Ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) được Ban Chấp hành Trung ương đề cử giữ chức Chủ tịch Nước tại phiên họp kỳ 8 ngày 03/10 (2018), thay thế ông Trần Đại Quang đã qua đời ngày 21/09 (2018).
Ông Trọng sẽ được Quốc hội chính thức phê chuẩn tại kỳ họp 6, bắt đầu ngày 22/10 (2018), mở đầu kỷ nguyên lột xác mới trong cơ chế cầm quyền thống nhất một người giữ cả hai chức Chủ tịch nước, đồng thời là Tổng Bí thư đảng.
Cho đến khi qua đời ngày 02/09/1969, ông Hồ Chí Minh là người duy nhất kiêm nhiệm 2 chức vụ, Chủ tịch đảng và Chủ tịch nhà nước.Trong suốt 49 năm sau đó (1969-2018) , hai chức danh được phân công cho hai người khác nhau. Lý do của quyết định này chưa bao giờ được công khai, nhưng có thể vì sợ tập trung quyền hành vào tay một người sẽ đưa đến lộng quyền, chuyên chế làm hỏng việc và chia rẽ nội bộ.
Vì vậy chức danh Chủ tịch Nước, tuy được quy định trong Điều 86 Hiến pháp “là người đứng đầu Nhà nước, thay mặt nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam về đối nội và đối ngoại”, nhưng thực tế không có quyền sinh sát toàn diện bằng Tổng Bí thư đảng, vì đảng lãnh đạo cả nhà nước và xã hội.Hơn nữa, hàng ngũ lãnh đạo từ Trung ương xuống Địa phương hoàn toàn là cán bộ đảng viên nên lệnh đảng bao giờ cũng nặng ký hơn lệnh nhà nước.
Ngay đến Quốc hội, tuy là “cơ quan đại biểu cao nhất của Nhân dân, cơ quan quyền lực nhà nước cao nhất của nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam”, theo Điều 69 Hiến pháp, mà có bao giờ dám tự ý chấp thuận những việc quan trọng khi chưa có ý kiến của Bộ Chính trị đảng.
Nhưng tại sao ông Trọng lại được Ban Chấp hành Trung ương chọn vào lúc này. Có 4 lý do:
1.- Chủ tịch nước Trần Đại Quang qua đời nên phải có người điền thế.
2.- Ông Trọng hội đủ mọi điều kiện theo quy định của chức danh Chủ tịch nước.
3.-Nhằm đáp ứng nhu cầu tinh giảm biên chế nên nhân cơ hội cần lấp chỗ trống ông Quang để lại, Bộ Chính trị quyết định tập trung lãnh đạo đảng và nhà nước vào làm một để tiết kiệm ngân sách, và hy vọng chạy việc hơn.
4.- Phù hợp với nhu cầu đối ngoại và phong tục bang giao quốc tế, nhất là đối với những quốc gia không có hệ thống lãnh đạo đảng và nhà nước riêng biệt.
THÂN THẾ NGUYỄN PHÚ TRỌNG
Vậy ông Trọng là người như thế nào ?
Tài liệu chính thức ghi tân Chủ tịch Nước Nguyễn Phú Trọng, sinh ngày 14/4/1944, tại xã Đông Hội, huyện Đông Anh, Hà Nội.
Ông là Ủy viên Trung ương các khóa VII, VIII, IX, X, XI, XII; Ủy viên Bộ Chính trị các khóa VIII, IX, X, XI, XII; tham gia Thường trực Bộ Chính trị (8/1999-4/2001); đại biểu Quốc hội các khóa XI, XII, XIII, XIV.
Nhưng ông là người đặc biệt giáo điều, bảo thủ, đệ tử cuồng nhiệt của Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh. Ông chống đa nguyên, đa đảng; chống cho tư nhân ra báo; chống mạng xã hội; chống tổ chức dân sự; và quyết liệt chống đối lập và mọi hành vi chống chính sách cai trị độc tài của đảng.Ông có bằng Tiến sỹ chuyên môn về Xây dựng Đảng.
Cũng rất rõ ông là người thân Tầu Bắc Kinh nên thường không dám cưỡng lại áp lực của lãnh đạo Trung Cộng. Việc ông và Bộ Chính trị không đồng ý để Quốc hội ra tuyên cáo lên án Trung Cộng đã ngang nhiên đặt giàn khoan Hải Dương 981 thăm dò dầu khí vào sâu trong vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý của Việt Nam ở vùng biển Tỉnh Quảng Ngãi năm 2014 là một tỷ dụ.
Hành động xâm phạm ngang ngược của Trung Cộng bắt đầu ngày 2/5/2014, tại vị trí cách đảo Tri Tôn thuộc quần đảo Hoàng Sa 17 hải lý về phía nam, cách đảo Lý Sơn (tỉnh Quảng Ngãi) khoảng 120 hải lý về phía đông. Mỗi hải lý dài 1,852 mét.
Trong thời gian xung khắc dài 75 ngày này, nhiều lần tầu sắt võ trang Trung Cộng đã tấn công và đâm chìm nhiều thuyền đánh cá và kiểm ngư của Việt Nam, nhưng ông Trọng không dám có phản ứng quyết liệt để bảo vệ chủ quyền.
Tuy nhiên, trước phản ứn gay gắt của Hiệp hội các nước Đông Nam Á (ASEAN) và của Liên Hiệp Quốc, Bắc Kinh đã phải rút giàn khoan HD-981 về vùng biển Hải Nam ngày 16/07/2014.
Từ đó đến nay, các tầu cảnh sát biển Trung Cộng có võ trang vẫn thường xuyên tấn công, sát thương, cướp ngư cụ, tài sản và đâm chìm nhiều tầu đánh cá của ngư dân Việt ở Biển Đông nhưng Việt Nam không dám có phản ứng bằng võ lực. Ngược lại, nhiều bài báo của báo đài nhà nước chỉ dám gọi tầu Trung Cộng là “tầu nước ngoài” hay “tầu lạ”, để tránh đụng chạm ngoại giao !
Việc thứ hai chứng tỏ ông Chủ tịch nước mới Nguyễn Phú Trọng đã có toan tính “trao trứng cho Ác” khi Bộ Chính trị do ông cầm đầu đã đồng ý Dự Luật “Đơn vị hành chính - kinh tế đặc biệt (Luật Đặc khu)” tại Vân Đồn (tỉnh Qủang Ninh), Bắc Vân Phong (tỉnh Khánh Hòa) và Phú Quốc (tỉnh Kiên Giang), có chiều hướng mở đường, qua dạng thuê đất trá hình dài 99 năm, và tạo cơ hội cho đầu tư Tầu Bắc Kinh vào chiếm lãnh thổ và di dân sang Việt Nam.
Rất may khi biết được âm mưu đen tối này, nhiều Đại biểu Quốc hội, nhiều nhân sỹ, chuyên gia và hàng trăm ngàn người dân trong nước đã phản đối và xuống đường biểu tình chống Đặc khu trong hai ngày 10 và 11/06/2018, khiến Quốc hội phải hoãn không biểu quyết.
NHIỆM KỲ CÓ HẠN CHẾ ?
Vậy với chức Chủ tịch Nước, sẽ bắt đầu ngay sau khi được Quốc hội biểu quyết tại kỳ họp, bắt đầu ngày 22/10 (2018), ông Trọng có thể làm được gì với thời hạn 2 năm rưỡi còn lại của nhiệm kỳ Tổng Bí thư ?
Ông Trọng đã giữ chức Tổng Bí thư từ Khóa đảng XI năm 2011-2016, tái đắc cử khóa đảng XII thêm 5 năm nữa cho nhiệm kỳ 2016 - 2021.
Theo Điều 17 của Điều lệ đảng được Khóa đảng XI bỏ phiếu tán thành thì :”Đồng chí Tổng Bí thư giữ chức vụ Tổng Bí thư không quá hai nhiệm kỳ liên tiếp.”
Trong khi đó, theo Điều 87 Hiến pháp năm 2013 thì :”Chủ tịch nước do Quốc hội bầu trong số các đại biểu Quốc hội.” Ông Trọng là Đại biểu Quốc hội Khóa XIV, nhiệm kỳ 1016-2021, đơn vị Hà Nội.
Vẫn theo Điều 87 thì :”Nhiệm kỳ của Chủ tịch nước theo nhiệm kỳ của Quốc hội. Khi Quốc hội hết nhiệm kỳ, Chủ tịch nước tiếp tục làm nhiệm vụ cho đến khi Quốc hội khoá mới bầu ra Chủ tịch nước.”
Như vậy, khi Quốc hội XIV hết nhiệm kỳ 2016-2021 thì ông Trọng cũng hết chức Chủ tịch Nước và luôn cả chức Tổng Bí thư đảng.
Cũng nên biết, ngoài hai chức lãnh tụ Đảng và Chủ tịch nước, ông Trọng còn nắm các chức quan trọng và nhiều quyền lực như : “Bí thư Quân ủy Trung ương, Ủy viên Thường vụ Đảng ủy Công an Trung ương và Trưởng Ban chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng”
VẪN TRƠ RA NHƯ ĐÁ
Với nhiều chức danh như thế thì liệu ông Trọng có bị ngộp thở không, và làm sao để thực hành câu ông nói “nhốt quyền lực trong lồng cơ chế giám sát” ?
Nhưng ai giám sát ông khi mà chính ông nhìn nhận công tác xây dựng đảng, dù đã làm từ khóa đảng VII, đến nay vẫn còn ngổn ngang khắp mặt.
Ông nói trong bài phát biểu khai mạc phiên họp Trung ương 8 ngày 02/10 (2018) :”Như các đồng chí đều biết, Ban Chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị, Ban Bí thư đã có nhiều chủ trương, quy định về trách nhiệm nêu gương của cán bộ, đảng viên, gần đây nhất là Quy định số 47 của Ban Chấp hành Trung ương khóa XI về những điều đảng viên không được làm; Quy định số 101 của Ban Bí thư khóa XI về trách nhiệm nêu gương của cán bộ, đảng viên, nhất là cán bộ lãnh đạo chủ chốt các cấp; Quy định số 55 của Bộ Chính trị khóa XII về một số việc cần làm ngay để tăng cường vai trò nêu gương của cán bộ, đảng viên và nội dung này cũng đã được đề cập ở nhiều nghị quyết, chỉ thị, quy định khác của Đảng.
Tuy nhiên, kết quả thu được còn hạn chế, chưa đạt mục tiêu, yêu cầu đề ra. Công tác lãnh đạo, chỉ đạo, tổ chức quán triệt, triển khai thực hiện vẫn còn bất cập, hiệu quả chưa cao, chưa tạo được sức lan tỏa lớn.”
Nhìn ông nói mà thấy thương ông ở tuổi 74 mà vẫn phải trăn trở với mọi người rằng:” Nhiều cán bộ, đảng viên, trong đó có cán bộ lãnh đạo chủ chốt các cấp chưa xác định rõ trách nhiệm và chưa thật sự gương mẫu trong rèn luyện, giữ gìn phẩm chất, đạo đức, lối sống, tác phong với những biểu hiện như nói không đi đôi với làm, nói nhiều làm ít, có cán bộ còn trục lợi, tham nhũng, lãng phí, tiêu cực; đặc biệt có cán bộ lãnh đạo cấp cao, cả đương chức và nghỉ hưu, đã vi phạm nghiêm trọng kỷ luật của Đảng, pháp luật của Nhà nước, gây dư luận xấu trong cán bộ, đảng viên và nhân dân.”
Ông Vũ Mão, nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, nguyên Chủ nhiệm Ủy ban Đối ngoại của Quốc hội, nói với phóng viên Đài Tiếng nói Việt Nam (VOV, Voice of Vietnam) rằng ông “đồng tình với ý kiến của nhiều đại biểu tại hội thảo về “những hạn chế sau 5 năm thực hiện Quy định 101, đó là một số tổ chức đảng thực hiện Quy định này còn hình thức, chưa thực chất; việc thực hiện các nguyên tắc của Đảng chưa nghiêm; công tác đấu tranh tự phê bình và phê bình còn yếu; công tác kiểm tra, giám sát chưa thường xuyên, thiếu chặt chẽ, nghiêm minh; chưa có chế tài xử lý những cán bộ, đảng viên không gương mẫu…
Trách nhiệm nêu gương của cán bộ đang bị buông lỏng.
(theo VOV, ngày 18/05/2018)
Quy định số 101-QĐ/TW ngày 7/6/2012 của Ban Bí thư về trách nhiệm nêu gương của cán bộ, đảng viên, nhất là cán bộ lãnh đạo chủ chốt, đưa ra chỉ một năm sau ngày ông Trọng thay ông Nông Đức Mạnh làm Tổng Bí thư khóa XI. Nhưng theo ông Vũ Mão thì:”
Tuy nhiên, không thể phủ nhận một thực tế, ở không ít số cấp ủy, việc nêu gương của không ít cán bộ, đảng viên nhất là lãnh đạo chủ chốt ở các địa phương, cơ quan, đơn vị vẫn chưa thật sự được coi trọng và còn nhiều tồn tại.”
Vì nói mãi mà những kẻ dưới quyền ông Trọng vẫn trơ ra như đá nên một lần nữa, ông lại năn nỉ Ban Chấp hành Trung ương rằng:”
Để khắc phục tình trạng nêu trên và tiếp tục đẩy mạnh việc đề cao trách nhiệm nêu gương của cán bộ, đảng viên, trước hết là Ủy viên Bộ Chính trị, Ủy viên Ban Bí thư, Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị đã thống nhất rất cao xin kiến nghị với Ban Chấp hành Trung ương xem xét, ban hành một Quy định mới về vấn đề này (Trách nhiệm nêu gương) . Nội dung của bản Quy định cần cụ thể, dễ hiểu, dễ nhớ và dễ kiểm tra, giám sát. Dự thảo Quy định đã nêu 9 nội dung yêu cầu từng đồng chí Ủy viên Bộ Chính trị, Ủy viên Ban Bí thư, Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương phải gương mẫu đi đầu thực hiện và 9 nội dung phải nghiêm khắc với bản thân và kiên quyết chống.”
Phải gân cổ kêu gào mãi như thế hẳn ông Trọng nhức nhối lắm, nhưng vì ông là người đứng đầu cả đảng và nhà nước nên ông phải ráng mà bươn chải một mình thôi.
Chỉ có điều, nếu ông mà chịu làm gương trước công bố cho toàn dân biết khối lượng tài sản ông đã kê khai có những gì và ở đâu, và ra lệnh cho mọi lãnh đạo cũng làm như ông trong một thời hạn nhất định, thay vì tiếp tục giấu dân như mèo giấu phân như hiện nay thì họa may mới có gương mà soi.
Hơn nữa, khi có thêm chức mới thì quyền lực hẳn sẽ tập trung toàn diện về ông. Chỉ khác ở chỗ : nếu chiếc áo không làm nên thầy tu như ông bà ta đã dậy thì chức danh Chủ tịch Nước cũng chưa chắc thay đổi được bản lĩnh nói nhiều nhưng chưa được bao nhiêu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng. -/-
Phạm Trần
(10/018)
Khai Rồi Giấu Đi Thì Khai Làm Gì ?
Viết bởi Phạm Trần
Nhà nước Cộng sản Việt Nam bầy trò ra lệnh cho trên 1,000 cán bộ thuộc diện Bộ Chính trị - Ban Bí thư quản lý và những người có chức có quyền kê khai tài sản, nhưng khai rồi giấu đi thì mị dân làm gì ?
Bằng chứng chuyện khai báo này đã quy định trong Luật phòng, chống tham nhũng mang số: 55/2005/QH11của Quốc hội khóa XI, ra ngày 29/11/2005. Đến nay, năm 2018, là 13 năm mà công tác này vẫn còn nhiễu nhương trăm mối tơ vò.
Đến nỗi Chủ tịch Quốc hội, bà Nguyễn Thị Kim Ngân đã phải thanvan “đây là vấn đề phức tạp”. Bà nói :”Quyết tâm chính trị của chúng ta là phải minh bạch thu nhập tài sản, phòng, chống tham nhũng. Trong thực tiễn khi xử lý các trường hợp vi phạm nghĩa vụ kê khai tài sản và giải trình nguồn gốc tài sản thu nhập tăng thêm, rõ ràng có một số cán bộ, công viên chức có tài sản giá trị rất lớn nhưng không giải trình hợp lý nguồn gốc. Nhà nước cũng chưa có cơ sở nào để xử lý.” (VietNamNet, ngày 10/09/2018)
Như vậy là đầu hàng cả hai tay lẫn hai chân, hay đảng lại cố gắng chứng minh không bỏ cuộc ?
Căn cứ vào những việc làm trong qúa khứ thì càng cố bao nhiêu, đảng càng thất bại bấy nhiêu. Bằng chứng tại phiên họp của Ủy ban Tư pháp Quốc hội ngày 05/09 (2018), Phó tổng Thanh tra Chính phủ Đặng Công Huẩn đã báo cáo trong năm 2017 có tổng số 1.113.422 người thuộc diện kê khai tài sản, thu nhập, nhưng chỉ xử lý 5 trường hợp vi phạm, trong đó có cả cán bộ cao cấp.
Vì vậy, tại kỳ họp 6 của Quốc hội, dự trù khai mạc ngày 22/10/2018 và bế mạc vào ngày 19/11/2018 sẽ thảo luận Luật phòng, chống tham nhũng (sửa đổi) có nhiều chi tiết mới về kê khai tài sản và biện pháp chế tài.
Nhưng, trong các lần họp của Ủy ban Thường vụ Quốc hội, cơ chế xem xét các dự luật trước khi đưa ra toàn thể Quốc hội thảo luận, nhiều Đại biểu Quốc hội đòi phải nới rộng thành phần phải kê khai, thay vì chỉ giới hạn “vợ hoặc chồng và con chưa thành niên”.
Theo Đại biểu Đinh Duy Vượt, Phó trưởng đoàn chuyên trách đoàn Gia Lai thì:” Nếu chỉ quy định phạm vi người thân phải kê khai như dự thảo thì chưa xoáy vào “tảng băng chìm” là những đối tượng mà dân hoài nghi…Cử tri muốn mở rộng đối tượng kê khai”.
Ông nói:”Nhân dân đều biết nhiều ông bố, bà mẹ bỗng dưng sở hữu nhiều tài sản, đứng tên nhiều doanh nghiệp, biệt phủ, xe sang mà được coi là của cậu ấm cô chiêu dù tuổi còn ít nhưng có tài sản khủng, trơ trơ thách thức dư luận”.
Ông dẫn chứng :”Qua nhiều vụ án tham nhũng đã và đang được xét xử cho thấy nhiều tài sản được tẩu tán cho bố, mẹ, người thân đứng tên như vụ Huyền Như, Giang Kim Đạt, Trịnh Xuân Thanh.”
Đại biểu Vượt cũng lưu ý:”Riêng “tài sản cho chân dài” là chưa bị lộ”. Tài sản tham nhũng không tự nhiên mất đi mà biến hoá như ma trận, lòng vòng, nhưng cuối cùng vẫn đổ về túi cán bộ. “ (ViệtNamNet, ngày 06/09/2018)
Cụm từ “chân dài” hay “bồ nhí” là để chỉ các “phòng nhì, phòng ba” của các quan chức Cộng sản tham nhũng sử dụng để phân tán tài sản không chứng minh được.
Với bức tranh khai báo bôi bác như thế nên Đại biểu Quốc hội Lưu Bình Nhưỡng của tỉnh Bến Tre đã nói ngày 31/05/2018 rằng :” Việc kê khai tài sản ta làm lâu nay hầu hết là “kê chỉ để đó thôi’. Đọc hồ sơ kê khai của nhiều người, kể cả các cán bộ cấp cao, tôi nghĩ nếu đưa ra cho nhân dân đọc thì người ta sẽ nhất định không đồng tìnhvì vô lý lắm”
Ông Nhưỡng lưu ý:”Hầu hết cán bộ “có vấn đề”, “có dư luận” về vấn đề tài sản hiện nay đều viện dẫn là được cho, tặng, thừa kế.” Theo tường thuật của báo Dân Trí thì :”Ông Nhưỡng tỏ ra thất vọng vì việc kê khai tài sản đang được thực hiện lâu nay hầu hết là hình thức, “kê chỉ để đó” vì không có quy định về việc xác minh tài sản.”
LUẬT CHO PHÉP GIẤU
Đúng vậy, nhóm chữ “kê chỉ để đó” của Đại biểu Nhưỡng đã lột tả hết tính bịp bợm của Luật phòng, chống tham nhũng (PCTN) (sửa đổi).
Trước hết nên biết những ai phải kê khai tài sản ?
Điều 35 của PCTN quy định “Đối tượng kê khai tài sản, thu nhập” gồm:
1. Cán bộ, công chức.
2. Sĩ quan Quân đội nhân dân, sĩ quan Công an nhân dân.
3. Người giữ chức vụ Phó trưởng phòng và tương đương trở lên tại các đơn vị sự nghiệp công lập, doanh nghiệp nhà nước, người được cử làm đại diện phần vốn nhà nước tại doanh nghiệp.
4. Người ứng cử đại biểu Quốc hội, đại biểu Hội đồng nhân dân.
Điều 36. Tài sản, thu nhập phải kê khai:
1. Quyền sử dụng đất, nhà ở, công trình xây dựng và các tài sản khác gắn liền với đất, nhà ở, công trình xây dựng.
2. Kim khí quý, đá quý, tiền, giấy tờ có giá và các loại động sản khác mà mỗi tài sản có giá trị từ 50.000.000 đồng trở lên.
3. Tài sản, tài khoản ở nước ngoài.
4. Tổng thu nhập giữa 02 lần kê khai.
Nhưng khai rồi trao cho ai, làm gì ?
Theo quy định trong Điều 40 về “Công khai bản kê khai tài sản, thu nhập”, dự Luật viết:
1. Bản kê khai tài sản, thu nhập của người có nghĩa vụ kê khai phải được công khai tại cơ quan, tổ chức, đơn vị nơi người đó thường xuyên làm việc.
2. Bản kê khai tài sản, thu nhập của người dự kiến được bổ nhiệm giữ chức vụ lãnh đạo, quản lý tại cơ quan, tổ chức, đơn vị phải được công khai tại cuộc họp lấy phiếu tín nhiệm.
3. Bản kê khai tài sản, thu nhập của người ứng cử đại biểu Quốc hội, đại biểu Hội đồng nhân dân phải được công khai theo quy định của pháp luật về bầu cử đại biểu Quốc hội và đại biểu Hội đồng nhân dân.
4. Bản kê khai tài sản, thu nhập của người dự kiến được bầu, phê chuẩn tại Quốc hội, Hội đồng nhân dân phải được công khai với đại biểu Quốc hội, đại biểu Hội đồng nhân dân trước khi bầu, phê chuẩn. Thời điểm, hình thức công khai được thực hiện theo quy định của Ủy ban Thường vụ Quốc hội.
5. Bản kê khai tài sản, thu nhập của người dự kiến bầu giữ chức vụ lãnh đạo, quản lý tại doanh nghiệp nhà nước được công khai tại cuộc họp lấy phiếu tín nhiệm khi tiến hành bổ nhiệm hoặc tại cuộc họp của Hội đồng thành viên khi tiến hành bầu các chức vụ lãnh đạo, quản lý.
6. Chính phủ quy định chi tiết về thời điểm, hình thức công khai bản kê khai tài sản, thu nhập tại các khoản 1, 2 và 5 Điều này.
Như vậy thì dân được biết gì không ? Tại sao lại không minh bạch cho mọi người biết để dân thẩm định tính chân thật và sự ngay thẳng của cán bộ, đảng viên ? Nếu chỉ khai rồi trao cho Thủ trưởng hay cấp chỉ huy trực tiếp thì khai báo làm gì cho tốn tiền thuế của dân ?
MINH BẠCH HAY BÍ MẬT ?
Cũng nên biết, song song với Luật Phòng, chống tham nhũng, nhà nước CSVN còn vẽ ra Nghị định về “minh bạch tài sản, thu nhập”, Số: 78/2013/NĐ-CP, ban hành tại Hà Nội, ngày 17 tháng 07 năm 2013.
Người có nghĩa vụ kê khai được ghi trong Điều 7 gồm:
1. Đại biểu Quốc hội chuyên trách, đại biểu Hội đồng nhân dân chuyên trách, người ứng cử đại biểu Quốc hội, đại biểu Hội đồng nhân dân, người được dự kiến bầu, phê chuẩn tại Quốc hội, Hộiđồng nhân dân.
2. Cán bộ, công chức từ Phó trưởng phòng của Ủy ban nhân dân cấp huyện trở lên và người được hưởng phụ cấp chức vụ tương đương trong cơ quan, tổ chức, đơn vị.
3. Sĩ quan chỉ huy từ cấp Phó tiểu đoàn trưởng, người hưởng phụ cấp chức vụ tương đương phó tiểu đoàn trưởng trở lên trong Quân đội nhân dân; sĩ quan chỉ huy từ cấp Phó tiểu đoàn trưởng, Phó trưởng công an phường, thị trấn, Phó đội trưởng trở lên trong Công an nhân dân.
4. Người giữ chức vụ tương đương Phó trưởng phòng trở lên tại bệnh viện, viện nghiên cứu, cơ quan báo, tạp chí, ban quản lý dự án đầu tư xây dựng có sử dụng ngân sách, tài sản của Nhà nước, ban quản lý dự án đầu tư xây dựng sử dụng vốn hỗ trợ phát triển chính thức (ODA, official development assistance).
5. Hiệu trưởng, Phó hiệu trưởng trường mầm non, tiểu học, trường trung học cơ sở, trung học phổ thông, trung tâm giáo dục thường xuyên, người giữ chức vụ tương đương Phó trưởng phòng trở lên trong các trường đại học, cao đẳng, trung cấp chuyên nghiệp, dạy nghề của Nhà nước.
6. Thành viên hội đồng quản trị, thành viên hội đồng thành viên, thành viên ban kiểm soát, kiểm soát viên, người giữ chức danh quản lý tương đương từ Phó trưởng phòng trở lên trong doanh nghiệp nhà nước, người là đại diện phần vốn của Nhà nước, phần vốn của doanh nghiệp nhà nước và giữ chức danh quản lý từ Phó trưởng phòng trở lên trong doanh nghiệp có vốn đầu tư của Nhà nước, của doanh nghiệp nhà nước.
7. Bí thư, Phó bí thư Đảng ủy, Chủ tịch, Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân, Chủ tịch, Phó chủ tịch, Ủy viên Ủy ban nhân dân xã, phường, thị trấn; Trưởng công an, chỉ huy trưởng quân sự, cán bộ địa chính, xây dựng, tài chính, tư pháp - hộ tịch xã, phường, thị trấn.
8. Điều tra viên, kiểm sát viên, thẩm tra viên, thẩm phán, thư ký tòa án, kiểm toán viên nhà nước, thanh tra viên, chấp hành viên, công chứng viên nhà nước.
9. Người không giữ chức vụ quản lý trong các cơ quan nhà nước, cơ quan của Đảng, tổ chức chính trị - xã hội, đơn vị sự nghiệp công lập, đơn vị thuộc Quân đội nhân dân, Công an nhân dân làm công tác quản lý ngân sách, tài sản của Nhà nước hoặc trực tiếp tiếp xúc và giải quyết công việc của cơ quan, tổ chức, đơn vị, cá nhân trong các lĩnh vực quy định tại Danh mục ban hành kèm theo Nghị định này.( chú thích của người viết bài này: bao gồm những người làm việc có quan hệ đến tài chính và tài sản)
Vậy tài sản, thu nhập phải kê khai gồm những gì ?Điều 8 quy định:
1. Các loại nhà, công trình xây dựng:
a) Nhà, công trình xây dựng khác đã được cấp Giấy chứng nhận quyền sở hữu;
b) Nhà, công trình xây dựng khác chưa được cấp Giấy chứng nhận quyền sở hữu hoặc giấy chứng nhận quyền sở hữu đứng tên người khác;
c) Nhà, công trình xây dựng khác đang thuê hoặc đang sử dụng thuộc sở hữu của Nhà nước.
2. Các quyền sử dụng đất:
a) Quyền sử dụng đất đã được cấp Giấy chứng nhận quyền sử dụng;
b) Quyền sử dụng đất chưa được cấp Giấy chứng nhận quyền sử dụng hoặc Giấy chứng nhận quyền sử dụng đứng tên người khác.
3. Tiền mặt, tiền cho vay, tiền gửi các cá nhân, tổ chức trong nước, nước ngoài mà giá trị mỗi loại từ 50 triệu đồng trở lên.
4. Tài sản ở nước ngoài.
5. Ô tô, mô tô, xe máy, tầu, thuyền và những động sản khác mà Nhà nước quản lý (theo quy định của pháp luật phải đăng ký sử dụng và được cấp giấy đăng ký) có giá trị từ 50 triệu đồng trở lên.
6. Kim loại quý, đá quý, cổ phiếu, các loại giấy tờ có giá trị chuyển nhượng khác có giá trị từ 50 triệu đồng trở lên.
7. Các khoản nợ phải trả có giá trị từ 50 triệu đồng trở lên.
8. Tổng thu nhập trong năm.
NỘI BỘ BIẾT VỚI NHAU
Giống y chang như Luật phòng, chống tham nhũng, tiến trình kê khai trong Nghị định về “minh bạch tài sản, thu nhập” cũng là loại “mèo giấu phân”.
TheoĐiều 13 duy định “Hình thức, thời điểm công khai Bản kê khai”, viết như sau:
1. Người đứng đầu cơ quan, tổ chức, đơn vị quyết định công khai Bản kê khai tài sản, thu nhập của cán bộ, công chức, viên chức bằng một trong hai hình thức sau: Niêm yết tại trụ sở cơ quan, tổ chức, đơn vị hoặc công bố tại cuộc họp với phạm vi như quy định tại Điều 14 Nghị định này vào thời điểm sau tổng kết hàng năm.
2. Vị trí niêm yết phải đảm bảo an toàn, đủ điều kiện để mọi người trong cơ quan, tổ chức, đơn vị có thể xem các Bản kê khai; thời gian niêm yết tối thiểu là 30 ngày liên tục.
3. Việc công khai Bản kê khai phải được thực hiện sau khi đơn vị, bộ phận phụ trách công tác tổ chức cán bộ hoàn thành việc kiểm tra Bản kê khai theo quy định tại Khoản 3 Điều 9 Nghị định này và phải hoàn thành trước ngày 31 tháng 3 năm sau.
Điều 14. Phạm vi công khai Bản kê khai tại cuộc họp
1. Ở Trung ương:
a) Cán bộ, công chức giữ chức vụ từ Bộ trưởng và tương đương trở lên thì công khai trước đối tượng ghi phiếu tín nhiệm để lấy phiếu tín nhiệm hàng năm.
b) Cán bộ, công chức giữ chức vụ Thứ trưởng, Tổng cục trưởng, Phó Tổng cục trưởng và tương đương trở lên công khai trước lãnh đạo từ cấp cục, vụ và tương đương trở lên của cơ quan mình.
c) Cán bộ, công chức giữ chức vụ Cục trưởng, Phó cục trưởng, Vụ trưởng, Phó vụ trưởng và tương đương công khai trước lãnh đạo cấp phòng và tương đương trở lên trong đơn vị mình; trường hợp không tổ chức cấp phòng thì công khai trước toàn thể công chức, viên chức trong đơn vị mình.
d) Người có nghĩa vụ kê khai không thuộc diện quy định tại điểm a, b, c trên đây thì công khai trước toàn thể công chức, viên chức thuộc phòng, ban, đơn vị mình. Nếu biên chế của phòng, ban, đơn vị có từ 50 người trở lên và có tổ, đội, nhóm thì công khai trước tổ, đội, nhóm trực thuộc phòng, ban, đơn vị đó.
2. Ở địa phương:
a) Bí thư, Phó bí thư, Chủ tịch, Phó Chủ tịch Hội đồng nhân dân, Chủ tịch, Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân cấp tỉnh, Ủy viên thường trực Hội đồng nhân dân, trưởng các ban của Hội đồng nhân dân, các thành viên khác của Ủy ban nhân dân cấp tỉnh công khai trước đối tượng ghi phiếu tín nhiệm để lấy phiếu tín nhiệm hàng năm, gồm lãnh đạo Ủy ban nhân dân, Hội đồng nhân dân cấp tỉnh, đại biểu Hội đồng nhân dân cấp tỉnh, Giám đốc sở, ngành, trưởng các cơ quan, đơn vị trực thuộc Hội đồng dân nhân, Ủy ban nhân dân cấp tỉnh.
b) Giám đốc, Phó giám đốc sở, ngành và tương đương, trưởng các cơ quan, đơn vị trực thuộc Hội đồng nhân dân, Ủy ban nhân dân cấp tỉnh công khai trước lãnh đạo cán bộ cấp phòng và tương đương trở lên trực thuộc sở, ngành, cơ quan, đơn vị đó.
c) Bí thư, Phó bí thư, Chủ tịch, Phó Chủ tịch Hội đồng nhân dân, Ủy ban nhân dân cấp huyện, cấp xã, Ủy viên thường trực Hội đồng nhân dân, trưởng các ban của Hội đồng nhân dân, các thành viên khác của Ủy ban nhân dân cấp huyện, cấp xã công khai trước đối tượng ghi phiếu tín nhiệm hàng năm, gồm lãnh đạo Ủy ban nhân dân, Hội đồng nhân dân cấp huyện, cấp xã, đại biểu Hội đồng nhân dân cấp huyện, cấp xã, trưởng phòng, ban, cơ quan, đơn vị trực thuộc Hội đồng dân nhân, Ủy ban nhân dân cấp huyện, cấp xã.
d) Người có nghĩa vụ kê khai không thuộc diện quy định tại Điểm a, b, c trên đây thì công khai trước toàn thể công chức, viên chức thuộc phòng, ban, đơn vị. Nếu biên chế của phòng, ban, đơn vị có từ 50 người trở lên và có tổ, đội, nhóm thì công khai trước tổ, đội, nhóm trực thuộc phòng, ban, đơn vị đó.
3. Ở doanh nghiệp:
a) Chủ tịch Hội đồng thành viên (quản trị), Tổng giám đốc, Phó Tổng giám đốc, Trưởng ban kiểm soát, kiểm soát viên, Kế toán trưởng các Tập đoàn, Tổng công ty (công ty) nhà nước công khai trước Ủy viên Hội đồng thành viên (quản trị), Tổng giám đốc, Phó Tổng giám đốc, Trưởng ban kiểm soát, kiểm soát viên, Kế toán trưởng, Trưởng các đơn vị trực thuộc Tập đoàn, Tổng công ty, Chủ tịch Hội đồng thành viên (quản trị), Tổng giám đốc (giám đốc), các Tổng công ty (công ty) trực thuộc Tập đoàn, Tổng công ty, Trưởng các đoàn thể trong Tập đoàn, Tổng công ty nhà nước.
b) Người đại diện phần vốn của Nhà nước, vốn của doanh nghiệp nhà nước và giữ chức danh từ Phó Trưởng phòng trở lên trong doanh nghiệp có vốn đầu tư của Nhà nước, vốn của doanh nghiệp nhà nước thì công khai Bản kê khai tại Tập đoàn, Tổng công ty (công ty) nơi cử mình làm đại diện phần vốn trước Ủy viên hội đồng thành viên (quản trị), Tổng giám đốc, Phó Tổng giám đốc, ban kiểm soát (kiểm soát viên), Kế toán trưởng. Trường hợp người đại diện phần vốn của Nhà nước là cán bộ, công chức, viên chức thì công khai Bản kê khai theo quy định tại Khoản 1, Khoản 2 Điều này.
• c) Người có nghĩa vụ kê khai không thuộc diện quy định tại Điểm a, Điểm b Khoản này thì công khai trước tập thể phòng, ban, đơn vị đó. Nếu biên chế của phòng, ban, đơn vị có từ 50 người trở lên và có tổ, đội, nhóm thì công khai ở tổ, đội, nhóm trực thuộc phòng, ban, đơn vị đó.
Như thế thì chống cái gì và chọi với ai ? Toàn là chuyện nói cho nhau nghe trong phòng kín để ăn vụng.
Nhưng để mị thêm dân, ngày 23/05/2017, Bộ Chính trị, cơ chế thống trị toàn hệ thống chính trị đã ra Quy định số 85/QĐ/TW “về kiểm tra, giám sát việc kê khai tài sản của cán bộ thuộc diện Bộ chính trị, Ban Bí thư qủan lý”, tổng số chừng hơn 1,000 người.
Mục đích của việc làm này là nhằm:”Kiểm tra, giám sát việc kê khai tài sản nhằm bảo đảm việc thực hiện nghiêm chỉnh các quy định của Đảng, Nhà nước về kê khai tài sản; kịp thời phát hiện, chấn chỉnh và xử lý các khuyết điểm, vi phạm trong việc kê khai tài sản của cán bộ thuộc diện Bộ Chính trị, Ban Bí thư quản lý; góp phần phòng ngừa, phát hiện và xử lý tham nhũng.”
Minh thị thành phần phải kê khai tài sản, cũng giống như trong Dự luật PCTN và Nghị định “minh bạch tài sản thu nhập” (MBTSTN), thì:”Việc thực hiện các quy định về kê khai tài sản, biến động tài sản hằng năm thuộc quyền sở hữu, quyền sử dụng của cán bộ thuộc đối tượng kiểm tra, giám sát, của vợ hoặc chồng và con chưa thành niên.”
Nhưng khác với luật PCTN và MBTSTN, Quy định Bộ Chính trị không cho phép “công khai hồ sơ khai báo”, dù chỉ giới hạn trong nội bộ để ăn chia với nhau.
Vì vậy dù công tác này đã thi hành hơn 1 năm mà tứ phương vẫn yên lặng như tờ, chả ai dám hé răng thắc mắc.
Riêng cá nhân Tổng Bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng thì ông vẫn nhìn nhận:”Công tác phòng, chống tham nhũng vẫn còn những tồn tại, hạn chế … ở một số địa phương, bộ, ngành chưa có sự chuyển biến rõ rệt, vẫn còn tình trạng "trên nóng, dưới lạnh", nể nang, né tránh, ngại va chạm; việc phát hiện, xử lý tham nhũng vẫn chưa đáp ứng yêu cầu; tự kiểm tra, tự phát hiện và xử lý tham nhũng trong nội bộ cơ quan, đơn vị vẫn là khâu yếu.
Tình trạng nhũng nhiễu, tiêu cực trong khu vực hành chính, dịch vụ công vẫn gây bức xúc trong người dân, doanh nghiệp.
Nguyên nhân cơ bản của những hạn chế là do nhiều cấp ủy, tổ chức đảng, chính quyền, người đứng đầu cơ quan, tổ chức, đơn vị chưa nhận thức sâu sắc mức độ nghiêm trọng của tình hình tham nhũng ở địa phương, lĩnh vực mình quản lý; chưa thực sự gương mẫu, quyết liệt trong lãnh đạo, chỉ đạo, thực hiện nhiệm vụ phòng, chống tham nhũng.
Một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên, công chức, viên chức, trong đó có cả những người là lãnh đạo, quản lý thiếu tu dưỡng, rèn luyện, có biểu hiện suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, có hành vi nhũng nhiễu, tiêu cực, tham nhũng.”
Ông Trọng đã nói như thế tại Hội nghị toàn quốc về phòng, chống tham nhũng ngày 25/06/2018 tại Hà Nội.
Ông kêu gọi mọi người:”Tiếp tục làm tốt công tác xây dựng Đảng và hệ thống chính trị, ngăn chặn, đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hóa"; đấu tranh mạnh mẽ chống chủ nghĩa cá nhân, thói ích kỷ vụ lợi, "lợi ích nhóm"…phải ngăn ngừa tận gốc những sai phạm, khuyết điểm một cách căn cơ, bài bản bằng các quy định của Đảng, pháp luật của Nhà nước, nói một cách hình ảnh là phải "nhốt quyền lực vào trong lồng cơ chế".
Đáng chú ý là Tổng Bí thư đảng CSVN còn chỉ thị:”Phải tăng cường giám sát việc sử dụng quyền lực của cán bộ lãnh đạo, nhất là người đứng đầu, tăng cường giám sát trong nội bộ tập thể lãnh đạo; công khai quy trình sử dụng quyền lực theo pháp luật để cán bộ, nhân dân giám sát.”
Ông Trọng nói hăng như sợma đuổi, nhưng đảng lại giấu nhân dân hồ sơ kê khai tài sản và thu nhập của chính cá nhân ông và của cả hệ thống lãnh đạo thì có khác nào ông chửi vào mặt đảng và nhà nướcđã làm gương mù rồi không ? -/-
Phạm Trần
(09/018)
Thư ngỏ gửi học sinh và các bậc phụ huynh đầu năm học 2018 – 2019
Viết bởi Dân Chúa
Ngày Độc Lập 2-9 Đã Bị Nghi Vấn
Viết bởi Phạm Trần
Lần đầu tiên trong 73 năm, đảng duy nhất cầm quyền Cộng sản Việt Nam đã bị nghi vấn,trong lo sợ bị lật đổ,về ngày gọi là “độc lập” 2/9.
Để đối phó, Tuyên giáo đảng tung ra nhiều bài viết bảo vệ Tuyên ngôn độc lập do ông Hồ Chí Minh, người thành lập đảng, đọc ngày 02/09/1945 tại Quảng trường Ba Đình, Hà Nội.
Những người viết hô hoán “không thể xuyên tạc giá trị lịch sử”, hay “ý nghĩa thời đại của Bản Tuyên ngôn Độc lập.”
Song song với tuyên truyền, cũng là lần đầu tiên, đảng phải huy động một lực lượng lớn võ trang gồm Công an, Cảnh sát, Quân đội và Dân quân sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ an ninh, bảo vệ đảng cầm quyền. Lệnh này được thi hành sau khi có lời hô hào từ nước ngoài phóng về Việt Nam kêu gọi biểu tình phản đối tổ chức kỷ niệm ngày 2/9/2018.
NGỘT NGẠT-KHÓ THỞ
Mặc dù không có dấu hiệu biểu tình sẽ xẩy ra, như hàng trăm ngàn người dân đã bất ngờ biểu tình khắp nước phản đối “Luật An ninh mạng” và “Dự luật Đặc khu “trong hai ngày 10 và 11 tháng 06 (2018), nhưng nhiều đơn vị quân đội và dân quân đã được lệnh ở thế sẵn sàng. Trong khi nhiều ngàn Cảnh sát và Công an đã được huy động canh gác khắp các “điểm nóng”, đặc biệt tại Sài Gòn, Hà Nội, Đà Nẵng, Bình Dương, Đồng Nai, Cần Thơ v.v… Nhiều hàng rào, chướng ngại vật ngăn chận lưu thông đã được dựng lên khắp nơi khắp chốn.
Cả nước tràn ngập căng thẳng, ngột ngạt, lo sợ như sắp có biến cố không lành. Người dân thì ngỡ ngàng, bâng khuâng, lặng câm như con hến. Công an thì con mắt đảo điên, cái mặt thì đằng đằng sát khí như muốn ăn sống nuốt tươi ai đó.
Một lực lượng công an thường phục, mật vụ chìm và nổi đã bám sát một số nhân vật mà họ tình nghi sẽ chủ động các cuộc biểu tình đột biến. Nhiều nơi cư ngụ của những người năng động, hay từng nhiều lần biểu tình trước đây đã bị canh gác từ mấy ngày trước.
Nhà văn, cựu Đại tá Quân đội Phạm Đình Trọng , người đã tuyên bố ra khỏi đảng “sau 40 năm là người Cộng sản”, từ 19.5.1970 đến 20.11.2009, viết từ nơi cự ngụ Sài Gòn của ông :”Ngày 2 tháng chín, 2018, công an bủa vây bịt bùng trước nhà nhiều người dân trên khắp mọi miền đất nước. Hai trung tâm chính trị văn hóa, xã hội, hai không gian tiêu biểu cho đời sống dân sự đất nước, tiêu biểu cho bộ mặt xã hội Việt Nam là Hà Nội và Sài Gòn không những là hai nơi số người dân bị công an nhà nước cộng sản bủa vây, ngăn chặn không cho ra khỏi nhà nhiều nhất mà trên khắp đường phố Hà Nội, Sài Gòn còn rải đầy sắc áo công an, dân phòng trang bị roi điện, dùi cui, trang bị cả bộ mặt thú săn hầm hầm sát khí. Khắp các ngả đường trung tâm hai thành phố lớn nhất nước giăng trùng trùng lớp lớp rào sắt, kẽm gai.
Ngày 2 tháng chín, 2018, Hà Nội, Sài Gòn như hai thành phố bị chiếm đóng, hai thành phố bị bạo lực nhà nước cộng sản phong tỏa.”
Một người Sài Gòn khác, Tác giả Trương Minh Ẩn phản ảnh:”
Sài Gòn ngày 2/9 vắng vẻ, đường xá ít người, chứ không ngồn ngộn như ngày thường. Có 3 ngày nghỉ nên khá đông người về quê, đi chơi xa… Tôi chỉ gọi là ngày nghỉ, bởi với riêng tôi nó chỉ có vậy. Không là gì nữa cả, chẳng phải ngày Quốc Khánh gì cả.Bởi độc lập này chỉ giành cho một số người, một tầng lớp người theo Cộng sản….”
Từ Hà Nội, Nhà văn, Nhà báo độc lập Nguyễn Tường Thụy viết trên trang báo cá nhân :”Đặc điểm nổi bật của việc kỷ niệm 73 năm Tuyên ngôn độc lập năm nay là tình hình siết chặt an ninh trên toàn quốc, ráo riết hơn rất nhiều so với mọi năm.
Trước đó xuất hiện nhữnglời kêu gọi tổng biểu tình vào ngày 2/9 trên các trang mạng. Về phía nhà nước thì kêu gọi mọi người “cảnh giác”, “không mắc bẫy kẻ xấu”, cho đó là “những lời kêu gọi kéo mây đen về giữa trời quang”.
Lực lượng công an được huy động tối đa để ngăn chặn biểu tình. Trên các đường phố, tràn ngập cảnh sát trong các mầu áo.
Nhiều người được cho là ngòi nổ của các cuộc biểu tình ở Sài Gòn, Hà Nội bị canh giữ, hoặc bám sát khi đi chợ hay đi làm một việc gì đó….Nói chung, những ai đã từng xuống đường, bị bắt về đồn công an đều bị theo dõi canh giữ chặt chẽ.”
Từ ba nhân chứng cho thấy ngày 2/9 năm 2018 không bình thường. Đã thấy thiếu những hân hoan, nụ cười đã tắt và hạnh phúc phai tàn của một dân tộc đã phải gánh chịu qúa nhiều đau thương sau 30 năm chiến tranh huynh đệ tương tàn do đảng CSVN chủ động và độc tôn, độc tài cầm quyền.
Và giờ đây, sau 30 gọi là “đổi mới” và phải tái cơ cấu kinh tế đến 2 lần, thu nhập hàng năm của công nhân Việt Nam vẫntụt hậu rất xa so với hầu hết các nước trong khu vực Đông Nam Á, chỉ hơn có Lào và Cao Miên. Nhưng mỗi người Việt Nam phải gánh món “nợ công” bao nhiêu ?
Một Báo cáo của Bộ Kế hoạch và Đầu tư về vay vốn ODA (official development assistance ) cho thấy :” Năm 2018 nợ công dự kiến lên con số 3,5 triệu tỷ đồng, cao hơn con số 3,1 triệu tỷ đồng của năm 2017.
Như vậy, từ chỗ mỗi người dân chỉ "gánh" 31 triệu đồng nợ công vào năm 2017, thì đến 2018 dự kiến con số này sẽ tăng thêm 4 triệu đồng, lên 35 triệu đồng. Nhưng, con số đó có thể chưa dừng lại.
Theo tính toán của Bộ Kế hoạch và Đầu tư, nợ công trong xu hướng tăng dần đều, mỗi năm khoảng 360.000-380.000 tỷ đồng. Cụ thể, năm 2019 dự kiến tăng lên mức hơn 3,9 triệu tỷ đồng và gần 4,3 triệu tỷ đồng vào năm 2020.” (theo VietNamNet, ngày 19/08/2018)
Với tình hình kinh tế chưa ra khỏi qũy đạo gọi là “trung bình thấp”, người dân Việt Nam còn phải gánh chịu thảm họa của quốc nạn tham nhũng và tệ nạn các nhóm lợi ích không ngừng phá hoại ngân sách nằm trong các Danh nghiệp Nhà nước (DNNN) thua lỗ.
Như vậy, nếu đọc lại lời mở đầu của Tuyên ngôn ngày 2/9/1945 thì thấy ngay đảng cầm quyền CSVN đã thất bại ê chề. Ngày ấy, ông Hồ đọc:”Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc".
Nhưng đối với đại đa số nhân dân Việt Nam sống dưới chê độc độc tài và độc đảng Cộng sản thì chỉ có những người của đảng hay làm theo lệnh đảng thì mới có “quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc". Tình trạng chênh lệch giầu nghèo và không bình đẳng trong xã hội Việt Nam ngày nay là một bằng chứng.
ĐỘC LẬP NÀO ?
Vì vậy mà lần kỷ niệm lần thứ 73 năm nay (2018), ngày gọi là “độc lập 2/9” đã bị đặt nghi vấn bởi nhiều tầng lớp nhân dân.
Giáo sư ngành xây dựng nổi tiếng Nguyễn Đình Cống, 81 tuổi, người đã chính thức tuyên bố“Tôi thông báo từ bỏ Đảng Cộng sản Việt Nam từ ngày 03 tháng 02 năm 2016. Yêu cầu tổ chức Đảng xóa tên tôi khỏi danh sách”, đã phê bình ngày 01/09/2018 về một đoạn trong Tuyên ngôn của ông Hồ, viết rằng:”Về việc giành chính quyền, Tuyên ngôn viết: “Sự thật là từ đầu mùa thu năm 1940, nước ta đã thành thuộc địa của Nhật, chứ không phải là thuộc địa của Pháp nữa. Khi Nhật hàng Đồng minh thì nhân dân cả nước ta đã nổi dậy giành chính quyền lập nên nước Việt-nam dân chủ cộng hòa. Sự thật thì dân ta đã lấy lại nước Việt Nam từ tay Nhật, chứ không phải từ tay Pháp”.
Giáo sư Cống nói thêm:”Cái sự thật nêu ở đây chỉ mới là một phần. Phần quan trọng hơn đã được giấu kín. Đó là việc cướp chính quyền từ Chính phủ Trần Trọng Kim chứ không phải giành từ tay Nhật (vì Nhật đã đầu hàng rồi), là nước Việt Nam đã tuyên bố độc lập từ tháng 3/1945. Câu “dân ta đã lấy lại nước Việt Nam từ tay Nhật” là không đúng với sự thật.”
Nên biết, theo tài liệu của Giáo sư Cống phổ biến thì Vua Bảo Đại đã chính thức công bố độc vào ngày 11 tháng 3 tại Huế. Nội dung như sau :
“Cứ tình hình chung trong thiên hạ, tình thế riêng cõi Đông Á, Chính phủ Việt Nam tuyên bố từ ngày này điều ước bảo hộ với nước Pháp bãi bỏ và nước Nam khôi phục quyền độc lập.
Nước Việt Nam sẽ gắng sức tự tiến triển cho xứng đáng một quốc gia độc lập và theo như lời tuyên ngôn chung của Đại Đông Á, đem tài lực giúp cho cuộc thịnh vượng chung.
Vậy Chính Phủ Việt Nam một lòng tin cậy lòng thành ở Nhật Bản đế quốc, quyết chí hợp tác với nước Nhật, đem hết tài sản trong nước để cho đạt được mục đích như trên”.
Bản tuyên ngôn được nhà vua và 6 thượng thư cùng ký tên, nó khá ngắn gọn, nhưng đã nêu lên được các điểm chính sau :1- Bãi bỏ điều ước bảo hộ của Pháp (chứ không tuyệt giao với Pháp, không lên án chế độ cai trị của Pháp). 2- Nước Nam khôi phục quyền độc lập và cố xứng đáng quốc gia độc lập. 3- Nước Việt Nam tin cậy và hợp tác với Nhật (tin cậy và hợp tác chứ không nhận sự đô hộ hoặc bảo hộ như đối với Pháp trước đây).
Khi thảo luận về Tuyên ngôn độc lập, Bảo Đại phát biểu trước Triều đình:
“Trước kia nước Pháp giữ quyền bảo hộ nước ta, nay đã không giữ được nước cho ta, để quân Nhật đánh đổ, vậy những điều trong Hiệp ước năm 1884 không có hiệu quả nữa, nên Bộ Thượng thư đã tuyên hủy hiệp ước ấy. Trẫm phải đứng vai chủ trương việc nước và lập Chính phủ để đối phó mọi việc”.
Trong khi đò, Giáo sư Tiến sỹ Lịch sử Phạm Cao Dương cũng minh định :”Việt Minh Cướp Chính Quyền: Cả Nước Bị Lừa
Ông viết:” Không có lực lượng võ trang đáng kể, Việt Minh chỉ lợi dụng hanh Niên Tiền Phong làm lực lượng xung kích, qua sự lừa đảo tập thể những người trẻ chỉ biết yêu nước và phụng sự quốc gia của Miền Nam này và họ đã thành công, giống hệt như ở Hà Nội, họ đã lợi dụng và cướp ngang cuộc biểutình ngày 17 tháng Tám của Tổng Hội Công Chức, được tổ chứcđể mừng độc lập và ủng hộ Chính Phủ Trần TrọngKim, không phải để ủng hộ Việt Minh.”
Như vậy thì việc ông Hồ Chí Minh tuyên bố Độc lập ngày 2/09/1945 chỉ đến sau Tuyên bố của Vua Bảo Đại. Do đó mà ngày nay, 73 năm sau, nhiều Sử gia và người dân Việt Nam vẫn còn đặt câu hỏi : Việc Việt Minh cướp chính quyền từ tay Chính phủ hợp pháp Trần Trọng Kim có nên được coi là có công giành độc lập hay không ?
Phạm Trần
(09/018)
Sách giáo khoa đầy lỗi: Độc dược cho tuổi thơ
Viết bởi Điền Phương Thảo
#GNsP (07.09.2018) – Với nhiệm vụ cung cấp những kiến thức cơ bản về tự nhiên và xã hội, sách giáo khoa có một vai trò rất quan trọng trong quá trình học tập của học sinh. Thế nhưng, trong hiện trạng giáo dục hiện nay, những cuốn sách giáo khoa “đầy lỗi từ bậc tiểu học đến trung học” thực sự đã và đang là nỗi bất an trong lòng các bậc phụ huynh và những người tâm huyết với sự nghiệp giáo dục của đất nước.
Trong những cuốn sách giáo khoa bậc tiểu học, người đọc có thể bắt gặp rất nhiều lỗi sai ở cách viết thường, viết hoa. Sách viết cho học sinh lớp 1 phải rất trong sáng, dễ hiểu để phù hợp với lứa tuổi này nhưng các tác giả lại dùng nhiều từ khó hiểu, đánh đố các bé. Phụ huynh cũng lo ngại trước bộ sách Tiếng Việt lớp 1, bộ sách được cho là dạy trẻ nhiều thói hư tật xấu, “không đúng thuần phong mỹ tục, bài đọc thì xỉa xói nhiều hơn là giáo dục”.
Và điều tệ hại hơn hết là thay vì giúp nâng cao nhân cách, đạo đức thì sách giáo khoa không chỉ chứa nội dung nhảm nhí mà cả sự rùng rợn. Để dạy bọn trẻ kiến thức về kỹ năng sống, về sự nhanh nhẹn trong ứng xử giao tiếp, sách đưa ra những tình huống đầy chết chóc, đượm mùi sát khí như “ chặt đầu”, “ xử bắn” để trẻ xử lý. Để giúp cho trẻ tư duy, sách hướng dẫn trẻ xử lý những vụ án giết người rùng rợn và cách phi tang. Để giúp các em tập làm quen với những bài Toán, sách giúp trẻ xem việc hủy hoại thân thể đơn giản như làm một phép tính cộng trừ….
Môn Lịch Sử luôn được tôn trọng bởi tính trung trực của nó. Thế nhưng SGK môn Lịch sử 6 có dung lượng rất mỏng (chỉ 84 trang), song “sạn” cần phải nhặt thì lại khá nhiều. Không phải chỉ một lần các chuyên gia lịch sử, thậm chí cả Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam, đã lên tiếng về những sai sót này. Tuy nhiên, đến lần tái bản thứ 11 năm 2013, những “hạt sạn” nêu trên vẫn giữ nguyên.
Gần đây nhất, mặc dù gặp phải nhiều ý kiến phản đối của dư luận xã hội nhưng công trình “Cải tiến chữ quốc ngữ” của PGS Bùi Hiền vẫn được Cục Bản quyền tác giả (Bộ Văn hóa – Thể thao – Du lịch) chính thức cấp bản quyền. “Tiếng Việt còn, nước Việt còn”. Vậy khi nào “chữ quốc ngữ cải tiến” này được áp dụng trong chương trình học thì việc “giữ tiếng Việt như ngày nào, hào hùng xưa mãi vọng ngàn sau” sẽ chỉ còn là trong kỷ niệm của một dân tộc đã mất gốc.
Bi-ê-lin-xki, nhà phê bình văn học Nga hàng đầu của phong trào Âu hóa thể kỉ 19 đã nói: “Đọc một cuốn sách xấu thì thà không đọc còn đỡ tệ hại hơn”, cho thấy tác hại khôn lường của việc đọc và nhất là học một cuốn sách không có sự chuẩn mực và chính xác. Vậy thì cộng đồng xã hội nói chung và phụ huynh đang có con em đi học nói riêng đã và đang làm gì để giúp con em mình không phải uống thuốc độc vào trong tâm hồn, trong kiến thức ?
Tưởng cũng nên nhắc lại vào năm 2016, khi chính sách giáo dục mới của Philippines tăng gánh nặng kinh tế và nguy cơ bỏ học trong tầng lớp dân nghèo. Lập tức, nó vấp phải sự phản đối mạnh mẽ từ người dân. Họ đã cùng đám đông học sinh đứng trước cổng trường Trung học Quốc gia Batasan Hills, ném sách giáo khoa và la hét để phản đối chính sách giáo dục phổ thông 12 năm (K-12) .
Trong một diễn biến mới đây vào hôm 2-8 vừa qua, gần một ngàn người gương cao biểu ngữ khắp đường phố và đã tụ tập bên ngoài Bộ giáo dục Đài Loan, yêu cầu Bộ trưởng Bộ giáo dục Đài Loan từ chức và xé bỏ các quyển sách giáo khoa được in theo bản mới với chương trình học “lấy Trung Quốc làm trung tâm”. Sự phẩn nộ về sách giáo khoa mới tại Đài Loan liên quan đến cụm từ “Trung Quốc giành lại Đài Loan” thay vì “Đài Loan được giao cho Trung Quốc” sau khi kết thúc sự chiếm đóng của Nhật vào năm 1945. Sự sai lệch về ý nghĩa lịch sử, không thể hiện được quan điểm chính trị của người dân trong sách giáo khoa là nguyên nhân của cuộc biểu tình của người dân Đài Loan. Và họ đã phản đối bằng một hành động rất cụ thể : Sách sai thì đốt sách.
Trong khi tại Việt Nam, “hàng năm cứ vào cuối Thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc …” thì học sinh lại phải cắm mặt vào những trang sách giáo khoa mắc lỗi nhiều như “lá rụng ngoài đường” và sai phạm thì “bàng bạc” như mây giăng trong từng nội dung giảng dạy. Thế nhưng, ngoài những phản ứng mang tính tự phát như viết những chia sẻ những tâm trạng bất bình hay chế giễu trên các trang mạng xã hội, cuối cùng người dân cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng, đưa con đến trường với nỗi bất an triền miên …
Giải pháp nào cho nền giáo dục Việt Nam hiện nay? Chờ đợi những cuộc cải cách như những mảnh vải vụn chắp vá vào chiếc áo đã mục ruỗng? Hy vọng vào sự thức tỉnh trong ý thức, trong lương tâm của những người có trách nhiệm? Thực tế cho thấy câu trả lời là không thể. Vậy thì, chính người dân chứ không ai khác là người sẽ trả lại sự trong sáng của những trang sách, sẽ đưa giáo dục về đúng vai trò chức năng cao quý vốn có của nó. Thế nhưng, một thực tế không thể phủ nhận là tại Việt Nam người dân không dễ dàng gì để thực hiện những hành động phản đối chính sách giáo dục khi chúng có bất cập như ở Đài Loan hay Philippines. Họ sẽ bị quy chụp ngay là “làm chính trị”, là “ quấy rối”, bị “ kích động”, bị bắt bớ và cầm tù.
Tuy nhiên, nếu ai cũng muốn tránh vạ vào thân và hơn thế nữa đó không phải là trách nhiệm của mình thì sau này mỗi một người trong chúng ta sẽ phải muối mặt khi phải trả lời của con cháu là: “ Ngày ấy, ông (bà) cha (mẹ) đã làm gì khi chứng kiến chúng con nạp những kiến thức què quặt, gậm nhấm thuốc độc thay vì dưỡng chất cho tâm hồn trong suốt quãng thời gian cắp sách đến trường? Tại sao thấy chúng con chết mà không cứu ?”
Vận mệnh của giáo dục cũng là vận mệnh của đất nước. Và cũng đừng quên rằng chính mỗi bậc phụ huynh chứ không ai khác sẽ là người trực tiếp nhận lấy những hành vi, thái độ, tình cảm từ những sản phẩm lỗi của nền giáo dục mục ruỗng này.
Điền Phương Thảo
Trần Huỳnh Duy Thức “Lửa Việt Cháy Trong Tù”
Viết bởi Paulus Lê Sơn
#GNsP (08.09.2018) – Trần Huỳnh Duy Thức – không còn chỉ là một cái tên chính danh đơn thuần thường gọi cho một con người, nhưng giờ đây đã trở thành một biểu tượng cho nền tảng của một xã hội mà trong đó có sự tự do, dân chủ, quyền con người và công lý như anh mong muốn và chiến đấu vì nó.
Đấu tranh này là trận cuối cùng
Anh Thức đã mượn lời của bài Quốc Tế ca để thể hiện một thái độ cương quyết, duy nhất cho bước đi dấn thân vì Con Đường Việt Nam.
Hơn hai năm về trước, vào ngày 24/5/2016, tròn 7 năm ngày anh Thức bị bắt giam. Anh chọn ngày kỷ niệm đó để bắt đầu tuyệt thực, mà theo lời anh nói với gia đình lúc chia tay, “tuyệt thực cho đến chết mới thôi” để phản đối anh Thức bị ép buộc đi định cư tại Hoa Kỳ.
Anh bác bỏ ý định đi Mỹ định cư như cái giá trao đổi để hưởng sự tự do của mình, đồng thời thông báo với cha anh là nhà giáo Trần Văn Huỳnh, cùng toàn thể gia đình, về ý định tuyệt thực của anh, những tâm tình của anh thể hiện một người con hiếu nghĩa vơi gia đình, trung kiên với tổ quốc.
“Thưa Ba, con không thể sống trong một đất nước không tôn trọng pháp luật và không có quyền con người. Con yêu gia đình lắm, nhưng con yêu Việt Nam hơn. Con quyết định tuyệt thực kể từ ngày 24/5 không thời hạn để đòi hỏi sự thượng tôn pháp luật và yêu cầu trưng cầu dân ý trao cho nhân dân quyền quyết định thể chế chính trị của đất nước.”
Ngày hôm nay, anh lại thể hiện thái độ đó bằng hình thức đấu tranh cuối cùng mà một tù nhân lương tâm trong chốn lao tù sử dụng được. Bắt đầu từ ngày 14/8/2018 anh Thức chính thức tuyên bố tuyệt thực lần để phản đối việc trại giam ra quy định mới hạn chế về thư tín đối với anh, cũng như phản đối sức ép từ nhà chức trách buộc anh phải nhận tội để được đặc xá.
Như vậy tính thời điểm này, 25 ngày trôi qua thế nhưng nhà cầm quyền cộng sản vẫn quyết tâm ép buộc anh Thức nhận tội để được cái gọi là “ khoan hồng, đặc xá”.
Nhiều bạn trẻ theo dõi trường hợp của anh Thức đã đặt câu hỏi với tôi, tại sao anh Thức không nhận tội để được đặc xá ?
Thực tế câu trả lời đơn giản như chính anh Thức đã khẳng định nhiều lần, là, tôi vô tội.
Mà đã là vô tội thì tại sao phải nhận tội.
Bản án 16 năm tù giam mà nhà cầm quyền áp đặt lên cuộc đời anh Thức, tưởng chừng như bẽ gãy, triệt hạ, được lý tưởng, khát vọng của anh Thức vì một đất nước Việt Nam cường thịnh tự do dân chủ. Thế nhưng, càng theo thời gian năm tháng thì cái lý tưởng, khát vọng và ngọn lửa hồn Việt lại còn cháy đượm trong tâm trong trí của anh nhiều hơn bội phần.
Như vậy, cuộc đấu này anh Thức đã dành phần chiến thắng cho mình và cho sự chính nghĩa của cuộc chiến đấu vì con người và đất nước Việt Nam.
Lửa Việt tỏa lan Ngọn lửa đấu tranh cho dân tộc Việt Nam của anh Thức rực cháy trong chốn lao tù, thực tế đang lan rộng và thiêu đốt hàng ngàn hàng vạn tâm hồn người Việt khác đứng lên tiếp tục cuộc đấu tranh này là trận cuối cùng.
Chính tôi được thúc bách từ anh Thức. Chuyện là vào ngày 24 tháng 5 năm 2009, thông tin Trần Huỳnh Duy Thức bị bắt giam cùng với một số người lên tiếng chống lại bất công khác như Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Lê Thăng Long. Tôi tìm hiểu không ngừng nghỉ về anh và biết, hiểu rằng anh Thức không màng bản thân mình là là một kỹ sư – doanh nhân Việt Nam, là cựu Tổng Giám đốc của Công ty Dịch vụ điện thoại internet OCI, ấy thế mà anh lại dám dấn thân hành động cho quyền của con người, cho một đất nước phát triển tốt đẹp hơn. Trớ trêu thay anh lại bị đảng cộng sản cầm tù, lúc đó tôi có ao ước giống được như anh và hàng triệu người Việt khác giống như anh.
Hiện tại trong những ngày tháng anh Thức tuyệt thực nơi lao tù thì nhiều bạn trẻ chia sẻ sự cảm phục, yêu mến và tôn trọng đối với anh. Khi nói về anh, là giọt nước mắt của một nữ sinh viên thương cảm, tin yêu, là một ý chí quyết tâm sẽ góp sức mình cho quê hương nhiều hơn nữa của một trí thức mới ra trường, là nỗi sợ hãi tan biến trong nhiều người dân trước sự đàn áp của cộng sản, là ngọn lửa cháy đượm tình yêu nước hơn trong tâm hồn người đàn ông thờ ơ bấy lâu nay.
“Chúng tôi đồng hành, ủng hộ và tiếp bước cùng với Trần Huỳnh Duy Thức là cho chính chúng tôi, tương lai con cháu và cho sự trường tồn của dân tộc này” – Đó không hẳn là câu nói của một người dân thường mà đó là suy tư của hàng triệu con dân đất Việt.
Hãy đốt lên ngọn lửa trong tim tình yêu đất nước, để xóa tan đêm đen, xóa tan hận thù, đốt cháy tan niềm đau, này bạn hỡi xin chớ hững hờ, xin chớ ơ thờ đất nước đang đợi trông mỗi người chúng ta.
Porland, OR 9/08/2018 Paulus Lê Sơn
“Ta tiếc cho em trong cuộc đời làm người…” *
Viết bởi Điền Phương Thảo
#GNsP (25.08.2018) – Một nhóm thanh niên mặc đồng phục sơ mi xanh và mang huy hiệu Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh đang sôi nổi tham gia một trò chơi ngoài trời. Sẽ không có gì đáng nói nếu như các động tác của trò chơi này không các gì các tư thế làm tình ở chốn riêng tư. Và đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy những hình ảnh phản cảm này từ các clip được phổ biến rộng rãi trên các trang mạng xã hội. Nghĩa là các trò chơi tục tĩu này đang được các thanh niên ưu tú của Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh xem như một hoạt động rất bình thường trong các buổi sinh hoạt của họ.
Trong các buổi sinh hoạt cộng đồng, đặc biệt là cho giới trẻ thì bất cứ một trò chơi nào ngoài việc mang lại sức khỏe, sự sảng khoái về tinh thần cho người tham gia thì trò chơi đó còn mang ý nghĩa giáo dục. Tức là, qua cuộc chơi, nhân cách của người chơi sẽ được rèn luyện, nâng cao. Thế nhưng, tôi cứ nghĩ mãi không hiểu được mục đích giáo dục của những trò chơi theo kiểu sex trá hình này là gì ? Họ muốn dạy những người trẻ này kỹ năng gường chiếu ư ?
Tình dục trong đời sống vợ chồng được Thiên Chúa chúc phúc. Các tư thế làm tình tự nó không mang ý nghĩa tiêu cực. Tuy nhiên, tất cả những điều này phải được thể hiện cách đúng nơi, đúng chỗ và nhất là phải có văn hóa. Môn học này không thể được thực hiện giữa chốn thiên thanh bạch nhật và với một số lượng lớn người tham gia. Dù muốn dù không, họ chẳng khác nào đang làm tình tập thể. Biến thái. Bệnh hoạn.
Dĩ nhiên đây là một cuộc chơi có tổ chức của một đoàn thể lớn trong các trường học. Tuy nhiên, không phải vì thế mà những thanh niên mang áo xanh này không có quyền từ chối cuộc chơi vì tính cách dung tục của nó. Con người hơn con vật ở chỗ biết suy nghĩ đúng-sai, biết phân định thiện-ác để từ đó lựa chọn cho mình một hành động đúng. Và Thiên Chúa luôn tôn trọng điều này. Thiên Chúa truyền lệnh cho ông Adam và bà Eva không được ăn trái cấm, nhưng Thiên Chúa không bắt ông bà không được ăn. Thiên Chúa sai sứ thần truyền lệnh cho Maria cưu mang con Ngôi Hai Thiên Chúa, thế nhưng, Thiên Chúa không bắt Maria phải đồng ý.
Đến Thượng Đế còn tôn trọng suy nghĩ của con người, vậy tại sao các bạn trẻ này lại từ bỏ cái quyền suy nghĩ đó, tự biến mình thành những con người lệch chuẩn từ trong suy nghĩ đến hành động, chỉ biết hành động theo lệnh, cứ như là hành động cách vô thức.
Và tại sao cha ông ta đã mất rất nhiều năm để chui ra khỏi những cái hang tiến tới ánh sáng văn minh của con người, và bây giờ những Đoàn Viên Thanh Niên Cộng Sản -những người được xem là rường cột đất nước trong tương lai lại quay lại cái não trạng của thời người tiền sử, chỉ biết sống và hành động như một bầy thú, vì chỉ có thú mới thích làm tình tập thể.
Điền Phương Thảo
* Lời bài hát Đời Kỹ Nữ
Nguyễn Phú Trọng Nói Một Đàng-Ngoại Giao Nói Một Nẻo
Viết bởi Phạm Trần
Đã xuất hiện những khác biệt nghiêm trọng giữa người đứng đầu đảng Cộng sản Nguyễn Phú Trọng và Bộ Ngoại giao Việt Nam về thái độ và hành động của Trung Cộng ở Biển Đông.
Bằng chứng này đã diễn ra trước mặt các lãnh đạo Đảng, Quốc hội, Chính phủ và trên 500 đại biểu tại Hội nghị Ngoại giao lần thứ 30 từ ngày 13 đến 17/8/2018 tại Hà Nội.
Trong số những người chứng kiến sự “bắng mặt mà không bằng lòng” giữa hai bên có cả cựu lãnh đạo đảng, nhà nước, Bộ Ngoại giao và gần 100 Trưởng cơ quan đại diện Việt Nam ở nước ngoài, các cán bộ chủ chốt từ các đơn vị của Bộ Ngoại giao và cán bộ làm công tác ngoại vụ của 63 tỉnh thành trong cả nước.
Vậy những khác biệt nằm ở đâu trong diễn văn chỉ đạo của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và trong phát biểu khai mạc của Ủy viên Bộ Chính trị, Phó Thủ tướng Chính phủ, Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh ?
Ngoài phát biểu khác với ông Nguyễn Phú Trọng, hai ông Phạm Bình Minh Minh và Thứ trưởng Ngoại giao Lê Hoài Trung, Chủ nhiệm Ủy ban Biên giới quốc gia còn viết bài lên án các hoạt động của Trung Cộng, dù không nêu tên, trong dịp tổ chức Hội nghị với chủ đề “Ngoại giao Việt Nam: Chủ động, sáng tạo, hiệu quả, thực hiện thắng lợi Nghị quyết Đại hội Đảng lần thứ XII”.
LỜI NGUYỄN PHÚ TRỌNG
Trước hết, ông Trọng không dám nói chữ “Biển Đông” mỗi khi đề cập đến tình hình “khu vực” hay “chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ”
Ông nói khơi khơi và khoe khoang rằng:”Công tác đối ngoại đã đóng góp rất quan trọng vào việc duy trì, củng cố môi trường hoà bình, ổn định, tạo thuận lợi cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Trước những biến động nhiều mặt rất phức tạp trên thế giới và khu vực, những diễn biến không thuận của môi trường an ninh xung quanh, những tác động tiêu cực từ bên ngoài, chúng ta đã tiếp tục có những quyết sách đúng đắn, bước đi phù hợp để phục vụ phát triển kinh tế, giữ vững môi trường hoà bình, ổn định, an ninh, quốc phòng, giữ vững độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của đất nước. Ta đã chủ động, tích cực vận động, thúc đẩy đàm phán, hợp tác giải quyết những bất đồng và vấn đề tồn tại liên quan đến việc phân định ranh giới biển, vừa bảo vệ được quyền chủ quyền và quyền tài phán của ta, đồng thời cùng các nước khác tiến hành công tác cắm mốc giới, mở các cửa khẩu mới quản lý đường biên giới và các hoạt động hợp tác xuyên biên giới, làm cho các đường biên giới trên bộ vừa là đường biên giới hoà bình, hữu nghị vừa là đường biên giới phát triển.”
Nói như nước chảy, nhưng ông Trọng không dám chỉ ra “biến động nhiều mặt” ở khu vực do nước nào gây ra ? Liệu Trung Cộng, nước duy nhất đã và đang có những hoạt động quân sự hóa ở Biển Đông và trực tiếp đe dọa mạng sống và đánh cướp tài sản của ngư dân Việt Nam có là thủ phạm gây ra “những diễn biến không thuận của môi trường an ninh xung quanh” hay không ?
Tổng bí thư đảng CSVN cũng không chứng minh được Việt Nam “đã chủ động, tích cực vận động, thúc đẩy đàm phán, hợp tác giải quyết những bất đồng và vấn đề tồn tại liên quan đến việc phân định ranh giới biển, vừa bảo vệ được quyền chủ quyền và quyền tài phán của ta”. Bởi vì, sau 9 vòng đàm phán phân chia vùng ngoài cửa vịnh Bắc Bộ, hai nước Việt-Trung vẫn bế tắc tại phiên họp hai ngày 15-16/03/2018 tại Đà Nẵng. Tại kỳ họp này, vòng 6 Nhóm công tác bàn bạc về hợp tác cùng phát triển trên biển giữa Việt Nam và Trung Quốc cũng không có tiến triển.
Theo tin phổ biến trên báo Dân Trí ngày 18/03/2018 thì :”Hai bên nhất trí sớm tổ chức đàm phán vòng 10 Nhóm công tác về vùng biển ngoài cửa Vịnh Bắc Bộ và vòng 7 Nhóm công tác bàn bạc về hợp tác cùng phát triển trên biển giữa Việt Nam và Trung Quốc tại Trung Quốc.”
Tuy phía Việt Nam không nói ra, nhưng tại các cuộc thảo luận trước, lý do bế tắc chính ở chỗ phía Trung Cộng nhất quyết đòi phần hơn tại những khu vực có thềm lục địa chồng lấn giữa hai nước.
Tài liệu của Việt Nam cho biết:”Vịnh Bắc Bộ là vùng biển nằm giữa Việt Nam và Trung Quốc. Vịnh có diện tích mặt nước khoảng 126.250 km2 với 2 cửa biển.
Cửa chính của Vịnh Bắc Bộ được xác định từ đảo Cồn Cỏ, Quảng Trị, Việt Nam đến mũi Oanh Ca, đảo Hải Nam (Trung Cộng) với chiều rộng khoảng 200 km. Cửa thứ hai là eo biển Quỳnh Châu rộng khoảng 32,5 km nằm giữa bán đảo Lôi Châu đảo Hải Nam của Trung Quốc.
Ngày 25/12/2000, Việt Nam và Trung Quốc đã ký Hiệp định Phân định Vịnh Bắc Bộ nhằm xác định biên giới lãnh hải, thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế của hai nước trên Vịnh Bắc Bộ.”
Tài liệu của Việt Nam cũng xác nhận:”Đến nay, Việt Nam đã ký một số Thỏa thuận và Hiệp định về phân định và hợp tác trên biển với các nước láng giềng, cụ thể là: Hiệp định về vùng nước lịch sử với Cam-pu-chia năm 1982; Hiệp định phân định ranh giới biển với Thái Lan năm 1997; Hiệp định phân định lãnh hải, vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa, Hiệp định hợp tác nghề cá với Trung Quốc trong vịnh Bắc Bộ năm 2000; Hiệp định phân định ranh giới thềm lục địa với In-đô-nê-xia năm 2003; Thỏa thuận hợp tác khai thác chung thềm lục địa chồng lấn với Ma-lai-xia năm 1992. (Tài liệu báo
(Infonet-Bộ Thông tin & Truyền thông (TT-TT), ngày 05/12/2014)
Tuy không trưng ra bằng cớ, nhưng ông Trọng vẫn cảnh giác cán bộ ngoại giao:”Môi trường đối ngoại trong những năm tới sẽ còn phức tạp, khó lường. Các đối tác lớn của ta đang trong quá trình điều chỉnh chiến lược, bối cảnh thế giới thường xuyên biến động, môi trường chính trị, an ninh, kinh tế khu vực và thế giới đang trở nên bất ổn với các tác động nhanh, mạnh và bất ngờ hơn. Cạnh tranh chiến lược giữa các nước lớn sẽ quyết liệt, chính trị cường quyền quay trở lại mạnh hơn, nhất là trong khu vực. Việc thực hiện nhiệm vụ bao trùm là giữ vững môi trường hoà bình, ổn định do đó sẽ gặp nhiều thách thức. “
Nhưng nước nào, trong số 3 đối tác lớn của Việt Nam gồm Trung Cộng, Nga và Mỹ sẽ đem điều gọi là “chính trị cường quyền” trở lại mạnh hơn trong khu vực với mục đích gì ?
Không cần phải đợi ông Trọng nói trắng ra, vì có bao giờ ông dám nói thẳng cái nước mà ông vẫn ca tụng “vừa là đồng chí vừa là anh em” 16 vàng, 4 tốt ( “láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai” và “láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt” ), mang tên Trung Cộng, đã và đang chủ trương “chính trị cường quyền” đối với Việt Nam và các nước có tranh chấp với họ ở Biển Đông.
Vì vậy, dù cứ ú ớ mãi trong họng không phát ra thành chữ mà ai cũng hiểu ông Trọng muốn ám chỉ nước nào khi rào đón rằng:”Nhiệm vụ bảo vệ chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ, lợi ích quốc gia trên biển sẽ đứng trước một số thách thức mới. Đó là do sự biến động phức tạp của tình hình, sự thay đổi so sánh lực lượng, sự tính toán của các nước có liên quan, sự nổi lên của chủ nghĩa đơn phương, thiếu tôn trọng luật pháp quốc tế. Các cơ chế kiểm soát bất đồng, khủng hoảng trong khu vực chưa phát huy hiệu lực, hiệu quả; các thể chế đa phương khó đạt được lập trường chung đủ mạnh. Tình hình trên thực địa tiếp tục phức tạp, nguy cơ va chạm, đụng độ chưa được đẩy lùi.”
Tất nhiên ở trong khu vục Á châu-Thái Bình Dương, chỉ có nhà nước cường quyền Trung Cộng mới tôn sùng và mê muội “chủ nghĩa đơn phương” và không “tôn trọng luật pháp quốc tế” để đánh chiếm quần đào Hoàng Sa của Việt Nam Cộng hòa tháng 1/2074. Sau đó, đến năm 1979 lại đem 600 ngàn lính vượt biên giới đánh phá 6 Tỉnh biên giới phía bắc của Việt Nam gồm Quảng Ninh, Lạng Sơn, Cao Bằng, Hà Tuyên (Hà Giang, Tuyên Quang), Hoàng Liên Sơn (Lào Cai và Yên Bái), Lai Châu . Có từ 40,000 đến 45,000 bộ đội và thường dân Việt Nam đã bị thiệt mạng hay mất tích trong cuộc chiền 2 giai đoạn kéo dài từ 1979 đến 1984 và từ 1985 đến 1990.
BIẾT NHƯNG VẪN CÚI ĐẦU
Từ chiến tranh biên giới Việt-Trung, quân Trung Cộng đánh chiếm 7 bãi đá chiến lược của Việt Nam trong quần đảo Trường Sa ngày 14/03/1988 gồm : Subi, Gaven, Chữ Thập, Gạc Ma,Châu Viên,Tư Nghĩa (còn có tên là Huy Cơ) và Vành Khăn.
Tất cả những vị trí này đã được Trung Công cải tạo và xây dựng thành đảo kiên cố để đồn trú quân, thiết lập căn cứ quân sự, sân bay, bến cảng và đài viễn thông để kiểm soát Biển Đông.
Ông Trọng biết hết, kể cả chuyện :” Theo báo cáo của UBND tỉnh Quảng Ngãi, trong gần 6 tháng qua có 20 tàu cá với 138 ngư dân ở các địa phương trong tỉnh bị tàu Trung Quốc ngăn cản, khống chế lấy tài sản khi đang khai thác thủy sản tại ngư trường truyền thống vùng biển quần đảo Hoàng Sa. Trong đó có tàu của ngư dân Lê Hơn (52 tuổi, ở huyện đảo Lý Sơn) bị tàu cảnh sát biển Trung Quốc số hiệu 31102 tông chìm khi đang khai thác rong biển ở khu vực đảo Bạch Quy (quần đảo Hoàng Sa) hôm 25.5.2018.” (theo báo Thanh Niên, ngày 14/06/2018)
Hay chuyện:” Bộ trưởng Ngoại giao Trung Quốc Vương Nghị, trong một cuộc họp báo bên lề Hội nghị Ngoại trưởng ASEAN lần thứ 51 tại Singapore, hôm 4/8 vừa qua đã phát biểu rằng, Trung Quốc buộc phải quân sự hóa Biển Đông nhằm tự vệ trước sức ép an ninh từ Mỹ và các nước khác ngoài khu vực.”
Đây là lần đầu tiên Trung Cộng công khai xác nhận đã “quân sự hóa Biển Đông”, nhưng rong quá khứ, đã có nhiều viên chức Trung Cộng, kể cả Tập Cận Bình, Tổng Bí thư, Chủ tịch nhà nước đã bô bô cái miệng ở Tân Gia Ba ngày 07/11/2015 rằng : “Xin hãy để tôi nói rõ: những hòn đảo trên Biển Đông là thuộc lãnh thổ Trung Quốc kể từ thời xa xưa. Chính quyền Trung Quốc có nhiệm vụ phải bảo vệ chủ quyền lãnh thổ và lợi ích chính đáng của Trung Quốc.” (theo Thông tấn Pháp, AFP)
Có 64 người lính công binh của Hải quân CSVN đã hy sinh oan uổng tại Gạc Ma vì họ được lệnh không được nổ súng của Lê Đức Anh, khi ấy là Đại tướng Bộ trưởng Quốc phòng.
Chuyện bí mật lịch sử này được Facebook Phan Trí Đỉnh tiết lộ trên trang báo cá nhân của ông ngày 30-7-2018.
Ông Đỉnh viết:” Sáng 28/7 (2018) tôi được mời tham gia một cuộc gặp mặt, gồm một số lão làng như anh Thang văn Phúc, nguyên thứ trưởng BNV. Anh Lê Đăng Doanh, nguyên Viện trưởng Viện kinh tế Trung ương, anh Vũ Quốc Tuấn nguyên trợ lý của cụ Kiệt, anh Nguyễn Vi Khải, AHLLVT Lê Mã Lương … và nhiều vị tiền bối khác.
Thảo luận nhiều vấn đề nhưng tôi chỉ muốn kể một chút về chuyện Gac Ma 1988 và cuốn sách đang gây bão dư luận (cuốn Gác Ma-Vòng Tròn Bất Tử, do Thiếu tướng Lê Mã Lương làm Chủ biên) .
Vấn đề không làm rõ được là mệnh lệnh “KHÔNG BẮN” hay là “KHÔNG BẮN TRƯỚC” – CÓ LỆNH KHÔNG? CÓ THÌ AI RA LỆNH???
Đó là khúc mắc của nhiều người, nhiều năm, và khi tôi hỏi thì Chuẩn Đô Đốc Lê Kế Lâm nói rằng: Bắn trước hay bắn sau không quan trọng mà là tinh thần giữ đảo của chiến sỹ ta là tuyệt vời…. Chuyện tiếp ở cuộc họp, khi đến đoạn này thì một ông dân sự nói to: “Tôi biết người ra lệnh KHÔNG BẮN” làm cả hội trường sững sờ. Nhìn lại thì đó là ông Lê Đăng Doanh.
Tôi may ngồi gần nên tôi quay sang nói: Bác kể xem nào.
Ông Doanh kể: Hôm ấy tôi với vai trò là người giúp việc TBT Nguyễn Văn Linh – ngồi ngay sau TBT nên tôi theo dõi hết.
Ông Nguyễn Cơ Thạch ĐẠP BÀN, NHƯ LÀ GẦM LÊN RUNG CẢ CỬA KÍNH: Ai ra lệnh “KHÔNG BẮN” thì ông Lê Đức Anh trả lời “TÔI”. Ông Thạch quay sang ông Linh thì ông Linh ngồi im – không có ý kiến gì.
Có một ai đó chen vào: Họ đã chuẩn bị cho Thành đô 1990 từ lúc này.”
Thành Đô thuộc tỉnh Tứ Xuyên bên Tầu được chọn làm nơi họp mật của Hội nghị thượng đỉnh Việt-Trung trong hai ngày 3-4 tháng 9 năm 1990.
Bách khoa Toàn thư mở viết:”Cuộc họp mặt này nhằm mục đích bình thường hóa quan hệ giữa hai nước và hai Đảng. Cho đến nay, nội dung và các thỏa thuận trong cuộc họp của đôi bên vẫn chưa được công bố, tuy nhiên trên trang thông tin chính thức của Đảng Cộng sản Trung Quốc đã cho đăng hình ảnh chụp trong hội nghị, trong những cột mốc ngoại giao quan trọng.
Thành phần tham dự:
Phía Việt Nam gồm có Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Đỗ Mười, và Cố vấn Ban chấp hành Trung ương Đảng Phạm Văn Đồng,
Phía Trung Quốc có Giang Trạch Dân, Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc cùng với Lý Bằng, Thủ tướng Quốc vụ viện Trung Quốc.
Kết quả của hội nghị là một loạt các thay đổi trong đối nội và đối ngoại, không chỉ giữa Việt Nam với Trung Quốc, mà còn giữa Việt Nam với Hoa Kỳ và các nước ASEAN.”
Tiến sỹ Lê Đăng Doanh là một trong số chuyên gia kinh tế hàng đầu của Việt Nam. Ông không những có uy tín cao ở Việt Nam mà còn được trọng nể ở nhiều nước về những kiến thức kinh tế và chính trị của ông. Ông Doanh đã không cải chính những gì do ông Phan Trí Đỉnh cống bố về chuyện nổ súng ở Gạc Ma.
Vậy chẳng nhẽ ông Trọng, người nằm trong hệ thống lãnh đạo của CSVN trong nhiều năm không biết những chuyện vừa kể, hay biết mà vẫn cúi đầu trước Bắc Kinh ?
PHẠM BÌNH MINH ĐẾN LÊ HOÀI TRUNG
Thái độ và hành động của ông Trọng tại Hội nghị Ngoại giao ngày 13/08/2018, lạ thay, lại không đồng hành ở Biển Đông cùng nhân viên dưới quyền, Ủy viên Bộ Chính trị, Phó Thủ tướng kiêm Bộ trường Ngoại giao Phạm Bình Minh.
Ông Minh phát biểu:” Nhìn lại từ Hội nghị Ngoại giao 29 đến nay, tình hình thế giới và khu vực đang chuyển động hết sức nhanh chóng, phức tạp, có nhiều diễn biến mang tính bước ngoặt.
Tình hình chính trị - an ninh thế giới và khu vực đang có nhiều biến động. Sự điều chỉnh chính sách và cạnh tranh chiến lược giữa các nước lớn, chủ nghĩa dân túy, thực dụng tăng cao khiến cục diện an ninh ngày càng bấp bênh hơn. Sự vận động,đấu tranh giữa các trào lưu, xu thế cũ và mới diễn ra hết sức gay gắt. Tình hình Biển Đông vẫn diễn biến ngày càng phức tạp, đe dọa an ninh và ổn định ở khu vực cũng như quyền và lợi ích chính đáng của nhiều nước, trong đó có Việt Nam.”
Thêm vào đó, trong bài viết phổ biến trên báo đảng, tờ Nhân Dân, ông Phạm Bình Minh (con trai cố Ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch , tên thật là Phạm Văn Cương) nhận định:”Những diễn biến phức tạp trên Biển Đông, đặc biệt là việc tôn tạo quy mô lớn và quân sự hóa trên các cấu trúc đang đe dọa hòa bình an ninh và ổn định ở khu vực cũng như quyền và lợi ích chính đáng của nhiều nước, trong đó có Việt Nam….Trong vấn đề Biển Đông, mặc dù vẫn tiếp tục có những diễn biến phức tạp mới, tiềm ẩn nhiều nguy cơ khó lường, được dư luận quốc tế hết sức quan tâm, chúng ta đã kiên quyết, kiên trì và triển khai nhiều biện pháp đấu tranh hiệu quả với các vi phạm, giữ vững chủ quyền, quyền chủ quyền và quyền tài phán đối với các vùng biển, thềm lục địa và các hải đảo phù hợp luật pháp quốc tế, trong đó có Công ước Luật Biển năm 1982.” (Nhân Dân. Ngày 13/08/2018)
Tiếp theo, người dưới quyền ông Minh là Thứ trưởng Ngoại giao Lê Hoài Trung, Chủ nhiệm Ủy ban Biên giới quốc gia cũng viết:” Tình hình Biển Đông có những diễn biến phức tạp, tiềm ẩn những nguy cơ và thách thức khó lường. Trong bối cảnh đó, chúng ta đã kiên trì đấu tranh trên mọi mặt trận, bảo vệ chủ quyền đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, giữ vững chủ quyền, quyền chủ quyền và quyền tài phán quốc gia đối với các vùng biển, thềm lục địa được xác lập bởi luật pháp quốc tế, trong đó có Công ước của Liên hợp quốc về Luật Biển năm 1982 (UNCLOS 1982).” (theo Báo Quân đội Nhân dân,ngày 14/08/2018)
Mặc dù những lời nói và bài viết về Biển Đông của hai ông Minh và Trung không có gì mới hơn là lập lại lập trường và quan điểm của Việt Nam về giải quyết xung đột với Trung Cộng và các nước cùng tranh chấp chủ quyền. Nhưng ít ra ông Minh đã dám công khai chỉ trích các hành động của Trung Cộng đã “tôn tạo quy mô lớn và quân sự hóa trên các cấu trúc đang đe dọa hòa bình an ninh và ổn định ở khu vực cũng như quyền và lợi ích chính đáng của nhiều nước, trong đó có Việt Nam”.
Trong trường hợp Thứ trưởng Lê Hoài Trung thì ông cũng đã tái khẳng định chủ quyền của Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.
Đáng chú ý là những lời phát biêu về Biển Đông của ông Phạm Bình Minh đã diễn ra trước mặt ông Trọng và trên 500 viên chức cao cấp của đảng, quốc hội, chính phủ và cán bộ ngoại giao.
Sự khác biệt giữa ông Trọng, một lãnh tụ đảng bảo thủ nổi tiếng thân Bắc Kinh với ông Minh, một nhà Ngoại giao chỉ nằm gọn ở chữ “Biển Đông” mà thôi. -/-
Phạm Trần
Người Việt Đau Khổ Vì Sự Vi Hiến Quốc Tế
Viết bởi Hà Minh Thảo
Ngày 08.06.2018, Ủy ban Công lý và Hòa bình Hội đồng Giám mục Việt Nam gởi Thư Ngỏ đến Chủ tịch và Đại biểu Quốc hội Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam v/v dự thảo Luật Đơn vị hành chánh-kinh tế đặc biệt Vân Đồn, Bắc Vân Phong và Phú Quốc. Lúc 3 giờ sáng 09.06.2018, Văn phòng Chính phủ loan đi thông báo về đề nghị hoãn thảo luận dự luật Đặc khu kinh tế và hành chánh. Theo đó, Thường vụ Quốc hội sẽ trình Quốc hội xem xét, triển hạn sang Kỳ họp thứ 6 để có thêm thời gian nghiên cứu, hoàn thiện, tức vào tháng 10.2018.
Ngày 10.06.2018, nhiều cuộc biểu tình lớn nhỏ đã bùng phát để phản đối dự luật tại nhiều tỉnh thành Việt Nam, gồm cả Hà Nội, thành Hồ, Hải Dương, Nghệ An, Đà Nẵng, Nha Trang, Bình Dương, Mỹ Tho và Bình Thuận. Ngày 11.06.2018, Quốc hội đã quyết định hoãn biểu quyết về dự luật đặc khu mà nhiều chuyên gia và đồng bào không những hoài nghi về hiệu quả của nó mà còn quan ngại về nguy cơ Tàu cộng lợi dụng để di dân, chiếm biển đảo của Quê hương.
Trước đó, Nguyễn Thị Kim Ngân, Chủ tịch Quốc hội đã tuyên bố ‘Bộ Chính trị đã kết luận rồi, dự thảo luật không trái Hiến pháp, phải bàn để ra luật chứ không không thể không ra luật’ đã nói lên tính chất ‘đầy tớ’ của ‘cơ quan đại biểu cao nhất của Nhân dân, cơ quan quyền lực nhà nước cao nhất của nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam (Điều 69 Hiến pháp 2013) để xứng đáng mang mỹ danh ‘Ðảng hội’ đúng như Sự Thật. Tư tưởng lớn này được công dân trẻ Cát Linh, chỉ mới đôi mươi xuân xanh, trả lời tại:
Xin khẩn cầu quý vị xem qua để biết sự VI HIẾN trầm trọng của đảng và nhà nước việt cộng độc tài và đảng trị, thành viên liên hiệp quốc, từng có ghế tại hội đồng bảo an. Thật những ‘đỉnh cao trí tuệ’ đã gặp nhau tại đây, nên, xin phép chúng tôi viết bằng chữ thường những tên riêng này. Ðừng thương hại chúng vì chúng là nguyên nhân sự đau khổ tuyệt đỉnh của đồng bào quốc nội. Nhận lịnh từ tàu cộng và tiền bạc viện trợ từ các nước khác, có thời tự xưng ‘thế giới tự do’, việt cộng thuê công an, côn đồ đánh đập đồng bào biểu tình ‘chống bán nước ngụy trang đặc khu’. Mang thú tính Marx Lénine và Hitler, chúng hành hung người yêu nước thật dã man, bỉ ổi và vô nhân đạo.
Nếu đọc giả đánh giá là chúng tôi viết quá đáng về Liên Hiệp Quốc, trân trọng mời quý vị tìm đọc ‘Thông điệp Ðức Thánh Cha trước Ngoại giao đoàn’ nhân dịp Tân niên 2018 để hiểu biết thực trạng thế giới hầu thông cảm cho chúng tôi.
Trong khi, tại Quê hương, bao nhiêu người trẻ cho biết họ phải biểu tình để chống sự bán nước vì các bạn này cần phải có một NƯỚC để trao cho con cháu sau này vì họ đã tiếp thu ÐẤT SỐNG này từ tay Tiền Nhân anh dũng. Tiếp nối truyền thống Dân Tôäc anh dũng, đồng bào quốc nội đã can đãm đứng lên chống bạo quyền. Ðiều này được chứng minh qua các vidéos mọi người có thể tìm thấy trên internet. Trong khi đó, tại Hoa kỳ, xuất hiện những bậc Giáo sư, Tiến sĩ thời Việt Nam Cộng hòa, trước thãm họa mất nước, diễn thuyết dùng Công pháp quốc tế kêu gọi chờ Mỹ giúp vì người Mỹ gốc Việt đầu phiếu cho Tổng thống và các Dân cử lập pháp. Ðó chỉ là những nguyên tắc trong sách mà thôi, nhất là Cộng đồng cử tri Mỹ gốc Việt không có một lá phiếu duy nhất. Tuy đđó là chuyện bình thường trong thể chế dân chủ, nhưng nếu theo lịnh ‘nghị quyết 36’ thì thật đáng tiếc. Tuy nhiên, điều đặc biệt là có lúc quý vị sẽ tự hỏi ‘Ðâu là Tổ Quốc của tôi ?’ hay để kể lại cội nguồn Quê Hương cho con cháu biết. Đức cha Thomas Nguyễn Thái Thành, Giám Mục Phụ Tá Giáo phận Orange, Hoa Kỳ, tại Garden Grove, ngày 28.06.2018 đã nhắc chúng ta về người ‘vô tổ quốc’. Xa hơn nữa trong tương lai, chừng vài thế hệ ‘vô tổ quốc’, chẳng may nếu có chiến tranh Mỹ-Tàu, những người gốc Việt sẽ bôi mặt đánh nhau dưới hai lá cờ Mỹ và Tàu.
I./ ÐAU KHỔ TUYỆT ÐỈNH CỦA NGƯỜI VIỆT QUỐC NỘI.
Chúng tôi cám ơn và xin phép mượn chứng tích này từ FB Ðoan Trang để chia sẻ cùng bạn đọc. Câu chuyện một bạn trẻ bị bắt giữ tuỳ tiện và bị công an đánh hội đồng để tra tấn, từ 14 đến 20 giờ Chúa Nhật 17.05.2018, ở sân Tao Đàn (quận 1, TP. HCM). Vì bạn còn rất trẻ, không phải người hoạt động dân chủ-nhân quyền, cũng không hề có nhu cầu được ‘nổi tiếng’ theo cách nghĩ thường lệ của dư luận viên và an ninh.
Khi mở mắt, em thấy mình đã nằm trên giường bệnh, không bóng an ninh. Một cô y tá đi đến và cho biết đây là phòng cấp cứu bệnh viện Bộ Công an, lúc khoảng 24 giờ. Thế là chúng đã đánh em liên tục từ 2 giờ chiều cho tới khi em bất tỉnh thì quẳng em vào đây và… chuồn mất để khỏi phải chịu trách nhiệm gì. Nhưng cũng rất có thể là chúng còn canh gác đâu đó.
Bệnh viện đòi viện phí 2 triệu. Em sờ lại người thì may quá, chúng để lại cái bóp với hơn 100.000 đồng. Điện thoại đã bị lấy mất. Số liên lạc với gia đình nằm trong đó. Đôi giày đã mất tiêu, chúng lột giày em ra và dùng giày ấy táng hàng trăm cái vào đầu, cũng như dùng dùi cui liên tục giã nát 2 bàn chân em. Khắp người em đầy vết thâm tím, vết rách, chỉ cựa nhẹ cũng thấy đau.
Em nói muốn về nhà, bác sĩ không cho, bảo là cần phải xem em có bị tụ huyết trong não, chấn thương sọ não không (không biết vì ông sợ em gặp chuyện gì hay vì sợ mấy bạn công an có thể đâu đó ngoài kia). Cậu về mà chết giữa đường, tôi không chịu trách nhiệm đấy’. Nhưng em làm gì có đủ tiền mà nộp viện phí. Đầu em đau nhức, ‘Em không sao đâu. Em chỉ muốn về nhà, muốn ngủ thôi, với lại cần phải báo cho người thân yên tâm’. Nhìn bộ dạng em với khuôn mặt phù, mắt tím bầm như gấu trúc, môi rách và sưng phù lên như trái cà, cô y tá có lẽ thương hại nên thì thào: ‘Thôi anh đi đi. Coi như anh trốn viện’. Cô dẫn em qua một cửa nhỏ, theo một lối đi riêng, kín đáo ra khỏi bệnh viện. Em lết từ taxi về tới cổng nhà rồi ngồi sụp luôn trước cửa. Lúc đó khoảng 1 giờ.
Trước đó nửa ngày, khoảng 13 giờ Chúa Nhật 17.06.2018, em rời nhà ra quận 1 chơi. Khu trung tâm Sài Gòn chưa bao giờ đông công an và dân phòng như thế. Vỉa hè, quán cafe đầy nghẹt những tốp công an áo xanh, dân phòng đeo băng đỏ, và những thanh niên cao to, mặt mày hung dữ. Họ bắt người liên tục; gần như cứ thấy ai cầm điện thoại đi ngang là xông vào bắt. Thậm chí họ vào tận quán cafe để khám xét giấy tờ và lôi khách ra ngoài, bắt đem đi. Không khí ngột ngạt, căng thẳng. Chưa bao giờ em thấy Thành Hồ như thế. Như thời chiến, với toàn xã hội là một trại lính, công an trộn lẫn với dân và có thể toàn quyền chặn bắt, khám xét giấy tờ, hốt về đồn bất kỳ ai.
Em ghé quán cafe mua một ly đem đi, rồi vào phố sách. Đường sách hôm nay hình như không hoạt động. Em đi được vài mét thì bị một nhóm công an chặn lại; có lẽ họ đã ‘tia’ được em từ lúc nào không hay. Họ hỏi giấy tờ. Xui cho em là em chỉ tính đi cafe nên không mang giấy tờ gì theo. Họ quát bảo em gọi người thân mang giấy đến. Em cầm điện thoại gọi về nhà, chỉ vừa nói được câu ‘con bị bắt’, thì một người đã chộp lấy và giật tung điện thoại khỏi tay em. Em kêu lên, nhưng cả đám đẩy em vào xe, phóng đi.
Chúng đưa em vào một khu nhà tập ở sân Tao Đàn (tên mới được đặt là Tao Ðập). Xung quanh la liệt người, già trẻ nam nữ, có cả mấy cô gái áo dài, chắc là hướng dẫn viên du lịch. Sau này em mới biết, hôm đó công an Thành phố đã bắt tới 179 người, gom về đây. Trong số đó, có cả khách du lịch, hướng dẫn viên, và những bác già đi tập thể dục. Tất cả đều bị bắt, và kinh khủng hơn, đều bị đánh.
Chúng đưa em vào một căn phòng, moi điện thoại em ra, hất hàm: ‘Mật khẩu’. Em đáp: ‘Sao các anh lấy điện thoại của tôi?’. ‘Bộp’, câu trả lời là một cú đấm thẳng vào mặt em. Sau đó là liên tiếp những cái tát. Em vẫn không đưa mật khẩu. Chúng nắm tóc, dúi đầu em xuống mặt bàn, đấm tới tấp vào hai mang tai. Rồi chúng bảo nhau rằng thằng này bướng, mang nó qua phòng kia. Thì ra cả phòng, chỉ có mình em không khai mật khẩu điện thoại cho chúng, nên chúng ‘sàng lọc’, đưa đối tượng cứng đầu sang phòng riêng để tiện bề tra khảo.
Ngay sau đó, khi đưa em sang một căn phòng khác, chỉ còn mình em, chúng xông vào ra đòn ngay. Hai chục thanh niên cao to, cả sắc phục và thường phục, vây lấy em, đánh hội đồng bằng dùi cui, gậy và tất nhiên, chân tay. Em ngồi bệt trên sàn, co người lại, hai tay ôm đầu. Hai thằng bèn bẻ tay em ra sau, để cho đám còn lại đấm như mưa vào mặt. ‘Đù má, lì hả mày’, chúng vừa đánh vừa chửi.
Chúng cho gọi mấy kỹ thuật viên vào phá password. Trong lúc kỹ thuật viên làm việc, khoảng 15-20 phút, chúng đánh em không ngơi tay. Có mấy an ninh nữ rất xinh gái cũng bạt tai em liên tục đến độ em chỉ còn thấy trước mắt một màu nhờ nhờ trắng. Một lão an ninh già, khoảng ngoài 60 tuổi, vụt dùi cui rất dữ. Nghĩa là đánh em có đủ thành phần an ninh, nam phụ lão ấu.
Rồi kỹ thuật viên cũng phá được khoá máy (iPhone 5s), và đám an ninh hả hê: ‘Đù, mày tưởng ngon hả, tưởng tụi tao không mở được điện thoại mày hả?’. Chúng còng tay em lại, đánh em càng dữ hơn, vừa đánh vừa ‘điều tra’ về từng người trong contacts của em. ‘Thằng này là thằng nào?’. ‘Là bạn Facebook của tôi’. ‘Mày gặp nó chưa? Làm gì?’. Tôi gặp uống cafe. Gặp đâu, hồi nào?. Tôi không nhớ’. ‘Đù má, không nhớ này. Không nhớ này’.
Cứ mỗi từ ‘không nhớ’ hay ‘không biết’ mà em nói, chúng lại lấy gậy sắt dộng mạnh vào hai bàn chân em. Mu bàn chân em sưng phồng lên, mặt em chắc cũng vậy. Một thằng túm tóc kéo giật đầu em ra, và chúng phun nước miếng vào mặt em. ‘Tao ghét cái từ không biết hay không nhớ lắm nha. Mày còn nói mấy từ đó nữa, tao còn đánh’. ‘Con này là con nào?’. ‘Bạn tôi’. ‘Bồ mày hả? Mày chịch nó chưa? Bú l. nó chưa mày?’. Không còn một từ gì tục tĩu nhất mà chúng không dám phun ra miệng.
Chúng tháo giày em ra và cầm luôn đôi giày đó quật vào mặt em. ‘Dang chân ra’, chúng quát. Em sợ bị đánh vào hạ bộ nên càng co người lại. Nhưng may thay chúng không đánh vào chỗ đó, chỉ lột áo quần em ra đấm đá vào bụng, ngực, và rít lên: ‘Mày có tin là bọn tao có thể treo mày lên mà đánh như đánh một con chó không?’. Một lát, chúng nghỉ. Em bò lết lên tấm nệm mút đặt sẵn ở đó (trong phòng tập, cho vận động viên). Một thằng quát: ‘Đù. Mày đòi được nằm nệm ấy hả?’. Rồi chúng nắm chân em lôi xuống sàn, tiếp tục đánh hội đồng, giẫm đạp. Cứ như thế.
Rất lâu sau, có lẽ khi trời đã xế chiều, chúng vẫn chưa ngừng, còn em thì đã không mở được mắt ra nữa. Khi trời tối hẳn thì em bắt đầu rơi vào trạng thái lơ mơ. Chúng nắm tóc, kéo tay, thảy em ra ngoài nằm chung giữa một đám người. Em chỉ nghe tiếng lao xao, và sau đó là tiếng la khóc. Rất nhiều người khóc, không hiểu khóc cái gì. Em cố mở mắt, và nhận ra là mọi người khóc vì em. Quanh em la liệt người, có lẽ ai cũng bị đánh vì nhiều người mặt sưng húp. Mấy bác già cũng bị đánh. Nhưng ai cũng nhìn em, khóc như mưa. Họ bảo nhau: ‘Lấy đồ che cho thằng bé đi’. Thế là một loạt áo được truyền tới, đắp phủ lên mình em.
Sao mà giống cảnh tù Côn Đảo, như trong văn học và lịch sử ‘cách mạng’ viết quá vậy? Nhưng khác hẳn ở một điểm, là ở đây, đám công an con cháu của thế hệ ‘cách mạng chống Mỹ ngụy’ năm xưa giờ đã hiện nguyên hình là một lũ ác ôn, thẳng tay khủng bố dân để bảo vệ đảng độc tài phản quốc. Ác ôn cộng sản. Có một cô lớn tuổi bước đến, gối đầu em lên đùi cô, xoa dầu lên trán em, nắm tay em và khóc rưng rức. Em không sao mở to nổi mắt để nhìn rõ mặt cô, chỉ thấy mờ mờ. Em cố mấp máy đôi môi đã sưng vù: ‘Cô. Cô đừng khóc nữa. Cô khóc con khóc theo đó’. Em muốn nói thêm, ‘mà con không muốn tụi nó thấy mình khóc’, nhưng không thở được nữa nên không nói nổi. Nghe loáng thoáng một người nói: ‘Sao chúng nó đánh thằng nhỏ dữ vậy trời?’. Thấy không khí căng quá, ai cũng thương em, sợ mọi người ‘nổi loạn’, đám công an lại sầm sập chạy lại, kéo em ra. Cô lớn tuổi đang xoa dầu cho em khóc rất nhiều và la: ‘Mấy người còng tay tôi đi, tha cho thằng nhỏ, đánh nó chết rồi sao?’.
Em cố mở mắt ra để nhìn và nhớ gương mặt cô. Nhưng hoàn toàn không thể, lúc đó đầu óc em đã mụ mị rồi. Đám công an ném em lên xe, về sau em mới biết là chúng đưa em đi bệnh viện cấp cứu. Mọi người giữ em lại, chúng giằng ra. Có mấy người che cho em để khỏi bị đánh tiếp. Mặc, chúng vẫn lôi em đi. Cô lớn tuổi kia chạy theo em ra xe, nhưng chúng bịt miệng, kéo cô ra ngoài. Cửa xe sập lại. Em nghe một thằng chửi vọng: ‘Đù má thằng này. Mày diễn hay lắm. Mày diễn cho cả đám tụi nó khóc hả?’. Sau đó em không biết gì nữa. Khi tỉnh lại, em đã ở trong bệnh viện, nhưng cũng chưa được điều trị gì vì… chưa đóng viện phí.
Đêm đó em nằm li bì. Sáng sớm hôm sau em vào viện khám lần nữa. Quá may mắn, em chỉ bị công an đánh cho đến đa chấn thương thôi chứ chưa bị chấn thương sọ não. Hai ngày nay, liên miên anh em, bạn bè đến thăm em. Ai cũng thương em, cho tiền, cho quà bánh rất nhiều. Nhưng em vẫn nhớ những người đã ôm lấy em, che đòn cho em, và cởi áo phủ lên em vào ngày Chúa Nhật ấy. Nhất là cô đã đặt em gối đầu lên chân cô, như đứa con với mẹ, xoa dầu cho em, cầm tay em và khóc. Em muốn ghi nhớ nét mặt cô mà không nhìn được nên không nhớ nổi. Đến tên cô, em cũng chẳng biết. Em chẳng nhận ra được ai trong số những người bị đánh hôm đó, những người đã che chở, bảo vệ, động viên em trong những giờ phút kinh khủng nhất, cùng chia sẻ với nhau nỗi đau đớn của những người dân vô tội, bị công an giam giữ vô luật và đánh như đánh kẻ thù.
Trong lúc bị đòn hội đồng, em không nhớ nổi gương mặt ác quỷ nào, nhưng cũng kịp nhìn thấy một phù hiệu trên ngực áo một công an, ghi tên Nguyễn Lương Minh. Chúng không hề biết em là ai, chỉ vì em không khai password điện thoại mà chúng còn đánh em như vậy; không hiểu những người bị chúng coi là ‘biểu tình viên’, ‘nhà hoạt động dân chủ-nhân quyền’, ‘nhà bất đồng chính kiến’, thì nếu vào tay chúng, chúng còn hành hạ họ tới mức nào. Và còn hàng trăm người bị bắt bừa bãi hôm đó nữa, cả những bác già, những sinh viên trẻ măng, tinh khôi, những hướng dẫn viên du lịch áo dài… Qua đây em cũng muốn hỏi thông tin về cô, người phụ nữ đã khóc rất nhiều vì em hôm ấy.
Ðể hiểu biết và thông cảm hơn sự đau khổ của đồng bào quốc nội, nạn nhân do tiền ngoại viện cho bạo quyền để thuê công an, côn đ ồ đánh đập họ tại:
Chế độ thật khốn nạn. Luật sư Đặng Đình Mạnh, người tư vấn cho 11 trong số 20 người bị kết án vì tham gia biểu tình chống dự luật Đặc khu ở Đồng Nai, hôm 07.08.2018 gửi đơn lên cơ quan hữu trách, đề nghị kiểm tra, giám sát và xử lý việc nhiều thân chủ của ông tố cáo họ bị quản giáo ngăn cản kháng cáo và đe dọa sẽ ‘nhốt chung với những người bị bệnh HIV’ nếu không nghe theo, nhất là đối với các nữ công dân. Trước đó, trong phiên xử sơ thẩm vào ngày 30.07.2018, Tòa án Nhân dân thành phố Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai, tuyên án 20 người tham gia cuộc biểu tình ngày 10.06.2018 chống dự luật Đặc khu và An ninh mạng các mức án tù từ 8 đến 18 tháng tù về tội ‘gây rối trật tự công cộng’.
Với những hành động bạo hành mất dạy này, chính phủ các nước đừng chờ người Việt chúng tôi cám ơn vì những viện trợ nhân danh để thiết lập nhà nước pháp quyền hay chống khủng bố. Thực tế hoàn toàn trái ngược, Việt cộng đã hoặc bỏ túi, chống lại người dân hay tổ chức khủng bố tại chính quốc đã viện trợ như bắt cóc ngưởi tại Ðức mà chúng ta sẽ đề cập dưới đây.
II./ NHÀ NƯỚC VIỆT CỘNG.
A. Chức vụ phi Hiến pháp, nhưng đầy quyền lực và được lãnh đạo các cường quốc tôn trọng.
Cuối ngày họp 13.01.2016 Hội nghị Trung ương 14, không khí hội trường đã rất nóng khi mọi con mắt đều đổ dồn vào Nguyễn Phú Trọng với hàng loạt các phát biểu chỉ trích và tố cáo hành vi độc đoán làm tê liệt tính dân chủ trong Đảng. Các hành vi bán nước cầu vinh, cầu viện Tàu cộng của hắn cũng được đưa ra một cách thẳng thắn công khai. Sau hàng loạt các phát biểu chỉ trích nêu trên, dần dần Hội nghị mất kiểm soát. Trong không khí hỗn loạn đó, các cửa hội trường nhanh chóng được khóa chốt bên trong. Bộ phận điều khiển loa bị tắt toàn bộ micro, tất cả cán bộ phục vụ Hội nghị nhận lịnh ra khỏi Hội trường. Khi đó khoảng hơn 20 ủy viên trung ương lên bàn chỉ thẳng tay vào mặt Trọng mà mắng ‘Mày là thằng bán nước, phản bội Tổ quốc, phản bội nhân dân. Tội mày ngàn năm không thể rửa sạch được, lịch sử dân tộc sẽ đời đời nguyền rủa mày’. Một trong số họ lên án Trọng: ‘Tội bán nước của mày là tội trời không dung, đất không tha, phải chu di cửu tộc, tội phản bội Tổ quốc là tội phải chịu án tử hình, đồ tham quyền cố vị’. Có UVTW còn đề nghị khởi tố bắt tạm giam Nguyễn Phú Trọng ngay tại Hội nghị vì tội phản bội Tổ quốc. Ðể thấu hiểu hơn, khẩn cầu đọc tiếp tại:
Trước kỳ Ðại hội Ðảng 12, đám chóp bu Ðảng trát bùn lên mặt nhau, tự đánh mất tư cách lãnh đạo. Cho nên dù Nguyễn Phú Trọng hay Nguyễn Tấn Dũng ở hay đi cũng không thay đổi được tình thế. Kẻ thì tham quyền, cực kỳ bảo thủ, giáo điều, muốn kéo đất nước về thời kỳ đầu Thế kỉ 20. Người thì ham quyền, hám danh, tham nhũng. Toàn Bộ Chính trị cũng thế, đều xôi thịt, cá mè một lứa, đồng lõa. Do đó, tại Ðại hội Ðảng 12, mặc dù bị kết tội bán nước, phản Tổ quốc, Nguyễn Phú Trọng, sau khi hứa chỉ tại chức nửa nhiệm kỳ, đã được đắc cử bởi phiếu đảng viên thân Tàu, đưa Nguyễn Tấn Dũng về vườn.
Ðã hứa rời chức tổng bí thư lúc giữa nhiệm kỳ, tức đúng vào lúc Hội nghị Trung ương 7 khai mạc ngày 07.05.2018, nhưng kẻ độc tài Phú Trọng, tuổi đã cao, nhưng vẫn tham quyền, nên đã quên đi danh dự đã hứa. Hiện có tin hắn đã bỏ giới hạn tuổi cho chức vụ này để như… Tập Cẩm Bình, cầm quyền đảng suốt đời và được Mỹ, Pháp nhắm mắt coi là… Quốc trưởng không ngại hành động vi hiến, đáng hổ thẹn.
Tối 06.07.2018, tại Thành Hồ, ông Nguyễn Thiện Nhân, Uỷ viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành uỷ TP. đã tiếp ông Hoàng Khôn Minh, Uỷ viên Bộ Chính trị Cộng đảng Tàu dẫn đầu sang dự Hội thảo Lý luận lần thứ 14 giữa hai Đảng. Việc tiếp đón được tổ chức tại Khách sạn 5 sao Rex - Saigontourist với nội dung chi tiết cụ thể như sau: « Bí thư thành uỷ Nguyễn Thiện Nhân tiếp uỷ viên bộ chính trị Tàu tại một khách sạn 5 sao, theo lệnh từ Giám đốc Sở ngoại vụ thì Ban giám đốc khách sạn phải tắt điện và dùng chậu cây che tấm bản đồ ghi rõ Biển Đông, với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Nhân viên khách sạn phản ứng lại nhưng Sở ngoại vụ dùng uy lực để khiển trách ban giám đốc. Việt Nam thực sự đã bị bán rẻ bởi bọn phản quốc đội lốt cán bộ nhà nước! »
Tuy nhiên, ‘Nói gì đi nữa, nhìn dàn chóp bu Bộ Chính trị hiện nay, Nguyễn Thiện Nhân vẫn là người sáng láng nhất, được đào tạo chuyên môn ở những trường đại học danh tiếng, nghiêm túc và thực lực nhất, tự mình tiếp khách ngoại quốc bằng tiếng Anh lưu loát’. Ông thăng tiến không nhanh so với nhiều đồng chí trẻ hiện giờ, có bản tính chung dân làm khoa học: chuẩn mực, chính xác, quyết đoán, sáng tạo và… lành tính. Về chính trị, nhiều người không ưa ông vì ông chọn thái độ trung dung, nhưng giới trí thức đánh giá rất cao. Ðồng chí Nguyễn Thiện Nhân sinh trưởng, được giáo dục và chịu ảnh hưởng lớn từ một người cha lỗi lạc, Gs.Bs Nguyễn Thiện Thành.
[Xin phép trích bài ‘Phải xem xét truy tố BT Thành uỷ TPHCM Nguyễn Thiện Nhân tội phản bội Tổ quốc’ của Kami ngày 09.07.2018. Cám ơn.]
III./ LIÊN HIỆP QUỐC VI PHẠM HIẾN CHƯƠNG.
Mục đích của Liên Hiệp Quốc (Ðiều 4 Hiến Chương) là:
1. Duy trì hòa bình và an ninh quốc tế,… phù hợp với các nguyên tắc của công lý và luật pháp quốc tế;
2. Phát triển mối quan hệ hữu nghị giữa các dân tộc để củng cố hòa bình thế giới;
3. Thực hiện sự hợp tác quốc tế để giải quyết các vấn đề chung về kinh tế, xã hội,… và tôn trọng các nhân quyền và các quyền tự do cơ bản mọi người.
Thật là những mục tiêu tuyệt đẹp và đầy tính nhân bản, nhưng ngày 20.09.1977, Tổ chức quốc tế này đã nhận Việt Nam cộng sản làm thành viên.
Chẳng bao lâu sau, ngày 07.01.1979, Bộ đội Việt cộng tiến vào Campuchia, giải phóng Phnom Penh, đánh duổi Khmer đỏ vào rừng. Nhưng ghế nước này tại Liên Hiệp Quốc được Mỹ và Tàu trao cho Ba Phe, trong đó có Khmer đỏ diệt chủng.
Nhà nước Hà Nội không tuân thủ những cam kết về nhân quyền của họ với Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc (HÐNQLHQ), thể hiện nơi cách hành xử trên thực tế lẫn trong việc xây dựng pháp luật, Tổ chức theo dõi Nhân quyền (Human Rights Watch, HRW) cho biết trong lúc sắp đến hạn điều trần tại phiên Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát (UPR) về tình tình nhân quyền vào tháng 1/2019. Tại phiên UPR bốn năm trước, họ đã chấp nhận 182 trong tổng số 227 khuyến nghị mà họ nhận được từ các nước thành viên HÐNQLHQ. Kể từ đó, Việt cộng ‘đã không làm gì nhiều để thực hiện những khuyến nghị này và trong một số trường hợp còn làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn’.
Một thí dụ mà HRW đưa ra là Việt cộng từng chấp nhận khuyến nghị sửa chữa những điều khoản có liên quan đến an ninh quốc gia trong Luật Hình sự để đảm bảo tuân thủ luật pháp quốc tế. Tuy nhiên, tháng 6/2017, Quốc hội nước này đã thông qua Luật Hình sự sửa đổi thậm chí còn mở rộng hơn diện trừng phạt đối với những người viết blog về nhân quyền và những ai hỗ trợ cho họ. Trong số đó có những điều khoản mới hình sự hóa những hành động chuẩn bị phạm tội mà hình phạt sẽ lên đến 5 năm tù.
Ngày 12.06.2018, Quốc hội đã thông qua đạo luật An ninh mạng có phạm vi quá rộng và những điều luật mơ hồ để hạn chế nghiêm trọng quyền tự do biểu đạt trên Internet, đi ngược lại với một khuyến nghị khác mà họ đã chấp nhận năm 2014 là đảm bảo quyền tự do báo chí và Internet. ‘Thay vì rút lại và cải cách nhiều đạo luật xâm phạm nhân quyền cho phù hợp với các khuyến nghị Liên Hiệp Quốc thì họ làm ngược lại là mở rộng quy mô áp dụng. Họ phỉ nhổ vào quá trình kiểm định này và đã đến lúc các nước thành viên khác phải nghiêm khắc phê bình họ’.
‘Xưa nay Việt cộng vẫn có lịch sử chà đạp lên các nhân quyền trong khi đưa ra những lời biện hộ yếu ớt rằng họ đang bảo vệ nền pháp trị’, ông Robertson nói. ‘Các nước thành viên HÐNQLHQ có bằng chứng rõ ràng để gây áp lực để buộc Việt cộng chấm dứt các vi phạm nhân quyền mang tính hệ thống’.
Các thành viên Hội đồng Bảo an hãy mở trí nhớ. Ngày 27.01.1973, Hiệp định Paris được ký kết để chấm dứt chiến tranh, tái lập Hòa bình ở Việt Nam. Ngày 02.03.1973, Tổng Thư ký Liên Hiệp Quốc Kurt Waldheim chứng kiến Lễ ký kết giữa các đại diện 12 nước bảo đảm sự thực thi Hiệp định này, với tư cách quan sát viên. Sau nhiều lần vi phạm Hiệp định này và trước sự tháo chạy của cái gọi là ‘đồng minh Mỹ’, ngày 10.03.1975, cộng quân Bắc Việt xé tan Hiệp định bằng tấn công và chiếm Ban Mê Thuột trước sự bất lực và căm nín của ng Kurt Waldheim và 12 nước này để ngày 30.04.1975, Sài Gòn bị xóa tên và, từ đó, tuy phải mang tên người chết. Dù vậy, vĩnh viễn ‘Sài Gòn’ vẫn ngự trị trong tâm trí dân Việt vì đã là Hòn Ngọc Viễn Ðông.
Điều 6 Hiến chương quy định ‘Nếu một thành viên Liên Hiệp Quốc vi phạm một cách có hệ thống những nguyên tắc nêu trong Hiến chương này thì có thể bị Đại Hội đồng khai trừ khỏi Liên Hiệp Quốc, sau khi có kiến nghị của Hội đồng Bảo an’. Ðiều 5 thì có tính cách tạm thời.
Nhưng rất tiếc, cho tới nay, một trong hai điều này không được áp dụng và thi hành vì nhà nước Việt cộng đã tước đoạt nhân quyền người dân và đàn áp tàn bạo đồng bào một cách có hệ thống. Người dân nước Việt tại sao phải chịu quá nhiều đau khổ để vừa phải đóng thuế để trả lương cho công an, quan tòa… một nhà nước phi pháp quyền, vừa phải đóng thuế để nộp niên liễm cho Liên Hiệp Quốc vô trách nhiệm. Tại sao ?
IV./ XIN DỪNG LỢI DỤNG NHÂN QUYỀN CHO NGƯỜI VIỆT.
Ngày 13.02.2015, khi gởi lời chúc Tết Ất Mùi đến chính phủ Việt cộng, Ngoại trưởng John Kerry đã nhắc đồng nhiệm Phạm Bình Minh việc nhà nước Mỹ mời Tổng bí thư Ðảng Nguyễn Phú Trọng sang thăm Hoa kỳ. Nhưng chưa biết ai hay cấp nào mời ông vì chức vụ Tổng bí thư Ðảng không được dự trù trong Hiến pháp, tức VI HIẾN. Hơn thế nữa, không một công dân Việt nào tín nhiệm để ủy quyền cho ông qua phiếu bầu. Vậy, Tổng thống Mỹ được toàn dân Hoa Kỳ bầu tại sao phải mời, lần đầu tiên trong lịch sử Mỹ quốc, một người không là dân cử hay công cử, được tiếp đón với tư cách Nguyên thủ quốc gia. Ðã có tiền lệ ‘từ chối’, ngày 13.04.2012, trong khi viếng Cuba, Tổng bí thư Trọng bị bà Dilma Rousseff, Tổng thống Ba tây (Brazil), tả phái, yêu cầu đừng công du nước này từ ngày 15.04.2012 như đã được mời. Cuối cùng, ông Trọng phải bay thẳng về Việt Nam.
Tổng Trọng lên đường đến Mỹ, sau hai lần đình hoãn tháng 5 và tháng 6, và, cuối cùng, đã ấn định từ 07 đến 09.07.2015. Ông đã được tiếp trong Tòa Bạch Ốc, nhưng không có đại yến tiệc nhà nước, không duyệt đội quân danh dự và cũng không có 21 phát đại bác. Dù người ta biết chính giới Hoa Kỳ không mặn mà gì với các chế độ toàn trị, nhưng trừ Việt cộng vì các đồng chí ở đây rất ‘biết điều’. Do đó, các ‘đấng’ Clinton, Kerry và Mc Kein rất thường đến. Bằng cớ, trong chuyến bay Vietnam Airlines chở ông Trọng đi Mỹ, còn có ông Clinton và ông (hay bà) Osius đi ké.
Do khi đó có tin Phùng Quang Thanh bị ám sát trọng thương tại Paris (ông này có tên trong phái đoàn, nhưng đã bôi tên), Hà Nội đã phải gởi thêm 2 toán an ninh đặc biệt chống ám sát đến Hoa Kỳ để tăng cường lo an ninh cho Tổng Trọng và phối hợp với các toán an ninh tiền trạm đã đến đây từ tháng trước. Ngoài ra, do Trọng không phải là ‘Quốc khách’ nên không có xe an ninh hộ tống trước sau, không có các toán an ninh đặc biệt canh gác. Khi Phái đoàn vào Tòa Bạch Ốc thì mọi vấn đề an ninh do an ninh nơi đây trách nhiệm. Tất cả an ninh bảo vệ Việt cộng phải ngồi trên xe phái đoàn đậu ngoài sân cỏ Tòa Bạch Ốc chứ không được đi lại.
Kết quả:
- Tổng Thống Obama thông báo ông có quyền đàm phán và ký kết nhanh các Hiệp ước Kinh tế với nước ngoài trong chương trình TPP (đối tác xuyên Thái bình dương) nhằm đối đầu với Trung cộng. Việt cộng cần thành thật để được gia nhập TPP và phải chấm dứt việc cho Nga sử dụng căn cứ Cam Ranh để không đe dọa quyền lợi của Mỹ ở Biển Đông và các nước khu vực ven bờ Thái Bình Dương.
{Tháng 01/2017, ngay sau khi ngồi vào tòa Bạch ốc, Tổng thống Trump xé bỏ TPP lập tức và đang đối đầu ‘thật sự và trên chân’ với Tàu cộng}.
- Việt cộng đề nghị Hoa Kỳ gỡ bỏ hoàn toàn lệnh cấm vận các loại vũ khí chiến lược và công nghệ kỹ thuật cao để Hà Nội mua được các loại Tàu chiến và các chiến đấu cơ tàng hình, các loại vũ khí chiến lược hiện đại. Hai Ngoại trưởng Phạm Bình Minh và John Kerry sẽ có những thảo luận cụ thể các điều kiện nhân quyền liên quan đến vấn đề nầy.
{Tháng 05/2016, hy sinh điều kiện nhân quyền, Barak Obama tuyên bố dỡ bỏ hoàn toàn lệnh cấm bán vũ khí sát thương cho Việt cộng}.
Ngày 23.07.2018, Tướng Đỗ Bá Tỵ, Phó Chủ tịch Quốc hội, đến Ngũ Giác Ðài để trao đơn đặt hàng mua vũ khí. Oái oăm, việc giao kết này không qua giới quan chức Bộ Quốc phòng, mà lại do Quốc hội. Ðiều lạ khác là tin tức này được tiết lộ bởi đài VOA (Tiếng nói Mỹ quốc) ngày 02.08.2018, chứ không phải do Việt cộng vốn bị Tổ chức Minh bạch quốc tế xếp vào nhóm chót bảng thế giới về độ minh bạch. Trị giá đơn đặt hàng 94,7 triệu mỹ kim.
Ngày 03.08.2018, phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Lê thị Thu Hằng không xác nhận mà cũng không phủ nhận tin tức này. Sợ Trung cộng sao ?
Tháng 8/2017, đài VOA ghi lại một phát hiện độc đáo trong bài ‘Quan chức Việt Nam đòi Mỹ ‘lại quả’ từ các hợp đồng mua vũ khí’. Một hãng tin tình báo quốc phòng Anh đã tiết lộ rằng các quan chức chính phủ Việt yêu cầu các đối tác của Mỹ trả 25% hoa hồng cho các thương vụ mua bán vũ khí.
Trong gần thời gian Obama đến Việt Nam, một công dân Mỹ gốc Việt bị công an bắt và đã kể lại câu chuyện này. Xin mời nghe:
https://www.youtube.com/watch?v=v2Z2Mz7Oupk
Nancy Nguyễn trả lời RFA về việc bị an ninh VN bắt giữ 6 ngày.
V./ PHÁP CHO TIỀN XÂY DỰNG NHÀ NƯỚC PHÁP QUYỀN.
Trước hết, chúng tôi cám ơn Chánh phủ Pháp đã giúp thế hệ trẻ Việt cơ hội học tập trong những năm cuối cùng trước khi Thủ tướng Ngô Đình Diệm hoàn tất sự Độc Lập cho Quốc gia Việt Nam. Một nền Giáo dục, tuy còn thời thuộc địa, nhưng hơn hẳn về sư phạm và đạo đức so với thời cộng sản, nơi đã có đảng viên cưởng bức cô giáo phải quỳ trước mặt hiệu trưởng, các nữ giáo viên ‘có ngoại hình đẹp’ phải tiếp rượu cho đám đảng viên đực giải sầu và bao nhiêu bóc lột tiền của, tệ nạn khác mả phụ huynh và học sinh phải gánh chịu…
Do đó, năm 2016, sau khi tuyên bố tham gia tranh cử Tổng thống nhiệm kỳ 2017-2022, ông Emmanuel Macron đã viết và cho xuất bản sách ‘Révolution’ (Cách mạng) để tự giới thiệu với cử tri với ước mong được họ tín nhiệm bằng phiếu bầu. Kết quả, ông đã trở thành Tổng thống Pháp ở tuổi 39. Sau đó, sách này được dịch sang 20 thứ tiếng. Trong đó, có tiếng Việt do nhà xuất bản First news – Trí Việt dịch và phát hành. Tư tưởng chính trong sách là sự tự nguyện đấu tranh cho tự do và dân chủ thật sự, không khoan nhượng hay do dự, chống mọi hình thức độc tài đảng trị, tự do bình đẳng trong chính trị, trong kinh tế và kinh doanh, trong nghiên cứu khoa học, trong yêu đương, trong xã hội, gia đình và trường học. Sách này đã là ngọn đuốc soi đường cho mọi người Việt yêu nước đang chống bạo quyền trao dần từng phần Ðất Nước cho Tàu cộng như đã hứa trong Hiệp ước Thành Ðô.
Ngày 07.05.2017, kết quả Tuyển cử Tổng thống vòng hai công bố ông Emmanuel Macron đắc cử với số bách phân là 66,10% số phiếu bầu hợp lệ. Người dân nước Việt hân hoan đón nhận tin này khi Cộng hòa Pháp có được lãnh đạo bởi một Tổng thống trẻ. Người hứa dấn thân cho tự do, dân chủ và nhân quyền, không thể có chỗ dành tình cảm chính trị cho kẻ cầm quyền vi hiến, độc tài và tàn ác với những chiến sĩ dân chủ, chống ngoại xâm. Do đó, thật rất tiếc, từ ngày 25 đến 28.03.2018, nước Pháp tiếp đón tuy lạnh nhạt Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, người đứng đầu chế độ đảng trị, không có chính khách đồng vị trong thể chế dân cử Pháp. Bởi thế, khi ông Trọng bước xuống máy bay, chỉ được tiếp đón bởi một nữ nhân viên tiếp tân thì truyền thông Việt cộng đã phải ghi là ông bộ trưởng [không nói láo… không là cộng sản. May phước, lúc đó, Pháp chưa biết Tòa Ðại sứ Việt ở Paris đã có liên can đến ‘bắt cóc Trịnh Xuân Thanh ở Ðức’. Dù sao, cuộc công du đã diễn ra không bình thường…
Từ 6 giờ ngày 26.03.2018, dọc từ tòa đại sứ Việt cộng, đường Miromenil đến Phủ Tổng thống (điện Elysée), cảnh sát canh chừng nghiêm ngặt. Ðồng lúc, tại Place du Perou, góc đường Miromenil và Messine, đồng bào Việt tại Paris đang chuẩn bị cho cuộc biểu tình để phản đối sự hiện diện của Nguyễn Phú Trọng tại Pháp. Ngoài ra, Văn phòng Liên lạc các Hội đoàn Việt tại Paris đã gửi thư yêu cầu được gửi một Thỉnh nguyện thư đến Tổng thống. Lúc 9 giờ 20 giờ, một nhân viên Bộ Nội vụ đã tiếp xúc với Ðại diện đoàn biểu tình, ông Nguyễn Quốc Nam. Ông Nam được mời đến Ðiện Elysée và trao tận tay Văn phòng Thư ký Phủ Tổng thống Thư Ngỏ này có biên nhận.
Những hình thức dân chủ và văn minh này làm gì được thấy tại Việt Nam cộng sản. Ở nước này, người dân chỉ thấy các điều luật hình sự 79 (lật đỗ chính quyền nhân dân), 88 (tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN VN), 257 (chống người thi hành công vụ) và 258 (lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân). Ðây là những điều luật thật nực cười khi cộng đảng luôn ca ngợi chúng chiến thắng Pháp, Mỹ, Tàu và nay lại sợ người Việt không võ trang và không cộng sản. Các đại biểu Quốc hội chỉ đủ khả năng để làm các điều hề này, chứ khá dốt để làm luật về biểu tình như hiến pháp dự trù.
Tổ chức Phóng viên Không Biên giới (RSF), ngày 24.03.2018, kêu gọi Pháp thẳng thắn nêu các vấn đề nhân quyền với Tổng bí thư Cộng đảng sản Việt, yêu cầu họ ngưng trấn áp các nhà báo và bloggers độc lập. 'Quan hệ đối tác chiến lược' này có mục đích gì nếu thiếu tự do báo chí?’. Từ đầu năm 2017, hơn 20 nhà báo công dân đã bị bắt, bị trục xuất hoặc bị kết án tới 9, 10 hoặc thậm chí 14 năm tù chỉ vì cố gắng cung cấp thông tin cho công chúng. ‘Đây là đợt trấn áp tồi tệ nhất nhắm vào quyền tự do cung cấp thông tin trong hơn 20 năm qua’. RSF cũng lưu ý tới tình trạng sức khỏe đang xấu đi của nhiều nhà báo công dân đang bị cầm tù, như blogger Mẹ Nấm. Nghị viện Âu châu tháng 12/2017 đã thông qua nghị quyết khẩn cấp đòi Việt cộng thả các nhà báo công dân đang bị giam giữ sai trái ở Việt Nam. RSF kêu gọi Pháp đòi hỏi nhà chức trách Việt cộng thực thi các nghĩa vụ quốc tế và tôn trọng các quyền được bảo đảm trong Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền.
Ngày 27.03.2018, lúc 13 giờ 30, tại Ðiện Elysée, Tổng thống Emmanuel Macron đã tiếp và hội đàm với ông Trọng trong khi ăn trưa. Thông tấn xã Pháp AFP cho biết ông Macron đã nói về tình hình nhân quyền tại Việt Nam và trường hợp các blogger cùng các nhà bảo vệ nhân quyền bị tù và kêu gọi Việt cộng thực hiện những cải cách để tăng cường nhà nước pháp quyền. Để giúp chúng hoàn thành mục tiêu này, một chương trình hợp tác cho giai đoạn 2018-2019 đã được ký kết giữa hai Bộ trưởng Tư pháp Việt - Pháp.
Tổng thống Macron được đắc cử rõ rệt vì cử tri tin ông sẽ đưa nước Pháp vào con đường phát triển khác biệt hơn so với thời hai vị tiền nhiệm. Tuy nhiên, những hưu viên, đa số thành phần cử tri đã dùng lá phiếu để tín nhiệm ông, nay bị buộc phải thấy lương hưu giãm sụt. Ðồng thời, tại sao phải tiếp tục ‘cho tiền’ để Cộng đảng độc tài Việt xây dựng nhà nước pháp quyền, có từ thời François Mitterand, để chúng có ngân khoản đi bắt cóc Trịnh Xuân Thanh tại Ðức. Trong khi đó, tại Pháp, giá xăng cũng tăng đều đều, khiến mãi lực người dân Pháp xuống dần. Do đó, số bách phân tín nhiệm Tổng thống và Thủ tướng đã giảm sụt trong tháng 07/2018.
Những hình thức dân chủ và văn minh nói trên tại Pháp làm gì được thấy tại Việt Nam cộng sản. Ở nước này, người dân chỉ thấy các điều luật hình sự 79 (lật đỗ chính quyền nhân dân), 88 (tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN VN), 257 (chống người thi hành công vụ) và 258 (lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân). Ðây là những điều luật thật nực cười khi cộng đảng luôn ca ngợi chúng chiến thắng Pháp, Mỹ, Tàu và nay lại sợ người Việt không võ trang và không cộng sản. Các đại biểu Ðảng hội chỉ đủ khả năng để làm các điều hề này, chứ khá dốt để làm luật về biểu tình như hiến pháp dự trù.
Tổng thống Macron đang dự định thăm viếng Việt Nam tháng giêng 2019.
VI./ C.H.L.B. ÐỨC VÀ ÐỐI TÁC CHIẾN LƯỢC VIỆT.
A.- Ðối tác chiến lược.
Sau chiến tranh lạnh giữa các phe cộng sản và tư bản, trong quan hệ quốc tế xuất hiện những hình thức mới. Các nước với thể chế chính trị, kinh tế khác nhau đã tìm những phương cách mới và áp dụng chúng một cách linh hoạt để thúc đẩy quan hệ với nhau như ‘quan hệ đối tác chiến lược’. Các nước cộng sản (Tàu, Nga và Việt cộng) nay đã trở thành các tư bản đỏ. Do đó, quan hệ này được sử dụng, từ năm 1991, giữa Mỹ và Tàu. Sau đó, lan sang các nước khác
- Đối tác (Partnership), mối quan hệ hợp tác ở mức độ cao hơn và cụ thể hơn, bao gồm hai hay nhiều bên hành động cùng nhau để nâng cao hợp tác bằng việc thực hiện những mục tiêu chung. Xây dựng những kênh/cơ chế giải quyết các bất đồng/tranh chấp, biện pháp thúc đẩy quan hệ hợp tác và phương pháp đánh giá tiến bộ cũng như chia sẻ những thành tựu hợp tác.
- Ðối tác chiến lược (Strategic Partnership) của Việt Nam chỉ là mối quan hệ chiến lược gắn liền với ngoại giao, an ninh và kinh tế. Việt Nam ký với rất nhiều nước nhưng không có thực chất, chỉ tìm cách để đi du lịch, tham nhũng bằng tiền người dân đóng thuế. Hãy nhìn: Quan hệ Hoa kỳ và Liên hiệp Âu châu tuy không phải là đối tác chiến lược, nhưng mối quan hệ hợp tác thì vô cùng chặt chẽ.
B./ Ðối tác chiến lược Việt-Ðức qua vụ Trịnh Xuân Thanh.
- > Xin lưu ý. Việt cộng ký kết bao nhiêu Hiệp ước (Genève 1954, Tết Mậu thân 1968, Paris 1973) hay Tuyên ngôn Nhân Quyền 1948… nhưng có thi hành nghiêm chỉnh đâu. Ngày nay, chúng ký các văn kiện gọi là ‘đối tác’, ‘đối tác chiến lược’ hay ‘đối tác chiến toàn diện’ cũng chỉ là những tờ giấy lộn chứa đựng những cam kết mà chúng không khả năng hay không muốn thực thi, nhưng để che đậy sự tàn bạo đối với người dân mà vẫn được ngồi ngang hàng với lãnh đạo dân cử các quốc gia tự do.
Sự kiện: Sáng ngày 23.07.2017, khoảng hơn 10 giờ 30, ông Trịnh Xuân Thanh, người đang xin quy chế tị nạn tại Ðức, cùng cô Ðỗ thị Minh Phương, tình nhân, đã bị nhóm người Việt võ trang khống chế bắt cóc tại công viên Tiergarten, cưởng chế ra đường, đưa lên một chiếc xe đợi sẵn, mang bảng số Cộng hòa Séc, trước khách sạn Sheraton ở quận Tiergarten Berlin. Trong lúc Thanh bị bắt cóc, ấu đã xảy ra, ‘người đẹp’ bị gảy tay.
a. Lập luận của nhà nước Việt Nam: ngày 31.07.2017, theo thông báo của Bộ Công an cho biết thì nghi can Trịnh Xuân Thanh đã ra đầu thú tại trực ban hình sự Cơ quan An ninh điều tra, sau gần một năm trốn lệnh truy nã quốc tế.
b. Phản ứng từ chính phủ Cộng hòa Liên bang Ðức: Cuộc bắt cóc xảy ra trong lúc Việt cộng đang thảo luận với chính phủ Ðức về việc dẫn độ Trịnh Xuân Thanh về nước và, cùng lúc, đang cứu xét đơn xin tỵ nạn của ông này. Phía Ðức buộc Việt cộng trả ông này về lại Ðức, xin lỗi việc bắt cóc vi phạm luật nước Ðức và luật quốc tế và hứa không tái phạm.
Trước tin này, nhiều đồng bào tự hỏi: ‘Tại sao Thanh lại phải khổ công từ nước ngoài trở về nước để tự ra đầu thú? Nếu dọc đường bị bắt thì mất cơ hội đầu thú và đương nhiên mất dịp được hưởng khoan hồng. Do đó, dù có ngu tới đâu thì Thanh cũng dư biết rằng cách tốt nhất, dễ nhất, an toàn nhất là đến trình diện và đầu thú tại Sứ quán Việt tại Ðức, nếu có luật sư càng tốt, lại rẽ tiền. Vậy có phải an ninh đảng toàn thứ láo không?’. Do đó, họ tin là ông đã bị bắt cóc. Người khác lên tiếng: ‘Tạ ơn ông Trời đã xui khiến gây nên vụ bắt cóc! Nhờ đó, thế giới mới thấy được bộ mặt bẩn thỉu của an ninh Việt cộng, chúng dám làm cả cái việc bắt cóc người ở Ðức, nước cho chúng tiền và mong Đức, qua đó, thấu rõ tình trạng nhân quyền thời Việt cộng. Ước gì chính quyền các quốc gia Âu Mỹ cảm thấy đau buồn khi tiền viện trợ, nhân danh người dân Việt, được dùng để khủng bố ngay trên lãnh thổ họ, với sự trợ giúp của Bộ trưởng Nội vụ Slovakia lúc đó, bằng cung cấp phi cơ Bộ này cho Phái đoàn Bộ Nội vụ Việt cộng, gồm cả Trịnh Xuân Thanh, với các giấy tờ giả để chuyên cơ bay qua lãnh thổ Ba Lan tới Moscow (Nga).
Phát hiện mới nhất là sứ quán Việt cộng ở Paris (Pháp) cũng đã góp phần đắc lực trong vụ bắt cóc này, như có nhiều ghi âm điện thọai giữa tướng Tô Lâm nói từ Pháp đi các nơi về vụ bắt cóc, rồi người trong sứ quán Paris thuê xe ô tô lớn và nhỏ đi sang Berlin và Brno. Một cán bộ sứ quán sắp bị chính phủ Pháp trục xuất do sự can dự phạm pháp này, danh tính chưa công bố. Pháp luôn đồng tình với Đức và là hai quốc gia đứng đầu Liên minh Âu châu. Nhóm người Việt này, trong đó có sĩ quan an ninh Vũ Quang Dũng, trợ lý cho Trung tướng Đường Minh Hưng, Phó Tổng cục trưởng Tổng cục An ninh - Bộ Công an đã sang Paris. Họ đã phối hợp cùng một nhóm khác tại thủ đô Berlin để thực hiện vụ bắt cóc ông Trịnh Xuân Thanh. Chiếc điện thoại và sim mà họ nhóm người Việt này sử dụng tại Pháp đã được cơ quan chức năng điều tra, và tìm thấy lộ trình di chuyển cũng như tất cả các liên lạc trong chiếc sim này…
Ngày 14.08.2018, ông Bela Bugar, Phó Chủ tịch Quốc hội Slovakia và Chủ tịch đảng Most-Hid, trong liên minh cầm quyền ba phe, lên tiếng chính thức ‘Slovakia nên trục xuất đại sứ Việt Nam tại Bratislava về nước nếu vụ bắt cóc cựu quan chức dầu khí Trịnh Xuân Thanh được xác nhận và Slovakia bị lợi dụng trong vụ việc này’, được thông tấn xã TASR loan đi cùng ngày.
Tháng 5/2018, Đại sứ Dương Trọng Minh đã trả lời bằng văn bản cho Bộ Ngoại giao Slovakia ‘Trịnh Xuân Thanh chưa từng có mặt ở Slovakia’. Một tháng sau, cảnh sát Slovakia và hai báo Dennik N của nước này lẫn báo chí Đức đã có bằng chứng một cách chi tiết: ‘Bộ trưởng Tô Lâm là người đầu tiên bước lên chiếc chuyên cơ chính phủ Slovakia, tiếp theo là các thành viên của phái đoàn, tất cả 12 người. Trịnh Xuân Thanh là người cuối cùng được đưa lên máy bay, rõ ràng là ông ta bị thương, trông có vẻ đờ đẫn và được hai mật vụ Việt xốc nách hai bên dìu đi’ lên phi cơ tại sân bay Bratislava vào ngày 26.07.2017 và mượn vùng không phận Ba Lan để áp tải Trịnh Xuân Thanh sang Moscou và vêà đến Hà Nội.
Ðầu tháng 8/2018, bốn ngày sau các bài điều tra của những báo Frankfurter Allgemeine Zeitung (Đức) và Dennik N (Slovakia) về ‘cựu Bộ trưởng Nội vụ Slovakia Robert Kaliňák đã giúp Bộ trưởng Công an Việt cộng Tô Lâm đưa Trịnh Xuân Thanh ra khỏi khu vực Schengen bằng chuyên cơ chính phủ Slovakia’, Ngoại trưởng Slovakia Miroslav Lajcak đã tuyên bố sẽ không bổ nhiệm đại sứ mới nước này tại Hà Nội cho đến khi Slovakia kết thúc cuộc điều tra chuyên án trên, được chính Tổng thống Andrej Kiska và Thủ tướng Peter Pellegrini chỉ thị tiến hành. Không còn hoài nghi nữa, cuộc khủng hoảng ngoại giao Slovakia - Việt cộng đã thật sự bùng nổ với sự hạn chế ngoại giao này, và có thể dẫn đến những động thái tiếp theo mang tính hạ cấp quan hệ ngoại giao còn trầm trọng hơn thế nhiều.
Ngoài ra, sự cáo buộc về việc dính líu của chính phủ Slovakia đã gây căng thẳng trong liên minh cầm quyền gồm ba đảng. Đối tác phụ trong liên minh là Đảng Most-Hid, ngày 06.08.2018 nói rằng họ sẽ không thể ở lại trong chính phủ nếu tin tức mà báo chí loan tải được xác nhận là có thật.
Ngày 17.07.2018, nghi can Nguyễn Hải Long bị cáo tham gia cuộc bắt cóc Trịnh Xuân Thanh bất ngờ nhận tội ‘làm gián điệp và bắt cóc’, để được Tòa Thượng thẩm Berlin giảm án vì đã ‘thành thật khai báo’, đã được hưởng mức án 3 năm 10 tháng tù, tức giảm đến phân nửa so với mức án đến bảy năm rưỡi tù giam nếu không nhận tội.
Thật bất ngờ, ngày 31.07.2018, một ngày trước khi hết hạn kháng án, bị cáo Nguyễn Hải Long đã đệ đơn xin kháng án, dù ở phiên xử hôm 25.07.2018, ông đã nhận tội để hưởng mức án nhẹ 3 năm 10 tháng tù. Giới quan sát nghĩ rằng ông bị áp lực của nhà nước cộng sản. Với thủ tục này, ông vẫn bị nằm tù tạm giam cho đến khi có mức án chung thẩm, có thể kéo dài tới cuối năm, vì các thẩm phán tòa án tái thẩm cần có thời gian để xem xét những lý do do luật sư mới của ông đưa ra. Ngoài ra, phía Đức sẽ tiếp tục đưa ra các bằng chứng mới để khẳng định và họ có thể sẽ làm mạnh mẽ hơn.
Ngày 21.09.2017, Bộ Ngoại giao Ðức đã mời Đại sứ Việt cộng tại Đức tới để thông báo về việc đình chỉ quan hệ đối tác chiến lược. Sau đó, ngừng luôn hiệp định về miễn trừ visa đối với quan chức Việt đi công tác ở Đức. Lợi dụng hiệp định này, các mật vụ đã tự do đến Ðức để bắt cóc Trịnh Xuân Thanh như cuộc điều tra và nhân chứng sống Nguyễn Hải Long đã ‘khai sạch’.
Ông cho biết người chỉ đạo chiến dịch bắt người này là tướng Đường Minh Hưng, người mà ông đã đặt phòng khách sạn hộ tại Berlin và đã khai trước Tòa rằng sau khi vụ bắt người hoàn thành, ông đã tham dự một buổi tiệc ‘ăn mừng’ ở Prague, với tướng Hưng là một trong những người có mặt và đã ‘uống khá say’. Trung tướng Đường Minh Hưng là Phó tổng cục trưởng Tổng cục An ninh thuộc Bộ Công an Việt cộng. Vào tháng 12/2017, Công tố Đức đã phát lệnh truy nã quốc tế đối với đương sự và tin tức này đã được báo chí Đức loan đi giữa năm 2018. Nhưng từ đó đến nay, nhà nước Việt cộng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Nguyên tắc, với lời thú tội này và đường bay mà Trịnh Xuân Thành được đưa về Hà Nội thúc đẩy mau hơn và mạnh hơn những quyết định kế tiếp của thẩm quyền tư pháp Đức để chế tài Việt cộng, như việc phát thêm lệnh truy nã quốc tế đối với các Tướng công an và cáo buộc các nhân vật cấp cao cộng đảng, trong trường hợp Hà Nội vẫn chưa có ý định xin lỗi và cam kết không tái phạm với nước Ðức. Tuy nhiên, đó là ‘nguyên tắc’, còn việc thực hành là khác.
VII./ HIỆP ÐỊNH THƯƠNG MẠI TƯ DO VIỆT – LIÊN ÂU.
Ngày 27.07.2018, ông Bernd Lange, Chủ tịch Ủy ban Thương mại quốc tế (UBTMQT) Nghị viện Âu châu (NVAC) đã đến gặp tướng Tô Lâm, bộ trưởng Công an. Ông tự quảng cáo ‘cá nhân mình và Liên hiệp Âu châu sẽ cố gắng thúc đẩy Hiệp định thương mại tự do Việt Nam - Liên hiệp Âu châu (EVFTA) có chức năng gì để phải ‘tiếp tục tăng cường hợp tác với Bộ Công an’? Đây là lần đầu tiên ông gặp ông Tô Lâm là điều đáng chú ý vì xảy ra sau khi ông Nguyễn Hải Long, ngày 17.07.2018 nhận tội đã tham gia vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh, là đề tài hùng hồn để cả Âu châu phải ‘mở mắt’ trước lời tuyên giáo ‘Việt Nam muốn làm bạn với tất cả các nước’, hầu sẽ phải thiết lập một hàng rào an ninh nghiêm khắc hơn bao giờ hết trên Lục Địa này không chỉ với việc nhập cảnh của giới an ninh mà cả với nhiều thành phần quan chức khác của chính thể độc đảng ở Việt Nam.
Tháng 9/2017, ông Bernd Lange cũng đã đến Hà Nội về EVFTA, nhưng không có cuộc gặp nào với Tô Lâm. Chuyến đi diễn ra sau ềvụ Chính phủ Đức cáo buộc Trịnh Xuân Thanh bị bắt cóc ở Berlin và đã nổ ra cuộc khủng hoảng ngoại giao Đức-Việt, biến thành một cơn địa chấn khắp cả Âu châu.
Quá khứ gần mối quan hệ EU - Việt Nam.
Tháng 6/2016, NVAC thông qua nghị quyết số 2016/2755 với thái độ và từ ngữ cứng rắn khi đề cập và lên án tình trạng đàn áp nhân quyền trầm trọng ở Việt Nam. Lập tức, để trả lời, nhà nước Việt cộng mở một chiến dịch đàn áp khốc liệt trong 17 tháng liên tiếp đối với giới đấu tranh cho nhân quyền. Từ 6 tháng cuối năm 2016 đến nay, đã có nhiều Dân biểu Âu châu đến Hà Nội làm việc về EVFTA và luôn kèm dẫn những điều kiện về nhân quyền, một trọng tâm của EVFTA.
Tuy nói thế, nhưng Sự thật có thể không như thế đâu Luật sư và bà Nguyễn Văn Ðài cùng cộng tác viên Lê Thu Hà đã được đi tị nạn tại Ðức. Việc trả Trịnh Xuân Thanh cũng đã được dự trù. Việc tôn trọng Nhân quyền, nhất là Tự do Tôn giáo, đã bao nhiêu lần nhà nước Việt cộng hứa hẹn, các Thỏa hiệp buôn bán được ký kết, nhưng khi hỏi về việc thực hiện lời hứa, họ trả lời đang đếm tiền lời. Nhắc thêm, nhiều người yêu nước bị công an đánh đập đến chết và bị cho là ‘tự tử’.
Khi chủ trì Hội nghị ngoại giao, Tổng Trọng đã nhấn mạnh về ‘điểm sáng đối ngoại’ và đang được cho là ‘sẽ sang thăm ba nước Âu châu vào đầu tháng 9/2018, nhưng hiện tên chưa được tiết lộ’. Nhưng chắc chắn không phải là Ðức. Các nước khác có thể là Slovakia, Czech và Ba Lan để vận động EVFTA được thông qua. Nếu không nước nào thuộc Liên hiệp Âu châu nhận, ông sẽ đến Nga.
Hà Minh Thảo
Ba vấn đề lớn từ một chiếc thẻ lên tàu… rất nhỏ
Viết bởi Facebook Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều
Cách đây mấy ngày, tôi nhìn thấy trên facebook của thầy giáo tôi, thầy Nguyễn Tích Lăng, những tấm biển chỉ dẫn các nhà ga của tuyến đường sắt trên cao Hà Đông – Cát Linh. Tôi sững sờ. Trên các tấm biển chỉ dẫn đó ghi 2 thứ tiếng: Trung và Việt. Tiếng Trung ở trên và tiếng Việt ở dưới.
Tôi mò vào tìm đọc thông tin này thấy một tờ báo online chính thống nói thông tin từ Ban quản lý (phía Việt Nam) giải thích đó là lỗi của nhà thầu (phía Trung Quốc) chứ không phải của Ban quản lý và lý do họ đề tiếng Trung Quốc vì để cho các chuyên gia Trung Quốc đang giúp vận hành thử tàu. Tờ báo cũng nói những biển chỉ dẫn đã được tháo bỏ. Vì thế tôi không định bàn về việc đó nữa.
Nhưng tối qua tôi thấy trên một số facebook đưa chiếc “thẻ lên tàu” cũng in 2 thứ tiếng Trung và Viêt. Và tiếng Trung vẫn in trên phần tiếng Việt. Đến lúc này, câu chuyện ngôn ngữ đã cho thấy ba vấn đề quan trọng.
Vấn đề thứ nhất: Đó là nguyên tắc sử dụng song ngữ trong các văn bản, biển hiệu, tên các công trình, các khu du lịch, địa điểm văn hóa….Khi sử dụng song ngữ hay nhiều ngữ trong một văn bản thì tiếng của nước sở tại (ở đây là Việt Nam) phải được đưa lên đầu tiên. Đấy là văn hóa, là chủ quyền quốc gia. Mọi sự là khác đi là vô tình (có thể hữu ý) xúc phạm đến chủ quyền của nước sở tại cho dù chỉ là vấn đề ngôn ngữ. Sau này khi nhà ga chính thức họa động thì hai thứ tiếng được sử dụng đầu tiên là Việt và Anh. Nếu thêm các tiếng khác thì phải tính đến các nhu cầu cần thiết và hợp lý của ngôn ngữ đó cho sinh hoạt và kinh doanh.
Vấn đề thứ hai: Đường sắt trên cao Hà Đông – Cát Linh được làm bằng tiền vay của Trung Quốc và do nhà thầu Trung Quốc thi công. Nhưng Việt Nam vay tiền thì Việt Nam phải trả nợ. Có những món nợ bằng tiền mà người ta đôi khi phải trả bằng cả vận mệnh của cả quốc gia. Và nhà thầu Trung Quốc chỉ là một người làm thuê không hơn không kém cho dù bởi bất cứ lý do nào. Vì thế, Trung Quốc không được quyền quyết định tùy tiện các văn bản đang sử dụng trong lãnh thổ Việt Nam nếu không được luật pháp của Việt Nam cho phép. Đặc biệt đơn vị quản lý dự án này phải hiểu và yêu cầu nhà thầu (người làm thuê) chấp hành các qui định của nước sở tại. Câu chuyện về biển chỉ dẫn các nhà ga và chiếc thẻ lên tàu diễn ra cách nhau có mấy ngày. Như vậy không hề có sự “rút kinh nghiệm” của Ban quản lý và nhà thầu. Chính điều đó làm cho người dân thấy một điều gì đó không bình thường ẩn sau những biển chỉ dẫn nhỏ và cái thẻ lên tàu còn nhỏ hơn.
Vấn đề thứ ba: Cho dù tuyến đường sắt trên cao đang trong thời gian vận hành thử và tiền xây dựng tuyến đường này là vay của Trung Quốc thì các nguyên tắc, qui định… vẫn phải được chấp hành nghiêm túc như treo một cái biển nhà ga. Nếu không thì với một ít tiền thôi chúng ta sẽ có nguy cơ đánh mất lòng tự trọng hay nói rộng hơn là đánh mất chủ quyền của một quốc gia trong một việc làm tưởng như nhỏ nhặt. Vấn đề Trung Quốc từng bước lấn chiếm chủ quyền một số biển đảo của chúng ta lâu nay không cho phép người Việt Nam nhìn nhận mọi hành vi của Trung Quốc với con mắt bình thường được nữa. Người Việt có câu “một sự bất tín, vạn sự bất tin”. Trong khi đó, chính quyền Trung Quốc từ thời phong kiến đến nay đã có hàng ngàn sự bất tín với Việt Nam. Việc lấy lại lòng tin của người dân Việt Nam đối với Trung Quốc quả là một thách thức giống như tát cạn biển Đông vậy.
Lời kết, việc vận hành thử cho dù do các chuyên gia Trung Quốc tiến hành nhưng họ đang thực hiện việc đó trên lãnh thổ Việt Nam, có sự tham gia của các chuyên gia GTVT Việt Nam và dưới sự giám sát của Ban quản lý. Vậy mà khi các biển chỉ dẫn của hầu hết các nhà ga từ Hà Đông đến Cát Linh được treo lên mà Ban quản lý không hay biết cho đến khi báo chí có ý kiến. Rồi tiếp đến các “thẻ lên tàu” lại tiếp tục sử dụng ngôn ngữ như các biển chỉ dẫn nhà ga. Tuyến đường sắt trên cao là quá xấu, quá đắt, thi công quá chậm như báo chí và dư luận công chúng đã từng lên tiếng. Một tuyến đường xấu có thể đập đi làm lại, nhưng khi lòng tự trọng dân tộc, chủ quyền của dân tộc bị đánh mất thì hàng trăm năm chưa chắc đã giành lại được.