Tin Cộng Đoàn
Tin Cộng Đoàn
- Viết bởi Lm. Nhan Quang
𝐓𝐡𝐮̛́ 𝐁𝐚̉𝐲 - 𝐓𝐮𝐚̂̀𝐧 𝐕 - 𝐏𝐒
𝐁𝐚̀𝐢 đ𝐨̣𝐜: 𝐂𝐯 𝟏𝟔, 𝟏-𝟏𝟎; 𝐆𝐚 𝟏𝟓, 𝟏𝟖-𝟐𝟏.
Trong đời sống Ki-tô hữu, có những lúc phải bảo vệ sự thật ngay khi phải hy sinh mạng sống mình, có những khi phải khôn ngoan thích ứng trong những trường hợp và hoàn cảnh khác nhau. Làm thế nào để biết khi nào sống chết cho sự thật, khi nào phải khôn ngoan thích ứng? Thưa, phải làm theo sự hướng dẫn của Thánh Thần. Dĩ nhiên, Thánh Thần không hiện ra và nói rõ ràng cho chúng ta biết. Ngài chỉ soi sáng và sắp xếp để ta gặp mọi điều thuận lợi, tốt đẹp; còn ngược lại, khi gặp mọi sự trục trặc chằng an lành là điều Ngài chưa muốn. Trong bài đọc 1, thánh Phaolô trở lại các giáo đoàn cũ để thăm viếng, củng cố, và loan tin từ Giáo Hội Trung Ương, trước khi bắt đầu cuộc hành trình truyền giáo thứ hai. Chúng ta nhận ra sự hướng dẫn của Thánh Thần: khi Phaolô cắt bì cho Timothê, một người Hy-lạp, khi Thánh Thần ngăn cản không cho rao giảng tại Asia Minor và Bithynia, nhưng cho cơ hội vào Macedonia qua thị kiến mời gọi của một người địa phương. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu tiên báo các môn đệ của Ngài sẽ bị thế gian bắt bớ như họ đã bắt bớ Ngài. Lý do đơn giản là Ngài không thuộc về thế gian cũng như các môn đệ không thuộc về thế gian.
𝟏. 𝐗𝐞𝐦
Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Nếu thế gian ghét anh em, anh em hãy biết rằng nó đã ghét Thầy trước. Giả như anh em thuộc về thế gian, thì thế gian đã yêu thích cái gì là của nó. Nhưng vì anh em không thuộc về thế gian và Thầy đã chọn, đã tách anh em khỏi thế gian, nên thế gian ghét anh em. Hãy nhớ lời Thầy đã nói với anh em : tôi tớ không lớn hơn chủ nhà. Nếu họ đã bắt bớ Thầy, họ cũng sẽ bắt bớ anh em. Nếu họ đã tuân giữ lời Thầy, họ cũng sẽ tuân giữ lời anh em. Nhưng họ sẽ làm tất cả những điều ấy chống lại anh em, vì anh em mang danh Thầy, bởi họ không biết Đấng đã sai Thầy.”
𝟐. 𝐗𝐞́𝐭
Sau bữa Tiệc Ly, sau khi rửa chân cho các tông đồ, Đức Giê-su huấn dụ các ông nhiều điều, ta gọi là ‘diễn từ Tiệc Ly’ và đến chương 15 được gọi là ‘diễn từ cây nho’, Đức Giê-su muốn nói mối tương quan giữa Ngài và các môn đệ và người ki-tô hữu. Mối liên hệ đó phải hết sức mật thiết mới sinh hoa trái thiêng liêng tốt đẹp được.
Đức Giê-su cho các môn đệ và ki-tô hữu biết, thế gian ghét mọi người vì hai lẽ:
+ Họ ghét Thầy trước. Anh em bị lây.
+ Vì Thầy đã chọn và tách anh em khỏi thế gian này.
Như thế, không phải do bản thân các môn đệ hay của ki-tô hữu mà thế gian ghét bỏ, loại trừ họ, nhưng là vì thế gian đối kháng với Đức Giê-su, nên họ ghét luôn những người mà Ngài đã chọn, đã tách riêng biệt ra. Đức Giê-su báo trước để những ai được Ngài tách biệt ra mà vững lòng và hãnh diện vì được Ngài tuyển chọn và dẫn đi vào con đường của Chúa Cha vạch ra.
Quả thật, Đức Giê-su thẳng thắn cho mọi người biết: “Tôi tớ không lớn hơn chủ nhà. Nếu họ đã bắt bớ Thầy, họ cũng sẽ bắt bớ anh em.” Người môn đệ hay ki-tô hữu sẽ chịu chung số phận với Thầy Chí Thánh, bị người đời bắt bớ, vu khống đủ điều, bị thiệt thòi bất lợi trong cuộc sống. Đó là vì Đức Giê-su đã chọn và muốn ta được hạnh phúc vĩnh cửu mai ngày. Vì những ai được Chúa Cha trao phó cho Đức Giê-su, Đức Giê-su không để đánh mất một ai cả. Thiên Chúa sẽ ban Thánh Thần để kẻ thuộc về Ngài có sức chịu đựng và làm chứng cho Đấng chịu đóng đinh và Phục Sinh. Đức Giê-su Ki-tô, Con Thiên Chúa làm người.
𝟑. 𝐋𝐚̀𝐦
Theo Gioan, sở dĩ thế gian ghét các môn đệ, cái lý do chính, đó là “vì họ không biết Đấng đã sai Thầy”. Nếu họ biết Chúa Cha, thì họ cũng biết Chúa Giêsu, là Đấng được Chúa Cha sai đến. Và cái mắc xích cuối cùng: “Nếu họ biết Chúa Giêsu thì họ sẽ nghe lời Ngài và theo Gioan, họ cũng yêu mến và tuân giữ lời các môn đệ. Nói tóm lại, Chính cái thế giằng co thuộc về bản chất của người Kitô hữu: vừa ở trong thế gian, lại vừa không thuộc về nó…, đã đưa người môn đệ vào những thách đố khôn lường, và cuối cùng là cái chết.
Vì thế, nhân dịp đọc Lời Chúa hôm nay, chúng ta hãy tự vấn lương tâm mình xem chúng ta có hãnh diện khi được Chúa chọn và tách ra để thuộc về Ngài hay không? Hay chúng ta còn vương vấn, hối tiếc muốn thuộc về thế gian? Mỗi người hãy nói lên niềm tin của mình vào Đấng mà mình tôn thờ.
@ 𝐋𝐨̛̀𝐢 𝐧𝐠𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧
𝑳𝒂̣𝒚 𝑪𝒉𝒖́𝒂, 𝑪𝒉𝒖́𝒂 đ𝒂̃ 𝒕𝒉𝒖̛𝒐̛𝒏𝒈 𝒕𝒉𝒂́𝒏𝒉 𝒉𝒐𝒂́ 𝒄𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 𝒍𝒂̀ 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒕𝒐̣̂𝒊 𝒍𝒐̂̃𝒊, đ𝒂̃ 𝒈𝒊𝒂́𝒏𝒈 𝒑𝒉𝒖́𝒄 𝒄𝒉𝒐 𝒄𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 𝒍𝒂̀ 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒃𝒂̂́𝒕 𝒉𝒂̣𝒏𝒉, 𝒙𝒊𝒏 𝒈𝒊̀𝒏 𝒈𝒊𝒖̛̃ 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒐̛𝒏 𝑪𝒉𝒖́𝒂 đ𝒂̃ 𝒃𝒂𝒏 𝒗𝒂̀ 𝒄𝒖̉𝒏𝒈 𝒄𝒐̂́ 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒗𝒊𝒆̣̂𝒄 𝑪𝒉𝒖́𝒂 đ𝒂̃ 𝒍𝒂̀𝒎 : 𝒏𝒂̀𝒚 𝒄𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 𝒍𝒂̀ 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒌𝒆̉ 𝒏𝒉𝒐̛̀ 𝒕𝒊𝒏 𝒎𝒂̀ đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒏𝒆̂𝒏 𝒄𝒐̂𝒏𝒈 𝒄𝒉𝒊́𝒏𝒉, 𝒙𝒊𝒏 𝑪𝒉𝒖́𝒂 𝒃𝒂𝒏 𝒔𝒖̛́𝒄 𝒎𝒂̣𝒏𝒉 𝒈𝒊𝒖́𝒑 𝒄𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 𝒃𝒆̂̀𝒏 đ𝒐̂̃ đ𝒆̂́𝒏 𝒄𝒖̀𝒏𝒈. 𝑪𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 𝒄𝒂̂̀𝒖 𝒙𝒊𝒏 𝒏𝒉𝒐̛̀ Đ𝒖̛́𝒄 𝑮𝒊𝒆̂-𝒔𝒖 𝑲𝒊-𝒕𝒐̂, 𝑪𝒐𝒏 𝑪𝒉𝒖́𝒂, 𝒍𝒂̀ 𝑻𝒉𝒊𝒆̂𝒏 𝑪𝒉𝒖́𝒂 𝒗𝒂̀ 𝒍𝒂̀ 𝑪𝒉𝒖́𝒂 𝒄𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏, 𝑵𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒉𝒂̆̀𝒏𝒈 𝒔𝒐̂́𝒏𝒈 𝒗𝒂̀ 𝒉𝒊𝒆̂̉𝒏 𝒕𝒓𝒊̣ 𝒄𝒖̀𝒏𝒈 𝑪𝒉𝒖́𝒂, 𝒕𝒓𝒐𝒏𝒈 𝒔𝒖̛̣ 𝒉𝒊𝒆̣̂𝒑 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕 𝒄𝒖̉𝒂 𝑪𝒉𝒖́𝒂 𝑻𝒉𝒂́𝒏𝒉 𝑻𝒉𝒂̂̀𝒏 đ𝒆̂́𝒏 𝒎𝒖𝒐̂𝒏 đ𝒐̛̀𝒊. 𝑨𝒎𝒆𝒏.
Lm. Nhan Quang
- Viết bởi Lm. Nhan Quang
𝐂𝐡𝐮́𝐚 𝐍𝐡𝐚̣̂𝐭 𝐕𝐈 - 𝐍𝐚̆𝐦 𝐁 - 𝐏𝐡𝐮̣𝐜 𝐒𝐢𝐧𝐡
𝐁𝐚̀𝐢 đ𝐨̣𝐜: 𝐂𝐯 𝟏𝟎,𝟐𝟓-𝟐𝟔. 𝟑𝟒-𝟑𝟓. 𝟒𝟒-𝟒𝟖; 𝐈 𝐆𝐚𝟒, 𝟕-𝟏𝟎; 𝐆𝐚 𝟏𝟓,𝟗-𝟏𝟕.
Thiên Chúa là Đấng ta không thấy, yêu một Đấng mà ta không thấy khó nói như thế nào. May thay, Thiên Chúa mạc khài cho chúng ta biết tình yêu của Ngài trong Kinh Thánh về sáng tạo, quan phòng, cứu chuộc và thánh hóa. Vì yêu Ngài tạo dựng vũ trụ, vạn vật và con người; vì yêu Ngài gìn giữ mọi sự; vì yêu Ngài ban Con Một đến thực thi cứu chuộc; vì yêu Ngài ban Thánh Thần để thánh hóa, canh tân bộ mặt thế gian. Cụ thể các bài đọc hôm nay, đặc biệt là Tin Mừng, Đức Giê-su mạc khải tình yêu như dòng chảy xuyên suốt từ Chúa Cha, qua Chúa Con và đến mọi người.
𝟏. 𝐗𝐞𝐦
Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Chúa Cha đã yêu mến Thầy thế nào, Thầy cũng yêu mến anh em như vậy. Anh em hãy ở lại trong tình thương của Thầy. Nếu anh em giữ các điều răn của Thầy, anh em sẽ ở lại trong tình thương của Thầy, như Thầy đã giữ các điều răn của Cha Thầy và ở lại trong tình thương của Người. Các điều ấy, Thầy đã nói với anh em để anh em được hưởng niềm vui của Thầy, và niềm vui của anh em được nên trọn vẹn. “Đây là điều răn của Thầy : anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em. Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình. Anh em là bạn hữu của Thầy, nếu anh em thực hiện những điều Thầy truyền dạy. Thầy không còn gọi anh em là tôi tớ nữa, vì tôi tớ không biết việc chủ làm. Nhưng Thầy gọi anh em là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy nghe được nơi Cha Thầy, Thầy đã cho anh em biết. “Không phải anh em đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn anh em, và cắt cử anh em để anh em ra đi, sinh được hoa trái, và hoa trái của anh em tồn tại, hầu tất cả những gì anh em xin cùng Chúa Cha nhân danh Thầy, thì Người ban cho anh em. Điều Thầy truyền dạy anh em là hãy yêu thương nhau.”
𝟐. 𝐗𝐞́𝐭
Chúa nhật IV Phục Sinh tuần rồi, chúng ta đọc Ga 15, 1-8, Đức Giê-su công bố “Thầy là cây nho thật, Cha Thầy là người trồng nho, ……anh em là cành”. Một hình ảnh tuyệt vời nói về mối tương quan chặt chẽ giữa Chúa Cha, Chúa Con và những người Chúa chọn là các tông đồ và các ki-tô hữu. Chúa nhật hôm nay V Phục Sinh, Tin Mừng tiếp theo Ga 15, 9-17, Đức Giê-su triển khai, giải thích thêm về mối tương quan mật thiết hữu ích giữa ki-tô hữu với Thiên Chúa, như cành gắn với thân cây nho. Trong mối tương quan này, tình yêu là yếu tố quan trọng, xuyên suốt trong dòng chảy của lịch sử vũ trụ và con người, làm cho vũ trụ và con người sinh động và phát triển.
2.1 – 𝑇𝑖̀𝑛ℎ 𝑦𝑒̂𝑢 𝑐𝑢̉𝑎 𝐶ℎ𝑢́𝑎 𝐶ℎ𝑎
“Chúa Cha đã yêu mến Thầy thế nào”. Đức Giê-su nói điều này cách xác quyết, vì Ngài đã cảm nghiệm sâu sắc tình yêu của Cha dành cho Ngài khi tạo dựng mọi sự và trao con người cho Ngài coi sóc, gìn giữ. Tình yêu của Chúa Cha là một tình yêu Cho đi và Trao ban. Chúa Cha tạo dựng không chỉ tỏ vinh quang cho mình mà còn ban tặng hết cho Chúa Con, ngoại trừ Danh Cha không ban tặng được. Khi Chúa Cha yêu Chúa Con là Ngài cũng yêu nhân loại đang trong bóng tối tội lỗi, vì thế Ngài sẵng sàng ban Chúa Con để thực thi ơn cứu độ.
2.2 – 𝑇𝑖̀𝑛ℎ 𝑦𝑒̂𝑢 𝑐𝑢̉𝑎 𝐶ℎ𝑢́𝑎 𝐶𝑜𝑛
“Thầy cũng yêu mến anh em như vậy”. Đức Giê-su cho mọi người biết, Ngài yêu thương các môn đệ và ki-tô hữu bằng tình yêu của Chúa Cha dành cho Ngài, nghĩa là Ngài sẵn sàng Cho đi và Trao ban, ngay cả mạng sống của mình. Còn tình yêu của Chúa Con dành cho Chúa Cha là tình yêu Tôn kính và Vâng phục. Vâng phục cách tuyệt đối, đến nỗi bằng lòng chết trên thập giá ban ơn cứu độ cho con người để làm đẹp ý Cha.
2.3 - 𝑂̛̉ 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 Đ𝑢̛́𝑐 𝐺𝑖𝑒̂-𝑠𝑢 𝑛𝑖𝑒̂̀𝑚 𝑣𝑢𝑖 𝑡𝑟𝑜̣𝑛 𝑣𝑒̣𝑛
Người ki-tô hữu hạnh phúc khi được gắn chặt vào Đức Giê-su, như cành nho gắn liền với thân nho, được ở trong Ngài để được Ngài nuôi dưỡng bởi Lời và các Bí tích. Muốn ở trong Đức Giê-su phải giữ các điều răn của Ngài, như Ngài đã giữ các điều răn của Cha và ở lại trong Cha. Đó là niềm hạnh phúc của Đức Giê-su. Ngài đã làm gương cho ta và kêu mời ta hãy làm như thế mới hạnh phúc và có niềm vui trọn vẹn. Như thế, niềm vui và hạnh phúc trọn vẹn của người ki-tô hữu là giữ điều răn yêu thương của Chúa, sẽ được ở trong Chúa, được nuôi dưỡng bằng Lời và các Bí tích.
𝟑. 𝐋𝐚̀𝐦
Tình yêu Thiên Chúa xuyên suốt nằm trong dòng chảy của lịch sử vũ trụ và con người. Tình yêu ấy thật cao vời làm vạn vật phong nhiêu, triển nở đầy đặn. Con người cần dùng tình yêu đáp trả tình yêu mới cân xứng. Nghĩa là giữ điều răn của Chúa vì yêu sẽ được ở trong Chúa, thế là được thõa mãn mọi điều và nhận hạnh phúc. Khi ấy, xin gì cũng được Thiên Chúa chấp nhận, nhất là xin được yêu thương nhau.
Con người chúng ta thường hay vấp phải một điều, có lúc yêu Chúa nồng nàn sâu sắc, có lúc chán nản vì cuộc sống phức tạp, vì lòng người đổi thay. Ý thức yếu đuối để xin Chúa ban thêm ơn cho chúng ta luôn biết trung thành trong kiên cường. Thường xuyên cầu nguyện và tín thác vào lòng từ bi nhân hậu của Chúa.
@ 𝐋𝐨̛̀𝐢 𝐧𝐠𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧
𝑳𝒂̣𝒚 𝑻𝒉𝒊𝒆̂𝒏 𝑪𝒉𝒖́𝒂 𝒕𝒐𝒂̀𝒏 𝒏𝒂̆𝒏𝒈, 𝒕𝒓𝒐𝒏𝒈 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒂̀𝒚 𝒗𝒖𝒊 𝒏𝒂̀𝒚, 𝒙𝒊𝒏 𝒄𝒉𝒐 𝒕𝒂̂́𝒕 𝒄𝒂̉ 𝒄𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 𝒃𝒊𝒆̂́𝒕 đ𝒆𝒎 𝒍𝒐̀𝒏𝒈 𝒔𝒐̂́𝒕 𝒔𝒂̆́𝒏𝒈 𝒎𝒖̛̀𝒏𝒈 Đ𝒖̛́𝒄 𝑲𝒊-𝒕𝒐̂ 𝒑𝒉𝒖̣𝒄 𝒔𝒊𝒏𝒉, đ𝒆̂̉ 𝑵𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒉𝒊𝒆̣̂𝒏 𝒅𝒊𝒆̣̂𝒏 𝒕𝒓𝒐𝒏𝒈 𝒄𝒖𝒐̣̂𝒄 đ𝒐̛̀𝒊 𝒄𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 𝒗𝒂̀ 𝒍𝒂̀𝒎 𝒄𝒉𝒐 𝒄𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄 đ𝒐̂̉𝒊 𝒎𝒐̛́𝒊. 𝑵𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒍𝒂̀ 𝑻𝒉𝒊𝒆̂𝒏 𝑪𝒉𝒖́𝒂 𝒉𝒂̆̀𝒏𝒈 𝒔𝒐̂́𝒏𝒈 𝒗𝒂̀ 𝒉𝒊𝒆̂̉𝒏 𝒕𝒓𝒊̣ 𝒄𝒖̀𝒏𝒈 𝑪𝒉𝒖́𝒂, 𝒉𝒐̛̣𝒑 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕 𝒗𝒐̛́𝒊 𝑪𝒉𝒖́𝒂 𝑻𝒉𝒂́𝒏𝒉 𝑻𝒉𝒂̂̀𝒏 đ𝒆̂́𝒏 𝒎𝒖𝒐̂𝒏 𝒕𝒉𝒖𝒐̛̉ 𝒎𝒖𝒐̂𝒏 đ𝒐̛̀𝒊. 𝑨𝒎𝒆𝒏.
Lm. Nhan Quang
- Viết bởi Lm. Phaolô Phạm Văn Tuấn
Trung Tâm Mục Vụ Công Giáo Borsum
Borsum, Thứ sáu, ngày 07.5.2021
- Cộng Đoàn Vùng Bắc Đức thân mến!
Đại dịch Corona đang lan tràn thảm khốc trên toàn thế giới - nhất là tại Ấn Độ và Ba Tây, tại nước Đức số người lây bệnh đã tăng cao trong nhiều tháng nay. Tuy nhiên việc chủng ngừa tại Đức đang được diễn tiến tốt hơn nhiều so với cách đây vài tuần lễ. Trong tuần trước, có ngày con số kỷ lục trên 1 triệu mũi thuốc đã được chích cho người Đức. Một tia sáng hy vọng đã được lóe lên trong cuộc chiến chống lại Virus Corona tại Đức. Số người lây nhiễm (Inzidenz) lấy mức đo trên 100.000 người tại Đức ngày hôm nay là 126 người, con số đang giảm dần trong tuần lễ vừa qua. Có 5 Tiểu Bang đã giảm xuống dưới 100. Bắt đầu tuần tới thuốc ngừa AstraZeneca sẽ được chính tự do cho những người trên 18 tuổi. Xin đăng ký tại 65.000 phòng mạch bác sĩ trên nước Đức.
Hiện tại nước Đức đã chích được 32,6 triệu mũi thuốc: tính ra 25,5 triệu người được chích mũi thứ nhất và 7,1 triệu người đã được chích đủ 2 mũi thuốc. Theo tốc độ hiện nay thì đến cuối tháng 7 có khoảng 70% dân Đức sẽ được chích ngừa.
Con số lây nhiễm cụ thể tại Đức tính đến ngày 07.5.2021:
- Lây nhiễm: 3.480.188 người
- Đang bệnh: 281.834 người (trong đó có 4.669 bệnh nhân cần máy trợ thở).
- Qua đời: 84.477 người
Chúng ta đang có nhiều biện pháp ngăn chặn sự lây nhiễm Corona. Được đóng góp một chút trong cuộc chiến thảm khốc này, Ca Đoàn Thánh Linh tại Hamburg đã cộng tác với đài phát thanh Radio Hamburg thuộc Vùng Bắc Đức cho việc tuyên truyền chích ngừa bằng tiếng Việt Nam. Sáng nay, thứ sáu 07.5.2021 là buổi phát thanh tiếng Việt đầu tiên trên Radio Hamburg. Những ngày tới trên toàn nước Đức sẽ nghe được tiếng Việt Nam của chúng ta trong chiến dịch chống dịch bệnh Corona.
Tôi xin gửi kèm theo một File MP4 của đài Radio Hamburg, 8 giây đầu tiên là phần tiếng Đức để giới thiệu về chiến dịch tuyên truyền và sau đó là tiếng Việt Nam.
Tôi chân thành Ca Đoàn Thánh Linh Hamburg đã cộng tác vào chương trình của Radio Hamburg. Thật tuyệt vời! Cám ơn! Danke!
Xin Thiên Chúa gìn giữ mọi người chúng ta bình an trong cơn đại dịch Corona.
Lm. Paul Phạm Văn Tuấn
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Vietnamesische Kath. Mission
Am Hohen Turm 4
31177 Borsum-Harsum
GERMANY
Tel. 05127-5170
Email:
Virenfrei. www.avg.com |
- Viết bởi Lm. Nhan Quang
𝐓𝐡𝐮̛́ 𝐒𝐚́𝐮 - 𝐓𝐮𝐚̂̀𝐧 𝐕 - 𝐏𝐒
𝐁𝐚̀𝐢 đ𝐨̣𝐜: 𝐂𝐯 𝟏𝟓, 𝟐𝟐-𝟑𝟏; 𝐆𝐚 𝟏𝟓, 𝟏𝟐-𝟏𝟕.
Như chúng ta đã biết, thời kỳ chuyển giao từ Do thái giáo sang Ki-tô giáo thật khó khăn. Giáo hội tại Giê-ru-sa-lem thật khôn ngoan, dưới sự hướng dẫn của Thánh Thần, nhận ra đâu là nền tảng chân thật cần giữ, đâu là cần nên chuẩn chước để dung hòa. Sau đó, thực hiện theo ý kiến chung, không theo kiều truyền lệnh từ trung ương xuống nhân viên địa phương. Tất cả được giải quyết trong tình thương, nâng đỡ nhau. Trong Bài Đọc I, Giáo Hội giải quyết vấn đề theo sự hướng dẫn của Thần Chân Lý và tình yêu thương của Đức Kitô. Các Tông-đồ quyết định không áp đặt trên các Dân Ngoại bất kỳ một gánh nặng nào khác, trừ ra những gì hết sức quan trọng. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu nhấn mạnh đến sự quan trọng của giới luật yêu thương: Hãy làm mọi sự vì yêu thương như Ngài đã yêu thương chúng ta.
𝟏. 𝐗𝐞𝐦
Khi ấy, đến giờ lìa bỏ thế gian mà về với Chúa Cha, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Đây là điều răn của Thầy : anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em. Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình. Anh em là bạn hữu của Thầy, nếu anh em thực hiện những điều Thầy truyền dạy. Thầy không còn gọi anh em là tôi tớ nữa, vì tôi tớ không biết việc chủ làm. Nhưng Thầy gọi anh em là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy nghe được nơi Cha Thầy, Thầy đã cho anh em biết. “Không phải anh em đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn anh em, và cắt cử anh em để anh em ra đi, sinh được hoa trái, và hoa trái của anh em tồn tại, hầu tất cả những gì anh em xin cùng Chúa Cha nhân danh Thầy, thì Người ban cho anh em. Điều Thầy truyền dạy anh em là hãy yêu thương nhau.”
𝟐. 𝐗𝐞́𝐭
Chúng ta đang đọc chương 15 của Tin Mừng Gioan nói về ‘diễn từ cây nho’.
+ Ngày đầu tiên (Thứ Tư tuần V PS) là ngày mở màn với lời tuyên bố của Chúa Giêsu: “Thầy là cây nho thật, và Cha Thầy là người trồng nho” (Ga 15, 1), các con là cành. cành nào chịu liên kết với cây thì mới có sự sống dồi dào.
+Ngày thứ Năm: “Thầy cũng yêu mến các con. Hãy ở lại trong tình yêu của Thầy. Nếu các con tuân giữ lệnh Thầy truyền, các con sẽ ở trong tình yêu của Thầy” (Ga 15, 9). Cành nào liên kết với cây, cũng đồng nghĩa người đó ở trong tình yêu của Chúa Giêsu là Cây nho thật.
+ Ngày thứ Sáu, hôm nay, nếu các môn đệ và Kitô hữu cùng ở trong Tình yêu của Chúa Giêsu, tức cùng ở trong một ngôi nhà, thì họ sẽ là anh em của nhau, vì thế phải yêu thương nhau.
Tình yêu này không phải là tình yêu tự nhiên theo máu mủ và huyết thống, mà nó ở tầm mức cao, vì đó là lệnh truyền của Chúa. Như vậy cho dù không có liên hệ máu mủ huyết thống, người ta vẫn có thể yêu thương nhau được, khi họ thực hiện lệnh truyền đó. Khi Đức Giê-su mời gọi các môn đệ và Ki-tô hữu yêu mến nhau, Ngài dựa trên cơ sở nào? Thưa, Ngài dựa trên tình yêu của Ngài “Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em”. Thầy yêu thương mọi người bằng cả tình yêu Ba Ngôi Thiên Chúa, vì Chúa Cha ở trong Thầy và Thầy ở trong Chúa Cha, Tình yêu Cha – Con ấy lớn mạnh tràn ngập sang Thánh Thần. Cả Ba Ngôi đều chăm lo và phát triển con người, làm con người trở nên sung động vươn lên. Ở đây, chúng ta để ý Đức Giê-su không nói: “Anh em hãy yêu mến Thầy như Thầy yêu mến anh em”, nhưng Ngài nói rõ: “Anh em hãy yêu mến nhau như Thầy…”, nghĩa là tình yêu của anh em đối với nhau cũng lớn như Ba Ngôi yêu thương anh em. Như vậy, tình yêu giữa các môn đệ, giữa các Kitô hữu với nhau, chính là sống trong Mầu nhiệm Ba ngôi Thiên Chúa, tình yêu đó luôn sống động, phong phú vì luôn thoát ra ngoài chứ không tự đóng kín mình. Trong tự nhiên, ta cũng sẽ bắt gặp những tình yêu như thế, đó là dòng chảy Tình yêu Thiên Chúa ra khắp vũ trụ.
𝟑. 𝐋𝐚̀𝐦
Chúa Giê-su dạy ta yêu thương không theo kiểu thói đời, nhưng yêu như Chúa đã yêu. Tình yêu cốt ở việc hy sinh tính mạng vì người mình yêu. Một tình yêu đích thực luôn đòi hỏi sự chia sẻ, trao ban chính mình cho tha nhân. Tình yêu đích thực ấy luôn được bày tỏ trong cuộc đời Chúa Giê-su: chữa lành bệnh tật, xua trừ ma quỷ, dạy dỗ dân chúng, tha thứ cho tội nhân… Và rồi, đỉnh cao của tình yêu ấy là dâng hiến chính thân mình trên thập giá, sống lại vinh hiển để cho mọi người nên công chính và sống dồi dào.
Chúng ta học hỏi tình yêu nơi Chúa Giê-su mà ứng xử cho nhau. Phải yêu thương anh em mà phát triển bản thân mình bằng cách học hỏi những điều căn bản làm người, học hỏi lòng khiêm tốn để cho anh em lớn lên. Thực thi lòng bao dung tha thứ cho anh chị em mình trong đời sống.
@ 𝐋𝐨̛̀𝐢 𝐧𝐠𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧
𝑳𝒂̣𝒚 𝑪𝒉𝒖́𝒂, 𝒏𝒂̀𝒚 𝒄𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒉𝒐𝒂𝒏 𝒉𝒚̉ 𝒎𝒖̛̀𝒏𝒈 𝒎𝒂̂̀𝒖 𝒏𝒉𝒊𝒆̣̂𝒎 𝑽𝒖̛𝒐̛̣𝒕 𝑸𝒖𝒂, 𝒙𝒊𝒏 𝒄𝒉𝒐 𝒄𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 𝒃𝒊𝒆̂́𝒕 𝒂̆𝒏 𝒐̛̉ 𝒕𝒉𝒆̂́ 𝒏𝒂̀𝒐 𝒄𝒉𝒐 𝒑𝒉𝒖̀ 𝒉𝒐̛̣𝒑 𝒗𝒐̛́𝒊 𝒎𝒂̂̀𝒖 𝒏𝒉𝒊𝒆̣̂𝒎 đ𝒐́, đ𝒆̂̉ Đ𝒖̛́𝒄 𝑲𝒊-𝒕𝒐̂ 𝒔𝒐̂́𝒏𝒈 𝒍𝒂̣𝒊 𝒍𝒖𝒐̂𝒏 𝒈𝒊𝒖̛̃ 𝒈𝒊̀𝒏 𝒗𝒂̀ 𝒄𝒖̛́𝒖 đ𝒐̣̂ 𝒄𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏. 𝑵𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒍𝒂̀ 𝑻𝒉𝒊𝒆̂𝒏 𝑪𝒉𝒖́𝒂 𝒉𝒂̆̀𝒏𝒈 𝒔𝒐̂́𝒏𝒈 𝒗𝒂̀ 𝒉𝒊𝒆̂̉𝒏 𝒕𝒓𝒊̣ 𝒄𝒖̀𝒏𝒈 𝑪𝒉𝒖́𝒂, 𝒉𝒐̛̣𝒑 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕 𝒗𝒐̛́𝒊 𝑪𝒉𝒖́𝒂 𝑻𝒉𝒂́𝒏𝒉 𝑻𝒉𝒂̂̀𝒏 đ𝒆̂́𝒏 𝒎𝒖𝒐̂𝒏 𝒕𝒉𝒖𝒐̛̉ 𝒎𝒖𝒐̂𝒏 đ𝒐̛̀𝒊. 𝑨𝒎𝒆𝒏.
Lm. Nhân Quang
- Viết bởi Lm. Nhan Quang
Có những con đường ngày nào ta cũng đi qua, hết năm này sang tháng nọ, nhiều đến nỗi nó trở nên quá quen thuộc và ta cứ mặc định cho rằng nó phải ở đó để đưa ta đến nơi cần đến mỗi ngày. Ta cứ đi như một công thức được lập trình sẵn trong óc mà không cần quan tâm đến hai bên đường có những gì thay đổi, một quán ăn mới khai trương, một căn nhà mới xây hay một hàng cây mới được trồng. 𝑪𝒐́ 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒏𝒈𝒂̀𝒚 𝒏𝒂̀𝒐 𝒄𝒖̃𝒏𝒈 𝒐̛̉ 𝒃𝒆̂𝒏 𝒄𝒂̣𝒏𝒉 𝒕𝒂…
Có những con đường chưa bao giờ ta đi tới, nhiều lắm, không cần xem bản đồ cũng biết, dù ta có đến hay không thì nó vẫn lặng lẽ nằm yên ở đó, ta sẽ không cần quan tâm đến việc nó ở đâu cho đến khi ta có việc cần phải tìm đến, ta lục lọi trên bản đồ, ta hỏi người này người nọ, để đến được đó ta phải đi qua nhiều con đường xa lạ khác, đi vòng vèo, đi lạc, đi qua rồi vòng trở lại vậy mà có khi chẳng tìm ra. 𝑪𝒐́ 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒍𝒂̂̀𝒏 đ𝒂̂̀𝒖 𝒕𝒊𝒆̂𝒏 𝒕𝒂 𝒒𝒖𝒆𝒏 𝒃𝒊𝒆̂́𝒕…
Có những con đường lần đầu tiên ta đặt chân đến, lạ lẫm và thú vị, nhưng cũng có thể chán ngắt, ta thích thú nhìn ngắm chung quanh, ở góc đường có quán café, chỗ kia là cửa hàng thời trang, hay xa xa là một ngôi nhà sập xệ, nhưng cũng có khi ta chả thèm quan tâm đến chúng mà chỉ hướng đến cái địa chỉ mình cần tìm. 𝑪𝒐́ 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒍𝒂̂̀𝒏 đ𝒂̂̀𝒖 𝒕𝒊𝒆̂𝒏 𝒕𝒂 𝒒𝒖𝒆𝒏 𝒃𝒊𝒆̂́𝒕…
Có những con đường mà ta muốn tới dù chỉ một lần, nhưng có những điều không phải cứ muốn là làm được, có thể vì điều kiện bản thân không cho phép, cũng có khi do cách trở địa lý hay vì lý do tài chính, thường thì có hai phản ứng: một là làm nỗ lực hết mình để đủ điều kiện đi đến đó và hai là chỉ biết ôm ấp niềm mơ ước, cất giữ vào một nơi sâu kín nào đó để thỉnh thoảng buồn buồn đem ra ngắm nghía. 𝑪𝒐́ 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒎𝒂̀ 𝒕𝒂 𝒎𝒖𝒐̂́𝒏 𝒏𝒉𝒖̛𝒏𝒈 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒕𝒉𝒆̂̉ 𝒈𝒂̣̆𝒑…
Có những con đường ta đã đi qua một lần và không muốn quay lại, “con đường đau khổ” mà ! Đời là bể khổ, không phải sao ? Vậy thì thêm một cái khổ có đáng gì ? Nhưng bớt một cái khổ thì thật là đáng giá, chẳng ai muốn trở lại con đường gập ghềnh chông gai mà họ khó khăn lắm mới vượt qua được, nhưng nếu trở lại biết đâu con đường đã được trải nhựa thênh thang. 𝑪𝒐́ 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 đ𝒂̃ 𝒈𝒂̣̆𝒑 𝒎𝒂̀ 𝒕𝒂 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒎𝒖𝒐̂́𝒏 𝒏𝒉𝒐̛́ 𝒍𝒂̣𝒊…
Có những con đường lâu rồi ta không quay trở lại, thỉnh thoảng nó làm ta thấy nhớ, không phải nhớ con đường mà nhớ một điều gì đó liên quan, cái ghế đá, gốc cây, hay quán nhỏ ven đường, mà đã nhớ thì phải đi thăm, nhưng có khi đến nơi lại ước phải chi mình đừng đến, thà cứ để nó mãi là một ký ức và kỷ niệm đẹp, còn hơn trở lại để chứng kiến một con đường hoàn toàn xa lạ, có thứ gì mãi mãi không thay đổi theo thời gian chứ ? 𝑪𝒐́ 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒍𝒂̂𝒖 𝒍𝒂̆́𝒎 𝒓𝒐̂̀𝒊 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝒄𝒐̀𝒏 𝒍𝒊𝒆̂𝒏 𝒍𝒂̣𝒄…
Có những con đường dù không muốn ta vẫn phải đi, đôi khi ta không được lựa chọn con đường đi cho mình và không còn cách nào khác phải đi trên con đường do người khác quyết định, có khi miễn cưỡng đi hết đoạn đường không một lời oán thán, có khi đi được nửa đường bắt đầu cảm thấy thích con đường này và cũng có khi quay trở lại không đi tiếp nữa. 𝑪𝒐́ 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒎𝒂̀ 𝒕𝒂 𝒑𝒉𝒂̉𝒊 𝒐̛̉ 𝒃𝒆̂𝒏 𝒄𝒂̣𝒏𝒉 𝒅𝒖̀ 𝒎𝒖𝒐̂́𝒏 𝒉𝒂𝒚 𝒌𝒉𝒐̂𝒏𝒈…
Có những con đường đưa ta đến ngõ cụt, điều duy nhất có thể làm là quay đầu trở lại, có khi ta bực mình vì thời gian và công sức đã mất cho nó mà không đi đến đâu, có khi ta chỉ cười nhẹ nhàng vì nhờ vậy mình mới có dịp thưởng ngoạn con đường thêm một lần nữa từ một góc độ khác. 𝑪𝒐́ 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒄𝒉𝒊̉ 𝒄𝒐́ đ𝒆̂́𝒏 𝒕𝒉𝒆̂́ 𝒎𝒂̀ 𝒕𝒉𝒐̂𝒊…
@ 𝐒𝐮𝐲 𝐧𝐠𝐚̂̃𝐦
Trước khi trở thành một con đường quen thuộc, nó đã từng là một con đường chưa quen. Ta muốn đến một lần cho biết hoặc bị buộc phải đi qua, rồi nó thành con đường lần đầu tiên ta đặt chân tới, có thể ta muốn quay lại hoặc cũng có thể là không.
Có những người ta đã quên, rất nhớ hoặc không muốn nhớ. Dù có như thế nào thì họ cũng đã từng đi qua đời ta giống như ta đã từng đi qua đời họ. Hãy để những cái “đã từng” mãi mãi chỉ là cái “đã từng”.
@ 𝐂𝐚̂̀𝐮 𝐧𝐠𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧
𝐿𝑎̣𝑦 𝑀𝑒̣ 𝑀𝑎𝑟𝑖𝑎!
𝐾ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑐𝑜𝑛 đ𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 𝑛𝑎̀𝑜 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑙𝑎̀
Đ𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 đ𝑢̛𝑎 𝑣𝑒̂̀ 𝑁𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑇𝑟𝑜̛̀𝑖 ℎ𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑠𝑜̂́𝑛𝑔
𝐶ℎ𝑖̉ đ𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 𝑑𝑢𝑦 𝑛ℎ𝑎̂́𝑡 𝑚𝑎𝑛𝑔 𝑡𝑒̂𝑛 𝐺𝑖𝑒̂-𝑠𝑢
Đ𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 𝑇ℎ𝑎̣̂𝑝 𝐺𝑖𝑎́ 𝑚𝑎𝑛𝑔 𝑜̛𝑛 𝑐𝑢̛́𝑢 đ𝑜̣̂.
𝑀𝑒̣ 𝑜̛𝑖 𝑡ℎ𝑎̆́𝑝 𝑠𝑎́𝑛𝑔 𝑛𝑖𝑒̂̀𝑚 𝑡𝑖𝑛 𝑐𝑜𝑛!
𝑉𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑣𝑎̀𝑛𝑔 𝑡𝑟𝑒̂𝑛 đ𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑝 𝑔𝑖𝑎́ 𝑦𝑒̂𝑢
𝑁𝑜𝑖 𝑔𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 𝐶ℎ𝑢́𝑎 𝑡𝑖𝑒̂́𝑛 𝑣𝑒̂̀ 𝑁ℎ𝑎̀ 𝐶ℎ𝑎
𝑉𝑢𝑖 𝑠𝑢̛𝑜̛́𝑛𝑔 𝑡𝑖̀𝑛ℎ 𝑐𝑎 𝑘ℎ𝑒𝑛 𝑛𝑔𝑜̛̣𝑖 𝑁𝑔𝑎̀𝑖. 𝐴𝑚𝑒𝑛.
Lm. Nhân Quang
- Viết bởi Lm. Nhan Quang
Thứ Tư - Tuần V - PS
Bài đọc: Cv 15, 1-6; Ga 15, 1-8.
Khi các nhà truyền giáo đến một đất nước nào hay vùng nào để loan báo Tin Mừng, điều trước tiên là cầu nguyện xin ơn Chúa, nắm vững những điều cốt yếu trong đức tin, kế đến là nghiên cứu phong tục tập quán, truyền thống, văn hóa ở nơi đó ra làm sao. Điều nào nên tương nhượng, điều nào không phù hợp cho Tin Mừng, cho đức tin Ki-tô giáo nên bỏ đi. Trong bài đọc 1, vấn đề gây cấn là khi vào Ki-tô giáo có nên giữ tập tục cắt bì và giữ Luật Mô-sê không? Phao-lô và Ba-na-ba tranh lu65n gây gắt với người Do thái và hai ông được cử đi đến Giê-ru-sa-lem để hỏi các tông đồ. Trong Tin Mừng, Đức Giê-su cho các tông đồ và mọi người biết rằng cần tạo mối quan hệ chặt chẽ với Thiên Chúa như cành gắn với cây nho thật.
1. Xem
Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Thầy là cây nho thật, và Cha Thầy là người trồng nho. Cành nào gắn liền với Thầy mà không sinh hoa trái, thì Người chặt đi ; còn cành nào sinh hoa trái, thì Người cắt tỉa cho nó sinh nhiều hoa trái hơn. Anh em được thanh sạch rồi nhờ lời Thầy đã nói với anh em. Hãy ở lại trong Thầy như Thầy ở lại trong anh em. Cũng như cành nho không thể tự mình sinh hoa trái, nếu không gắn liền với cây nho, anh em cũng thế, nếu không ở lại trong Thầy. “Thầy là cây nho, anh em là cành. Ai ở lại trong Thầy và Thầy ở lại trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái, vì không có Thầy, anh em chẳng làm gì được. Ai không ở lại trong Thầy, thì bị quăng ra ngoài như cành nho và sẽ khô héo. Người ta nhặt lấy, quăng vào lửa cho nó cháy đi. Nếu anh em ở lại trong Thầy và lời Thầy ở lại trong anh em, thì muốn gì, anh em cứ xin, anh em sẽ được như ý. Điều làm Chúa Cha được tôn vinh là : Anh em sinh nhiều hoa trái và trở thành môn đệ của Thầy.”
2. Xét
Đời sống thiết yếu của người có đạo là gắn bó mật thiết với Thiên Chúa. Mối tương quan này phải được coi là ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống, không được xao nhãng hay bỏ qua được. Vì thế, hôm nay Đức Giê-su ví mối tương quan giữa ki-tô hữu với Ngài như cây nho và cành nho “Thầy là cây nho thật, và Cha Thầy là người trồng nho. Cành nào gắn liền với Thầy mà không sinh hoa trái, thì Người chặt đi ; còn cành nào sinh hoa trái, thì Người cắt tỉa cho nó sinh nhiều hoa trái hơn.” Người ki-tô hữu khôn ngoan luôn biết gắn bó với Đức Giê-su, nguồn sinh lực thần linh dồi dào, để được bổ sức và làm tăng trưởng ơn thiêng làm trổ sinh hoa trái thiêng liêng trở nên hữu ích cho bản thân và mọi người gặp gỡ mỗi ngày. Dựa vào Tin Mừng hôm nay, chúng ta khám phá Thiên Chúa dùng những cách thức để ban ơn cho người ki-tô hữu.
(1) Lời Kinh Thánh: cần thiết để con người biết Thiên Chúa là ai, những gì Ngài mong muốn, và những gì Ngài đã, đang, và sẽ làm cho con người. Lời Kinh Thánh có sức tẩy sạch những gì là gian trá và mờ ám của thế gian như Chúa Giêsu nói hôm nay: "Anh em được thanh sạch rồi nhờ lời Thầy đã nói với anh em."
(2) Các Bí-tích: giúp thông chuyển đời sống thần linh và ơn thánh từ Thiên Chúa đến cho con người. Hình ảnh những cành nho cần nhựa sống nuôi dưỡng của cây nho dẫn chứng sự cần thiết của các Bí-tích, nhất là Bí-tích Thánh Thể: "Hãy ở lại trong Thầy như Thầy ở lại trong anh em. Cũng như cành nho không thể tự mình sinh hoa trái, nếu không gắn liền với cây nho, anh em cũng thế, nếu không ở lại trong Thầy. Thầy là cây nho, anh em là cành. Ai ở lại trong Thầy và Thầy ở lại trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái, vì không có Thầy, anh em chẳng làm gì được."
(3) Sinh hoa kết trái bằng việc giữ các giới răn: Hoa trái đây là những gì con người làm cho Thiên Chúa và cho tha nhân, từ việc yêu mến, đến việc giữ Lề Luật của Thiên Chúa, và tất cả những gì con người có thể làm cho tha nhân. Khi con người sinh hoa kết trái, con người làm Thiên Chúa được tôn vinh.
3. Làm
Điều chính yếu trong đời sống đạo là gắn bó, làm nên mối tương quan tốt với Thiên Chúa. Như cành nho gắn liền với thân nho để được nuôi dưỡng bổ chất từ thân nho, người ki-tô hữu cần thiết được nuôi dưỡng bởi sức sống thần linh Thiên Chúa mới đủ sức vượt qua thế gian mà đạt đến Nước Trời. Chớ xem thường mối tương quan thân thiết này. Nó như mạch nước ngầm tận đáy sông lôi kéo những phần tử nước trên mặt dòng sông cách nhẹ nhàng. Nhờ gắn bó sâu xa với Chúa, đời sống nội tâm thâm sâu có khả năng lôi kéo cách ứng xử tự nhiên của ta thành hành vi hòa ái dễ đến với mọi người và truyền rao Lời Chúa.
@ Lời nguyện
Lạy Chúa, Chúa yêu thích những tâm hồn thanh khiết và làm cho con người tội lỗi lại trở nên tinh tuyền. Chính Chúa đã giải cứu chúng con thoát khỏi cảnh tối tăm lầm lạc, thì xin cũng đừng để chúng con lìa bỏ ánh sáng chân lý Chúa bao giờ. Chúng con cầu xin nhờ Đức Giê-su Ki-tô, Con Chúa, là Thiên Chúa và là Chúa chúng con, Người hằng sống và hiển trị cùng Chúa, trong sự hiệp nhất của Chúa Thánh Thần đến muôn đời. Amen.
Lm. Nhân Quang
- Viết bởi Fx. Hồng Ân
- Bài giảng tĩnh tâm tháng tại Đan Viện- Đức Tổng Giuse Ngô Quang Kiệt
I.ĐỨC MẸ LÀ BÔNG HOA
Trong tháng Hoa ta muốn dâng kính Đức Mẹ nhiều bông hoa. Nhưng thiết tưởng không có hoa nào sánh được với Đức Mẹ. Đức Mẹ chính là bông hoa hường mầu nhiệm. Bông hoa đẹp trổi vượt các loài hoa. Vẻ đẹp của Đức Mẹ khiến Đức Mẹ trở thành Mater amabilis. Đức Mẹ dễ thương dễ mến. Dễ thương dễ mến trước mặt Thiên Chúa. Dễ thương dễ mến cả đối với con người. Dễ thương dễ mến là một nhân đức. Nhân đức bao gồm nhiều vẻ đẹp. Ở nơi Đức Mẹ ta thấy có ít nhất 4 vẻ đẹp này.
1.Vẻ đẹp trinh trắng.
Vẻ đẹp trinh trắng không chỉ nói về sắc dục. Như Đức Mẹ khẳng định với sứ thần: “Tôi không biết đến việc vợ chồng” (Lc 1,34). Nhưng còn về tất cả đời sống. Tất cả vẻ đẹp của Đức Mẹ được gói gọn trong lời chào của Tổng lãnh Thiên thần Ga-bri-en: “Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng, Đức Chúa ở cùng bà” (Lc 1,28).
Đầy ân sủng có nghĩa là không vướng chút bợn nhơ nào. Tâm hồn con người ví như chiếc bình chứa đựng ân sủng. Tội lỗi là những vật dơ bẩn, chướng ngại. Có tội lỗi cản trở, tâm hồn không thể có ân sủng. Tội nhẹ thì cũng không thể đầy ân sủng. Một tâm hồn đầy ân sủng có nghĩa là tâm hồn hoàn toàn trong sạch. Không có chút tội lỗi nhỏ nhặt nào.Ân sủng của Thiên Chúa đổ đầy vào tâm hồn Đức Mẹ. Tâm hồn Đức Mẹ lãnh nhận được đầy tràn ân sủng. Không mất mát hư hao chút nào. Nếu sự thánh thiện của Chúa được diễn ta qua phẩm phục trắng tinh: “Y phục Người trở nên rực rỡ, trắng tinh, không có thợ nào ở trần gian giặt trắng được như vậy” (Mc 9,3), thì tâm hồn Đức Mẹ cũng giống như một tấm vải trắng không tì vết. Một chiếc bình rỗng không. Có thể chứa được đầy tràn ân sủng.
Hơn nữa Đức Mẹ còn có Chúa ở cùng. Không chỉ có ân sủng của Thiên Chúa, Đức Mẹ có chính Chúa. Là nguồn mạch mọi ân sủng. Là trọn vẹn mọi ân sủng. Là ân sủng trổi vượt. Ân sủng tràn đầy. Ân sủng phong phú. Không chỉ là nguồn suối ân sủng. Nhưng là cả một dòng sông ân sủng. Là cả đại dương ân sủng. Cả kho tàng ân sủng chứa trong tâm hồn Đức Mẹ.
Một điều khiến tâm hồn Đức Mẹ trổi vượt mọi tâm hồn thánh thiện nhất. Đó là Đức Mẹ không chỉ có Đức Chúa ở cùng theo bí tích hay theo nhiệm hiệp. Đức Mẹ có Đức Chúa cụ thể, sống động, bằng xương bằng thịt. Đó là Ngôi Lời nhập thể. Là Thiên Chúa làm người. Đức Mẹ không chỉ là Đền Vàng cho Thiên Chúa ngự trị. Không chỉ là lâu đài Đa-vít cho vị vua kế vị cai trị. Còn hơn thế Đức Mẹ nên một với Đức Chúa. Thiên Chúa tượng thai trong cung lòng Đức Mẹ. Máu thịt của Đức Mẹ trở thành máu thịt của Thiên Chúa nhập thể. Còn gì cao quí hơn. Đó là Mình Máu Chúa. Chứa đựng Thiên Chúa đã là cao quí lắm rồi. Nhưng còn hơn thế, Đức Mẹ trở thành chính Máu Thịt của Chúa. Phải là Máu Thịt vô cùng tinh tuyền trong sạch mới xứng đáng trở thành Máu Thịt của Con Thiên Chúa Chí Thánh.
Mô-sê chỉ được diện kiến dung nhan Thiên Chúa thôi mà diện mạo của ông đã sáng láng rồi. Đức Mẹ được mang chính Thiên Chúa trong mình. Máu thịt của Chúa hoà lẫn với máu thịt của Đức Mẹ. Chắc chắn Đức Mẹ có một vẻ đẹp không bút nào tả nổi. Vẻ đẹp trinh trắng nguyên khôi. Vẻ đẹp rạng ngời thánh đức. Vẻ đẹp chiếu toả dung nhan Thiên Chúa. Nhưng thật lạ lùng, vẻ đẹp vô song ấy lại ẩn giấu trong vẻ đẹp khiêm nhường sâu xa.
2.Vẻ đẹp khiêm nhường
Đức Mẹ là một tấm gương khiêm nhường tuyệt đỉnh.
Khiêm nhường khi xưng mình là nữ tỳ của Chúa. Tổng lãnh Thiên thần báo tin lớn lao nói lên vai trò cao trọng của Đức Mẹ: “Thưa Bà Ma-ri-a, xin đừng sợ, vì bà đẹp lòng Thiên Chúa. Và này đây bà sẽ thụ thai, sinh j một con trai, và đặt tên là Giê-su. Người sẽ nên cao cả, và sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao. Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngai vàng vua Đa-vít, tổ tiên Người. Người sẽ trị vì nhà Gia-cóp đến muôn đời, và triều đại của Người sẽ vô cùng vô tận” (Lc 1,30-33).
Theo lời sứ thần Đức Mẹ sẽ sinh ra vị quân vương. Thuộc dòng tộc Đa-vít. Như thế Đức Mẹ sẽ trở thành hoàng thái hậu. Thân Mẫu của vị quân vương được muôn dân trông đợi từ bao đời. Cao quí biết bao. Đáp lại những lời long trọng loan báo một địa vị cao quý, Đức Mẹ khiêm nhường thưa: “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa” (Lc 1,38). Nữ tỳ là thân phận thấp hèn nhất thời ấy. Là tầng lớp rốt cùng trong xã hội. Không được coi là người. Chỉ ngang hàng với súc vật. Chủ toàn quyền sử dụng. Thậm chí có thể giết chết mà không có tội gì. Nô lệ được buôn bán như một món hàng.Khi xưng mình là nữ tỳ, Đức Mẹ không nói một lời hoa mỹ. Nhưng là một sự thực. Đức Mẹ hoàn toàn từ bỏ bản thân, để Thiên Chúa toàn quyền sử dụng đời mình.
Không chỉ xưng mình là nữ tỳ trước mặt vị Tổng lãnh Thiên thần. Đức Mẹ vẫn xưng mình là nữ tỳ trước mặt bà chị họ. Chính Bà Ê-li-sa-bét khi chứng kiến những sự lạ lùng diễn ra trong bản thân: đứa con trong bụng nhảy mừng khi nghe lời Đức Mẹ chào, đã xưng tụng Đức Mẹ: “”Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc. Bởi đâu tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này” (Lc 1,42-43). Lập tức Đức Mẹ trả lời bằng cất lên bài Magnificat tuyệt diệu ca tụng Thiên Chúa. Thiên Chúa đầy quyền năng làm nên những việc lạ lùng. Đức Mẹ chỉ là người tôi tớ thấp hèn. Nhưng được Chúa đoái thương:
“Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa
thần trí tôi hớn hở vui mừng,
vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi
Phận nữ tỳ hèn mọn,
Người đoái thương nhìn tới.
Từ nay hết mọi đời,
sẽ khen tôi diễm phúc” (Lc 1,46-48).
Hiển nhiên Đức Mẹ coi đó là một sự thực. Nhận thức thân phận của mình là hư vô trước mặt Chúa. Tất cả đều bởi Chúa. Tất cả đều do tình thương của Chúa.
Không chỉ xưng mình là nữ tỳ, Đức Mẹ cư xử như một nữ tỳ thực sự. Không chỉ là nữ tỳ của Thiên Chúa, Đức Mẹ còn trở nên nữ tỳ của loài người. Đức Mẹ ở lại với bà Ê-li-sa-bét cho đến khi bà sinh con. Trong căn nhà neo đơn. Bà Ê-li-sa-bét thai nghén. Đức Mẹ quán xuyến mọi việc trong nhà. Chợ búa, nấu nướng, quét dọn, giặt giũ, may vá…Như một người tôi tớ.
Đức Mẹ có tâm hồn khiêm nhường. Không chỉ hạ mình. Mà còn hạ mình thẳm sâu. Tận cùng. Không chỉ phụng sự Thiên Chúa. Mà còn phục vụ cả con người. Không lạ gì Đức Mẹ được Thiên Chúa sủng ái đặc biệt. Đó chính là điều Đức Mẹ cảm nghiệm:
“Chúa giơ tay biểu dương sức mạnh,
Dẹp tan phường lòng trí kiêu căng.
Chúa hạ bệ những ai quyền thế,
Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường.
Kẻ đói nghèo Chúa ban của đầy dư,
người giầu có , lại đuổi về tay trắng” (Lc 1 51-53)
Khi hiện diện tại tiệc cưới Ca-na, Đức Mẹ thật khiêm nhường. Có lẽ Đức Mẹ giúp phục vụ dưới bếp nên biết rõ tình hình thiếu rượu. Và khi giúp đỡ Đức Mẹ cũng thật kín đáo. Đức Mẹ khẩn cầu Chúa. Một cách kín đáo. Rồi nhắc nhở đám gia nhân. Nên nhớ chỉ với gia nhân chứ không phải với ông quản tiệc hay với cô dâu, chú rể. Và cũng rất kín đáo. Chỉ tập trung vào Chúa Giê-su: “Người bảo gì các anh hãy làm theo” (Ga 2,5). Đó là sự khiêm nhường. Nhưng thể hiện sự quan tâm giúp đỡ.
3.Vẻ đẹp quan tâm giúp đỡ
Người đầy Thiên Chúa cũng có tấm lòng của Thiên Chúa. Luôn quan tâm đến người khác. Luôn muốn cho đi. Quên mình. Đức Mẹ là như thế.
Khi vừa thụ thai Chúa Giê-su, nếu Đức Mẹ lo lắng chuẩn bị cho mình cũng là hợp lý. Vì Chúa Giê-su cũng cần chuẩn bị. Và Đức Mẹ cũng neo đơn. Nhưng được tin bà chị họ Ê-li-sa-bét đang có thai, lập tức Đức Mẹ lên đường. Không phải lên đường bình thường. Nhưng là “vội vã lên đường”. “Hồi ấy, bà Ma-ri-a vội vã lên đường, đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc Giu-đa. Bà vào nhà ông Da-ca-ri-a và chào hỏi bà Ê-li-sa-bét” (Lc 1, 39-40). Trong mầu nhiệm cứu độ thì Thiên Chúa vội vã đến gặp dân Người. Và chuẩn bị cho Gio-an Tẩy giả, người dọn đường. Nhưng về phương diện con người, Đức Mẹ quan tâm đến bà chị họ. Đang mang thai. Trong tuổi già. Lại neo đơn. Nếu chỉ vì gặp gỡ và tha tội cho thánh Gio-an, Đức Mẹ có thể trở về ngay. Nhưng vì quan tâm đến bà chị họ, nên Đức Mẹ ở lại hẳn ba tháng để phục vụ bà. Thật là một trợ giúp khiêm nhường, tế nhị và đúng lúc cần thiết.
Tại tiệc cưới Ca-na Đức Mẹ cũng biểu lộ sự quan tâm như thế. Chúa Giê-su đã nói rõ điều đó: “Thưa bà, chuyện đó can gì đến bà và tôi? Giờ của tôi chưa đến” (Ga 2,4). Quan tâm là coi việc của người khác cũng như việc của mình. Đặc biệt trong tình cảnh khốn khổ. Việc hết rượu chẳng can gì đến Đức Mẹ và Chúa Giê-su. Nhưng tấm lòng quan tâm và muốn giúp đỡ khiến Đức Mẹ bị liên luỵ. Và Đức Mẹ vào cuộc. Chúa Giê-su vì Đức Mẹ cũng phải thay đổi chương trình. Để lòng mình “chạnh lòng thương” những người khốn khổ.
Sau khi Chúa Giê-su về trời Đức Mẹ vẫn quan tâm đến các tông đồ. Một sự quan tâm luôn ân cần, hiệu quả. Nhưng cũng luôn tế nhị, kín đáo. Chắc chắn trong những ngày tang tóc đầy bối rối Đức Mẹ luôn ở bên các tông đồ. Đức Mẹ đã an ủi vỗ về Phê-rô. Đức Mẹ qui tụ các ông. Cầu nguyện cùng các ông. Chờ đợi Chúa Thánh Thần ngự đến. “Bấy giờ các ông từ núi gọi là núi Ô-liu trở về Giê-ru-sa-lem. Núi này ở gần Giê-ru-sa-lem, cách đoạn đường được phép đi trong ngày sa-bát. Trở về nhà, các ông lên lầu trên, là nơi các ông trú ngụ. Đó là các ông: Phê-rô, Gio-an, Gia-cô-bê, An-rê, Phi-líp-phê, Tô-ma, Bác-tô-lô-mê-ô, Mát-thêu, Gia-cô-bê con ông An-phê, Si-mon thuộc nhóm Quá Khích, và Giu-đa con ông Gia-cô-bê. Tất cả các ông đều đồng tâm nhất trí, chuyên cần cầu nguyện cùng với mấy người phụ nữ, với bà Ma-ri-a thân mẫu Đức Giê-su, và với anh em của Đức Giê-su” (Cv 1,12-14). Chỉ sau khi Chúa Thánh Thần ngự đến, các tông đồ vững mạnh. Giáo hội thành hình. Đức Mẹ mới thực sự ẩn dật trong cô tịch. Với Thiên Chúa. Đó chính là vẻ đẹp trung tín.
4. Vẻ đẹp trung tín
Đức Mẹ đứng dưới chân thánh giá là biểu tượng của lòng trung tín.
“Đứng gần thập giá Đức Giê-su, có thân mẫu Người, chị của thân mẫu, bà Ma-ri-a vợ ông Cơ-lô-pát, cùng với bà Ma-ri-a Mác-đa-la. Khi thấy thân mẫu và môn đề mình thương mến đứng bên cạnh, Đức Giê-su nói với thân mẫu rằng: “Thưa Bà, đây là con của Bà”. Rồi Người nói với môn đệ: “Đây là mẹ của anh”. Kể từ giờ đó, người môn đệ rước bà về nhà mình” (Ga 19, 25-27).
Đã nhận lãnh nhiệm vụ đón nhận Chúa Giê-su, Đức Mẹ trung tín với nhiệm vụ đó. Có mặt từ khi Chúa Giê-su tượng thai cho đến khi Chúa Giê-su từ giã trần gian.
Đứng dưới chân thánh giá để tiếp tục cưu mang Chúa Giê-su trong cung lòng trinh trắng. Để tiếp tục bày tỏ tấm lòng khiêm nhường. Quả thật, lúc Chúa vinh quang không thấy Đức Mẹ đâu. Nhưng trong giờ phút đau khổ tủi nhục nhất, lại thấy Đức Mẹ có mặt. Để xác nhận đây là con mình. Cùng chịu đau khổ với con. Cùng chịu nhục nhã với con. Cùng chịu lưỡi đòng đâm thâu trái tim đau đớn vô cùng. Đứng dưới chân thánh giá để tiếp tục quan tâm giúp đỡ. Chẳng giúp được gì. Ngoài sự hiện diện. Nhưng là sự trung tín.
Và để một lần nữa nói lên lời “Xin Vâng”. Xưa kia xin vâng ý Chúa Cha. Nay xin vâng ý Chúa Con. Để tiếp tục lãnh nhận nhân loại. Để tiếp tục yêu thương nhân loại. Trung tín với Chúa, Đức Mẹ cũng trung tín với loài người.
Quả thật từ xưa mỗi khi nhân loại lâm vào cảnh khốn cùng, Đức Mẹ lại hiện ra giúp đỡ, ủi an, vạch đường chỉ lối. Ta hãy xem ba trường hợp tiêu biểu.
Gua-đa-lúp-pê
Sau khi Krit-tốp Cô-lôm khám phá ra châu Mỹ, một làn sóng truyền giáo mạnh mẽ tràn sang miền đất mới. Tại Mê-hi-cô, các cha dòng Phan-xi-cô gặp nhiều khó khăn trong việc tiếp cận với nền văn hoá Mai-a và Az-te-ca. Việc truyền giáo không mấy thành công. Ngày 9-12-1531, Đức Mẹ hiện ra với thổ dân Hoan Đi-e-gô. Sai ông đi trình với Đức Giám mục xây một nhà thờ kính Đức Mẹ trên đồi Te-pei-ac. Thoạt tiên Đức Giám mục không tin. Nhưng đã có những bằng chứng tỏ tường. Chú của Hoan Đi-e-gô được Đức Mẹ chữa lành cách lạ lùng. Và nhất là những bông hồng trái mùa hái được trên đỉnh đồi cao lại in thành hình Đức Mẹ trên chiếc khăn tin-ma của Hoan Đi-e-gô. Đức Giám mục tin tưởng và cấp tốc cho xây nhà thờ kính Đức Mẹ. Từ đó việc truyền giáo phát triển nhanh chóng. Có đến 80% dân số Mê-hi-cô tin Chúa. Và trung tâm Gua-đa-lúp-pê trở thành trung tâm Thánh Mẫu lớn trên thế giới. Đức Mẹ Gua-đa-lúp-pê quả là Đức Mẹ của việc truyền giáo.
La-vang
Vào năm 1798 vua Cảnh Thịnh ra lệnh bắt đạo. Vua quan truy lùng gắt gao những người có đạo để giết đi. Người dân miền Quảng Trị chạy trốn vào rừng. Và Đức Mẹ đã hiện ra tại La-vang để an ủi những người con khốn khổ. Từ đó trải qua hơn ba thế kỷ chịu bắt bớ, tín hữu Việt nam luôn kiên cường tuyên xưng đức tin. Có rất nhiều vị tử đạo. Con số lên đến hằng trăm ngàn. Nhiều vị tử đạo không còn danh tính. Nhất là trong việc Văn Thân vào cướp phá các làng công giáo. Giết chết người công giáo cách vô tội vạ. Tại nhiều nơi như Phú ninh (giáo phận Bùi chu), Cao mại (giáo phận Thái bình), Bảo nham và Tam toà (Giáo phận Vinh), Bà Rịa (giáo phận Bà Rịa), Văn Thân rình lúc người tín hữu đi lễ ngày Chủ nhật đông đảo, đóng cửa nhà thờ và thiêu sống tín hữu trong đó. Miền bắc còn truyền tụng câu vè : Phú ninh quằn quại, Cao mại đau thương. Nhưng nhờ Đức Mẹ La-vang nâng đỡ ủi an, người tín hữu Việt nam kiên cường tuyên xưng đức tin. Nên đã có rất nhiều vị tử đạo. Làm cho đức tin vững mạnh và phát triển trên đất nước Việt nam. Đó là kết quả của Lòng Thương Xót của Đức Mẹ.
Fa-ti-ma
Vào năm 1917 khi chiến tranh thế giới thứ nhất đang hoành hành khốc liệt. Biết bao thành phố bị tàn phá. Biết bao người thiệt mạng. Biết bao người lâm cảnh màn trời chiếu đất. Đức Mẹ đã hiện ra với ba trẻ chăn chiên là Lu-xi-a, Gia-xin-ta và Phan-xi-cô tại Fatima để cảnh báo nhân loại. Vì tội lỗi quá nhiều, nên con người sẽ phải chịu nhiều thảm hoạ. Thảm hoạ ghê gớm nhất là hoả ngục. Rồi đến chiến tranh. Và bắt bớ. Kể cả Đức Thánh Cha cũng bị ám sát. Đức Mẹ yêu thương muốn cứu thoát con người. Đã chỉ cho con người 3 phương thế. Đó là Sám Hối, Lần Hạt và Tôn Sùng Trái Tim Đức Mẹ.
Sứ điệp Fatima thật quan trọng. Vì ảnh hưởng đến toàn thể thế giới. Vì thực tế trong lịch sử nhân loại. Đức Mẹ đề cập đến nhiều trường hợp cụ thể như nước Nga. Như tiên báo Đức Thánh Cha bị ám sát. Những lời tiên báo này đã ứng nghiệm cụ thể. Vì thế ba vị Giáo hoàng sau cùng đều quan tâm kêu gọi mọi người hãy lắng nghe và thực hành lời Đức Mẹ dậy. Để cứu vãn thế giới.
Quả thật Đức Mẹ có Lòng Thương Xót vô biên. Đức Mẹ luôn đứng dưới chân thánh giá. Giờ đây thế giới đau thương như đang bị đóng đinh. Đức Mẹ vẫn trung tín đứng dưới chân thánh giá. Để Thương Xót loài người. Để cảm thông chia sẻ. Và nhất là để tìm phương thế cứu giúp con người.
Tạ ơn Chúa Giê-su đã trối lại cho ta người Mẹ hiền tuyệt vời tràn đầy Lòng Thương Xót. Tạ ơn Mẹ luôn trung tín với Lòng Thương Xót. Để luôn Thương Xót chúng con. Xin cho chúng con biết lắng nghe và thực hành lời Mẹ nhắn nhủ. Để chúng con được thừa hưởng Lòng Thương Xót của Chúa. Tránh được các hiểm hoạ hoả ngục, chiến tranh và bắt bớ.
II.HOA LÒNG DÂNG MẸ
Với những hiểu biết hạn hẹp chúng ta cũng đã thấy những nét đẹp tuyệt vời trong cuộc đời Đức Mẹ. Đó chính là những bông hoa hiếm có trong đời sống con người. Vì thế trong tháng Hoa dâng kính Mẹ, không gì bằng ta hãy noi gương Đức Mẹ. Cũng trở thành những bông hoa thơm tho xinh tươi theo gương Đức Mẹ. Đó là những bông hoa khiến Đức Mẹ hài lòng nhất.
1.Hoa trinh trắng
Nhìn vào xã hội hôm nay ta càng thấy sự trinh trắng thật quí giá. Thế giới đang tràn đầy ô nhiễm. Tại quê hương ta nạn ô nhiễm đang trở nên trầm trọng. Đặc biệt tháng 4 -2016, hiện tượng cá chết hàng loạt tại các bờ biển miền Trung càng khiến người ta ghê sợ nạn ô nhiễm. Ô nhiễm dẫn đến cái chết tức khắc. Nhưng tiềm ẩn cái chết dần mòn. Chất độc ngấm vào đất nước. Vào cây cỏ. Người tiêu dùng ngấm dần. Bệnh tật. Chết dần. Hiểm độc là nước nhìn vẫn trong xanh. Không ngờ có nọc độc ẩn tàng.
Vụ cá chết không chỉ bộc lộ ô nhiễm nguồn nước. Nhưng còn cho thấy nhiều thứ ô nhiễm khác. Đó là ô nhiễm lương tâm. Ô nhiễm luân lý. Ô nhiễm lý trí. Ô nhiễm chính trị.
Ô nhiễm lương tâm. Những người gây ra vụ ô nhiễm nguồn nước hành động vô lương tâm. Họ vì quyền lợi mà giết hại biển cả. Giết hại cá mú. Giết hại cả những ngư dân chỉ sống nhờ biển nhờ cá.
Ô nhiễm luân lý. Luân lý giúp người ta cư xử theo đạo lý. Con người có những qui tắc phải tuân giữ khi cư xử với bản thân và với tha nhân. Càng ở cấp lãnh đạo cao cấp càng phải có nền luân lý tương xứng. vụ cá chết là một hành xử thiếu đạo đức nghiêm trọng.
Ô nhiễm lý trí. Người gây ra cái chết của cá thiếu hẳn lý trí. Hành động mù quáng theo bản năng. Không còn biết phân biệt phải trái, thiện ác, đúng sai. Không xác định được bậc thang giá trị. Thật sai lầm khi đặt dân tộc dưới chính quyền. Tiền bạc trên đạo đức. Vật chất hơn con người. Lợi nhuận trên sự sống. Phe nhóm hơn toàn thể.
Ô nhiễm chính trị. Chính trị là nghệ thuật phục vụ hạnh phúc của người dân. Làm cho đất nước ổn định, phát triển. Những người gây ra vụ cá chết không còn biết thế nào là chính trị. Vì làm cho đất nước lạc hậu, nghèo túng, thui chột. Làm cho dân tình bất an tạo nên bất ổn.
Như nước biển ô nhiểm gây nên cái chết của tôm cá. Các ô nhiễm khác gây nên cái chết của con người. Của xã hội. Có cái chết tức khắc. Có cái chết tiềm ẩn. Dần mòn. Bằng bệnh tật. Suy nhược. Mất sự sống dần dần trong cơ thể.
Trong cộng đoàn tu trì cũng có nạn ô nhiễm. Khi nọc độc bị gieo rắc vào đời sống chung. Nọc độc những tin đồn thất thiệt. Nọc độc nạn ngồi lê đôi mách. Nọc độc truyền đi những tư tưởng xấu. Nọc độc tục hoá. Chia rẽ. Bè phái. Đòi hỏi quyền lợi theo tinh thần thế tục.
Trong tình hình ô nhiễm, giữ được tâm hồn trinh trắng là một cuộc chiến đấu khốc liệt. Phải có phân định. Có lập trường. Có ơn Chúa. Có đạo đức. Mới giữ được tâm hồn trinh trắng. Trinh trắng quả là một bông hoa quí hiếm. Nhưng có được bông hoa trinh trắng dâng lên Đức Mẹ chắc chắn khiến Đức Mẹ hài lòng.
2.Hoa khiêm nhường
Thế gian tràn đầy kiêu ngạo. Đặc biệt trong thời đại đề cao hiệu quả và thành công. Vì kiêu ngạo nên có tranh chấp. Đấu đá. Âm mưu sát hại. Nhưng kiêu ngạo thường được nguỵ trang và biến tướng. Ta có thể thấy vài nguỵ trang và biến tướng của kiêu ngạo.
Dấu hiệu dễ thấy nhất của kiêu ngạo là khoe khoang. Khoe khoang những điều có thật đã là khó coi rồi. Huống hồ còn nói phét một tấc lên đến trời. Khoe khoang cũng thường hay nói về bản thân.
Dấu hiệu thứ hai làlên lớp. Có những người việc gì cũng biết. Việc gì cũng xen vào. Luôn muốn dạy dỗ người khác. Có thể lầm tưởng là nhiệt tình phục vụ. Thực ra đó là dấu hiệu của kiêu ngạo.
Một biến tướng của kiêu ngạo là tự ái. Tự ái cao. Dễ bị chạm tự ái. Khó tha thứ. Không để ai nói đụng chạm đến mình. Ai đã đụng chạm đến mình thì nhớ mãi. Hận thù dai dẳng. Suốt đời.
Giận dữ là một biến tướng của kiêu ngạo. Vì không hài lòng. Không được như ý. Vì người ta làm sai ý, khác ý. Nên nổi giận. Có những cơn giận dữ lồng lộn như thú dữ.
Một đặc tính khác của thời đại góp phần cổ vũ kiêu ngạo. Đó là sự đề cao cá nhân. Muốn độc đáo. Không đụng hàng. Dễ rơi vào thói tự tôn. Khẳng định mình quá đáng.
Trong một thời đại như thế sống khiêm nhường thật khó. Phải phấn đấu lắm mới có thể hạ mình trước mặt người khác. Phải lội ngược dòng thời đại để tìm quên mình. Nhận mình bé nhỏ nghèo hèn. Vui tươi khi bị thua thiệt. Chọn chỗ thấp hèn nhất. Chọn công việc tầm thường nhất. Đó chính là bông hoa hiếm hoi. Đó chính là bông hoa quí giá. Đó chính là hương thơm thanh khiết trong cõi đời ô trọc. Làm giảm nhiệt thế giới kiêu ngạo. Làm dịu đi bầu khí đấu tranh. Là bông hoa đẹp lòng Đức Mẹ.
3.Hoa quan tâm giúp đỡ
Chúng ta đang sống trong thời đại cá nhân chủ nghĩa. Con người qui về bản thân. Cái tôi là quan trọng. Vì thế thường nghĩ về mình. Nghĩ cho mình. Khép kín vào bản thân. Đòi hỏi người khác phục vụ mình. Ít nghĩ đến người khác. Vì thế nhiều thảm cảnh xảy ra. Trong gia đình vợ chồng lục đục. Đồng sàng dị mộng. Chung quanh đan viện chúng ta trong những ngày vừa qua đã có nhiều thảm cảnh gia đình. Vợ làm gì chồng không biết. Vợ giấu kín những hoạt động của mình. Nhưng khi đổ bể thì thật là thảm hoạ. Gia đình tan nát.
Nhiều bậc cha mẹ ngày nay không hiểu nổi con cái. Con cái sống trong nhà như trong một thế giới lạc loài. Học hành. Giao tiếp. Cư xử. Hoàn toàn khác. Cha mẹ không hiểu được. Tâm tư. Nguyện vọng. Kiến thức. Cha mẹ càng không hiểu. Vì thế gây nên khoảng cách giữa các thế hệ.
Trong chế độ xã hội chủ nghĩa ta đã chứng kiến nhiều tệ nạn. Biến của chung thành của riêng. Trộm cắp của chung. Bòn rút của chung. Xà xẻo quỹ chung. Mượn danh nghĩa chung để thủ lợi riêng.
Tâm thức thời đại len lỏi cả vào các cộng đoàn tu trì. Sống chung nhưng mỗi người vẫn là một thế giới riêng. Vì thế quan tâm đến nhau thật khó. Và thông cảm với nhau càng khó hơn. Nhiều tu sĩ cô độc giữa một cộng đoàn đông đúc là điều không hiếm thấy. Mẹ Tê-rê-xa dạy ta bất cứ khi đến đâu, hãy tìm đến những người bé nhỏ, nghèo hèn nhất. Chỉ khi gặp được người bé nhỏ nhất, ta mới gặp được Chúa. Chúa Giê-su ở trong người bé nhỏ nhất. Khi quan tâm phục vụ người bé nhỏ nhất. Tôi được gặp Chúa. Được phục vụ chính Chúa. Đó chính là bông hoa cao quí nhất. Là phần thưởng cao quí nhất dành cho chính tôi. Là bông hoa dâng lên được Đức Mẹ đoái nhận.
4.Hoa trung tín
Thời đại hôm nay là thời đại của thay đổi. Thời của hưởng thụ. Thời của tiện nghi. Thời của sản xuất. Thời của mua sắm. Nên người ta thay đổi chóng mặt. Thay đổi hàng hoá. Thay đổi mẫu mã. Thay đổi kiểu dáng. Mau chán cái cũ. Thích tìm cái mới.
Thời đại hôm nay cũng là thời đại vất bỏ. Chưa bao giờ vấn đề rác thải trở thành nan giải như hôm nay. Người ta tiêu dùng quá nhiều. Người ta vất bỏ quá nhiều. Xử lý rác trở thành vấn đề lớn.
Tâm lý tiêu dùng ăn sâu vào cuộc sống. Ảnh hưởng cả vào những mối liên hệ sâu xa nhất. Khái niệm về trung tín trở thành cổ hũ lỗi thời. Người ta thay người như thay áo. Thậm chí thay đổi cả vợ chồng. Xưa kia hôn nhân hầu như là tuyệt đối bền vững. Ngày nay ly dị trở thành bình thường. Hợp thì ở. Không hợp thì bỏ. Ngày nay với sự phát triển thông tin, mạng, người ta có quan hệ rộng rãi hơn. Quen biết nhiều người hơn. Nhưng bỏ nhau cũng dễ dàng hơn.
Tính hay thay đổi. Văn hoá vất bỏ. Cũng lan tràn vào đời sống tu trì. Chúng ta dễ thay lòng đổi dạ. Không trung tín với Chúa. Không trung tín với lời khấn. Không trung tín với đoàn sủng của Đấng Sáng Lập. Không trung tín với bổn phận hẳng ngày. Nhất là cầu nguyện.
Trong tình hình mọi sự đều thay đổi. Kể cả lòng người. Trung tín đang trở thành một điều hiếm hoi. Đó là bông hoa quí ta dâng Đức Mẹ. Chắc chắn Đức Mẹ sẽ thương đoái nhận.
III.KẾT LUẬN
Tất cả những loại hoa trinh trắng, khiêm nhường, quan tâm giúp đỡ và trung tín là những loại hoa quí hiếm. Vì không thể tìm thấy dễ dàng ở ngoài đồng ruộng. Càng không thể mua bán ngoài chợ hoa.
Đó là những loại hoa phải tự tay ta làm ra. Để làm ra những loại hoa đó cũng rất khó. Ta không thể dùng chất liệu nào khác. Phải dùng chính bản thân mình. Dùng chính tâm hồn mình.
Để làm được những loại hoa đó cũng tốn kém. Không tốn kém tiền bạc. Nhưng tốn kém bản thân. Phải gọt dũa chính mình. Phải uốn nắn chính mình. Và nhất là phải từ bỏ chính mình.
Nhưng khi sản phẩm thành hình sẽ rất giá trị. Giá trị vì giống Đức Mẹ. Vì đó là những loại hoa Đức Mẹ ưa thích. Là những loại hoa Đức Mẹ suốt đời vun trồng. Chẳng còn gì khiến Đức Mẹ vui hơn là thấy những người con giống Mẹ. Những bông hoa này sẽ rất thơm. Mùi hương thơm kín đáo nhẹ nhàng. Nhưng sâu lắng. Len lỏi vào những chỗ thâm sâu nhất của tâm hồn. Của cộng đoàn. Và hương thơm vững bền mãi mãi.
Có được những bông hoa ấy tôi mới thực sự sống tinh thần tháng Hoa. Có được những bông hoa ấy tôi mới thực sự có những bông hoa đích thực. Có được những bông hoa ấy tôi mới thực sự dâng hoa cho Đức Mẹ.
TGM. Giuse Ngô Quang Kiệt
Tháng Hoa: Suy Niệm Về Mẹ Maria
Từ thời rất xa xưa, Đức Trinh Nữ đã được Giáo Hội và mọi con cái yên mến và sùng kính cách đặc biệt. Lòng yêu mến và sùng kính đó được biểu lộ qua muôn vàn hình thức và dưới nhiều tước hiệu trong Giáo Hội. Các tín hữu mọi thời đã khẩn cầu và ẩn náu dưới sự che chở của Mẹ trong mọi cơn gian nan khốn khó. Tại Công đồng Êphêsô (431) Giáo Hội đã tuyên xưng Đức Maria là “Mẹ Thiên Chúa”, và từ đó các tín hữu càng gia tăng thêm lòng sùng kính Đức mẹ cách lạ lùng.
Giáo Hội đã đặt ra nhiều kinh để ca tụng, ngợi khen và cầu xin Đức Mẹ. Biết bao thi sĩ, nhạc sĩ đã dâng lên Mẹ muôn lời thơ, vạn ý nhạc. Nhưng nói về Mẹ, viết về Mẹ sẽ không bút nào tả xiết, không lời nào diễn tả cho xứng. Đã có nhiều đền thánh được Giáo Hội đặc biệt dâng kính Đức Mẹ; Giáo Hội cũng đã đặt nhiều ngày lễ biệt kính các đặc ân và biến cố của Mẹ để tỏ lòng tạ ơn và suy tôn Mẹ. Và đặc biệt, Giáo Hội đã dành trọn tháng Năm này để biệt kính Mẹ, và tháng này như là thời khắc ưu việt để mọi con cái kết hợp với Mẹ cách riêng từng giây phút trong tình yêu tuyệt vời với Con Mẹ là Chúa Giêsu – Người Con mà Mẹ đã ban tặng cho nhân thế.
Kính chào Đức Maria đầy ơn phúc !
Mẹ là con người tuyệt diệu của trần thế và trời cao. Mẹ đẹp nhất trong muôn vàn thọ tạo, sáng giá nhất trong mọi loài chúng sinh. Ai nói hết được những kì công mà Thiên Chúa đã thực hiện nơi Mẹ! Để làm Mẹ Chúa Cứu thế, Mẹ đã được Thiên Chúa ban cho những hồng ân tương xứng với một phận sự lớn lao như thế. Lúc truyền tin, thiên sứ Gabriel đã chào Mẹ “đầy ân sủng!” Lời chào đó như một sự xác nhận vị thế và uy danh của Mẹ. Đừng kể tên Chúa Giêsu, thì cả trên trời dưới đất chẳng có tên nào trọng, đáng kính và linh ứng cho bằng tên của Mẹ. Vì Mẹ là Trinh Nữ Vương của Thiên đàng và trần thế, bởi Mẹ là Mẹ Thiên Chúa và cũng là Mẹ của loài người.
Mẹ là thánh điện vinh quan của Thiên Chúa, là cung khuyết linh thánh Vua Trời. Mẹ đã thay toàn thể nhân loại đón nhận quà tặng tuyệt vời nhất của Thiên Chúa trao ban qua tiếng “xin vâng!” Lời “xin vâng” của Mẹ có sức mạnh làm thay đổi tất cả. Và nhân loại sẽ không là gì nếu Mẹ đã không thưa “xin vâng” để Ngôi Hai nhập thể làm người. Mẹ trở thành “Mẹ Thiên Chúa” nhờ tiếng “xin vâng”. Qua tiếng “xin vâng”, Mẹ đã phó thác trọn vẹn bản thân cho Chúa bằng ý chí mãnh liệt nhưng với bản ngã thần linh, để xóa bỏ thân phận ngục tù thế gian cho loài người. Loài người đang run lên vì hạnh phúc được gọi Maria là mẹ của mình.
Mẹ xuất hiện trên thế gian như bình minh huy hoàng đem ánh sáng thánh đức tiên báo ngày Mặt Trời công chính mọc lên. Ngày mà Mẹ cất tiếng “xin vâng” đáng được gọi là ngày cứu chuộc, ngày ân sủng! Mẹ là Mặt Trăng phản chiếu ánh sáng Mặt Trời để soi sáng đêm đen trần thế. Và với ánh sáng huy hoàng thánh đức của Mẹ, Mẹ cũng sáng soi những đêm tối trong linh hồn nhân loại. Chúa Giêsu hiển hách trước mọi nam nhân thì Mẹ cũng huy hoàng lộng lẫy trước mọi người nữ.
Mẹ là gương các nhân đức
Tuy Thiên Chúa đã để các cực hình dồn dập xâm chiếm và đè nén lên tâm hồn Mẹ, nhưng nhờ đức tin mạnh mẽ, đức cậy vững vàng và đức mến bỏng cháy, Mẹ đã bình tĩnh trước những đau khổ mà Mẹ biết sắp xảy đến với Mẹ. Ý Chúa là nơi trú ngụ bình an của Mẹ, vì thế, chúng ta kinh ngạc trước sự tín thác vào Chúa nơi Mẹ. Nhờ đức tin, Mẹ đã chế ngự được đau khổ; nhờ đức cậy, Mẹ đã thắng được nghi nan; nhờ đức mến, Mẹ đã đi trọn con đường thập giá với Chúa Giêsu. Khi ông già Simêon tiên báo về cái chết khổ nhục của Chúa Giêsu: “một lưỡi gươm sẽ đâm thấu tâm hồn Bà” (Lc 2, 34), thì Mẹ sầu khổ biết chừng nào. Nhưng Mẹ vẫn hằng trông cậy và hoàn toàn tín thác nơi Chúa.
Nhờ đức tin, đức cậy và đức mến, Mẹ đã cưu mang và chia sẻ hoàn toàn với Chúa Giêsu bằng sự hiệp thông trọn vẹn. Mẹ đã qui hướng tất cả mọi tư tưởng, tâm tình và ý chí của một tạo vật ngất ngây yêu mến về Đấng Duy Nhất ấy. Đức tin đã đưa Mẹ đến với thái độ khiêm nhường, phó thác thâm sâu vào “Đấng Hằng Hữu Vô Biên”, và Mẹ đã hiến cả thân mình bằng cách chuyển sang Chúa Giêsu tất cả. Nhờ đức tin, Mẹ đã “sở hữu” được Chúa Giêsu để ban lại Chúa Giêsu cho nhân loại. Đức tin, đức cậy và đức mến nơi Mẹ chính là đời cầu nguyện liên lỉ, bởi không lúc nào mà Mẹ không hướng về Chúa: Mẹ đã cầu nguyện sốt sắng trong hang lừa Bêlem, trong Đền thờ, trong nhà Nazareth và đặc biệt lúc dưới chân Thập giá.
Mẹ bầu chữa cho kẻ có tội
Thiên Chúa đã đặt Đức Mẹ làm mẹ các giáo hữu, đồng thời đã ban quyền thế và lòng từ ái cho Mẹ. Mẹ rất có quyền thế trước mặt Chúa vì Mẹ là “Mẹ Thiên Chúa” và hằng thực thi ý Chúa. Mẹ hằng bầu cử cho mọi người, chẳng trừ ai, dù là người tội lỗi. Mẹ hằng sẵn lòng xin cho ta mọi ơn phần hồn, phần xác miễn là ta biết chạy đến xin Mẹ bầu cử, như lời Mẹ nói cùng thánh nữ Birgitta rằng: “Chẳng ai ở thế gian, dù vô phúc thế nào mà Mẹ chẳng thương yêu nâng đỡ.” Mẹ cũng nói cùng bà thánh Gertruđê: “Mẹ nâng đỡ người ta trong lúc sống, Mẹ cũng nâng đỡ họ trong giờ Chúa xét xử.”
Giáo Hội đã ví “Trái tim Mẹ như thánh điện chứa đựng cả Ba Ngôi Thiên Chúa, như thánh đường nguy nga thanh sạch, không chút bợn nhơ; là vườn rào kín, trong đó có đủ mọi thứ hoa xinh tươi không bao giờ tàn úa.” Trái tim Mẹ trọn hảo và đầy lòng từ ái, luôn bốc cháy ngọn lửa yêu thương. Để chứa đựng Chúa vô biên, tâm hồn Mẹ phải rộng lớn biết chừng nào. Nhờ lòng từ ái và lời bầu cử của Mẹ mà nhân loại tội lỗi sớm nhận được ơn tha thứ của Chúa. Thế gian này thật có phúc khi Mẹ được Thiên Chúa ban quyền bầu cử cho loài người trước mặt Chúa. Mẹ đã cưu mang những đứa con của trần thế sinh vào Thiên Quốc nhờ sự cưu mang Con Thiên Chúa sinh cho trần thế!
Mẹ là mẫu gương truyền giáo
Đến với cung lòng Đức Maria, chúng ta gặp lại cuộc hành hương của Ngôi Lời đến với nhân loại. Và nơi cung lòng Mẹ, chúng ta gặp được cuộc hành hương của niềm tin chúng ta. Chúng ta hãy cùng lên đường với Mẹ trên những nẻo đường đức tin, vì Mẹ là ngôi sao dẫn đường trên hành trình Tin Mừng hóa của Giáo Hội. Trong tâm hồn Mẹ, hết mọi lời của Tin Mừng vang vọng cách lạ thường. Cùng với Mẹ, chúng ta hãy đào sâu ý nghĩa của ơn gọi làm Kitô hữu. Nhờ thái độ chiêm ngắm mà kinh Mân Côi gợi lên, chúng ta hãy cùng Đức Maria, Đấng hằng ghi nhớ lời Chúa và suy nghĩ trong lòng (x.Lc 2,19), để đi sâu vào các mầu nhiệm của Chúa Giêsu. Noi gương Mẹ và cùng với Mẹ, chúng ta mới có thể làm nổi bật chiều kích chiêm niệm và truyền giáo, là đến với Chúa và mang Chúa đến cho mọi người chung quanh chúng ta.
Lạy Mẹ Maria Trinh Nữ Vương! Mẹ đã được Thiên Chúa tuyển chọn cách đặc biệt hơn mọi người trên thế gian, để thực hiện ý Chúa. Chúng con cảm nghiệm tình thương vô biên của Mẹ đã dành cho chúng con. Xin Mẹ gìn giữ Hội Thánh và thế giới luôn bình an. Và xin Mẹ dạy chúng con biết biến mọi biến cố trong mọi giây phút cuộc đời thành những nghĩa cử yêu thương, để cùng Mẹ, chúng con biết đem Chúa đến với cuộc đời hôm nay. Amen.
Fx. Hồng Ân (Nguồn Facebook )
- Viết bởi Lm. Nhan Quang
𝐓𝐡𝐮̛́ 𝐁𝐚 - 𝐓𝐮𝐚̂̀𝐧 𝐕 - 𝐏𝐒
𝐁𝐚̀𝐢 đ𝐨̣𝐜: 𝐂𝐯 𝟏𝟒, 𝟏𝟗-𝟐𝟖; 𝐆𝐚 𝟏𝟒, 𝟐𝟕-𝟑𝟏.
Như các nông dân vất vả dầm mưa dãi nắng, dậy sớm thức khuya, trông nước bón phân cho cây lúa tươi tốt hòng có mùa bội thu trong tương lai. Các tông đồ và những nhà truyền giáo cũng vất vả, trải qua bao gian khó để hạt giống Tin Mừng được gieo vãi đó đây hòng sinh ra những ki-tô hữu vững niềm tin. Trong bài đọc 1, cho chúng ta thấy nỗi cực khổ của Phao-lô và Ba-na-ba đi khắp nơi, bị chống đối, nhưng các ông vẫn kiên trì và niềm vui đến với hai ông vì nhiều người đón nhận niềm tin. Trong Tin Mừng, Đức Giê-su hứa ban bình an Thánh Thần cho các tông đồ để các ông vững tâm rao giảng.
𝟏. 𝐗𝐞𝐦
Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Thầy để lại bình an cho anh em, Thầy ban cho anh em bình an của Thầy. Thầy ban cho anh em không theo kiểu thế gian. Anh em đừng xao xuyến cũng đừng sợ hãi. Anh em đã nghe Thầy bảo : ‘Thầy ra đi và đến cùng anh em’. Nếu anh em yêu mến Thầy, thì hẳn anh em đã vui mừng vì Thầy đi về cùng Chúa Cha, bởi vì Chúa Cha cao trọng hơn Thầy. Bây giờ, Thầy nói với anh em trước khi sự việc xảy ra, để khi xảy ra, anh em tin. “Thầy sẽ không còn nói nhiều với anh em nữa, bởi vì Thủ lãnh thế gian đang đến. Đã hẳn, nó không làm gì được Thầy. Nhưng chuyện đó xảy ra là để cho thế gian biết rằng Thầy yêu mến Chúa Cha và làm đúng như Chúa Cha đã truyền cho Thầy.”
𝟐. 𝐗𝐞́𝐭
Chúng ta nên nhớ trong Tin Mừng Gioan từ chương 13 đến chương 17 (5 chương), thánh Gioan trình bày ‘diễn từ Tiệc Ly’, những lời huấn dụ tâm huyết của Đức Giê-su cho 11 tông đồ, trước khi bước vào cuộc Khổ Nạn. Nội dung ‘diễn từ Tiệc Ly’ gốm có 3 phần:
+ Chúa Giêsu loan báo cho các môn đệ Ngài sắp ra đi từ biệt các ông. Ngài đi là để dọn chỗ cho các ông, để sau khi trở lại, Ngài sẽ đón các ông đi với Ngài, để Ngài ở đâu, các ông cũng sẽ ở đó.
+ Khi ra đi như vậy, Chúa Giêsu sẽ sai Chúa Thánh Thần đến để bảo vệ, dạy dỗ các môn đệ. Như vậy các môn đệ sẽ không lẻ loi cô đơn một mình.
+ Chúa Giêsu cũng ban cho các môn đệ sự bình an không như thế gian ban.
Hai phần đầu chúng ta đã đọc trong những ngày qua. Hôm nay, chúng ta đọc phần ba. Đức Giê-su nói với mọi người: “Thầy để lại bình an cho anh em, Thầy ban cho anh em bình an của Thầy. Thầy ban cho anh em không theo kiểu thế gian.” Đức Giê-su ban bình an nào mà lại không theo kiểu thế gian? Cái gì của Ngài chắc chắn phải hơn thế gian xa. Chúng ta cần liên hệ những câu Tin Mừng trước nữa sẽ hiểu. Gioan viết: “Thầy sẽ xin Chúa Cha và Người sẽ ban cho anh em một Đấng Bảo Trợ khác đến ở với anh em luôn mãi. Đó là Thần Khí sự thật, Đấng mà thế gian không thể đón nhận, vì thế gian không thấy và cũng chẳng biết Người. Còn anh em biết Người, vì Người luôn ở giữa anh em và ở trong anh em. Thầy sẽ không để anh em mồ côi” (Ga 14, 16-18). Như vậy, Chúa Giêsu sẽ không để cho các môn đệ phải mồ côi, bơ vơ giữa dòng đời này, Ngài sẽ xin Chúa Cha và Ngài sẽ ban cho các ông một Đấng Bảo trợ khác, đó là Chúa Thánh Thần. Ngài sẽ nhắc cho các ông nhớ lại những gì Đức Giê-su đã dạy các ông. Như vậy Chúa Giêsu đã để cho các môn đệ sự bình an, và ban cho các ông sự bình an, đó không phải là cái gì mơ hồ, tưởng tượng mà là rất cụ thể và thực tế, đó là chính Ngôi Ba Thiên Chúa, Chúa Thánh Thần. Thánh Thần chính là sự bình an đích thực mà Thiên Chúa đã ban cho con người và Chúa Giêsu cũng ban cho các môn đệ. Chúa Thánh Thần sẽ là món quà quý giá nhất mà Thiên Chúa đã trao ban. Một khi có Ngài, các ông sẽ không còn phải lo sợ, hoang mang trước sóng gió của cuộc đời, vì Chúa Thánh Thần chính là sức mạnh và Tình yêu của Thiên Chúa.
Như vậy thật rõ ràng, Chúa Giê-su ban bình an là Thánh Thần thật cao trọng và quý giá vô cùng. Thánh Thần có sức mạnh canh tân đổi mới con người, biến đổi làm con người luôn mới mẻ và biết đón nhận Thiên Chúa làm phong phú cuộc sống. Trong khi, bình an theo kiểu thế gian ban tặng quá hời hợt, chỉ đẹp bên ngoài, nói lời chúc cho vui lòng, nhiều khi ‘bằng mặt chứ không bằng lòng’.
𝟑. 𝐋𝐚̀𝐦
Đức tin của chúng ta có được là do công lao khổ cực của các nhà truyền giáo từ bỏ quê hương xứ sở của mình, đến đây vun xới gieo hạt giống Tin Mừng, dạy dỗ cho ta biết Chúa và trở nên con cái Chúa qua bí tích Rửa tội. Chúng ta cảm ơn các ngài và đồng thời cố gắng giững đức tin ngày càng kiên vững hơn. Siêng năng trau dồi học hỏi Lời Chúa và giáo lý của Hội thánh, không ngừng đào sâu bổ dưỡng đức tin, đem lại lợi ích cho bản thân và người khác.
@ 𝐋𝐨̛̀𝐢 𝐧𝐠𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧
𝑳𝒂̣𝒚 𝑪𝒉𝒖́𝒂, 𝒏𝒉𝒐̛̀ 𝒎𝒂̂̀𝒖 𝒏𝒉𝒊𝒆̣̂𝒎 Đ𝒖̛́𝒄 𝑲𝒊-𝒕𝒐̂ 𝒔𝒐̂́𝒏𝒈 𝒍𝒂̣𝒊, 𝑪𝒉𝒖́𝒂 đ𝒂̃ 𝒕𝒂́𝒊 𝒕𝒂̣𝒐 𝒄𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏, 𝒄𝒉𝒐 𝒄𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 đ𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒉𝒖̛𝒐̛̉𝒏𝒈 𝒔𝒖̛̣ 𝒔𝒐̂́𝒏𝒈 𝒎𝒖𝒐̂𝒏 đ𝒐̛̀𝒊, 𝒙𝒊𝒏 đ𝒖̛̀𝒏𝒈 đ𝒆̂̉ 𝒄𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 𝒏𝒈𝒉𝒊 𝒉𝒐𝒂̣̆𝒄, 𝒏𝒉𝒖̛𝒏𝒈 𝒍𝒖𝒐̂𝒏 𝒍𝒖𝒐̂𝒏 𝒕𝒊𝒏 𝒄𝒂̣̂𝒚 𝒗𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒗𝒂̀𝒏𝒈 𝒔𝒆̃ 𝒕𝒉𝒂̂́𝒚 𝑪𝒉𝒖́𝒂 𝒕𝒉𝒖̛̣𝒄 𝒉𝒊𝒆̣̂𝒏 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒈𝒊̀ 𝑪𝒉𝒖́𝒂 đ𝒂̃ 𝒉𝒖̛́𝒂. 𝑪𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 𝒄𝒂̂̀𝒖 𝒙𝒊𝒏 𝒏𝒉𝒐̛̀ Đ𝒖̛́𝒄 𝑮𝒊𝒆̂-𝒔𝒖 𝑲𝒊-𝒕𝒐̂, 𝑪𝒐𝒏 𝑪𝒉𝒖́𝒂, 𝒍𝒂̀ 𝑻𝒉𝒊𝒆̂𝒏 𝑪𝒉𝒖́𝒂 𝒗𝒂̀ 𝒍𝒂̀ 𝑪𝒉𝒖́𝒂 𝒄𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏, 𝑵𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒉𝒂̆̀𝒏𝒈 𝒔𝒐̂́𝒏𝒈 𝒗𝒂̀ 𝒉𝒊𝒆̂̉𝒏 𝒕𝒓𝒊̣ 𝒄𝒖̀𝒏𝒈 𝑪𝒉𝒖́𝒂, 𝒕𝒓𝒐𝒏𝒈 𝒔𝒖̛̣ 𝒉𝒊𝒆̣̂𝒑 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕 𝒄𝒖̉𝒂 𝑪𝒉𝒖́𝒂 𝑻𝒉𝒂́𝒏𝒉 𝑻𝒉𝒂̂̀𝒏 đ𝒆̂́𝒏 𝒎𝒖𝒐̂𝒏 đ𝒐̛̀𝒊. 𝑨𝒎𝒆𝒏.
Lm. Nhân Quang
- Viết bởi Lm. Nhan Quang
Có Vị Thánh đang đi du ngoạn trên dòng sông thì thấy một gia đình trên bờ sông la hét với nhau đầy giận dữ. Ông liền quay lại những người học trò của mình, khẽ mỉm cười hỏi: “Tại sao con người khi giận dữ lại hét lên với nhau?”.
Những người học trò ngẫm nghĩ một lát rồi một trong số họ lên tiếng: “Bởi vì chúng ta mất bình tĩnh nên phải hét lên với nhau”.
Vị Thánh lại tiếp tục: “Nhưng tại sao lại phải hét lên với người bên cạnh trong khi bạn có thể nói những suy nghĩ của mình một cách mềm mỏng hơn?”.
Những người học trò khác cũng đưa ra một vài lời giải thích nhưng không ai có câu trả lời làm hài lòng Vị Thánh cả. Cuối cùng Vị Thánh bèn giải thích:
“Khi hai người giận dữ với nhau thì trái tim họ có một khoảng cách rất lớn. Vì khoảng cách đó, họ phải hét lên để có thể nghe thấy nhau nói. Và khi họ càng giận dữ, khoảng cách lại càng lớn nên càng phải hét thật to.
Vậy điều gì xảy ra khi hai người đang yêu nhau? Họ không hề kêu la với nhau mà ngược lại, nói chuyện nhỏ nhẹ và tình cảm. Bởi vì trái tim của họ đang rất gần nhau. Khoảng cách giữa hai người là không tồn tại hoặc rất nhỏ…”.
Vị Thánh tiếp tục mỉm cười: “Và khi họ yêu thương nhau nhiều hơn nữa, tình cảm rất sâu đậm thì chuyện gì sẽ xảy ra? Họ không nói, chỉ thì thầm, họ thậm chí còn gần sát nhau trong tình yêu như một sự hòa quyện và là một khối thống nhất. Cuối cùng họ thậm chí không cần phải thì thầm, chỉ nhìn nhau và đó là tất cả”.
@ 𝐒𝐮𝐲 𝐧𝐠𝐚̂̃𝐦
Khi bạn tranh luận với ai, đừng làm trái tim mình hình thành khoảng cách. Cũng đừng làm tổn thương trái tim người đối diện, bởi sẽ có một ngày khoảng giữa hai người trở lên rất lớn, mà không thể gắn kết lại được. Hãy ứng xử một cách khôn ngoan để có thể làm rõ vấn đề – đó là cách tốt hơn là tạo nên khoảng cách trong tim của cả hai.
@ 𝐂𝐚̂̀𝐮 𝐧𝐠𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧
𝐿𝑎̣𝑦 𝑀𝑒̣ 𝑀𝑎𝑟𝑖𝑎!
𝑇𝑖̀𝑛ℎ 𝑦𝑒̂𝑢 𝑙𝑜̛́𝑛 𝑘ℎ𝑜𝑎̉𝑛𝑔 𝑐𝑎́𝑐ℎ 𝑏𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔
𝑀𝑜̂𝑖 𝑚𝑖𝑒̣̂𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑡ℎ𝑎̂̀𝑚 𝑡𝑎𝑖 đ𝑢̉ 𝑛𝑔ℎ𝑒
𝑀𝑎̃𝑛ℎ 𝑙𝑖𝑒̣̂𝑡 𝑦𝑒̂𝑢 ℎ𝑜̛𝑛 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑛𝑜́𝑖 𝑙𝑜̛̀𝑖
𝐶ℎ𝑖̉ 𝑑𝑢̀𝑛𝑔 𝑎́𝑛ℎ 𝑚𝑎̆́𝑡 𝑛ℎ𝑖̀𝑛 𝑡ℎ𝑖̀ ℎ𝑖𝑒̂̉𝑢.
𝑋𝑖𝑛 𝑀𝑒̣ 𝑡ℎ𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 𝑐𝑜𝑛 𝑏𝑎𝑛 𝑝ℎ𝑢́𝑐 𝑎̂𝑛
𝐷𝑎̣𝑡 𝑑𝑎̀𝑜 𝑡𝑖̀𝑛ℎ 𝑚𝑒̂́𝑛 𝑡𝑖𝑚 𝑑𝑎̂𝑛𝑔 đ𝑎̂̀𝑦
𝑇ℎ𝑢 ℎ𝑜̂̀𝑖 𝑘ℎ𝑜𝑎̉𝑛𝑔 𝑐𝑎́𝑐ℎ 𝑡𝑖𝑚 𝑔𝑎̂̀𝑛 𝑡𝑖𝑚
𝐿𝑜̛̀𝑖 𝑛𝑔𝑢𝑦𝑒̣̂𝑛 𝑏𝑎𝑦 𝑐𝑎𝑜 𝑐𝑎̉𝑚 𝑡𝑎̣ 𝑁𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖. 𝐴𝑚𝑒𝑛.
Lm. Nhân Quang
- Thầy là Đường, là sự Thật và là sự Sống
- Nỗi Lòng Người Chăn Chiên
- Vâng Lời Thiên Chúa
- Cám Ơn Cha Gioan Trần Công Nghị- Người Tiên Phong Của Truyền Thông Công Giáo Việt Ngữ Thời Internet
- Thành Kính Phân Ưu
- Đại tang của VietCatholic: Cha Giám đốc Gioan Trần Công Nghị đã hoàn tất cuộc lữ hành trần thế
- Đôi dòng mến nhớ QUAN BÁC GIOAN TRẦN CÔNG NGHỊ
- Đêm Tâm Tình Thắp Nến Cầu Nguyện cho Cha Giám Đốc Vietcatholic Gioan Trần Công Nghị
- Học Cách Thất Bại
- Ai Đến Với Tôi, Không Thể Đói Khát