#GNsP– Trong những ngày vừa qua, người dân thành phố cũng như người Việt ở khắp mọi nơi rất nóng lòng xót ruột về một biến cố kinh hoàng xảy ra ở một nơi có tên là Vườn Rau Lộc Hưng, môt vùng đất thuộc Phường 6, Quận Tân Bình.
Hai ngày, ngày 4.1.2019, sau khi “đập nháp” một số nhà, ngày 8.1.2019 nhà cầm quyền đã huy động một lực lượng thật lớn bao vây, cô lập toàn khu vực, cắt điện, cắt sóng, sử dụng cơ giới, trong vòng khoảng 10 tiếng đồng hồ phá tan tành một khu đất có khoảng 112 căn nhà (theo báo chí Nhà Nước sau 5 ngày đã đăng tải thông tin), được xây dựng xen kẽ các vườn trồng rau trong một khu đất rộng trên 4 ha.
Chỉ trong một ngày đẩy hàng trăm hộ gia đình ra cảnh màn trời chiếu đất, toàn bộ nhà cửa bị phá tan tành không cái gì có thể dùng lại, đồ gia dụng bị thất thoát, cái còn cái mất. Hình ảnh bãi đất tan hoang đổ nát như sau một trận dội bom.
Thêm một kỳ tích khác nữa, chỉ trong vòng ba ngày sau đó, nhà cầm quyền địa phương lại vận dụng hàng mấy trăm lượt xe ben để ủi sạch, xúc sạch các loại xà bần, không còn một vết tích gì, chỉ còn lại một bãi đất trống với tấm bảng công bố quy hoạch “cụm trường học chuẩn quốc gia”!
Phản ứng của người dân, trên mạng xã hội, dù FB đã liên tục xóa và đóng nhiều địa chỉ, dù trong cuộc cưỡng chiếm, bất cứ người dân nào giơ máy lên ghi hình liền bị bắt ngay tại chỗ, nhưng người ta vẫn thấy tràn ngập hình ảnh từ ngày khởi sự đập phá cho đến khi chỉ còn là bãi đất trống.
Người ta chia sẻ liên tục đến chóng mặt, các bài nhận định, bình luận, kể cả lên tiếng hay ủng hộ cho cuộc cưỡng chiếm dưới nhiều dạng khác nhau. Nhìn chung, người dân không biết làm gì ngoài việc cố giữ tài sản cho gia đình mình và cộng tác vào việc phản đối một cách yếu ớt, không tổ chức. Kiểu phản ứng này cho thấy người dân ở đây sống quá bình dị, đơn sơ và chất phác. Bỗng một ngày họ mất tất cả, bị dẩy vào cảnh màn trời chiếu đất khi ngày Tết dân tộc gần kề mà họ vẫn cam chịu, chỉ cầu nguyện và khóc với nhau, không hề có bất cứ một cách phản kháng nào mang tính bạo lực.
Chúng ta thử nghĩ, khi nhà cầm quyền vận dụng hàng trăm nhân viên đủ mọi thành phần bao vây, bố ráp, bắt đi các người trong Ban Đại Diện Vuờn Rau và phong tỏa cả ngày trời trong hai đợt, mà trước đó người dân không hề được nghe bất cứ một thông tin nào rò rỉ ra cả. Không hề nghe nên mới bị bất ngờ, sáng sớm 5g30 mở cửa ra đi Lễ liền bị trùm bao đen kín mặt thẩy lên xe đưa đi chỗ khác…
Một đội cơ giới xây dựng với rất đông tài xế, phụ xế, thợ máy được điều động đến làm việc như một đại công trường mà người dân cũng không hề hay biết gì trước đó, mãi cho đến khi tấm bảng quy hoạch được dựng lên thì người dân mới ngỡ ngàng, kéo ra phản đối, tức thì mấy chục cái tiếng loa sắt đã cất lên đinh tai nhức óc, át hết tiếng nấc tiếng khóc của người dân. Việc điều nhân lực, tập huấn, bố trí, và cả tiếp tế lương thực cho một đạo quan quân lớn như vậy đâu phải đơn giản mà có thể bảo mật hoàn toàn một cách quá chu đáo như thế?
Trên lãnh vực thông tin cũng vậy, không hề thấy một trang thông tin nào chính thức của cư dân để có tiếng nói độc lập phản ánh ý kiến của tập thể, ngoại trừ vài trang FB cá nhân rất nghèo nàn, lý do cá nhân còn giờ đâu, còn tâm trí đâu mà viết bài đưa tin?
Nói chung, người dân hoàn toàn bế tắc tuyệt vọng. Trong tình thế đó, tiếng kêu uất nghẹn, tiếng khóc nức nở, tiềng thở dài thâu đêm, những ánh mắt thẫn thờ, những gương mặt hốc hác, nhừng làn da sạm nắng… cho chúng ta hình ảnh của dân Do Thái năm xưa, quê hương bản quán bị tan hoang, phải sống kiếp lưu đầy khổ đau.
Sứ mạng của Chúa Kitô hàng đầu là loan báo Tin Mừng Cứu Độ, giải thoát cho người khổ đau, người bị áp bức, nhưng cùng với lời loan báo, Chúa luôn chữa lành bệnh tật, cung cấp thức ăn, an ủi kẻ ưu phiền và lên án sự ác điều ác.
Tin Mừng Phép Lạ Tiệc Cưới Cana công bố vào Chúa Nhật thứ hai Mùa Thường Niên C, cho thấy Chúa Giêsu không bao giờ dửng dưng với nỗi lo lắng, tình trạng bế tắc của người khác, điều Chúa làm là mang lại niềm vui và sự an toàn cho người bị lâm vào tình trạng khó khăn, niềm vui Chúa mang đến vượt trên mọi niềm vui mà người ta có thể ban tặng cho nhau, sự hoàn mỹ mà Chúa mang đến thì dư tràn hơn những gì mà người ta mong đợi. Vâng, rượu ngon chưa từng thấy, tràn đầy hơn 600 lít của 6 chum lớn bằng đá!
Một Tin Mừng như thế sẽ dẫn chúng ta đến đâu, sẽ giữ vai trò nào trong đời sống Đức Tin của chúng ta? Có nên dừng lại ở những lời kêu than, những bài tả oán, tranh luận đúng sai, bàn nhậu thêm chuyện cho sôi nổi, bàn phím xuất hiện thêm những anh hùng chém gió?
Người dân Vườn Rau Lộc Hưng đang chờ đợi Chúa Kitô xuất hiện trong những anh em đồng đạo của mình, ở Vườn Rau bây giờ đã cạn hết rượu rồi, bể cả bình rượu lẫn bình nước, tung cả bàn ăn, lột sạch cả áo mặc!
“Tầm vông” không thể giữ nổi Nhà Thờ, đừng ngây thơ nữa, chỉ có tình yêu và sự thúc bách dấn thân cụ thể của Tình Yêu mới giữ được con người là Đền Thờ của Thiên Chúa mà thôi.
Lm. VĨNH SANG, DCCT, 18.1.2019 Tựa đề trích lời trong tác phẩm “Bóng nhỏ giáo đường” của cố nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông
Luật sư Trần Vũ Hải: Tôi thách lãnh đạo TP HCM, chứng minh một tờ giấy lộn lại có giá trị, dùng để chiếm đoạt đất của hàng trăm hộ dân Vườn Rau Lộc Hưng(VRLH).
Viết bởi Luật sư Trần Vũ Hải
Luật sư Trần Vũ Hải: Tôi thách lãnh đạo TP HCM, chứng minh một tờ giấy lộn lại có giá trị, dùng để chiếm đoạt đất của hàng trăm hộ dân Vườn Rau Lộc Hưng(VRLH).
(Xin các bạn hãy chia sẻ, hy vọng lãnh đạo của TPHCM biết lời thách nghiêm túc của tôi).
Theo báo Công an TPHCM, một trong những căn cứ pháp lý quan trọng nhất để chính quyền chiếm đất VRLH (mà không bồi thường do không công nhận QSDĐ cho bà con đang sử dụng đất) là quyết định số 07 ngày 12/10/1991 (QĐ07) của Trưởng ban quản lý ruộng đất TPHCM cấp cho Bưu điện. Quyết định này công nhận quyền sử dụng đất cho Bưu điện TPHCM 4,08 ha, trong đó có 2ha bãi đất có cột anten, 2,08 ha đất đang được bà con VRLH canh tác. Theo báo này, còn 2,7 ha của VRLH không có giấy tờ về quyền sử dụng đất (không cấp cho Bưu điện lẫn cấp cho bà con VRLH đang sử dụng). http://congan.com.vn/…/thong-tin-them-ve-nguon-goc-va-qua-t…Năm 1993, do áp dụng công nghệ mới, Bưu điện không cần đất chuyên dùng cho cột anten, lẽ ra phải huỷ bỏ giấy công nhận đất chuyên dùng trên (và công nhận quyền sử dụng đất cho người đang sử dụng đất hợp pháp, trong đó có bà con VRLH), nhưng chính quyền không làm. Chúng ta chưa bàn đến 2,7ha mà chính quyền nhập nhèng gộp chung vào đất Bưu điện, mà xem xét chính QĐ07 này, phần liên quan đến 2,08 ha đất VRLH.
QĐ07 có dẫn chiếu Quyết định 225/QĐ-UB ngày 18/7/1991 (QĐ225), theo đó Uỷ ban nhân dân TPHCM uỷ quyền cho Trưởng ban quản lý ruộng đất TPHCM (Trưởng BQLRĐ) được cấp quyền sử dụng đất “cho các tổ chức và cá nhân sử dụng đất hợp pháp trên địa bàn thành phố”. QĐ 225 căn cứ vào Quyết định 201 ngày 14/7/1989 (QĐ201) của Tổng cục Quản lý Ruộng đất về ban hành quy định cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất (QSDĐ) https://thuvienphapluat.vn/…/Quyet-dinh-201-QD-DKTK-Quy-din…. QĐ225 yêu cầu BQLRĐ tuân theo quy định về cấp giấy chứng nhận QSDĐ của Tổng cục quản lý ruộng đất, tức QĐ201.
Sau khi xem xét các quyết định nêu trên, tôi khẳng định QĐ07 do Trưởng BQLRĐ cấp cho Bưu điện TPHCM là trái pháp luật, vô giá trị, thực chất là tờ giấy lộn, vì:
1/ Giấy này không theo mẫu của Tổng cục Quản lý Ruộng đất được quy định tại mục V của QĐ201, theo đó (i) giấy phải do Tổng cục này phát hành, (ii) trang 1 có ghi số giấy và dấu của Tổng cục QLRĐ, (iii)trang 2 ghi thời hạn sử dụng, (iv) chữ ký của chủ tịch UBND cấp tỉnh hay cấp quận. Thế nhưng QĐ07 không đáp ứng cả 4 tiêu chí này, chỉ là giấy lộn!
2/ Giấy này mang tiêu đề “Quyết định công nhận quyền sử dụng đất”, trong khi theo pháp luật đất đai tại thời điểm cấp (1991) không có loại giấy tờ này. Giấy này trái phát luật.
3/ QĐ 201 (và cũng như bất cứ văn bản quy phạm pháp luật nào khác về đất đai có hiệu lực tại thời điểm 1991) không cho phép Trưởng BQLRĐ được uỷ quyển ký thay UBND cấp tỉnh cấp giấy chứng nhận QSDĐ, tức QĐ 225 của UBND TPHCM là trái pháp luật về đất đai, việc uỷ quyền này là vô hiệu nên QĐ07 không có giá trị.
4/ Mặt khác QĐ225 chỉ uỷ quyền cho trưởng BQLRĐ cấp giấy chứng nhận QSDĐ cho người sử dụng đất, không uỷ quyền cho ban hành Quyết định công nhận QSDĐ, lại cấp cho người không sử dụng đất (phần 2,08 ha, người dân VRLH đang sử dụng trồng rau). Như vậy trưởng BQLRĐ đã lạm quyền, vượt quá uỷ quyền khi ký QĐ07, do đó QĐ07 vô giá trị, ít nhất phần 2,08 ha đất VRLH.
Còn nhiều điều phải nói về QĐ07 này và khu đất VRLH (kể cả 2ha do Bưu điện quản lý trực tiếp theo QĐ07), nhưng tôi thách bất cứ lãnh đạo nào của chính quyền Thành phố Hồ Chí Minh tranh luận với tôi về giá trị của QĐ07. Tôi thách lãnh đạo TP HCM, chứng minh một tờ giấy lộn lại có giá trị pháp lý để chiếm đoạt đất của dân Vườn Rau Lộc Hưng (VRLH)!
Luật sư Trần Vũ Hải
Cái tết không nhà
Viết bởi Sr Mỹ Yến GNsP
#GNsP (18.01.2019) – Chưa đầy một tháng nữa thôi là tới tết nguyên đán, một truyền thống tốt đẹp của dân tộc Việt Nam. Tốt đẹp bởi ngày tết mang lại nhiều giá trị tinh thần cho con người, mang lại niềm vui, niềm hạnh phúc. Con người trao cho nhau những lời nói, cử chỉ bình an. Đặc biệt đây là dịp để các thành viên của mọi gia đình đoàn tụ, xum vầy. Ai cũng mong chờ ngày tết để gặp gỡ người thân, để hưởng nếm hơi ấm thân thương, ngọt ngào của gia đình. Ai cũng trang hoàng nhà cửa cho sạch đẹp để chào đón bà con thân hữu. Niềm hạnh phúc bắt đầu trong những ngày mong chờ hôm nay. Thế nhưng, ai đã cướp đi hạnh phúc đơn giản ấy của người dân vườn rau lộc hưng khi những căn nhà của họ bị phá hủy, bị san bằng. Họ không còn niềm mong chờ trở về nhà, không còn nơi xum họp đoàn tụ gia đình, không còn chỗ để hương khói tổ tiên trong dịp tết.
Thay vì quét dọn, lau chùi, sơn sửa cho sạch đẹp nhà cửa để chuẩn bị đón tết thì người dân Lộc Hưng đi lượm từng món đồ bị vung vãi khắp nơi trên đống đổ nát. Khi bước chân vào ngôi nhà sạch đẹp của mình trước đây thì bây giờ chỉ còn là đống xà bần, nhìn xuống nền nhà thì chỉ thấy nhấp nhô những viên gạch vỡ nát, nhìn lên trần nhà là một khoảng không trống rỗng. Ôi ! còn đâu là nhà, ngôi nhà xây lên bằng cả mô hôi nước mắt, chắt chiu lắm mới có được. Ai có thể cầm được nước mắt khi thấy hàng trăm căn nhà sụp đỗ mà nguyên nhân không bởi sóng thân, động đất. Ai có thể cầm lòng khi nghe những lời chia sẻ trong nghẹn ngào không thành câu của người dân lộc hưng, nạn nhân của những bất công. Bởi đâu đồng bào ta rơi vào tình cảnh như thế?. Chính bởi do những người lãnh đạo không có trái tim. Là con người thì đều cốt lõi đó là tình yêu. Hành động phát xuất từ tình yêu là những hành động đem lại lợi ích cho người khác, hành động đem lại hạnh phúc cho người khác. Còn hành động phá nhà người khác là hành động của kẻ cướp. Hành động bắt bớ, đe dọa ,đánh đập người khác đó là hành động của côn đồ. Hành động chặn con đường sống của người khác là hành động của thú dữ.
Thông thường hành động cần thiết, cấp bách và ưu tiên nhất đó là hành động cứu người, mạng sống con người là trên hết. Thế nhưng, hoàn toàn ngược lại, hành động cưỡng chế đất đai tại Vườn Rau Lộc Hưng của chính quyền quận Tân Bình đã phá tan 200 căn nhà, khiến hàng trăm người rơi vào cảnh màn trời chiếu đất, chẳng khác nào đẩy con người vào chỗ chết lại trở nên là việc làm cần thiết, cấp bách đến độ cưỡng chế ban ngày chưa đủ tranh thủ ban đêm hầu mong sớm chiếm được vùng đất vàng ấy.
Còn nỗi đau nào hơn nỗi đau khi chứng kiến anh em trong cùng một nhà sát hại lẫn nhau. Người cùng một dân tộc mà hủy hoại lẫn nhau. Vơ vét tài sản trên xương máu của chính anh em đồng bào mình. Thật tội nghiệp cho người dân vườn rau Lộc Hưng , họ không còn biết gì đến cái tết của năm 2019, không còn cảm nhận được hương thơm, sắc màu của năm mới nữa, mặc dù hoa mai vẫn nở hoa đào vẫn khoe sắc. Tất cả đã nhóm màu đen tối của bất công, của nỗi buồn mất mát. Nhưng Sự mất mát lớn lao nhất không phải là mất về của cải vật chất mà là mất niềm tin của nhân dân vào sự lãnh đạo của đảng. Nếu làm vua mà không có thần dân thì sao gọi là vua. Lúc những ngôi nhà kia bị san bằng cũng chính là lúc san bằng giá trị và đia vị của giới lãnh đạo trong lòng người dân.
Cuộc sống của người dân Lộc Hưng lúc này xem ra là đau khổ, là bế tắt. Tuy nhiên không phải là không có lối thoát. Bà con nơi đây bị phong tỏa, bị ngăn chặn bởi rào chắn, không cho vào khu đất của mình nhưng lại mở ra nhiều con đường hy vọng khác. Trước tiên là con đường liên đới yêu thương. Anh chị em đang rất được nhiều người quan tâm cả trong nước lẫn quốc tế. Anh chị em đang được Chúa đoái thương nhìn đến qua các cuộc viếng thăm của các vị mục tử, qua những tiếng nói đòi công bằng cho anh chị em mà bất chấp hiểm nguy. Anh chị em đã mất niềm tin vào đảng nhưng gia tăng niềm tin vào Chúa. Anh chị em mất đi căn nhà nhỏ của mình nhưng được một gia đình lớn bao bọc chở che đó là Giáo Hội. Anh chị em không được đón năm mới trong ngôi nhà thân thương của mình nhưng được đón năm mới trong vòng tay yêu thương , quan tâm, đồng hành của tất cả mọi người. Anh chị em cứ vững tin như người đại diện của anh chị em đã nói : “Chúng ta không cô đơn đâu. Chúng ta đang được rất nhiều người quan tâm. Chúng ta hãy mạnh mẽ lên.”
Sr Mỹ Yến
Vườn Rau Lộc Hưng có là đất công?
Viết bởi Pv.GNsP
#GNsP (18.01.2019) – Để biện minh cho hành vi phá nhà, cướp đất của bà con Vườn Rau Lộc Hưng, nhà cầm quyền cộng sản lu loa cho rằng, bà con chiếm đất công, xây dựng trái phép.
1/ Đất công?
Trước hết, cần khẳng định Hiến pháp và pháp luật không có qui định về cái gọi là “đất công”. Bộ luật Dân sự 2015 qui định về “tài sản công” là “Đất đai, tài nguyên nước, tài nguyên khoáng sản, nguồn lợi ở vùng biển, vùng trời, tài nguyên thiên nhiên khác và các tài sản do Nhà nước đầu tư, quản lý là tài sản công thuộc sở hữu toàn dân do Nhà nước đại diện chủ sở hữu và thống nhất quản lý” (Điều 197). Nếu hiểu như qui định này, thì toàn bộ đất đai của cả nước- theo qui định của Hiến pháp và Luật Đất đai- đều “thuộc sở hữu toàn dân do nhà nước quản lý” là tài sản công, là đất công?
Điều 10 Luật đất đai 2015 qui định phân loại đất là “căn cứ vào mục đích sử dụng”, để phân thành 3 loại: đất nông nghiệp; đất phi nông nghiệp và đất chưa sử dụng. Trong đó có phân loại “Đất sử dụng vào mục đích công cộng gồm đất giao thông (gồm cảng hàng không, sân bay, cảng đường thủy nội địa, cảng hàng hải, hệ thống đường sắt, hệ thống đường bộ và công trình giao thông khác); thủy lợi; đất có di tích lịch sử – văn hóa, danh lam thắng cảnh; đất sinh hoạt cộng đồng, khu vui chơi, giải trí công cộng; đất công trình năng lượng; đất công trình bưu chính, viễn thông; đất chợ; đất bãi thải, xử lý chất thải và đất công trình công cộng khác;”. Theo phân loại này, đất bà con Vườn Rau Lộc Hưng đang quản lý, sử dụng từ 65 năm qua không phải đất “sử dụng vào mục đích công cộng”, cũng không phải là “tài sản do nhà nước đầu tư, quản lý, xây dựng … ” nên không phải là “đất công”. Đất Vườn Rau Lộc Hưng phải được phân loại là “đất trồng cây hàng năm…” (qui định tại điểm a khoản 1 điều 10); đất ở; hoặc đất phi nông nghiệp khác (điểm a và k khoản 2 điều 10) Còn cách hiểu nôm na, “đất công” là đất mà nhà nước đang sử dụng hoặc đất hoang, thì khu đất Vườn Rau Lộc Hưng bà con (tư nhân) đang sử dụng càng không phải là đất công.
2/ Khu đất bị nhà nước quản lý theo Quyết định 111/CP năm 1977?
Một cơ sở pháp lý mà nhà cầm quyền đưa ra, bị Tòa Tổng Giám mục Sài Gòn cho rằng “Ai có công tâm đều nhận thấy… vô cùng gượng ép…” là khoản 1 Phần IV Quyết định số 111/CP ngày 14/4/1977 Ban hành chính sách quản lý và cải tạo XHCN đối với nhà, đất cho thuê ở các đô thị và các tỉnh phía Nam (sau này, sửa đổi tên gọi, bỏ 2 chữ “cho thuê” theo Quyết định 305/CP ngày 17/11/1977). Quyết định này có một khoản 2 Phần IV “cướp” không toàn bộ nhà- đất của các sỹ quan, cảnh sát… VNCH (thường được gọi là Diện 2.IV).
Theo đó, khoản 1 Phần IV, và sau này Mục A của Thông tri số 410/TTg ngày 17/11/1977 của Phủ Thủ tướng (Thông tri được đánh dấu MẬT) cũng lập lại, qui định: “Mọi loại nhà cửa, đất đai trước ngày Giải phóng do chính quyền Mỹ- ngụy quản lý hoặc dành cho những tổ chức hay cá nhân thuộc ngụy quân, ngụy quyền và các tổ chức, đảng phái phản động sử dụng nay đều là tài sản công cộng, do nhà nước trực tiếp quản lý”.
“Vô cùng gượng ép” vì không có chứng cứ pháp lý và thực tế nào cho thấy khu đất bà con Vườn Rau Lộc Hưng là do chính quyền VNCH trước ngày 30/4/1975, kể cả nhà cầm quyền cộng sản sau này quản lý như Văn bản số I.83.2007.285 đề ngày 21 tháng 8 năm 2007 của Tòa Tổng Giám mục Sài Gòn đã khẳng định.
Trái lại bà con có đủ chứng cứ xác định đã sử dụng liên tục, ổn định từ năm 1954 đến ngày nay. Mà theo qui định Hiến pháp và Luật đất đai, không xem xét đến nguồn gốc, đều qui định: Người đang sử dụng đất ổn định, lâu dài thì được công nhận QSD đất.
Cụ thể, Hiến pháp 1980 qui định “người đang sử dụng đất đai được tiếp tục sử dụng và hưởng kết quả lao động của mình theo quy định của pháp luật” (Điều 20). “Người đang sử dụng đất đai hợp pháp được tiếp tục sử dụng theo quy định của Luật này” (Điều 1 Luật Đất đai 1987). “Người sử dụng đất ổn định, được Uỷ ban nhân dân xã, phường, thị trấn xác nhận thì được cơ quan Nhà nước có thẩm quyền xét và cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất” (Khoản 1 Điều 2 Luật đất đai 1993). Đến Luật Đất đai 2003 qui định “không có giấy tờ, nhưng đã sử dụng từ ngày 15/10/1993 đến trước ngày Luật này có hiệu lực thi hành (tức ngày1/7/2004) … “ thì được cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và phải nộp tiền sử dụng đất theo quy định của Chính phủ Khoản 6 Điều 50).
Những “người công tâm” khác cũng đặt câu hỏi, ngoài những nhà- đất chiếm được chia nhau, sau ngày 30/4/1975 tại sao cũng là đất công, thậm chí đất quân đội, đất quốc phòng… được “xẻ”, “chia”, “hóa giá” cho cán bộ mới vào Sài Gòn sau 1975 làm nhà ở, làm sân golf, cơ sở kinh doanh thương mại… bán đi bán lại kiếm tiền như các khu đất hình thành ở các trục đường quanh Bộ Tổng Tham mưu VNCH, Sân bay Tân Sơn Nhất, …Mà khu đất của dân nghèo sử dụng hơn 65 năm qua,Vườn Rau Lộc Hưng, không có căn cứ “đất công” lại quyết bị cướp chiếm. Do bị phân biệt đối xử, vì chỉ là Dân; hay do túi tham của nhóm lợi ích, của quan cộng sản là không đáy?
Pv.GNsP
Quận Tân Bình chỉ cưỡng chế “các công trình trái pháp luật”, chỉ là chiêu trò gian dối nhằm xoa dịu dư luận?
Viết bởi Pv.GNsP
#GNsP (14.01.2019) – Sau khi xảy ra vụ cưỡng chế đất kinh hoàng tại Vườn Rau Lộc Hưng trong hai ngày 04 và 08.01.2019, dư luận trong và ngoài nước phẫn nộ, nhiều tờ báo Đảng đồng loạt đưa tin theo chiều hướng đả kích bà con nông dân đã “cố tình” xây dựng các “công trình trái phép”, “nhà xây không phép”… trên diện tích đất Vườn Rau.
Đặc biệt báo Tuổi Trẻ cho biết, “lãnh đạo UBND Q.Tân Bình chỉ cưỡng chế tháo dỡ những ngôi nhà xây dựng không phép chứ không phải thu hồi đất”. Các báo đài còn khẳng định, các cơ quan có thẩm quyền thực hiện đúng các thủ tục pháp luật quy định về cưỡng chế, thu hồi đất.
Nhưng ngay sau đó, nhà cầm quyền đã tiến hành thu dọn hiện trường, âm mưu rào chắn, dựng bảng “dự án” nhằm thực hiện trọn vẹn công cuộc chiếm đoạt nhà-đất của bà con Vườn Rau Lộc Hưng. Rõ ràng, chiêu trò “cưỡng chế công trình xây dựng trái phép” chỉ là gian dối, xoa dịu dư luận. Ngay nội dung bài báo có ghi “lãnh đạo UBND quận Tân Bình”, nhưng không chỉ rõ “lãnh đạo” là ai để chịu trách nhiệm về sau, cũng cho thấy tính gian dối của truyền thông lề phải.
”Quyền sử dụng” đất Vườn Rau là của bà con.
Trong bài viết “Vườn Rau Lộc Hưng nhìn dưới khía cạnh pháp lý”, nhóm GNsP đã trưng dẫn các quyết định của Hội đồng Chính phủ lâm thời miền Nam sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 và nhà cầm quyền cộng sản thời điểm đó về việc“giải quyết tranh chấp đất đai trong nội bộ nhân dân phải trên cơ sở nguyên canh là chính”, “Nhà nước chỉ quốc hữu hoá các đồn điền và ruộng đất của các tư sản nước ngoài”…; và ra các văn bản chỉ thị “đăng ký, thống kê sử dụng đất” mà sau này được xem là các giấy tờ hợp pháp… Và bà con Vườn Rau đã “chấp hành”, “thống kê”, “đăng ký”, “đo đạc” ruộng đất với các cơ quan có thẩm quyền trong “công tác quản lý ruộng đất” của nhà nước. Chính cơ quan chức năng đã “nhận thuế đất” và cấp các biên lai “thu thuế” cho bà con để xác định bà con Vườn Rau có đầy đủ QSD đất của mình. Đến Hiến Pháp 1980 và Luật Đất Đai 1987 quy định: “…Những tập thể và cá nhân đang sử dụng đất đai được tiếp tục sử dụng và hưởng kết quả lao động của mình theo quy định của pháp luật…” mà không cần đến cái gọi là “sổ đỏ” khi bà con sử dụng đất lâu dài và ổn định từ năm 1954 cho đến nay.
Cưỡng chế các “công trình trái pháp luật” vi phạm nghiêm trọng pháp luật
Để bảo vệ đất của cha ông đã để lại từ năm 1954, cũng như cải thiện đời sống kinh tế, tìm kế sinh nhai, đặc biệt bảo vệ sự an ninh cho khu Vườn Rau, bà con đã xây tạm những ngôi nhà trọ tềnh toành để cho sinh viên, công nhân nghèo thuê với giá thấp. Các ngôi nhà tạm này chính là tài sản gắn liền với đất hợp pháp của bà con có quyền sử dụng đất lâu dài và ổn định gần 65 năm qua, luôn mong muốn được nhà nước công nhận “quyền sở hữu nhà ở và tài sản khác gắn liền với đất” cho các hộ dân có thửa đất tại Vườn Rau.
Giả sử rằng, bà con Vườn Rau “cố tình” xây dựng các “công trình trái pháp luật” như các báo chí nhà đảng đưa tin thì nhà cầm quyền quận Tân Bình “cưỡng chế” các công trình trái pháp luật cũng phải tuân thủ đúng các quy định của Luật Xử phạt Vi phạm Hành Chính (Luật XPVPHC) và các luật liên quan. Tuy nhiên, nhà cầm quyền đã ngang nhiên vi phạm các thủ tục quy định của pháp luật khi “cố tình” làm ngơ và để mặc cho bà con “xây dựng trái phép”, “xây nhà không phép” gần 200 căn nhà – thậm chí có nhiều căn nhà xây từ năm 2012 – mà các cán bộ không có bất kỳ hành vi ngăn cản nào, không “lập biên bản vi phạm hành chính”, không có “quyết định tạm dừng thi công”, “quyết định xử lý vi phạm”, không có biện pháp khắc phục hậu quả như “buộc tháo dỡ công trình, phần công trình xây dựng không có giấy phép hoặc xây dựng không đúng với giấy phép;” (được quy định tại Điều 3; điểm b khoản 1 Điều 28; Điều 57 Luật XLVPHC; Điều 2 Nghị định 111/2013/NĐ-CP). Thậm chí luật quy định rõ, nếu “hết thời hiệu xử phạt vi phạm hành chính” hoặc “hết thời hạn ra quyết định xử phạt” thì vẫn phải lập “biên bản” (Điều 65 Luật XPVPHC). Tuy nhiên chỉ có một số hộ gia đình Vườn Rau được nhận “biên bản vi phạm hành chính”, đa số là không nhận được bất kỳ một biên bản nào từ phía nhà cầm quyền phường 6, quận Tân Bình.
Điển hình là những Ngôi nhà đơn thân của Qúy TPB VNCH do Quý cha Văn phòng Công Lý và Hòa Bình DCCT Sài Gòn xây dựng. Sáu căn nhà cho quý ông Thương phế binh VNCH nghèo đơn thân được xây dựng công khai, kéo dài và Qúy Ông TPB đã sinh sống ổn định mà không gặp phải bất kỳ phản ứng nào. Hoặc gia đình Cựu tù nhân lương tâm Huỳnh Anh Tú và Phạm Thanh Nghiên cũng xây cất một căn nhà nhỏ cho hai vợ chồng sống cùng con gái nhỏ, nhưng họ không nhận được bất kỳ một “biên bản vi phạm hành chính” nào trong thời gian thi công, cũng chưa nhận được một quyết định tạm dừng thi công nào… Một ông thầu xây dựng từng kể “chỉ cần mua một bao xi măng, hay một xe ba gác chở cát thôi là các cán bộ sẽ đi theo “thanh tra, kiểm tra” xem nhà đó có “xây dựng trái phép” không?”. Nhiều người đặt câu hỏi: Các công trình “xây dựng trái phép” trên đất rừng ở Sóc Sơn sao không bị xử lý, không buộc tháo dỡ công trình trong khi có nhiều văn bản chỉ đạo giải quyết? Bí thư Sóc Sơn nói phá Việt phủ Thành Chương ở Sóc Sơn là “vô cảm”. Thế thì phá hủy hơn 200 căn nhà của người nghèo Vườn Rau – mà người nông dân đã chắt chiu, quấn khăn buộc bụng từng đồng từng cắc cả cuộc đời của họ là “không” vô cảm sao? Nhà cầm quyền đập nát ngôi nhà của bà con nông dân cận kề ngày tết đến là không “vô cảm” sao? Vậy, “ai” cố tình vi phạm pháp luật? “Ai” cố tình cho người dân “xây dựng trái pháp luật”, sau đó tùy tiện mang máy xúc, máy ủi đến đập phá nhà, bình địa Vườn Rau thành bãi tha ma? “Ai” cố tình vùi dập, triệt đường sống của người dân nghèo? “Ai” đã đẩy người dân sống trong cảnh màn trời chiếu đất, không công ăn việc làm?
Người dân Vườn Rau Lộc Hưng quyết bảo vệ đất đai của mình
Cái gọi là “lãnh đạo UBND Q.Tân Bình nói cưỡng chế tháo dỡ những ngôi nhà xây dựng không phép chứ không phải thu hồi đất”, làm người ta lầm tưởng, như vậy chỉ có “công trình trái phép” của bà con bị cướp, còn đất đai “còn nguyên”? Thực tế là sau khi đưa máy xúc, máy ủi đập phá các ngôi nhà của người dân nghèo thành đống tro tàn ngổn ngang vào ngày 08.01.2019 thì các ngày sau đó nhà cầm quyền đã ngay lập tức lại tiếp tục dùng lực lượng có chức năng gồm công an, an ninh, dân quân tự vệ… rào chắn khu đất Vườn Rau và không cho người dân Vườn Rau vào trên khu đất của chính họ? Nếu chỉ cưỡng chế tháo dỡ thôi, tại sao lại ngăn cản người dân ra vào trên khu đất của họ? Tại sao không trả lại đất cho người dân Vườn Rau – là chủ đất?
Bà con Vườn Rau quyết tâm dùng mọi biện pháp để buộc là được nhà cầm quyền công nhận quyền sử dụng đất cho gần 5 hecta đất mà bà con đã sử dụng lâu dài và ổn định từ năm 1954, tức gần 65 năm. Đây là điều hợp lý, hợp pháp.
Pv.GNsP
Hội Đồng Liên Tôn Thăm Vườn Rau Lộc Hưng Vừa Bị Cưỡng Chiếm Đất
Viết bởi Pv. GNsP
#GNsP – Sáng ngày 14/1/2019, Hội đồng Liên Tôn – đại diện các tôn giáo- đến viếng thăm bà con Vườn Rau Lộc Hưng (VRLH) thuộc P.6, Q. Tân Bình, sau khi nhà cầm quyền đã san bằng mảnh đất mà vài ngày hôm trước họ đập sập gần 200 căn nhà nơi đây.
Vị Hòa thượng Chùa Liên Trì Thích Không Tánh, đại diện các chức sắc Tôn giáo gửi lời chia sẻ nỗi đau mất mát với bà con VRLH. Vị Hòa thượng từng bị nhà cầm quyền đập sập Chùa, chiếm đất vào tháng 9/2016 tại Thủ Thiêm nói rằng: “Tôi chia sẻ đau thương mất mát với quý đồng bào Công Giáo nơi đây. Quý vị đã ở đây gần một thế kỷ rồi, nhưng hôm nay mắt tôi đã chứng kiến họ san bằng phẳng nơi này, xóa mọi dấu vết, như chưa từng có ai đã sinh sống nơi đây. Chúng tôi vô cùng thương cảm trước cảnh đồng bào Công Giáo nơi đây. Trước đây đã từng xảy ra những vụ cưỡng chiếm đất đai của bao người như Đoàn Văn Vươn, như ở Thủ Thiêm, nay lại ở VRLH. Nhưng chưa bao giờ thấy đau thương như ở VRLH này, khi ngày Tết cổ truyền đang đến gần. Quả hết sức tàn bạo…!”
Kế đó từng vị chức sắc thuộc các tôn giáo khác đều có những lời phát biểu gửi đến bà con tại VRLH. Chánh Trị Sự Hứa Phi, thuộc Tôn giáo Cao Đài, đến từ Lâm Đồng, các Linh mục Công Giáo có các cha: Vinhsơn Phạm Trung Thành, Antôn Lê Ngọc Thanh thuộc DCCT Sài Gòn đều có những lời an ủi, chia sẻ sự mất mát đau thương của bà con, đồng thời cũng khích lệ bà con VRLH mạnh mẽ, can đảm trên con đường đòi công lý.
Trong khi các vị Chức sắc các Tôn Giáo phát biểu, loa phường 6, mở hết công xuất nhằm át tiếng nói của các vị chức sắc. Đồng thời rất đông công an sắc phục và nhóm “lạ mặt khẩu trang” quay phim, chụp ảnh bà con.
Trước khi kết thúc buổi viếng thăm, Hòa thượng Thích Không Tánh gửi chút quà mọn đến cho bà con VRLH như một nghĩa cử hiệp thông và đồng hành với các dân oan VRLH trong hoàn cảnh năm hết tết đến phải sống cảnh không nhà.
Pv. GNsP
Ông kẹ quyết định 111/CP lại nhát dân vườn rau Lộc Hưng
Viết bởi Luật sư Đặng Đình Mạnh
ÔNG KẸ QUYẾT ĐỊNH 111/CP LẠI NHÁT DÂN VƯỜN RAU LỘC HƯNG Luật sư Đặng Đình Mạnh
#sgb Một lần nữa, công chúng lại nghe nhắc đến Quyết định 111/CP từ phía chính quyền trong chuỗi sự kiện liên quan đến Vườn Rau Lộc Hưng.
Tên pháp lý đầy đủ của văn bản như sau: Quyết định số 111/CP của Hội đồng Chính phủ Về việc ban hành chính sách quản lý và cải tạo xã hội chủ nghĩa đối với nhà, đất cho thuê ở các đô thị của các tỉnh phía nam do ông Phạm Hùng ký ban hành ngày 14/04/1977 (QĐ 111).
QĐ 111 chỉ mặc nhiên bế mạc vai trò của nó vào tháng 10/1991 khi chính quyền ban hành Quyết định số 297/QĐ-CT trong đó có nội dung quy định có thể tóm tắt nôm na rằng: Nếu nhà đất thuộc đối tượng phải quản lý theo QĐ 111 mà SÓT thì THA.
Trong suốt thời gian 14 năm từ khi QĐ 111 này có hiệu lực (1977 – 1991), thì văn bản này đã là ông kẹ khiến hàng triệu người dân miền nam khiếp sợ khi trở thành cơ sở để chính quyền các địa phương từ Quảng Trị trở vào truất hữu nhà đất của họ.
Đối tượng bị truất hữu nhà đất không chỉ là dân chúng tham gia vào bộ máy công quyền chính quyền Sài Gòn cũ (thường được gọi với cái tên rất nổi tiếng: Diện 2/IV [1]), người tham gia các đảng phái chính trị, người đi hồi hương, kinh tế mới, vượt biên, mà còn lan rộng đến cả các hội đoàn, tôn giáo, thậm chí cả các cá nhân, tổ chức nước ngoài.
Về thủ tục truất hữu, thì QĐ 111 là văn bản chỉ định những đối tượng bị chi phối và có tính chất như một văn bản mẹ có hiệu lực toàn miền nam, kể từ Quảng Trị trở vào, để theo đó, chính quyền các địa phương thực hiện bằng cách ban hành từng quyết định quản lý nhà đất riêng rẽ có tính chất như một văn bản con mặc nhiên truất hữu từ chủ cũ NHƯNG KHÔNG chuyển hữu sang nhà nước.
Đến 14 năm sau, năm 1991 khi ban hành Quyết định 297/QĐ-CT thì chính quyền mới bắt đầu minh thị việc xác lập chủ sở hữu nhà nước đối với những nhà đất đã và đang quản lý theo QĐ 111.
Đối với Vườn Rau Lộc Hưng, khi công bố với báo giới về quá trình quản lý đất tại đây, thì UBND Quận Tân Bình đã nhắc đến QĐ 111 một cách nhập nhằng, khiến cho báo giới hiểu lầm rằng đất đai khu vực này đã có quyết định riêng rẽ xác lập quản lý nhà nước từ năm 1977 !?
Mặc cho thực tế thì QĐ 111 là một văn bản mẹ, áp dụng cho toàn miền nam chứ không phải áp dụng riêng rẽ cho Vườn Rau Lộc Hưng !!!
Nếu đất đai tại Vườn Rau Lộc Hưng thuộc đối tượng bị chi phối bởi QĐ 111 thì chính quyền sở tại phải ban hành một quyết định riêng rẽ để thực hiện quản lý nhà nước. Bản thân QĐ 111 không có giá trị đương nhiên xác lập quản lý nhà nước đối với đất đai Vườn Rau Lộc Hưng.
Nếu đến thời điểm năm 1991 mà Vườn Rau Lộc Hưng vẫn chưa có quyết định quản lý nhà nước, thì buộc phải coi là trường hợp quản lý SÓT theo Quyết định 297. Theo đó, phải công nhận quyền sử dụng đất cho người dân đang trực tiếp sử dụng đất.
Việc chính quyền sở tại phải viện dẫn đến QĐ 111 chứng tỏ rằng chính quyền chưa từng có văn bản quản lý nhà đất nào trong khu vực cho đến tận năm 2008, khi UBND TPHCM ban hành Quyết định số 1824/QĐ-UBND ngày 25.4.2008, thu hồi đất giao cho UBND quận Tân Bình để thực hiện dự án công trình công cộng và chung cư cao tầng.
Sự cung cấp thông tin nhập nhằng của phía chính quyền sở tại là hoàn toàn có chủ ý và không phải là không có tác dụng, vì ngay sau đó, không chỉ báo lề phải đưa tin đã đành mà ngay cả một số phóng viên viết bài trên cá nhân của mình thì một mặt thể hiện thông cảm với người dân Vườn Rau Lộc Hưng vì bị phá dỡ nhà cửa trong dịp giáp tết, mặt khác, vẫn tin rằng đất Vườn Rau Lộc Hưng là đất công, vì đã có quyết định quản lý của nhà nước.
Thế nên, về phương diện pháp lý, chúng ta hoàn toàn có cơ sở để khẳng định rằng:
ĐẤT ĐAI Ở VƯỜN RAU LỘC HƯNG KHÔNG PHẢI LÀ ĐẤT CÔNG !
Bên cạnh đó, việc người dân có thời gian liên tục cư trú, trực canh, sử dụng đất và thực hiện nghĩa vụ thuế sử dụng đất suốt từ năm 1954 là quá đủ điều kiện pháp lý để công nhận quyền sử dụng đất của họ theo quy định của Luật Đất đai.
Chính quyền sở tại không công nhận quyền sử dụng đất cho họ, khiến họ phải rơi vào tình trạng xây dựng nhà không có giấy phép là hoàn toàn không do lỗi của họ mà có phần lỗi từ chính chính quyền sở tại.
Thời điểm năm 2008, khi quyết định thu hồi đất để thực hiện dự án công trình công cộng và chung cư cao tầng phục vụ chương trình tái định cư thì chính quyền sở tại đã không có bất kỳ động thái nào thực hiện quy định về thương lượng, bồi thường cho dân cả ? Kể cả khi đã có quy hoạch thay đổi để xây dựng cụm trường học công lập đạt chuẩn quốc gia ?
Qua đó cho thấy, việc chính quyền sở tại cố ý viện dẫn ông kẹ QĐ 111 để cho rằng đất đai ở Vườn Rau Lộc Hưng là đất công từ năm 1977 là một sự nhập nhằng khá thành công, tuy đã có thể làm hoa mắt những người có trách nhiệm phải luôn tô hồng cho họ. Nhưng với công chúng hiểu biết và tôn trọng sự thật thì không dễ dàng gì, kể cả sinh viên luật năm thứ nhất, bởi lẽ, quá ngây ngô !
———-//———-
[1] Do phần nội dung về các đối tượng bị quản lý nhà quy định ở mục 2 phần IV QĐ 111, nên những đối tượng thuộc diện này thường được gọi tắt là diện 2/IV;
Vài Suy Nghĩ Về Bài “Vườn Rau Lộc Hưng Ngậm Ngùi Tháng Chạp” Của Nhà Báo Cù Mai Công
Viết bởi FB Lê Ngọc Thanh
Những dòng chữ của nhà báo Cù Mai Công (từng làm báo tại Khăn quàng đỏ, Mực tím, Tuổi trẻ – có thể ở những báo khác nữa mà tôi không biết) vừa đánh thức tôi về ký ức trẻ thơ vừa dẫn tôi đến nhận định pháp lý chắc chắn.
1. Đoạn đầu khá dài của bài viết, tác giả cho biết mình là người sống khu Ông Tạ, gần vườn rau Lộc Hưng (VRLH), rồi ông mô tả những hình ảnh tuổi thơ ghi nhận được hoặc nghe loáng thoáng các câu chuyện “tám” của ngươi lớn. Thú vị khi ông mô tả về khu vực VRLH là
“Khu này nghèo rớt, nghèo từ hồi những cư dân Bắc di cư 1954 tới ở gần đó, quanh con hẻm mà giờ mang tên Chấn Hưng. Đám con nít Ông Tạ, trong đó có nhà thơ Đỗ Trung Quân và… tôi cũng ít tới đây vì lầy lội và mùi phân hôi thối suốt ngày đêm từ cái ao ủ phân tưới trong khu vực gần 5ha này. Ngựa xe qua lại khu này có khi phải bịt mũi…”
Trái với tác giả, thơ ấu của tôi khi đến khu VRLH này như là cơ hội được đi dã ngoại. Nhà tôi theo số nhà cũ là 88/79/35A Bà Huyện Thanh Quan, quận 3, ngay xóm 6 giáo xứ thuộc DCCT SG nơi tôi đang ở và làm việc. Tôi có bà dì Bảy (bà ngoại tôi là chị cả, còn bà dì áp út trong gia đình ông cố ngoại tôi) nhà ngay đầu đường/hẻm Chấn Hưng, và bà cố Ri (mthân mẫu 2 cha Thắng và Khương, nhà đối diện xéo đền thánh Phêrô Thi) là dì tôi.
Từ năm 1974 (5 tuổi) đến mãi năm 1983 (14 tuổi), tháng nào tôi cũng được mẹ dẫn ra đường Lê Văn Duyệt đón xe buyt đi qua trạm nghĩa trang Đô Thành là xuống. Cũng có khi đi bằng Lambro, thỉnh thoảng đi xe ngựa. Chúng tôi vào xứ An Lạc chơi với bà ngoại và các con của cậu Bình (em kế của mẹ tôi). Khi về thay vì đứng đợi xe buýt ở trạm, mẹ dẫn tôi vào nhà bà Bảy chơi, xe đến dừng ngay trước hẻm, bước ra 10 thước là lên xe. Hôm nào mẹ tôi không gấp việc nhà sẽ dẫn vào trong sâu thăm chú dì Ri. Đến đó, tôi nhìn VRLH mà miên man pha trộn những hình ảnh trong các câu chuyện đồng quê đã được đọc trong tủ sách Tuổi Hoa (do cha Chân Tín DCCT lập), thỉnh thoảng cũng chạy ào qua phía VRLH đó (đối diện nhà dì) cho thỏa chí tưởng tượng.
Ký ức tuổi thơ đẹp và thú vị thế đó, nhưng không phải là tư liệu lịch sử, càng không phải là bằng chứng pháp lý.
2. Nhà báo Cù Mai Công cũng cho biết: “Trước 1975, có lúc, thương phế binh VNCH sau khi cắm dùi chiếm đất khu đường Hoàng Văn Thụ hiện nay, đoạn từ ngã tư Bảy Hiền đến Lăng Cha Cả đã nhào vô khu Lộc Hưng cắm dùi nhưng bất thành vì chính quyền lúc đó ngăn chặn quyết liệt. Xéo xéo gần đó là một trại lính nhảy dù đa số gốc Bắc di cư 54 cũng khá dữ dằn”, khơi lên cho tôi câu hỏi:
Tại sao chính quyền lúc đó ngăn chặn thương phế binh VNCH vào VRLH?
Phải chăng vì đất VRLH không phải là đất hoang, mà là đất có chủ, nên chính quyền có bổn phận bảo vệ quyền lợi hợp pháp của dân cư nghèo từ Bắc di cư vào VRLH. Chắc chắn là như vậy rồi chứ không vì liên quan đến an ninh quân sự như cách nói ám chỉ “xéo xéo gần đó là một trại lính nhảy dù đa số gốc Bắc di cư 54 cũng khá dữ dằn”.
3. Nhà báo Cù Mai Công thật sự có lòng với cư dân VRLH, nên đã chỉ ra thực tế hiện nay cho thấy nhà nước cộng sản đương quyền đã đối xử bất công với các công dân VRLH. Đây là một bày tỏ đáng trân trọng của tác giả bài viết: “Đất công thì rõ ràng rồi. Thế nhưng cũng khu vườn rau, ở phía ngoài, mặt tiền đường Cách Mạng Tháng Tám thì hàng chục năm nay đã thành dãy nhà 3, 4 tầng từ lúc nào – không rõ đơn vị nào phân, hợp thức hóa? Nghĩa là đất công khu vườn rau đã thành đất tư từ lâu – sổ hồng, sổ đỏ đàng hoàng”.
Tuy nhiên tôi không rõ “khu vườn rau, ở phía ngoài, mặt tiền đường Cách Mạng Tháng Tám” (dài lắm, tôi cũng đã thấy như vậy thời bé) có phải đất công như tác giả nhận định hay không, còn đất VRLH thì không phải đất công, đó là đất có nguồn gốc rõ ràng, đất tư nhân.
Đất không biết có nguồn gốc hay không thì đã được nhà nước hợp thức hóa để xây nhà cao tầng 3,4 tấm, nhưng không biết tại sao đất có nguồn gốc rõ ràng lại không được cấp chứng nhận, để xây dựng hợp luật? Chỉ có thể là chính sách chung và nhất quán là cướp đất có nguồn gốc Công giáo (tập thể Giáo hội và cá nhân Tín hữu) bằng mọi giá, vì Công giáo cuối cùng cũng lấy tình bác ai ra mà chịu đựng, bỏ qua. Tuy nhiên cũng tùy thời mà Hội thánh biết mình cần phải diễn tả lòng bác ái thực sự như thế nào cho đúng, nhất là không bao giờ được bỏ người nghèo để hùa theo thế quyền hay phú quý lộng hành, kể cả nhân danh luật, mà lại làm sai.
Đất của VRLH là đất có thổ công, cư dân VRLH là người có bằng khoán. Toàn bộ giấy tờ nguồn gốc xa xưa đến giấy tờ ủy nhiệm và nhất là giấy xác nhận Giáo hội Công giáo tại Sài Gòn không tranh chấp với dân VRLH đều đã được Phòng công chứng ở thành phố này công chứng. Các cơ quan có chức năng, bổn phận giải quyết đất đai và khiếu kiện là UBND quận Tân Bình, UBND Tp.HCM, Thanh tra chính phủ,… đều đã có đủ bộ giấy tờ hoàn chỉnh, theo luật hiện hành là tương đương với bản gốc.
Không chỉ “ngậm ngùi tháng chạp” đâu, mà các công dân VRLH nói riêng, công dân Việt Nam nói chung sẽ ngậm ngùi dài lâu sang Giêng, qua Rằm rồi lại đến Chạp mới, nếu những người theo cộng sản xem ý chí cách mạng của mình quan trọng hơn quyền sống còn, quyền cư trú, quyền hưởng lợi chính đáng của các công dân. —
Khu vực vườn rau Lộc Hưng (Tân Bình, TP.HCM) là đất công từ xưa thuộc tỉnh Gia Định nhưng nằm cách Sài Gòn vài chục mét; với tấm bảng cắm trước đường Bắc Hải, góc Nghĩa địa Đô Thành (nay là Công viên văn hóa Lê Thị Riêng): “Đô thành Sài Gòn kính chào các bạn”.
Cụ thể nó thuộc Tổng nha Bưu điện VNCH (khu Nhà dây thép gió Chí Hòa). Sau này, thuộc quyền quản lý của Bưu điện TP. HCM. Góc khu này, ngay sát con hẻm nay là đường Chấn Hưng có một nhà bưu điện nhỏ (hình như mang tên Chí Hòa – tôi không nhớ rõ) mà hồi thập niên 1980 tôi thường hay đạp xe đạp đến đó gửi thư.
Đó là khu vực ngoại ô Ông Tạ, điểm cuối cùng của khu Ông Tạ về hướng đông. Và cũng là điểm bắt đầu của một trong các cửa ô ra ngoại ô Sài Gòn trước 75. Nếu khu ngã ba Ông Tạ với những cư dân ban đầu người Hà Nội bỏ tiền mua đất (chứ không nhận nền chính quyền Sài Gòn cấp ở Xóm Mới – Gò Vấp, Bình An – Q.8…) toàn nhà 3, 4 tầng với các tiệm vàng san sát thì khu Lộc Hưng là dân miền núi Sơn Tây nghèo bị dạt ra ngoài.
Cũng thuộc khu Ông Tạ nhưng bà con khu này không dư giả tiền bạc để buôn bán như dân ngã ba Ông Tạ nên đã trồng rau kiểu tranh thủ đất trống trong Trạm phát tín của chính quyền Sài Gòn. Dân Ông Tạ gọi là Nhà Dây thép gió vì trong đó chằng chịt những dây cáp níu giữ các cột phát sóng cao nghễu nghện.
Việc tranh thủ này hình như được sự đồng ý hay thỏa thuận gì đó giữa những người quản lý khu này và bên nhà thờ trước 75. Sau 75 không có thỏa thuận nhưng bộ phận quản lý khu này thuộc Bưu điện TP.HCM cũng mặc nhiên thừa nhận. Tất cả đều không có văn bản cụ thể. Phức tạp ở chỗ đó vì nói sao cũng được.
Khu này nghèo rớt, nghèo từ hồi những cư dân Bắc di cư 1954 tới ở gần đó, quanh con hẻm mà giờ mang tên Chấn Hưng. Đám con nít Ông Tạ, trong đó có nhà thơ Đỗ Trung Quân và… tôi cũng ít tới đây vì lầy lội và mùi phân hôi thối suốt ngày đêm từ cái ao ủ phân tưới trong khu vực gần 5ha này. Ngựa xe qua lại khu này có khi phải bịt mũi…
Trước 1975, có lúc, thương phế binh VNCH sau khi cắm dùi chiếm đất khu đường Hoàng Văn Thụ hiện nay, đoạn từ ngã tư Bảy Hiền đến Lăng Cha Cả đã nhào vô khu Lộc Hưng cắm dùi nhưng bất thành vì chính quyền lúc đó ngăn chặn quyết liệt. Xéo xéo gần đó là một trại lính nhảy dù đa số gốc Bắc di cư 54 cũng khá dữ dằn.
Thế là bà con khu này lại tiếp tục trồng rau và đi lễ ở một vài nhà thờ, đền thánh nói cho ngay khá khiêm tốn so với các nhà thờ, đền thánh Công giáo quanh ngã ba Ông Tạ. Gần đây, một số gia đình dựng nhà trọ cho thuê với giá rẻ bèo so với các khu khác. Tại sao? Con đường Chấn Hưng vô khu này như hẻm cụt; giá đất khá rẻ, trong khi đường Bắc Hải chạy song song cách đó vài chục mét to rộng, thông thoáng sang quận 10 giá cao ngút trời.
Đất công thì rõ ràng rồi. Thế nhưng cũng khu vườn rau, ở phía ngoài, mặt tiền đường Cách Mạng Tháng Tám thì hàng chục năm nay đã thành dãy nhà 3, 4 tầng từ lúc nào – không rõ đơn vị nào phân, hợp thức hóa? Nghĩa là đất công khu vườn rau đã thành đất tư từ lâu – sổ hồng, sổ đỏ đàng hoàng.
Còn phía trong khu vườn rau chưa ai có sổ gì, thế là 112 hộ nơi đây bỗng thành những người lấn chiếm đất công – dù họ đã ở, sinh sống nơi đây từ 1954, tức tới giờ người ở lâu nhất đã 65 năm – mấy thế hệ. Những người ở đầu tiên 1954 giờ chắc cũng về đất gần hết. Giờ toàn thế hệ sinh sau đẻ muộn, lớn lên với tiếng kinh cầu xứ nghèo và “vườn rau xanh ngắt một màu” thì họ cho rằng đây là nhà mình, đất cha mẹ, ông bà mình để lại cũng dễ hiểu.
Và càng dễ hiểu khi bà con ở đây tin chắc đây là đất của mình khi cho rằng mình “đã đóng thuế 20 – 30 năm có đầy đủ giấy tờ pháp lý…; đất vườn rau sử dụng đất 1954…”. Bà con nơi đây cũng cho rằng theo Luật Đất đai 1993, nếu người dân sử dụng đất ổn định từ trước 15-10-1993 – ngày luật Đất đai 1993 có hiệu lực pháp luật , Nhà nước có trách nhiệm phải công nhận và cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất cho bà con. Nếu nhà nước thu hồi xây trường công lập thì phải bồi thường, bất kể người dân có giấy hay không có giấy – tức sống thực tế 2/3 thế kỷ, gần một đời người.
Thế là họ không chịu rời bỏ nơi chôn nhau cắt rún của mình. Thế là sáng 8-1-2019, lực lượng cưỡng chế ra tay. Ngày 9-1, lãnh đạo UBND Q.Tân Bình, TP.HCM cho biết đã hoàn thành việc cưỡng chế tháo dỡ 112 trường hợp xây dựng nhà trái phép tại khu vườn rau, phường 6, quận Tân Bình. Ngày 10-1, các lực lượng Công an, dân phòng… vẫn dày đặc khu vực ra vô vườn rau Lộc Hưng…
Giờ đã tháng Chạp. Chỉ hơn 3 tuần nữa tết rồi. Đi ngang khu vườn rau Lộc Hưng những ngày này lúc nào cũng kẹt cứng do xe cộ bị chặn lại ở đầu đường Chấn Hưng.
Cư dân Lộc Hưng lẫn chính quyền ai đúng ai sai thế nào có lẽ chưa hết tranh luận, thậm chí dai dẳng. Thế nhưng, cái rõ nhất mà một đồng nghiệp người Đà Nẵng của tôi bảo: Ở Hà Nội, Đà Nẵng…, như Đà Nẵng chẳng hạn, “năm nào cũng vậy, cứ cận tết là có thông báo không được giải tỏa cưỡng chế trong dịp giáp tết. Mọi việc đều ra tết mới giải quyết…”.
Nghe sao mà ngậm ngùi. Tháng Chạp ở vườn rau Lộc Hưng – ngoại ô, xóm nghèo vòng ngoài khu Ông Tạ của chúng tôi suốt một thời tuổi thơ len lỏi vườn rau bắt dế đêm hè…
… Rạng sáng 10-1-2019, tôi đi ngang vườn rau. Gió đông cuối năm nay chỉ man mát nhưng sao nghe lạnh quá. Tết tới nơi rồi mà buồn gì đâu! Lẽ nào vậy là hết những “vườn rau xanh ngắt một màu”…
FB Lê Ngọc Thanh
Bí mật chữ Nôm của Việt Nam tại thư viện Vatican
Viết bởi Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch
acistampa.com, Angela Ambrogetti, 2019-01-10
Sự hấp dẫn của Vatican về thế giới ở trong sự việc Tin Mừng và chính trị thường chỉ qua vài hàng, có khi qua một ngôn ngữ kỳ lạ.
Đó là trường hợp của 110 tài liệu được lưu giữ tại Vatican mà từ lâu vẫn chưa được các học giả biết đến, vì các tài liệu này chưa bao giờ được kê trên danh mục. Và đó là trường hợp của Việt Nam.
Bản tin nội bộ của thư viện Vatican kể câu chuyện của mình.
Các bản in có từ năm 1651. Hầu hết trong khoảng thời gian từ năm 1799 đến năm 1887. Các bản thảo đa số viết bằng chữ Nôm, một hệ thống dùng ký tự Trung Hoa để tạo âm tiếng Việt.
Một số chữ tượng hình Trung Hoa được diễn ra thành từ hán-việt, làm thành ngôn ngữ viết và đọc dành cho giới tinh hoa, được dùng từ thế kỷ thứ 10 đến thế kỷ 20.
Khoảng một ngàn năm lịch sử văn hóa Việt Nam được ghi lại trong hệ thống độc đáo này: văn học, triết lý, lịch sử, luật học, y học, tôn giáo và chính trị được viết bằng tiếng Nôm. Một di sản phần lớn bị mất khi mẫu tự la-tinh đến Việt Nam vào thế kỷ 17 và tiếng Nôm không còn được sử dụng. Chủ nghĩa thực dân Pháp ra lệnh chấm dứt dùng chữ Nôm.
Năm 1922, khi nhà trung hoa học Paul Pelliot (1878-1945) đến thư viện Vatican để biên soạn danh mục cho các tài liệu Trung Hoa, ông đã bỏ qua nhóm tài liệu bị bỏ quên này.
Nhưng bây giờ các trang tài liệu chữ Nôm này được ông Delio Vania Proverbio mở ra lại, ông là chuyên gia phương đông của thư viện, ông đặt câu hỏi về các tài liệu này. Vì thế ông đã liên lạc được với Giáo sư Ngô Thanh Nhàn, thuộc Trung tâm Triết học, Văn hóa và Xã hội Việt Nam của Viện Đại học Philadelphia (Temple University of Philadelphia).
Tháng 10 năm 2018, giáo sư đã đến thư viện Vatican để lập danh mục các tác phẩm. Tất cả các quyển sách in, gồm 87 tập hầu hết có bìa cứng, được phân loại theo tiêu chuẩn Dublin Core (Dublin Core Metadata Initiative). Thư viện sẽ nhập các dữ liệu này và cung cấp trong danh mục trực tuyến ở định dạng MARC21.
Bước tiếp theo liên quan đến 23 tập bản thảo sẽ được mô tả và khôi phục lại các bìa sơn mài, đặc biệt dễ vỡ và khó dùng tác phẩm cho đúng.
Đây chỉ là bước khởi đầu và giáo sư Nhàn cho biết ông cực kỳ quan tâm đến các tác phẩm này. Đa số là các tài liệu là duy nhất và chắc chắn chúng có rất nhiều điều để nói.
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch
Nguồn: phanxico.vn
Cưỡng chế vườn rau Lộc Hưng: Vì sao báo chí Việt bị “cấm khẩu”?
Viết bởi Gió Bấc – RFA Tiếng Việt
Từ ngày 4-1 đến nay, cuộc chiến giữ đất của 200 hộ dân Lộc Hưng với lực lượng cưỡng chế của chính quyền gồm hàng trăm công an, dân phòng, với đủ loại thiết bị cơ giới xe ủi, máy xúc đập phá nhà đã kéo dài một tuần. Hàng chục ngôi nhà đã bị đập tan hoang vỡ vụn, mái tôn, tường gạch đổ nát. Người dân ở đây, chủ yếu là giáo dân đã cố gắng kềm chế nên không xảy ra đổ máu như ở Hải Phòng, Dak Nong nhưng tinh thần “tử chiến” cũng quyết liệt không kém. Hình ảnh trên mạng xã hội cho thấy có người dân lấy thân mình nằm chắn trước bánh xích của xe ủi đất của chính quyền. Máu chưa đổ nhưng hàng chục người đã bị bắt.
Cưỡng chế hay là khủng bố?
Vườn rau Lộc Hưng thuộc phường 6 quận Tân Bình, TP.HCM gần sát cư xá Bắc Hải, thuộc trung tâm của Sài Gòn là nơi cư ngụ và trồng rau của hàng trăm hộ giáo dân công giáo di cư từ năm 1954 đến nay, đa số các hộ đã trải qua ba bốn thế hệ.
Thời điểm cưỡng chế diễn ra ngay sau tết dương lịch và dự kiến kéo dài đến 90 ngày có nghĩa là trải qua cả kỳ tết nguyên đán nên hết sức bất nhẫn với người bị cưỡng chế. Về cách thức cưỡng chế cũng hết sức vô pháp, bao lực và tàn nhẫn. Hoàn toàn không phù hợp với cung cánh hành xử của một nhà nước cai trị với người dân bản xứ mà giống như cách cưỡng chiếm của đạo quân nước ngoài với người dân đất nước bị chiếm đóng. Trước đó, chính quyền dùng loa thông báo lệnh giải toản rồi cho lưc lượng rào chắn, phong tỏa xung quanh khu vực giải tỏa. Đêm 4-1, các phương tiện cơ giới máy xúc, máy ủi tràn vào đập phá nhà cửa, tài sản người dân trong khu vực cũng bị chiếm đoạt. Hàng chục người chống đối đã bị bắt giữ, và chỉ được thả ra sau khi cuộc đập phá nhà cửa đã hoàn thành.
Ngày 8-1, một đợt cưỡng chế đập phá mới lại được thực hiện với mức độ tàn khốc tương tự. Hình ảnh từ video clip của báo Người Việt cho thấy hiện trường nhà cửa bị đập phá không thua kém gì những khu phố Arap bị Taliban hay IS tấn công khủng bố {1}
Cưỡng chế vườn rau Lộc Hưng: Vì sao báo chí Việt bị “cấm khẩu”? - Tin Mừng Cho Người Nghèo
Thu hồi không có cơ sở pháp lý, đạo lý
Trả lời VOA tiếng Việt về khía cạnh pháp lý trong việc cưỡng chế tháo dỡ hàng trăm ngôi nhà ở khu Vườn rau Lộc Hưng, Luật sư Trịnh Vĩnh Phúc thuộc đoàn Luật sư TP.HCM đã phân tích: “Tôi cho rằng việc lực lượng cưỡng chế của chính quyền kết hợp với doanh nghiệp tiến hành cưỡng chế là không đúng trình tự pháp luật theo quy định về Thu hồi đất, hoặc Cưỡng chế tháo dỡ.
Nếu chính quyền muốn thu hồi đất thì trước đó phải có quyết định thu hồi, giải quyết việc bồi thường cho người dân và bố trí tái định cư cho họ trong trường hợp họ không có chỗ ở”.
“Khi tháo dỡ công trình xây dựng được gọi là trái phép thì cũng phải theo trình tự. Phải có biên bản vi phạm hành chính, phải có quyết định xử phạt hành chính yêu cầu tháo dỡ, nếu không tháo dỡ thì có quyết định cưỡng chế. Tất cả phải theo trình tự và tống đạt cho người vi phạm”, LS. Trịnh Vĩnh Phúc nói.
“Cưỡng chế rầm rộ, bất kể sự ổn định, quyền sống, chỗ cư trú, tính mạng, tài sản của bao nhiêu người cho thấy hành động đó quyết liệt đến mức thô bạo. Theo tôi, việc đó rõ ràng không phù hợp cả về góc độ pháp lý lẫn đạo lý” {2}
Luật sư Phùng Thanh Sơn, Giám đốc công ty Luật Thế Giới Luật Pháp, TP HCM bình luận với BBC: “
“…. theo chính sách pháp luật về đất đai của Việt Nam, nếu người dân sử dụng đất ổn định từ trước 15/10/1993 (ngày luật Đất đai 1993 có hiệu lực pháp luật), Nhà nước có trách nhiệm phải công nhận và cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất cho người dân mà không truy nguyên nguồn gốc.”
“Sở dĩ có chính sách này là xuất phát từ bất cập của luật Đất đai năm 1987. Theo luật Đất đai năm 1987, người dân không được tặng cho, mua bán, thế chấp, cầm cố, để lại thừa kế đối với quyền sử dụng đất. Tuy nhiên, chính sách này đi ngược lại với quy luật khách quan, trên thực tế người dân vẫn mua bán, tặng cho, để lại thừa kế, cầm cố, thế chấp… mà nhà nước không thể kiểm soát được.”
“Do đó, buộc chính quyền phải sửa đổi luật Đất đai năm 1987 bằng luật Đất đai năm 1993 (có hiệu lực kể từ ngày 15/10/1993). Theo Luật mới, người dân được quyền chuyển nhượng, tặng cho, cầm cố, thế chấp, để lại thừa kế quyền sử dụng đất. Để giải quyết hậu quả của các giao dịch trái pháp luật đã diễn ra trước 15/10/1993, nhà nước yêu cầu người dân kê khai việc sử dụng đất. Với tư cách là đại diện chủ sở hữu, bằng quyền lực nhà nước, nhà nước cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất để công nhận theo hiện trạng sử dụng đất của người dân trên cơ sở kê khai sử dụng đất của người dân.”
“Đất nước này là của chung nên nhà nước không thể buộc những người có đất bị thu hồi phải hy sinh cho lợi ích quốc gia bằng cách buộc họ nhận tiền đền bù với giá thấp hơn giá thị trường gấp nhiều lần trong khi những người khác thì không.”{3}
Cưỡng chế vườn rau Lộc Hưng: Vì sao báo chí Việt bị “cấm khẩu”? - Tin Mừng Cho Người Nghèo
“Báo hèn, nhà báo hèn!”
Dư luận cộng đồng mạng xã hội như bùng vỡ những thông tin cầu cứu, phê phán, thương xót… bằng đủ mọi thể loại hình ảnh, bài viết, video, khẩu hiệu. Ngày 9-1 với từ khóa “Cưỡng chế vườn rau lộc Hưng” Goole đã cho thấy 72.900 kết quả tìm kiếm. Các báo đài của kiều bào Việt ở nước ngoài như Người Việt, các đài BBC, VOA tiếng Việt cũng liên tục đưa thông tin bình luận.
Thế nhưng đặc biệt ở Việt Nam, trước một sự việc khủng bố bất nhẫn, thương tâm, chà đạp lên đời sống, số phận của hàng trăm gia đình một cách kinh hoàng đã và sẽ diễn ra trong thời gian dài sắp tới nhưng tất tần tật hơn 700 tờ báo, cơ quan ngôn luận của xứ sở thiên đàng này lại hoàn toàn cấm khẩu. Một tuần qua, trên 700 cơ quan ngôn luận quốc doanh hoàn toàn không có một câu chữ nào về cuộc cưỡng chế long trời lở đất này. Thật là hiện tượng kỳ lạ
Xin thưa, tiểu tựa “Báo hèn, nhà báo hèn!” nặng nề trên đây chúng tôi “mượn” chép nguyên văn từ tựa bài viết trên Fb của Luật sư Trần Vũ Hải, một luật sư khá đình đám và có quan hệ thân thiết, cởi mở với nhiều nhà báo và các cơ quan báo chí. Hẳn khi gõ phím dòng chữ ngắn ngủi này anh phải đau lòng và phẫn uất đến cùng cực nên không ngại đến mất lòng những quan hệ riêng tư. Luật sư Trần Vũ Hải đã viết; “….. Nhiều hộ dân sinh sống từ lâu ở đây cho biết, đây là khu đất người Bắc di cư từ năm 1954. Tuy không có giấy tờ, nhưng họ cũng đề nghị chính quyền địa phương cho kê khai sử dụng đất theo chính sách và pháp luật đất đai của nước CHXHCN Việt nam, nhưng địa phương vẫn bỏ lơ. Nay lấy cớ phục vụ cho dự án xây dựng một trường công, chính quyền TPHCM đã thúc ép địa phương cưỡng chế hàng trăm hộ dân ở đây, không có quyết định thu hồi đất, quyết định cưỡng chế, bồi thường theo quy định của pháp luật, gây ra thảm cảnh đau thương cho những người dân lành tại đây.
Điều rất ngạc nhiên, chưa thấy báo chí nào, nhà báo nào của Việt nam, đặc biệt tại TPHCM lên tiếng, điều tra, tìm hiểu về sự việc này. Nếu người dân ở đây sai, hãy chỉ ra họ sai gì và tại sao sai, nếu chính quyền sai, hãy viết rõ như vậy. Hay ít nhất nêu sự việc và ý kiến của người dân và chính quyền. Nhưng các báo lẫn nhà báo (trên mạng) im lặng tuyệt đối. Đối với họ, phải chăng tới gần nghìn người dân ở đây không phải là đồng bào của họ? Đất ở vườn rau Lộc Hưng là đất ở “nước lạ”?
Còn đối với tôi, đó là báo hèn, nhà báo hèn! Xin lỗi, nhiều bạn của tôi, làm trong làng báo chí Việt, nếu tôi quá nặng lời! Nhưng sự thật là như vậy.
Nếu bạn nào đồng ý với tôi, xin hãy chia sẻ!”{4}
Cùng tâm trạng bi phẫn ấy, ngày 9-1, nữ nhà báo Bạch Hoàn, từng có nhiều bài viết gây sóng gió trên Tuổi Trẻ, VTV cũng viết trên fb
“Không một dòng tin
Suốt từ 4h sáng đến giờ, tôi đã có lần 5 lần vào trang Báo Mới tìm kiếm từ khoá “Vườn rau Lộc Hưng”, nhưng kết quả đều không có lấy một dòng tin.
Vụ cưỡng chế đất đai ở khu Vườn rau Lộc Hưng (Q.Tân Bình, TP.HCM), báo chí đã không còn biết xấu hổ với Nhân dân, với lương tâm và trách nhiệm nghề nghiệp của người cầm bút.
Người ta nói, có 200 căn nhà bỗng chốc thành đống đổ nát. Khi chính quyền đối diện với Nhân dân bằng máy xúc, máy ủi thì tất cả những gì còn lại chỉ là những vỡ vụn của số phận con người. Vậy mà, báo chí không có lấy một dòng tin xác thực.
200 căn nhà bị phá, đồng nghĩa bao nhiêu cuộc đời phải chịu ngậm đắng nuốt cay? Thật xấu hổ cho cả nền báo chí vì chẳng thể tìm ra con số ấy. Dẫu biết rằng, con số nào cũng vậy, một người hay một ngàn người… đều đau đớn như nhau.
Không một chính quyền tử tế nào lại đẩy người dân từ trong mái ấm của họ ra đường, biến họ từ những người có nơi có chốn trở thành người vô gia cư, nhằm giành lấy khu đất để dâng lên cho dự án này, dự án kia mà báo chí không có lấy một dòng minh bạch.
Thay vì thảo luận với dân, đối thoại, tìm hiểu nguyện vọng của dân, giải quyết vướng mắc cho dân, sắp xếp cho dân có nơi chốn đàng hoàng, thì họ bất chấp, hất dân ra đường.
Vụ Vườn rau Lộc Hưng, như thế mà báo chí không có lấy một dòng tin”. {5}
Cưỡng chế vườn rau Lộc Hưng: Vì sao báo chí Việt bị “cấm khẩu”? - Tin Mừng Cho Người Nghèo
Báo chí bị cấm khẩu chứ không đi sau. Thưa ông Trưởng Ban!
Chiều 28/12,tại hội nghị báo chí toàn quốc tổng kết công tác năm 2018, triển khai nhiệm vụ năm 2019 trước 600 đại biểu là lãnh đạo các cơ quan báo chí toàn quốc và các bộ ngành, ông Võ Văn Thưởng – Ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương đã kết luận rằng, mạng xã hội đang ảnh hưởng sâu rộng đến xã hội, báo chí là thông tin đi sau mạng xã hội, dù nhiều trường hợp báo chí biết trước thông tin. Thực tế, kênh thông tin của báo chí rất đa dạng, đội ngũ thông tin báo chí rất đông, hoàn toàn có thể chủ động thông tin, nhưng sự chậm trễ của báo chí đã trao lợi thế cho mạng xã hội trong việc thông tin.
“Đúng là thách thức từ mạng xã hội đối với báo chí là rất lớn, nhưng thách thức lớn hơn chính là tư tưởng, tâm thế thất bại, thua cuộc của người làm báo. Ngoài ra, còn có việc hành động chưa chặt chẽ, chưa đồng bộ, thiếu hiệu quả của các cơ chế phối hợp, cũng như cơ chế quản lý nhà nước”, ông Thưởng đánh giá.
Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương cho rằng, nếu đội ngũ người làm báo chủ động, nhạy bén, các cơ quan báo chí tỉnh táo, thực hiện chặt chẽ quy trình phê phán các xu hướng tiêu cực, cực đoan, độ chính xác thấp của mạng xã hội; các cơ quan nắm thông tin kịp thời cung cấp thông tin cho báo chí… thì “chúng ta sẽ nắm chắc được quyền chủ động thông tin”. Qua đó, sẽ lấy lại niềm tin của công chúng với báo chí, làm được điều đó báo chí cách mạng mới thực sự là lực lượng dẫn dắt định hướng dư luận.{6}
Phát biểu của ông Trưởng Ban vẫn còn nóng hổi nhưng báo chí cách mạng lần này lại tệ hơn, không đi sau (có đi đâu mà trước hay sau). Họ đồng loạt cấm khẩu không nói một tiếng à ừ dù người dân rất mong được nghe họ nói. Người đọc rất muốn nghe những lời phản biện với các luật sư Trần Vũ Hải, Phùng Thanh Sơn về các căn cứ pháp lý để thu hồi đất, chứng minh rằng chuyện chính quyền đập phá nhà dân không đền bù là đúng đắn. Nhưng rất tiếc, tất thảy đều im lặng, chừng như bị ai đó có quyền năng cấm đoán.
Chúng tôi mong rằng, với tư cách là Tổng Biên Tập chung cho 700 tờ báo, ông Thưởng hãy chỉ đạo cho họ mở miệng để phản biện, tranh luận với mạng xã hội để định hướng thông tin kẻo người dân hoang mang quá vào tính chính danh của chính quyền cách mạng hiện nay.
Nhà báo cũng là nhân chứng nói: Đất là của dân
Đặc biệt trong vụ cưỡng chế đất Lộc Hưng, duy nhất một nhà báo dũng cảm mở miệng nhưng chỉ trên fb của mình. Nguyễn Phương Nam là cây bút đình đám của báo Pháp Luật TP.HCM thủa nhỏ sống ngay tại khu vực này đã viết trung thực về nguồn gốc khu đất bị giải tỏa từng gắn với mối tình đầu lãng mạn của mình.
Trong khi chính quyền lu loa cho rằng đây là đất chính quyền Pháp giao cho ngành Bưu Điện để xác định đây là dất công, nhà báo Phương Nam khẳng định đây là đất tư, trước 1975 người dân gọi là ao rau muống của bà Cả do bà có nhiều ao rau muống ở đây cùng nhiều người Bắc di cư khác. Theo mô tả của Phương Nam, đất khu rau muốn và các khu vực công cộng khác đều có ranh giới rõ ràng. “Khu vực ao rau muống này rộng lắm, mưa xuống là ếch nhái kêu uềnh oang, nơi đây cũng là vùng đệm giữa Đài phát tín Chí Hòa (Gia Định) hay còn gọi là Nhà giây thép gió Chí Hòa và Cư xá sĩ quan Chí Hòa (Sài Gòn, nay là cư xá Bắc Hải)….Má tui kể đất của Đài phát tín Chí Hòa rộng lắm và phía sau ao rau muống bà Cả cũng rất rộng.”{7}
Hãy cho báo chí mở miệng, hãy công khai những chứng cứ đây là đất công, người dân chiếm giữ bất hợp pháp, hãy công khai bản đồ quy hoạch các công trình công ích sẽ xây dựng và đàm phán với người dân về giải pháp khả thi, đó là giải pháp cần thiết của chính quyền liêm chính và minh bạch. Việc báo chí bị cấm khẩu đã dẫn đến những đồn đoán bất minh. Luật sư Trịnh Vĩnh Phúc đã phân tích “Thu hồi đất không có quyết định, cưỡng chế không có quyết định là vì họ muốn tránh bị người dân khiếu kiện. Họ triệt tiêu quyền khiếu kiện đã được pháp luật quy định của người dân. Như vậy, người dân sẽ gặp khó khăn như dựa vào đâu, khiếu nại về hành động gì, khi mà họ ập tới làm và không để lại biên bản, quyết định, thông báo, giấy tờ gì hết. Tất cả hành động đều bất ngờ, cấp thời, không để lại bất cứ giấy mực, tài liệu ghi nhận sự việc, thì việc khiếu kiện của người dân cũng rất khó”.