụ nữ sinh đứa con đầu tiên là có hai sự ra đời. Trước hết là sự ra đời của đứa trẻ, thứ đến là sự ra đời của bà mẹ. Có lẽ sự ra đời này là sự ra đời không thể chuẩn bị được.
@ Suy ngẫm
+ “Mẹ chỉ ôm ấp chúng ta trong một thời gian nhưng trái tim mẹ thì đi theo ta mãi mãi”
– Dorothy-
+ “Mẹ có thể hiểu cả những điều con chưa nói” ¬
– Jewish Proverb-
+ “Đằng sau mỗi câu chuyện của bạn đều có hình bóng người mẹ”
– Mitch Albom-
+ “Mẹ là người có thể thay thế mọi người nhưng trái lại, không ai có thể thay thế mẹ”
– Cardinal Mermillod-
@ Cầu nguyện
Lạy Mẹ Maria!
Thiên chức làm mẹ cao vời
Diễn tả tình Chúa phủ đầy nhân gian
Yêu con dõi theo một đời
Khi đau lúc khỏe tảo tần sớm hôm.
Xin Mẹ thương ban mẹ con
Sức khỏe, bình an, đức tin tuyệt vời
Giúp con ngày tháng làm người
Tỏ lòng hiếu kính một đời làm con. Amen.
Lm. Nhan Quang