Tin Giáo Hội Hoàn Vũ
Tin Giáo Hội Hoàn Vũ
Tòa Thánh cảnh giác nạn tham nhũng và kêu gọi các nước hành động minh bạch và trung thực
Phái đoàn Tòa Thánh do Đức ông Janusz Urbańczyk, Đại diện Tòa Thánh tại một số tổ chức quốc tế có trụ sở ở Vienna, nước Áo, đã tham dự Hội nghị video của Tổ chức an ninh và cộng tác ở châu Âu, gọi tắt là Osce, về chủ đề “Thăng tiến an ninh, ổn định và phát triển kinh tế, ngăn ngừa và chống lại tham nhũng qua các sáng kiến, gia tăng sự minh bạch và số hóa.”
Tham nhũng tạo nên bất ổn và ảnh hưởng đến các chiều kích kinh tế và nhân văn
Phái đoàn của Tòa Thánh phát biểu rằng “do đại dịch Covid-19, chúng ta đã thấy những thay đổi xã hội, kinh tế và môi trường rõ ràng”, và kêu gọi “chú ý hơn đến cuộc chiến chống tham nhũng ở mức độ cá nhân, quốc gia và quốc tế”. Tham nhũng là mối đe dọa to lớn bởi vì nó “tạo nên sự bất ổn và bao phủ nhiều khía cạnh của chiều kích kinh tế và nhân văn.”
Tham nhũng làm mất sự tin cậy vào hệ thống pháp luật
Bài tham luận của phái đoàn Tòa Thánh khẳng định tiếp: “Không thể phủ nhận rằng tham nhũng, một trong những vết thương nặng nề nhất trong kết cấu xã hội, tạo ra thiệt hại nghiêm trọng, cả từ quan điểm đạo đức và kinh tế. Trên thực tế, nó mang lại ảo tưởng về thu nhập nhanh chóng và dễ dàng, nhưng thực tế nó gây thiệt hại cho tất cả mọi người, làm suy yếu niềm tin lẫn nhau, làm mờ đi tính minh bạch và dẫn đến nghi ngờ về độ tin cậy của toàn bộ hệ thống pháp luật và xã hội”.
Tham nhũng làm suy giảm phẩm giá của cá nhân và phá vỡ mọi lý tưởng tốt đẹp
Bài tham luận nhắc lại những gì Đức Thánh Cha Phanxicô đã nói vào ngày 18/03/2019, trong buổi tiếp các quan chức của Tòa án Kiểm toán tại Vatican: “Tham nhũng làm suy giảm phẩm giá của cá nhân và phá vỡ mọi lý tưởng tốt đẹp. Toàn xã hội được kêu gọi dấn thân cách cụ thể để giải quyết bệnh ung thư tham nhũng dưới nhiều hình thức khác nhau”.
Minh bạch và trung thực, tạo niềm tin: cách thế chống tham nhũng
Tòa Thánh nhắc nhở các vị lãnh đạo các nước về “nhiệm vụ quan trọng là phải hoạt động với sự minh bạch và trung thực, và như thế sẽ thúc đẩy mối quan hệ tin tưởng giữa các công dân và các tổ chức.” Tòa Thánh cũng cảnh giác về cơ hội tham nhũng trong thời gian đại dịch.
Cuối cùng Tòa Thánh nhận định rằng tình trạng khẩn cấp toàn cầu do Covid-19 cũng là cơ hội để cộng đồng quốc tế tìm những giải pháp mới và sáng tạo chống lại nạn tham nhũng. Tòa Thánh hy vọng “những giải pháp này không chia rẽ, phân cực hay thiên tư, nhưng tìm kiếm ích lợi chung và sự phát triển con người toàn diện cho tất cả.” (CSR_4619_2020)
Hồng Thủy - Vatican News
Lần đầu tiên ĐTC bổ nhiệm một giáo dân làm Tổng thư ký cho Cơ quan quản trị tài sản của Tòa Thánh
Tiến sĩ Fabio Gasperini năm nay 58 tuổi, đã tốt nghiệp chuyên ngành Kinh tế Thương mại. Ông đã có kinh nghiệm hơn 25 năm trong các dịch vụ tư vấn và kiếm toán tại các tổ chức tài chính như ngân hàng, công ty bảo hiểm, công ty môi giới và công ty tài chính. Ông đã từng làm tư vấn cho Apsa, là chủ tịch của Công ty kiểm toán Tài chính Ernst & Young, đồng thời là thành viên của Ủy ban Hiệp hội Kiểm toán nội bộ Ý.
Công việc cụ thể của ông Fabio Gasperini là tập trung vào các lĩnh vực chuyển đổi tài chính, xem xét tổ chức và hệ thống, hiệu quả công nghệ, kinh doanh thông minh, đánh giá rủi ro kinh doanh, kế hoạch kinh doanh chiến lược, phân tích lợi nhuận và chiến lược đa kênh.
Ông Fabio Gasperini là người thế chỗ Đức ông Mauro Rivella vừa hoàn thành nhiệm vụ 5 năm. Theo Tông hiến mới của Đức Thánh Cha “Anh em hãy rao giảng Tin Mừng - Praedicate Evangelium” thì tất cả các nhiệm vụ ở Vatican sẽ kéo dài trong 5 năm, và chỉ có thể tái nhiệm một lần. Trong tinh thần cải tổ, rõ ràng Đức Thánh Cha đã quyết định có những thay đổi để phù hợp với tiến trình cải tổ Giáo triều mà ngài đang thực hiện.
Trong lĩnh vực tài chính, Cơ quan quản trị tài sản của Tòa Thánh được coi như một ngân hàng trung ương, và là cơ quan giữ vai trò như là nhà đầu tư của Phủ Quốc gia Thành Vatican và hoạt động độc quyền vì lợi ích các tổ chức Tòa Thánh và Quốc gia Thánh Vatican.
Hiện người đứng đầu Cơ quan này là Đức cha Nunzio Galantino, được Đức Thánh Cha bổ nhiệm năm 2018 (Acistampa 15/6/2020)
Ngọc Yến - Vatican News
Các Kitô hữu Lào bị phân biệt đối xử và bị sỉ nhục vì đức tin
Cộng đoàn Kitô giáo ở Lào chỉ là một nhóm thiểu số nhỏ bé, khoảng 150 ngàn tín hữu trong một quốc gia có 7 triệu dân. Hiện nay, vì đức tin, cộng đoàn nhỏ bé này tiếp tục bị phân biệt đối xử và bị sỉ nhục. Đa số dân chúng tại đây theo Phật giáo và Tín ngưỡng vật linh không hiểu các Kitô hữu và cho rằng Kitô giáo một đạo nhập khẩu đến từ Hoa Kỳ.
Ngọc Yến - Vatican News
Trên đây là những lời tố cáo của một cư dân đang sống trong một ngôi làng Kitô giáo thuộc dân tộc H'Mông ở một vùng núi phía bắc Lào.
Thực tế, trong chiến tranh Việt Nam, nhiều người dân tộc H'Mông đã trở thành Kitô hữu nhờ các nhà truyền giáo đến từ Hoa Kỳ. Năm 1975, phong trào Cộng sản Pathet Lào lên nắm quyền, lúc này các quan chức Cộng sản nhìn các Kitô hữu với ánh mắt nghi ngờ và đổ lỗi họ đồng lõa với người Mỹ trong chiến tranh.
Trong thời gian gần đây, vì cương quyết không từ bỏ đức tin, 14 người thuộc 3 gia đình dân tộc H'Mông đã bị đuổi ra khỏi làng ở Tine Doi, thuộc tỉnh Luang Namtha. Sau đó, nhà của họ cũng đã bị phá bỏ.
Mặc dù thực tế hiến pháp Lào bảo vệ quyền tự do tôn giáo của công dân, nhưng theo Ủy ban Tự do Tôn giáo Quốc tế Hoa Kỳ, chính phủ thường xuyên hạn chế các hoạt động thờ phượng của các Kitô hữu.
Tổ chức Tiếng nói của các Vị Tử đạo (VOM), một tổ chức quốc tế bảo vệ quyền con người của các Kitô hữu bị bách hại cho biết: Trong hầu hết các ngôi làng, các Kitô hữu bị cấm xây dựng nhà thờ. Họ bị nhiều thiệt thòi, thường không tìm được việc làm, không được chăm sóc y tế, không được tiếp cận với giáo dục và các dịch vụ xã hội khác, và là các đối tượng của các vụ bắt giữ, thời gian bị giam giữ trung bình là một tuần.
Các quan chức Lào phủ nhận việc các Kitô hữu địa phương phải chịu phân biệt đối xử, và họ cho báo chí nước ngoài biết rằng dân làng được tự do tin vào những gì họ muốn. Tuy nhiên, Ủy ban Tự do Tôn giáo Quốc tế Hoa Kỳ đã phản đối về những khẳng định này, Ủy ban nhấn mạnh “một số nhà cầm quyền Lào vẫn còn ngờ vực các Kitô hữu”, và điều này đã dẫn đến việc “loại trừ xã hội, quấy rối và giam giữ tùy tiện của cảnh sát”. (CSR_4582_2020)
Nguồn: https://www.vaticannews.va/vi/world/news/2020-06/kito-huu-lao-bi-phan-biet-doi-xu.html
Caritas giáo phận Macao giúp đỡ các công nhân nước ngoài
Caritas Macao trợ giúp các công nhân nước ngoài | Ảnh: Caritas Asia
12/06/2020
Caritas Macao trợ giúp các công nhân nước ngoài bị mất công ăn việc làm và lương bổng vì đại dịch Covid-19.
- Trần Đức Anh, O.P.
Macao là vùng đặc trị của Trung Quốc, cách Hong Kong 50 cây số. Lãnh thổ này là nơi có rất nhiều casino-sòng bài và được gọi là “Monte Carlo” của Trung Quốc.
Ông Paul Phan Chí Minh (Pun Chi Meng) Tổng thư ký Caritas của giáo phận Macao cho biết 1.300 công nhân nước ngoài làm việc tại Macao không còn việc làm, nên không có lợi tức nào. Họ sống nhờ thực phẩm do Caritas trợ giúp và trong một số trường hợp trầm trọng, Caritas cũng trợ giúp tài chánh cho họ.
Phần lớn các công nhân nước ngoài làm việc tại Macao là những người đến từ Philippines và Indonesia. Vì sự cách ly do coronavirus, họ cũng không thể trở về nước. Ông Paul Pun nói: “Chúng tôi không có đủ tiền để giúp đỡ họ, nhưng nếu chúng tôi không làm, thì cũng chẳng có ai giúp đỡ các công nhân ấy”.
Tại Macao, mỗi ngày Caritas trợ giúp khoảng 3.000 người, kể cả những người Macao, vì lý do việc làm, đang sống tại các nước khác như Bồ Đào Nha, Italia, Iran hoặc Ấn Độ. Ngay từ ngày 05/02 năm nay, chính phủ Macao đã đóng cửa tất cả các sòng bạc và công viên tại đây; hầu hết các chuyến bay bị bãi bỏ và biên giới bị đóng. Từ hơn 50 ngày nay, không có ca nhiễm nào ở Macao, nên chính phủ bắt đầu nới lỏng các biện pháp hạn chế.
Giáo phận Macao có khoảng 30.300 tín hữu Công giáo trên tổng số gần 650.000 dân cư và do Đức cha Stephano Lý Bân Sanh (Lee Bun Sang) coi sóc.
(KNA 10-6-2020)
Nguồn: Đài Chân Lý Á Châu
Hội đồng Giám mục Nam Phi phê bình nhà cầm quyền độc đoán
Bạo lực ở Nam Phi | Vatican News
15/06/2020
Ban thường vụ Hội đồng Giám mục Nam Phi phê bình thái độ độc đoán của nhiều quan chức chính phủ, trong thời kỳ đại dịch coronavirus, và cố tình không biết đến các giá trị cơ bản của hiến pháp quốc gia.
- Trần Đức Anh, O.P.
Trong thông cáo phổ biến, hôm 13/6/2020 vừa qua, các giám mục Nam Phi nhận định rằng tuy các vị hữu trách tại thủ đô Pretoria có dựa trên khoa học trong cuộc chiến chống dịch Covid-19, nhưng một số không nhỏ các quan chức trong guồng máy nhà nước, đã không để ý gì đến hiến pháp quốc gia, vừa khi đất nước lâm vào tình trạng khẩn trương hồi trung tuần tháng Ba năm nay vì đại dịch. Ngoài những hành động bạo hành của cảnh sát và quân đội, nhiều quan chức nhà nước có xu hướng độc đoán. Đây không phải là điều mới mẻ nơi đảng Quốc đại Phi châu đang cầm quyền, nhưng nó bắt nguồn từ quá khứ của đảng, như một phong trào giải phóng. Trong thời đại dịch, xu hướng này càng trở nên mạnh mẽ hơn”.
Các giám mục Nam Phi nhận xét rằng một số bộ trưởng và quan chức hàng đầu dường như đã quên rằng họ là những công bộc của xã hội.
Tuy có những sự việc trên đây, các vị lãnh đạo Giáo hội Công giáo Nam Phi tỏ ra lạc quan, vì tại đất nước này có một nền công lý độc lập, một phe đối lập mạnh, và có các cơ quan giám sát khác. Đàng khác, trong đảng Quốc đại Phi châu- CAN- của tổng thống Cyril Ramaphosa, có sự thanh liêm và thiện chí hơn so với thời tổng thống Jacob Zuma trước đây. Nhờ đó, tất cả làm cho việc tự sửa chữa trở thành điều có thể thực hiện được.
Chúa nhật 07/6/2020 vừa qua, các vị lãnh đạo các Giáo hội Kitô, gồm Công giáo, Anh giáo và Tin lành tại Nam Phi cũng đã lên án các hành vi bạo lực mới đây của các lực lượng công an cảnh sát tại nước này.
Trong 9 tuần lễ bị phong tỏa vì coronavirus, tại Nam Phi thường có những vụ bạo hành, do cảnh sát và quân đội gây ra. Đã có ít nhất 12 người bị các lực lượng an ninh của Nam Phi giết chết.
(KNA 14-6-2020)
Nguồn: Đài Chân Lý Á Châu
Hoa Kỳ lên án nhà nước Nicaragua bách hại Công giáo
Image by Lukáš Jančička from Pixabay
15/06/2020
Ủy ban của chính phủ Mỹ về tự do tôn giáo quốc tế (USCIRF) lên án chính phủ Nicaragua, do tổng thống Daniel Ortega lãnh đạo, gia tăng bách hại Giáo hội Công giáo tại nước này.
- Trần Đức Anh, O.P.
Trong phúc trình công bố hồi đầu tuần qua (08/6/2020), Ủy ban của chính phủ Mỹ nhắc lại rằng khi các cuộc biểu tình chống chính phủ Nicaragua xảy ra hồi tháng Tư năm 2018, nhà nước đã dùng quân đội và dân quân võ trang bắn vào đám đông. Những người bị thương chạy vào các nhà thờ Công giáo đang mở cửa lúc đó, và các thánh đường này trở thành những bệnh viện dã chiến săn sóc những người bị thương.
Theo lời thỉnh cầu của tổng thống Ortega, các giám mục cố gắng làm trung gian đối thoại giữa những người chống đối và chính phủ, nhưng khi sáng kiến này thất bại, các giám mục Nicaragua bị nhà nước trách cứ và cáo buộc các vị là dẫn đầu phe đối lập. Do các cuộc xung đột trong thời gian qua, đã có hàng trăm người bị giết, hàng ngàn người bị cầm tù và hàng chục ngàn người khác phải lưu vong khỏi Nicaragua.
Phúc trình của chính phủ Mỹ nói rằng: “Nhiều vụ vi phạm tự do tôn giáo và lạm dụng do chế độ Ortega và bè đảng của ông gây ra, chống lại Giáo hội Công giáo và các tín hữu, theo sau các cuộc biểu tình phản đối hồi năm 2018 và kéo dài tới 2019. Những vụ lạm dụng này, bao gồm cả những hành động hăm dọa và xách nhiễu các tín hữu và các vị lãnh đạo tôn giáo, và nhiều nhà thờ cũng bị tấn công”.
Phúc trình nêu lên nhiều vụ xách nhiễu các giám mục Nicaragua, kể cả Đức cha Abelardo Mata Guevara, dòng Don Bosco, Chủ tịch Hội đồng Giám mục. Ngài và nhiều linh mục trong giáo phận Estelì thuộc quyền bị dọa giết. Cũng vậy, Đức cha Silvio Jose Baez, giám mục Phụ tá Tổng giáo phận thủ đô Managua phải rời khỏi Nicaragua, theo lời yêu cầu của Đức Thánh cha Phanxicô vì ngài lo sợ cho tính mạng của Đức cha.
Theo ông James W. Carr, Chủ tịch Ủy ban của Hoa Kỳ về tự do tôn giáo quốc tế, những đe dọa chống lại tự do tôn giáo tại Nicaragua tiếp tục ở mức độ cao. Trong một Video hồi năm 2019, ông tố giác rằng chính phủ của tổng thống Ortega đánh vào các tổ chức tôn giáo, chủ yếu là Giáo hội Công giáo, các giáo sĩ, tín hữu và cả các tài sản của Giáo hội. Trong phúc trình năm 2020, Ủy ban đề nghị chính phủ Mỹ có những biện pháp trừng phạt các cơ quan chính phủ Nicaragua và các quan chức nước này vi phạm trầm trọng tự do tôn giáo”.
(Crux 13-6-2020)
Nguồn: Đài Chân LÝ Á Châu
Hội đồng Giám mục và Caritas Ấn dành 11 triệu giúp dân nghèo thời đại dịch
Une femme recyclant des ordures dans une décharge d'Hyderabad, le 5 juin 2020. | AFP or licensors
15/06/2020
Tổ chức bác ái Công giáo Caritas và Hội đồng Giám mục Ấn Độ đã dành 11 triệu Mỹ kim để giúp đỡ những người túng quẫn trong thời kỳ đại dịch Covid-19.
- Trần Đức Anh, O.P.
Tình trạng giới nghiêm vì dịch bắt đầu ngày 25/3/2020 tại Ấn Độ và còn tiếp tục tại một vài miền cho đến ngày 30/6 tới đây, tuy rằng đa số các vùng khác đã được nới lỏng từ ngày 08/6 vừa qua.
Hãng tin Fides của Bộ truyền giáo, truyền đi ngày 13/6/2020 vừa qua, cho biết các tín hữu Kitô Ấn đã rất quảng đại trong việc trợ giúp người nghèo và những người dễ bị tổn thương trong kỳ đại dịch, mặc dù họ chỉ chiếm 2,5% dân số toàn quốc.
Kết toán các hoạt động bác ái của Giáo hội Công giáo Ấn đã được kiểm điểm trong cuộc họp thượng đỉnh mới đây, với sự tham dự của Đức Hồng y Oswald Gracias, Chủ tịch Hội đồng Giám mục Ấn, và Đức Tổng giám mục Sabastian Kellupura, Chủ tịch Caritas Ấn Độ, cùng với các vị Chủ tịch Hội đồng Giám mục các miền và giám đốc các diễn đàn phát triển xã hội trên toàn nước Ấn.
Các tham dự viên nhận xét rằng 95,2% những người di dân tại Ấn đã bị mất công ăn việc làm và phương tiện sinh sống, như cuộc điều tra của Caritas tại 18 bang bị dịch nặng nhất ở Ấn cho thấy. Cha Jaison Vadassery, Tổng thư ký điều hành Ủy ban di dân thuộc Hội đồng Giám mục Ấn nói với hãng tin Fides rằng: Đứng trước những nhu cầu bất ngờ của hàng ngàn người như thế, các giáo xứ, các dòng tu, và các tổ chức từ thiện Kitô đã động viên. Ví dụ, trong tổng giáo phận Bombay, tại 124 giáo xứ đều cung cấp các phần lương thực cho những người nghèo nhất, bị tổn thương vì đại dịch và cả các nạn nhân của cuồng phong Amphan mới đây. Mỗi ngày, có hơn 7.000 người được trợ giúp lương thực.
Ngoài ra, trung tâm xã hội của giáo phận Bombay đã quyên góp hơn 32.000 Mỹ kim để phân phát các nhu yếu phẩm cho người già, người nghèo, các bệnh nhân, các trẻ em bụi đời, những người vô gia cư và người di dân.
(Fides 13-6-2020)
Nguồn: Đài Chân Lý Á Châu
Toàn văn Sứ điệp của ĐTC nhân Ngày Thế giới Người nghèo lần thứ IV
SỨ ĐIỆP CỦA ĐỨC THÁNH CHA
NHÂN NGÀY THẾ GIỚI NGƯỜI NGHÈO LẦN THỨ IV
CHÚA NHẬT XXXIII THƯỜNG NIÊN
15/11/2020
“Hãy rộng tay cứu giúp người nghèo khó.” (x. Hc 7,32)
“Hãy rộng tay cứu giúp người nghèo khó” (x. Hc 7,32). Sự khôn ngoan lâu đời đã đề xuất những lời này như một quy tắc thánh thiêng để thực hành trong cuộc sống. Ngày nay những lời này vẫn còn hợp thời hơn bao giờ hết. Chúng giúp chúng ta chú tâm vào những gì là thiết yếu và vượt qua những rào cản của sự thờ ơ. Sự nghèo khổ luôn xuất hiện dưới nhiều hình thức, và kêu gọi chú ý đến từng tình huống cụ thể. Trong tất cả những điều này, chúng ta có cơ hội gặp gỡ Chúa Giêsu, Đấng đã tỏ cho biết Người hiện diện nơi những người thấp bé nhất trong số các anh chị em của Người (x. Mt 25,40).
1. Chúng ta hãy cầm lấy cuốn sách Huấn Ca trong Cựu Ước, trong đó chúng ta tìm thấy những lời của một nhà hiền triết sống khoảng hai trăm năm trước Chúa Kitô. Ông tìm kiếm sự khôn ngoan giúp cho con người có khả năng hiểu tốt và sâu sắc hơn về các vấn đề của cuộc sống. Ông đã làm điều này vào thời điểm khi dân Israel gặp thử thách nghiêm trọng, vào thời kỳ đau khổ, đau buồn và nghèo đói do sự thống trị của các thế lực ngoại bang. Là một người có đức tin mạnh mẽ, được đâm rễ sâu từ các truyền thống của các bậc tiền bối, suy nghĩ đầu tiên của ông là chạy đến với Chúa và cầu xin Người ban cho ơn khôn ngoan. Chúa đã không từ chối giúp đỡ ông.
Từ những trang đầu tiên của cuốn sách, tác giả trình bày lời khuyên của mình về nhiều tình huống cụ thể trong cuộc sống, một trong số đó là sự nghèo khổ. Ông khẳng định rằng ngay cả khi gặp khó khăn, chúng ta phải tiếp tục tin tưởng vào Chúa: “Đừng bấn loạn khi con gặp khốn khổ. Hãy bám lấy Người chứ đừng lìa bỏ, để cuối đời, con được cất nhắc lên. Mọi chuyện xảy đến cho con, con hãy chấp nhận, và trải qua bao thăng trầm, con hãy cứ kiên nhẫn. Vì vàng phải được tôi luyện trong lửa, còn những người sáng giá thì phải được thử trong lò ô nhục. Hãy tin vào Người, thì Người sẽ nâng đỡ con. Đường con đi, hãy giữ cho ngay thẳng và trông cậy vào Người. Hỡi ai kính sợ Đức Chúa,hãy trông đợi lòng lân tuất của Người, đừng lìa xa Người kẻo ngã. (2,2-7)
2. Hết trang này sang trang khác, chúng ta khám phá ra một bản tóm tắt lời khuyên quý giá về cách hành động dưới ánh sáng của mối quan hệ mật thiết với Thiên Chúa, Đấng Sáng tạo và yêu thương công trình sáng tạo, Đấng công bình và quan phòng cho tất cả con cái của mình. Tuy nhiên, việc không ngừng đề cập đến Thiên Chúa này không có nghĩa là không quan tâm cụ thể đến nhân loại. Trái lại, cả hai khía cạnh được kết nối chặt chẽ.
Điều này được thể hiện rõ ràng qua đoạn sach mà chủ đề của Sứ điệp năm nay được trích dẫn (x. 7,29-36). Cầu nguyện với Thiên Chúa và liên đới với người nghèo và người đau khổ không thể tách rời nhau. Để thực hiện một hành vi thờ phượng được Thiên Chúa chấp nhận, chúng ta phải nhận ra rằng mỗi người, ngay cả những người nghèo nhất và bị coi thường, đều được tạo dựng theo hình ảnh Thiên Chúa. Phúc lành của Thiên Chúa đến từ nhận thức này; nó được ban nhờ sự quảng đại của chúng ta đối với người nghèo. Thời gian dành cho cầu nguyện không bao giờ có thể trở thành cái cớ để phớt lờ người lân cận nghèo khổ. Trong thực tế điều ngược lại rất đúng: phúc lành của Thiên Chúa ban xuống trên chúng ta và việc cầu nguyện đạt được mục tiêu khi đi kèm với việc phục vụ người nghèo.
3. Giáo huấn cổ xưa này cũng thật hợp thời với chúng ta! Thật vậy, lời của Thiên Chúa vượt qua không gian và thời gian, tôn giáo và văn hóa. Sự quảng đại trong việc giúp đỡ những người yếu đuối, an ủi những người đau khổ, xoa dịu đau khổ và phục hồi phẩm giá cho những người bị tước mất phẩm giá, là điều kiện cho một cuộc sống tràn đầy của con người. Quyết định chăm sóc người nghèo, vì nhiều nhu cầu khác nhau của họ, không thể bị lệ thuộc bởi thời gian rảnh rỗi hoặc bởi lợi ích riêng tư, hoặc bởi các dự án xã hội hoặc mục vụ vô hồn, không thích ứng với thực tế. Sức mạnh của ân sủng của Thiên Chúa không thể bị kìm hãm bởi khuynh hướng ích kỷ luôn đặt bản thân lên hàng đầu.
Luôn đặt quan tâm vào người nghèo là điều khó khăn, nhưng việc chúng ta định hướng đúng đắn cho cuộc sống cá nhân và cuộc sống của xã hội thì cần thiết hơn bao giờ hết. Đó không phải là vấn đề của những lời nói tốt đẹp nhưng là một cam kết cụ thể được truyền cảm hứng từ đức ái của Thiên Chúa. Mỗi năm, vào Ngày Thế giới Người nghèo, tôi nhắc lại sự thật cơ bản này trong đời sống của Giáo hội, vì người nghèo đang và sẽ luôn ở bên chúng ta để giúp chúng ta chào đón sự hiện diện của Chúa Kitô vào cuộc sống hàng ngày của chúng ta (x. Ga 12,8 ).
4. Việc gặp gỡ người nghèo và những người khốn khổ không ngừng thách thức chúng ta và buộc chúng ta phải suy nghĩ. Làm thế nào chúng ta có thể giúp loại bỏ hoặc ít nhất là làm giảm bớt sự thiệt thòi và đau khổ của họ? Làm thế nào chúng ta có thể giúp họ trong nhu cầu tâm linh của họ? Cộng đồng Kitô giáo được kêu gọi tham gia vào loại chia sẻ này và nhận ra rằng việc này không thể được ủy thác cho người khác. Để giúp đỡ người nghèo, chính chúng ta cần phải sống kinh nghiệm về nghèo khó theo Tin Mừng. Chúng ta không thể cảm thấy bình an, thoải mái khi bất kỳ thành viên nào trong gia đình nhân loại bị bỏ lại phía sau và trong bóng tối. Mọi nơi và mọi lúc, Dân Chúa phải đáp lại tiếng khóc thầm lặng của rất nhiều người nghèo, các phụ nữ và trẻ em nghèo, bằng nỗ lực mang lại cho họ tiếng nói, để bảo vệ và hỗ trợ họ khi đối mặt với sự giả hình và rất nhiều lời hứa không được thực hiện, và mời họ chia sẻ vào đời sống của cộng đồng.
Giáo hội chắc chắn không có giải pháp toàn diện để đề nghị, nhưng nhờ ân sủng của Chúa Kitô, Giáo hội có thể đưa ra chứng tá và cử chỉ bác ái của mình. Giáo hội cũng cảm thấy buộc phải lên tiếng thay cho những người thiếu nhu cầu cơ bản của cuộc sống. Nhắc nhở mọi người về giá trị to lớn của lợi ích chung là một dấn thân sống còn của các Kitô hữu; nó được thể hiện trong nỗ lực không lãng quên bất cứ người nào trong số những người mà nhân phẩm bị xúc phạm trong các nhu cầu cơ bản.
5. Khả năng đưa tay cứu giúp của chúng ta cho thấy chúng ta có một khả năng bẩm sinh để hành động theo những cách mang lại ý nghĩa cho cuộc sống. Chúng ta nhìn thấy bao nhiêu bàn tay đưa ra mỗi ngày! Đáng buồn thay, ngày càng có nhiều trường hợp mà tốc độ điên cuồng của cuộc sống khiến chúng ta rơi vào một cơn lốc thờ ơ, đến mức chúng ta không còn biết cách nhận ra những điều tốt đẹp được thực hiện cách âm thầm mỗi ngày và với sự quảng đại tuyệt vời xung quanh chúng ta. Chỉ khi điều gì đó xảy ra làm đảo lộn cuộc sống của chúng ta, đôi mắt của chúng ta mới có khả năng nhìn thấy sự tốt lành của các vị thánh “ở nhà bên cạnh”, của “những người sống ở giữa chúng ta, họ phản chiếu sự hiện diện của Thiên Chúa” (Gaudete et Exsultate, 7), nhưng không phô trương. Các tin xấu lấp đầy các trang báo, trang web và màn hình tivi, đến mức sự ác dường như thống trị. Nhưng không phải như thế. Chắc chắn rằng cuộc sống bị bao bọc bởi sự ác và bạo lực, lạm dụng và tham nhũng, nhưng nó cũng được đan xen với những hành động tôn trọng và quảng đại; những điều này không chỉ bù đắp cho sự ác, mà còn truyền cảm hứng cho chúng ta bước thêm một bước và lấp đầy trái tim với hy vọng.
6. Một bàn tay được đưa ra là một dấu hiệu; một dấu hiệu ngay lập tức nói lên sự gần gũi, liên đới và tình yêu. Trong những tháng này, khi cả thế giới là con mồi của một loại virus mang đến nỗi đau và cái chết, tuyệt vọng và hoang mang, chúng ta đã thấy bao nhiêu bàn tay đưa ra! Bàn tay đưa ra của các bác sĩ, người quan tâm đến từng bệnh nhân và cố gắng tìm ra phương pháp chữa trị phù hợp. Bàn tay đưa ra của những y tá, những người làm thêm giờ, hàng giờ liền để chăm sóc người bệnh. Bàn tay đưa ra của các quản trị viên, những người đưa ra cách thức để cứu nhiều người nhất có thể. Bàn tay đưa ra của các dược sĩ, những người liều bản thân để đáp ứng nhu cầu khẩn thiết của mọi người. Bàn tay đưa ra của các linh mục, những người với trái tim đau khổ khi họ ban phước lành. Bàn tay đưa ra của những tình nguyện viên giúp đỡ những người sống trên đường phố và những người có nhà cửa nhưng không có gì để ăn. Bàn tay đưa ra của những người nam nữ, những người tiếp tục làm việc để cung cấp các dịch vụ thiết yếu và an ninh. Chúng ta có thể tiếp tục nói về rất nhiều bàn tay đưa ra khác, tất cả chúng tạo thành một danh sách tuyệt vời của các hành động tốt. Những bàn tay đó đã bất chấp sự lây lan và sợ hãi để đưa ra sự hỗ trợ và an ủi.
7. Đại dịch này đến bất ngờ khi chúng ta không chuẩn bị, gây ra cảm giác hoang mang và bất lực mạnh mẽ. Tuy nhiên, các bàn tay không bao giờ ngừng đến với người nghèo. Điều này làm cho tất cả chúng ta nhận thức hơn về sự hiện diện của người nghèo ở giữa chúng ta và nhu cầu được giúp đỡ của họ. Các tổ chức bác ái, các công việc của lòng thương xót, không thể ngẫu hứng. Cần tổ chức và đào tạo không ngừng, dựa trên việc nhận ra nhu cầu của chính chúng ta là cần một bàn tay đưa ra.
Kinh nghiệm hiện tại đã thách thức nhiều giả định của chúng ta. Chúng ta cảm thấy nghèo hơn và kém tự chủ hơn vì chúng ta đã nhận ra những giới hạn của mình và sự hạn chế của tự do của chúng ta. Việc mất việc làm và cơ hội để gần gũi với những người thân yêu và những người quen biết thường gặp của chúng ta đã đột ngột mở mắt chúng ta trước những chân trời mà từ lâu chúng ta đã cho là điều hiển nhiên. Câu hỏi về các nguồn lực tinh thần và vật chất của chúng ta được đặt ra và chúng ta thấy mình đang trải qua nỗi sợ hãi. Trong sự im lặng của ngôi nhà của chúng ta, chúng ta đã khám phá lại tầm quan trọng của sự đơn giản và luôn để ý những điều thiết yếu. Chúng ta nhận ra rằng chúng ta cần một ý nghĩa mới về tình huynh đệ mới biết bao nhiêu, để giúp đỡ và quý trọng lẫn nhau. Bây giờ là thời điểm tốt để khôi phục lại niềm tin rằng chúng ta cần nhau, rằng chúng ta có trách nhiệm chung với những người khác và thế giới. Chúng ta đã có đủ sự vô đạo đức và sự nhạo báng về đạo đức, lòng tốt, đức tin và sự trung thực. Khi nền tảng của đời sống xã hội bị xói mòn, những gì xảy ra là những cuộc chiến vì những xung đột lợi ích, những hình thức bạo lực và tàn bạo mới, và những trở ngại cho sự phát triển của một nền văn hóa thực sự chăm sóc cho môi trường (Laudato Si', 229). Nói một cách dễ hiểu, bao lâu chúng ta chưa ý thức lại trách nhiệm của mình đối với người lân cận và đối với mỗi người, các cuộc khủng hoảng kinh tế, tài chính và chính trị nghiêm trọng sẽ vẫn tiếp tục.
8. Do đó, chủ đề của năm nay – “Hãy rộng tay cứu giúp người nghèo” – mời gọi trách nhiệm và sự dấn thân của những người nam nữ, những người là thành phần của gia đình nhân loại của chúng ta. Nó khuyến khích chúng ta vác đỡ gánh nặng của những người yếu đuối nhất, theo lời của thánh Phaolô: “Hãy lấy đức mến mà phục vụ lẫn nhau. Vì tất cả Lề Luật được nên trọn trong điều răn duy nhất này là: Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình... Anh em hãy vác đỡ gánh nặng cho nhau, và như thế là chu toàn lề luật của Chúa Kitô (Gl 5,13-14; 6,2). Thánh tông đồ dạy rằng sự tự do được ban nhờ sự chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu Kitô khiến chúng ta có trách nhiệm cá nhân trong việc phục vụ người khác, đặc biệt là những người yếu đuối nhất. Đây không phải là một lựa chọn, mà là một dấu hiệu của tính xác thực của đức tin mà chúng ta tuyên xưng.
Một lần nữa, sách Huấn ca có thể giúp chúng ta. Nó đề nghị những cách cụ thể để hỗ trợ những người dễ bị tổn thương nhất và nó sử dụng những hình ảnh đánh động. Đầu tiên, nó yêu cầu chúng ta cảm thông với những người đang đau buồn: “Đừng ngoảnh mặt không nhìn những ai đang than khóc (7,34). Thời gian đại dịch buộc chúng ta sống trong tình trạng cô lập nghiêm ngặt, thậm chí không thể nhìn thấy và an ủi bạn bè và người quen đau buồn về sự mất mát những người thân yêu của họ. Tác giả sách thánh cũng nói: “Đừng ngại thăm nom người đau yếu” (7,35). Chúng ta đã không thể gần gũi với những người đau khổ, đồng thời chúng ta đã nhận thức rõ hơn về sự mong manh của sự sống của chính chúng ta. Lời Chúa không cho phép tự mãn; nó liên tục thúc đẩy chúng ta thực hiện những hành động của tình yêu.
9. Đồng thời, mệnh lệnh: “Hãy rộng tay giúp đỡ người nghèo” thách thức thái độ của những người thích giữ tay trong túi và không bị lay chuyển bởi những tình cảnh nghèo khó mà họ thường đồng lõa. Sự thờ ơ và yếm thế là lương thực hàng ngày của họ. Thật là một sự khác biệt so với đôi tay quảng đại mà chúng ta đã mô tả! Nếu họ đưa tay ra, là để chạm vào bàn phím máy vi tính để chuyển các khoản tiền từ bên này thế giới sang phía bên kia, và bảo đảm sự giàu có của một số ít người ưu tú và sự nghèo đói khủng khiếp của hàng triệu người và sự hủy hoại của toàn thể các quốc gia. Một số bàn tay được đưa ra để tích lũy tiền bằng cách bán vũ khí mà những người khác, bao gồm cả những đứa trẻ, sử dụng để gieo rắc cái chết và nghèo đói. Những bàn tay khác đưa ra để giải quyết những cái chết trong những con hẻm tối để làm giàu và sống xa hoa và dư thừa hoặc để lặng lẽ chuyển hối lộ để tìm lợi ích nhanh chóng và tham nhũng. Còn có những người khác, bằng cách trưng ra một sự tôn trọng giả tạo, họ đặt ra những luật lệ mà chính họ không tuân theo.
Giữa tất cả các hoàn cảnh này, “những người bị loại trừ vẫn đang chờ đợi. Để duy trì một lối sống loại trừ người khác, hoặc để duy trì sự nhiệt tình cho lý tưởng ích kỷ đó, một sự toàn cầu hóa thờ ơ đã phát triển. Nếu như không nhận thức được điều đó, chúng ta sẽ đi đến chỗ không có khả năng cảm thấy thương cảm trước sự phẫn nộ của người nghèo, không có khả năng khóc vì nỗi đau của người khác và không cảm thấy cần phải giúp đỡ họ, như thể tất cả điều này là trách nhiệm của người khác chứ không phải của chính chúng ta ( Evangelii Gaudium, 54). Chúng ta không thể hạnh phúc cho đến khi những đôi tay gieo cái chết được biến thành công cụ của công lý và hòa bình cho toàn thế giới.
10. “Trong mọi lời ăn tiếng nói, hãy nghĩ đến đời con chung cuộc thế nào” (Hc 7,36). Đây là những từ cuối cùng của chương này của sách Huấn ca. Chúng có thể được hiểu theo hai cách. Trước tiên, cuộc sống của chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ kết thúc. Ghi nhớ số phận chung của chúng ta có thể giúp dẫn đến một cuộc sống quan tâm đến những người nghèo hơn chúng ta hoặc không có những cơ hội như chúng ta. Thứ hai, cũng có một kết thúc hoặc mục tiêu mà mỗi chúng ta đang hướng đến. Và điều này có nghĩa là cuộc sống của chúng ta là một dự án và một quá trình. Mục tiêu của mọi hành động của chúng ta chỉ có thể là tình yêu. Đây là mục tiêu cuối cùng của hành trình của chúng ta và không có gì có thể làm chúng ta không chú tâm đến nó. Tình yêu này là tình yêu chia sẻ, cống hiến và phục vụ, được nảy sinh từ nhận thức rằng chúng ta được yêu thương trước và được thức tỉnh để yêu thương. Chúng ta thấy điều này trong cách trẻ em đón nhận nụ cười của người mẹ và cảm thấy được yêu thương, chỉ đơn giản bằng cách sống. Một nụ cười mà chúng ta có thể chia sẻ với người nghèo cũng là nguồn tình yêu và cách lan truyền tình yêu. Tiếp đến, một bàn tay đưa ra có thể luôn được phong phú thêm bởi nụ cười của những người đưa ra sự giúp đỡ, âm thầm và không khoe khoang, nhưng chỉ được truyền cảm hứng từ niềm vui sống như một môn đệ của Chúa Kitô.
Trong hành trình gặp gỡ hàng ngày với người nghèo này, Mẹ Thiên Chúa luôn ở bên chúng ta. Hơn ai hết, Mẹ là Mẹ của Người Nghèo. Đức Trinh Nữ Maria biết rõ những khó khăn và đau khổ của những ngườ bị gạt ngoài lề, vì chính Mẹ đã sinh ra Con Thiên Chúa trong một chuồng thú vật. Do mối đe dọa của vua Hêrôđê, Mẹ đã trốn sang một quốc gia khác cùng với thánh Giuse, người phối ngẫu của Mẹ, và với Hài Nhi Giêsu. Trong nhiều năm, Thánh Gia sống như những người tị nạn. Xin cho lời chúng ta cầu nguyện với Mẹ Maria, Mẹ của Người Nghèo, hợp nhất những người này, những đứa con yêu dấu của Mẹ, với tất cả những người phục vụ họ nhân Danh Chúa Kitô. Và xin cho lời cầu nguyện đó làm cho những bàn tay đưa ra trở thành một vòng tay của tình huynh đệ được chia sẻ và tái khám phá.
Roma, đền thờ thánh Gioan Laterano, ngày 13/06/2020
Lễ nhớ thánh Antôn thành Padua.
(Bản dịch của Hồng Thủy - Vatican News)
Nguồn: https://www.vaticannews.va/vi/pope/news/2020-06/su-diep-ngay-the-gioi-nguoi-ngheo-lan-iv.html
Bài giảng của Đức Thánh Cha Phanxicô trong Thánh lễ Mình Máu Thánh Chúa 14/06/2020
Lúc 9h45 sáng Chúa Nhật 14 tháng 6, Đức Thánh Cha Phanxicô cử hành lễ Mình và Máu Thánh Chúa hay còn được gọi là Corpus Christi tại Đền Thờ Thánh Phêrô.
Đây là một lễ trọng trong năm phụng vụ của Giáo Hội Công Giáo, trong đó chúng ta bày tỏ niềm xác tín về sự hiện diện của Chúa Giêsu Kitô trong bí tích Thánh Thể. Ngày chính lễ là ngày thứ Năm sau Chúa Nhật Lễ Chúa Ba Ngôi. Cụ thể, trong năm nay là ngày thứ Năm 11 tháng Sáu. Tuy nhiên, từ năm 1969, Đức Giáo Hoàng Phaolô Đệ Lục cho phép các Giám Mục bản quyền theo nhu cầu của từng địa phương lễ Corpus Christi có thể được mừng vào ngày Chúa Nhật tiếp theo.
Chính vì thế ở 28 quốc gia trên thế giới Lễ Mình Máu Thánh Chúa được cử hành vào ngày thứ Năm 11 tháng Sáu vừa qua, trong khi tại Ý và các quốc gia khác lễ Mình Máu Thánh Chúa được cử hành vào ngày Chúa Nhật hôm nay.
Do vẫn còn phải tuân giữ các biện pháp ngăn chặn đại dịch, nên chỉ có khoảng 50 tín hữu tham dự Thánh lễ.
Trong bài giảng Thánh lễ, Đức Thánh Cha nói:
“Các ngươi hãy nhớ tất cả đoạn đường mà Chúa là Thiên Chúa các ngươi đã dẫn đưa các ngươi đi qua” (Đnl 8: 2). Bài đọc Sách thánh hôm nay bắt đầu bằng lệnh này của ông Môisê: “Hãy nhớ!” Ngay sau đó ông Môisê nhắc lại: “Đừng quên Chúa, Thiên Chúa của ngươi” (c.14). Kinh thánh đã được trao cho chúng ta để chúng ta có thể thắng vượt được sự quên lãng Thiên Chúa. Khi chúng ta cầu nguyện, điều này thật là quan trọng biết bao! Một trong những Thánh Vịnh dạy: “Con tưởng nhớ bao việc Ngài làm, suy tưởng đến những kỳ công thuở trước” (77:12): Tất cả những điều kỳ diệu Chúa đã làm trong cuộc sống của chúng ta.
Điều quan trọng là phải nhớ những điều lành chúng ta đã nhận được. Nếu chúng ta không nhớ nó, chúng ta trở nên xa lạ với chính mình, và chỉ là “kẻ qua đường” trong cõi nhân sinh. Không có ký ức, chúng ta bứng mình khỏi đất nuôi dưỡng chúng ta và để cho mình bị cuốn đi như những chiếc lá trong gió. Trái lại, nếu chúng ta nhớ, chúng ta ràng buộc chính mình một cách mới mẻ với những mối quan hệ mạnh nhất; chúng ta cảm thấy mình là một phần của lịch sử sống động, và là một phần của kinh nghiệm sống động của một dân tộc. Ký ức không phải là một cái gì đó riêng tư; đó là con đường liên kết chúng ta với Chúa và với người khác. Đây là lý do tại sao trong Kinh thánh, ký ức về Chúa phải được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Những người cha được lệnh phải kể lại câu chuyện này cho con cái của họ, như chúng ta đọc trong đoạn văn thật đẹp này: “Mai ngày khi con ngươi hỏi ngươi rằng: ‘Vì sao có các thánh ý, thánh chỉ, quyết định mà Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, đã truyền cho chúng ta? ’ Ngươi sẽ trả lời cho con ngươi rằng: ‘Chúng ta xưa làm nô lệ [Hãy nhớ về toàn bộ lịch sử nô lệ], nhưng Đức Chúa đã ra tay uy quyền.. trước mắt chúng ta” (Đnl 6: 20-22). Anh chị em hãy trao ký ức này cho con cái mình.
Nhưng có một vấn đề: nếu chuỗi truyền đạt ký ức này bị gián đoạn thì sao? Và làm thế nào chúng ta có thể nhớ những gì chúng ta chỉ nghe, trừ khi chúng ta cũng đã trải nghiệm điều đó? Chúa biết điều này khó khăn như thế nào, Người biết trí nhớ của chúng ta yếu đến mức nào, và vì thế Người đã thực hiện một điều đáng chú ý: Người để lại cho chúng ta một kỷ niệm. Người không chỉ để lại những lời nói cho chúng ta, vì thật là dễ quên những gì chúng ta đã nghe thấy. Người không chỉ để lại cho chúng ta Kinh thánh, vì thật là dễ quên những gì chúng ta đã đọc được. Người không chỉ để lại cho chúng ta những biểu tượng, vì chúng ta có thể quên ngay cả những gì chúng ta từng thấy. Người để lại cho chúng ta Phần Lương, vì không dễ để quên một thứ mà chúng ta đã thực sự nếm thử. Người đã để lại cho chúng ta Tấm Bánh trong đó Ngài thực sự hiện diện, sống động và chân thực, với tất cả hương vị của tình yêu. Khi đón nhận Ngài, chúng ta có thể nói: “Ngài là Chúa; Ngài nhớ đến tôi!” Đó là lý do tại sao Chúa Giêsu nói với chúng ta: “Hãy làm việc này mà nhớ đến Thầy” (1 Cor 11:24). Hãy làm! Bí tích Thánh Thể không chỉ đơn giản là một hành động tưởng nhớ; đó là một thực tế: Lễ Vượt Qua của Chúa được tỏ hiện một lần nữa cho chúng ta. Trong thánh lễ, cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu được đặt ra trước chúng ta. Hãy làm điều này để nhớ đến Thầy: hãy đến với nhau và cử hành Bí tích Thánh Thể như một cộng đồng, như một dân tộc, như một gia đình, để tưởng nhớ đến Thầy. Chúng ta không thể làm gì nếu không có Bí tích Thánh Thể, vì đó là kỷ niệm về Chúa. Và điều đó chữa lành ký ức bị thương tổn của chúng ta.
Bí tích Thánh Thể đầu tiên chữa lành ký ức mồ côi của chúng ta. Chúng ta đang sống ở thời điểm của một sự mồ côi to lớn. Bí tích Thánh Thể chữa lành ký ức mồ côi. Có biết bao nhiêu người có những ký ức được đánh dấu bởi sự thiếu thốn tình cảm và sự thất vọng cay đắng gây ra bởi những người đáng lẽ phải dành cho họ tình yêu, nhưng lại làm mồ côi trái tim họ. Chúng ta muốn quay lại và thay đổi quá khứ, nhưng chúng ta không thể. Tuy nhiên, Thiên Chúa có thể chữa lành những vết thương này bằng cách đặt trong trí nhớ của chúng ta một tình yêu lớn hơn: là tình yêu của chính Người. Bí tích Thánh Thể mang đến cho chúng ta tình yêu trung tín của Chúa Cha, giúp chữa lành cảm thức là trẻ mồ côi của chúng ta. Bí tích Thánh Thể mang đến cho chúng ta tình yêu của Chúa Giêsu, là tình yêu đã biến một ngôi mộ từ điểm kết thúc thành một khởi đầu, và có thể biến đổi cuộc sống của chúng ta với cùng một cách tương tự. Bí tích ấy lấp đầy trái tim của chúng ta với tình yêu an ủi của Chúa Thánh Thần, Đấng không bao giờ để chúng ta cô đơn nhưng luôn chữa lành vết thương của chúng ta.
Qua Bí tích Thánh Thể, Chúa cũng chữa lành ký ức tiêu cực của chúng ta, một sự tiêu cực thường xuyên thấm vào lòng chúng ta. Chúa chữa lành ký ức tiêu cực này, vạch trần những điều đã sai trái, những điều để lại trong ta ý niệm bất hạnh rằng chúng ta chỉ là vô dụng, rằng chúng ta chỉ phạm sai lầm, rằng chính chúng ta là một sai lầm. Chúa Giêsu đến để nói với chúng ta rằng không phải là như thế. Người muốn gần gũi với chúng ta. Mỗi khi chúng ta đón nhận Người, thì Người nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta rất quý giá, rằng chúng ta là những vị khách mà Người đã mời đến bữa tiệc của mình, là những người bạn mà Người muốn cùng dùng bữa chung. Và không chỉ bởi vì Người hào phóng, mà bởi vì Người thực sự yêu mến chúng ta. Người nhìn thấy và yêu mến vẻ đẹp và sự tốt lành mà chúng ta đang có. Chúa biết rằng sự ác và tội lỗi không định hình chúng ta; chúng chỉ là bệnh tật, và những sự lây nhiễm. Và Ngài đến để chữa lành chúng bằng Bí tích Thánh Thể, nơi chất chứa các kháng thể cho trí nhớ tiêu cực của chúng ta. Với Chúa Giêsu, chúng ta có thể trở nên miễn nhiễm với nỗi buồn. Chúng ta sẽ luôn nhớ đến những thất bại, những gian nan, những vấn nạn ở nhà và tại nơi làm việc, và những giấc mơ chưa thực hiện được của chúng ta. Nhưng sức nặng của chúng sẽ không đè bẹp chúng ta bởi vì Chúa Giêsu hiện diện sâu sắc hơn, và khích lệ chúng ta bằng tình yêu của Người. Đây là sức mạnh của Bí tích Thánh Thể, là bí tích biến chúng ta thành những người mang Chúa, những người mang trong lòng niềm vui chứ không phải những điều tiêu cực. Chúng ta, những người tham dự Thánh lễ có thể hỏi: chúng ta mang đến cho thế giới những gì? Nỗi buồn và sự cay đắng của chúng ta, hay niềm vui của Chúa? Chúng ta có rước lễ để rồi sau đó tiếp tục phàn nàn, chỉ trích và cảm thấy có lỗi với chính mình không? Điều này không cải thiện bất cứ điều gì, trái lại niềm vui của Chúa có thể biến đổi cuộc sống.
Cuối cùng, Bí tích Thánh Thể chữa lành ký ức khép kín của chúng ta. Những vết thương chúng ta giữ bên trong tạo ra những vấn đề không chỉ cho chúng ta, mà còn cho những người khác. Chúng làm cho chúng ta sợ hãi và nghi ngờ. Chúng ta bắt đầu với việc đóng kín, và kết thúc trong hoài nghi và thờ ơ. Những vết thương của chúng ta có thể khiến chúng ta phản ứng với người khác bằng sự tách rời và kiêu ngạo, trong ảo tưởng rằng bằng cách này chúng ta có thể kiểm soát được các tình huống. Tuy nhiên, đó thực sự chỉ là một ảo ảnh, chỉ có tình yêu mới có thể chữa lành tận gốc nỗi sợ và giải thoát chúng ta khỏi sự tự quy hướng vào chính mình là điều đang giam cầm chúng ta. Và đó là những gì Chúa Giêsu làm. Người tiếp cận chúng ta một cách nhẹ nhàng, trong sự đơn sơ hiền hoà của Tấm Bánh. Ngài đến như Tấm Bánh bẻ ra để phá vỡ những vỏ bọc chung quanh sự ích kỷ của chúng ta. Ngài trao ban chính mình để dạy chúng ta rằng chỉ bằng cách mở rộng trái tim, chúng ta mới có thể thoát khỏi những rào cản bên trong, và vượt thoát sự tê liệt của trái tim.
Khi trao ban chính Ngài cho chúng ta trong sự đơn sơ của Tấm Bánh, Chúa cũng mời gọi chúng ta đừng lãng phí cuộc sống của mình để theo đuổi vô số ảo tưởng mà chúng ta nghĩ rằng chúng ta không thể làm gì nếu không có chúng, nhưng kỳ thực chỉ làm chúng ta trống rỗng. Bí tích Thánh Thể dập tắt nơi chúng ta lòng khát khao vật chất và khơi lên trong chúng ta ước muốn phục vụ; nâng chúng ta lên khỏi lối sống nhàn nhã lười biếng và nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta không chỉ lo cho mình được no thỏa mà chúng ta còn phải là đôi tay của Chúa để tha nhân cũng được no thỏa. Lúc này đây, thật cấp bách để chăm lo cho những ai đang đói ăn và đói nhân phẩm, cho những ai đang không có việc làm để duy trì cuộc sống. Và chúng ta cần hành động một cách cụ thể cho điều này, cụ thể như Tấm Bánh mà Chúa Giêsu ban tặng chúng ta. Sự cảm thông thực sự, và những mối giây đích thực của tình liên đới là cần thiết. Nơi Bí tích Thánh Thể, Chúa Giêsu đến gần chúng ta, cho nên chúng ta cũng đừng xa cách những người chung quanh chúng ta!
Anh chị em thân mến, chúng ta hãy tiếp tục cử hành Thánh lễ, nghĩa là cử hành Tưởng niệm chữa lành ký ức của chúng ta. Chúng ta đừng bao giờ quên rằng: Thánh lễ là Tưởng niệm chữa lành ký ức của trái tim. Thánh lễ là kho báu cần được chú ý nhất trong Giáo hội và trong cuộc sống của chúng ta. Và chúng ta hãy tái khám phá việc chầu Thánh Thể, là điều tiếp tục công việc của Thánh lễ trong chúng ta. Điều này sẽ mang lại cho chúng ta nhiều điều tốt, vì nó chữa lành chúng ta từ bên trong. Đặc biệt là bây giờ, khi chúng ta có quá nhiều nhu cầu.
Source:Holy See Press Office
Ấn định ngày lễ phong chân phước cho thiếu niên lập trình viên Carlo Acutis
Thánh lễ tuyên phong chân phước sẽ diễn vào lúc 4 giờ chiều, tại Vương cung thánh đường thánh Phanxicô ở Assisi, do Đức Hồng Y Angelo Becciu, Tổng trưởng Bộ phong thánh chủ sự.
Acutis hiện được chôn cất tại Nhà thờ Đức Mẹ ở Assisi.
Acutis qua đời vì bệnh bạch cầu năm 15 tuổi. Cậu đã dâng đau khổ của mình để cầu nguyện cho Đức Giáo hoàng và cho Giáo hội. Là một thiếu niên ngoan đạo, Acutis tham dự Thánh lễ hàng ngày, thường xuyên đọc kinh Mân côi và xưng tội.
Ngày tuyên phong chân phước cho Acutis được công bố trùng với ngày lễ Mình Máu Thánh. Acutis rất sùng kính Thánh Thể và các phép lạ Thánh Thể. Cậu đã định nghĩa Thánh Thể là “đại lộ dẫn đến Thiên Đàng.”
Phép lạ dẫn đến việc tuyên phong chân phước cho Acutis liên quan đến phép lạ chữa lành một em bé ở Brazil bị bệnh hiếm gặp bẩm sinh. Đức Thánh Cha đã phê chuẩn sắc lệnh nhìn nhận phép lạ vào tháng 2 năm nay.
Acutis đặc biệt có năng khiếu về máy tính. Trong Christus vivit, Tông huấn được công bố sau Thượng hội đồng Giám mục năm 2018 về giới trẻ, Đức Giáo hoàng Phanxicô đã nhắc đến Acutis như một gương mẫu thánh thiện trong thời đại kỹ thuật số. (CNA 15/06/2020)
Hồng Thủy - Vatican News