Dân Chúa Âu Châu

𝗧𝗵𝘂̛́ 𝗡𝗮̆𝗺 𝘁𝘂𝗮̂̀𝗻 𝗫𝗜𝗜𝗜 𝗧𝗡 - 𝗡𝗮̆𝗺 𝗹𝗲̉
𝗕𝗮̀𝗶 đ𝗼̣𝗰: 𝗦𝘁 𝟮𝟮, 𝟭-𝟭𝟵; 𝗠𝘁 𝟵, 𝟭-𝟴.
206473658 4438458299518039 7963457179494477098 nĐức tin hết sức cần thiết cho con người, bởi lẽ nhờ đức tin con người quy phục và phó thác cho Chúa cả đời mình, dù gặp gian nan khốn khó, cũng để Ngài định liệu quan phòng và chắc chắn sẽ có lợi ích cho phần rỗi của mình. Có người quan niệm rằng: tôi tin khi nào tôi hiểu được. Nếu hiểu được thì đâu còn gọi là tin nữa, lúc đó mọi điều là hiển nhiên rồi. Trong bài đọc 1, tác giả Sách Sáng Thế tường thuật đức tin sắt đá của Abraham vào Thiên Chúa, qua việc sẵn sàng sát tế người con duy nhất cho Ngài. Ông không hiểu vì sao Chúa cho ông có một đứa con duy nhất trong lúc tuổi già mà giờ phải sát tế cho Chúa? Nhưng ông vẫn thi hành và Chúa biết tấm lòng tin tưởng của ông nơi Chúa. Trong Tin Mừng, người bại liệt và những người khiêng có lòng tin mãnh liệt vào Đức Giê-su, nên Ngài chữa lành cho anh bại liệt đó.

𝟭. 𝗫𝗲𝗺

Khi ấy, Đức Giê-su xuống thuyền, băng qua hồ, trở về thành của mình. Người ta liền khiêng đến cho Người một kẻ bại liệt nằm trên giường. Thấy họ có lòng tin như vậy, Đức Giê-su bảo người bại liệt : “Này con, cứ yên tâm, tội con được tha rồi !” Có mấy kinh sư nghĩ bụng rằng : “Ông này nói phạm thượng.” Nhưng Đức Giê-su biết ý nghĩ của họ, liền nói : “Sao các ông lại nghĩ xấu trong bụng như vậy ? Trong hai điều : một là bảo : “Tội con được tha rồi”, hai là bảo : “Đứng dậy mà đi”, điều nào dễ hơn ? Vậy, để các ông biết : ở dưới đất này, Con Người có quyền tha tội - bấy giờ Đức Giê-su bảo người bại liệt : “Đứng dậy, vác giường mà đi về nhà !” Người bại liệt đứng dậy, đi về nhà. Thấy vậy, dân chúng sợ hãi và tôn vinh Thiên Chúa đã ban cho loài người được quyền năng như thế.

𝟮. 𝗫𝗲́𝘁

Hôm qua, dân làng Ga-đa-ra mời Đức Giê-su ra khỏi vùng của họ, vì Ngài cho phép ma quỷ nhập vào bầy heo và chúng nhào xuống biển chết đuối hết thảy, làm mất lợi nhuận kinh tế của dân làng. Theo thánh sử Mác-cô, Đức Giê-su không đi Ca-phác-na-um liền nhưng nán lại vài hôm “Vài ngày sau, Đức Giê-su trở lại thành Ca-phác-na-um” (Mc, 2,1); trong khi theo thánh sử Mat-thêu, Đức Giê-su đi liền: “Khi ấy, Đức Giê-su xuống thuyền, băng qua hồ, trở về thành của mình.” (Mt 9,1). ‘Thành của mình’ là thành nào? Đó là Ca-phác-na-um. Đức Giê-su khi giảng dạy tại miền Ga-li-lê, Ngài thường về đây. Ngài đã từng tuyên bố: “Con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu.” (Mt 8, 20). Nhưng tại Ca-phác-na-um này, Đức Giê-su được một ‘đại gia’ nào đó tặng cho Ngài một ngôi nhà để Ngài và các tông đồ có chỗ nghỉ ngơi, nên Mat-thêu gọi là ‘Thành của mình’ là vậy.

Như thế, lúc này Đức Giê-su đang giảng dạy tại nhà mình, người ta đến rất đông đến nỗi không có lối vào. Lúc bấy giờ, người ta liền khiêng đến cho Người một kẻ bại liệt nằm trên giường, Mat-thêu chỉ viết đơn giản như thế; trong khi Mác-cô viết chi tiết hơn: “Hay tin Người ở nhà, dân chúng tụ tập lại, đông đến nỗi trong nhà ngoài sân chứa không hết. Người giảng lời cho họ. Bấy giờ người ta đem đến cho Đức Giê-su một kẻ bại liệt, có bốn người khiêng. Nhưng vì dân chúng quá đông, nên họ không sao khiêng đến gần Người được. Họ mới dỡ mái nhà, ngay trên chỗ Người ngồi, làm thành một lỗ hổng, rồi thả người bại liệt nằm trên chõng xuống” (Mc 2, 1 – 4). Hành động này chứng tỏ một niềm tin mạnh mẽ nơi những người khiêng người bất toại và của cả anh bất toại. Nếu họ không tin Ngài có thể chữa lành và nếu họ không tin Đức Giêsu có lòng thương xót vô biên đối với người bệnh thì họ đã không làm như vậy. Thấy họ có lòng tin như vậy, Đức Giê-su bảo người bại liệt : “Này con, cứ yên tâm, tội con được tha rồi !” Một câu nói làm cho những người nghe, có cả các Kinh sư, đều ngạc nhiên vì chỉ có Thiên Chúa mới có quyền tha tội thôi. Đức Giê-su biết thâm tâm họ đang nghĩ gì nên Ngài lên tiếng, đặc biệt cho các Kinh sư nghe: “Sao các ông lại nghĩ xấu trong bụng như vậy ? Trong hai điều : một là bảo : “Tội con được tha rồi”, hai là bảo : “Đứng dậy mà đi”, điều nào dễ hơn ?”. Dĩ nhiên, câu nói tha tội là dễ rồi, vì có ai kiểm chứng được; còn nói: đứng dậy vác giường mà đi là câu khó, vì kiểm chứng được người đang đau yếu lại trở nên khỏe mạnh liền. Đức Giê-su nói cả 2 câu dễ và khó để chứng minh Ngài có quyền tha tội, vì Ngài là Thiên Chúa chữa lành tâm hồn, và có quyền năng chữa lành thân xác.

𝟯. 𝗟𝗮̀𝗺

Người Do thái quan niệm bệnh tật, đau khổ là do tội mà ra, vì thế mà Đức Giê-su công bố với anh bất toại: “Này con, cứ yên tâm, tội con được tha rồi!” Đúng như thế, vì tội của Tổ Tông mà sự dữ, đau khổ, bệnh tật lan vào trần gian, con người hứng chịu. Đó là nguyên nhân xa; còn nguyên nhân gần, đó là do uống rượu, hút, chích, chơi bời… gây ra bao đau khổ, bệnh tật. Nhìn chung, mọi đau khổ là do tội mà ra. Vì loài người yếu đuối tội lỗi, nên Chúa xuống thế làm người để cứu chuộc. Ngài luôn mời gọi chúng ta cộng tác với Ngài bằng cả lòng tin để được chữa lành.

Ơn thánh của Chúa luôn đủ bảo trợ chúng ta, chỉ còn ở phần chúng ta có nổ lực phấn đấu hay không? Con người chúng ta đôi lúc gục ngã nhưng không tháo lui; đôi lúc nản lòng nhưng không thất vọng; đôi lúc chùn bước nhưng không ngừng tiến tới. Chúng con xin tín thác nơi Chúa!

@ 𝗟𝗼̛̀𝗶 𝗻𝗴𝘂𝘆𝗲̣̂𝗻:

𝙇𝙖̣𝙮 𝙏𝙝𝙞𝙚̂𝙣 𝘾𝙝𝙪́𝙖 𝙩𝙤𝙖̀𝙣 𝙣𝙖̆𝙣𝙜 𝙝𝙖̆̀𝙣𝙜 𝙝𝙪̛̃𝙪, 𝙨𝙖́𝙣𝙜 𝙩𝙧𝙪̛𝙖 𝙘𝙝𝙞𝙚̂̀𝙪, 𝙘𝙝𝙪́𝙣𝙜 𝙘𝙤𝙣 𝙣𝙖̀𝙞 𝙭𝙞𝙣 𝘾𝙝𝙪́𝙖 𝙪𝙮 𝙡𝙞𝙣𝙝 𝙭𝙪𝙖 đ𝙪𝙤̂̉𝙞 𝙢𝙤̣𝙞 𝙗𝙤́𝙣𝙜 đ𝙚̂𝙢 𝙩𝙤̣̂𝙞 𝙡𝙤̂̃𝙞 𝙫𝙖̀ 𝙙𝙖̂̃𝙣 đ𝙪̛𝙖 𝙘𝙝𝙪́𝙣𝙜 𝙘𝙤𝙣 𝙩𝙤̛́𝙞 𝙖́𝙣𝙝 𝙨𝙖́𝙣𝙜 𝙩𝙝𝙖̣̂𝙩, 𝙡𝙖̀ Đ𝙪̛́𝙘 𝙆𝙞-𝙩𝙤̂. 𝙉𝙜𝙪̛𝙤̛̀𝙞 𝙡𝙖̀ 𝙏𝙝𝙞𝙚̂𝙣 𝘾𝙝𝙪́𝙖 𝙝𝙖̆̀𝙣𝙜 𝙨𝙤̂́𝙣𝙜 𝙫𝙖̀ 𝙝𝙞𝙚̂̉𝙣 𝙩𝙧𝙞̣ 𝙘𝙪̀𝙣𝙜 𝘾𝙝𝙪́𝙖, 𝙝𝙤̛̣𝙥 𝙣𝙝𝙖̂́𝙩 𝙫𝙤̛́𝙞 𝘾𝙝𝙪́𝙖 𝙏𝙝𝙖́𝙣𝙝 𝙏𝙝𝙖̂̀𝙣 đ𝙚̂́𝙣 𝙢𝙪𝙤̂𝙣 𝙩𝙝𝙪𝙤̛̉ 𝙢𝙪𝙤̂𝙣 đ𝙤̛̀𝙞. 𝘼𝙢𝙚𝙣. 

Lm. Nhan Quang