Dân Chúa Âu Châu

Bài phỏng vấn trên trang AleteiaGia đình công giáo. fr.aleteia.org và famillechretienne.fr, 2023-06-13

Chỉ trong vài giờ Henri d’Amselme trở thành “anh hùng ba-lô” khi anh đi dạo ở công viên Annecy và đã can đảm can thiệp kịp thời vào người tấn công bằng dao để không gây thêm thiệt hại.

Anh nói: “Những gì xảy ra mang một ý nghĩa.”

Khi vừa đi thăm nhà thờ chính tòa tráng lệ Annecy trong chương trình đi thăm các nhà thờ chính tòa ở Pháp và chuẩn bị lên đường đi thăm một nhà thờ chính tòa khác, anh Henri, 24 tuổi, bị cuốn vào nỗi kinh hoàng lạnh người của một cuộc tấn công bằng dao. Thứ năm, ngày 8 tháng 6, cuộc đời của anh đã thay đổi: tại đây anh phải đối diện với ông Abdalmasih H, người đã cầm dao đâm bốn em bé. Không lùi bước, chỉ né tránh những cú đánh mà kẻ tấn công muốn giáng vào anh, anh chặn đường ông ta, sau đó cùng với một giáo viên dạy toán trẻ truy đuổi ông.

Ngay lập tức, hành động dũng cảm của anh được cả nước Pháp ca ngợi và anh trở thành “anh hùng ba-lô”. Tiếp theo là tốc độ nhanh chóng của làn sóng ca ngợi, biết ơn trên mạng xã hội, đài phát thanh, đài truyền hình và cuối cùng là gặp Tổng thống Pháp… Vài ngày sau thảm kịch, luôn bình thản, anh làm chứng cho lý do anh hành động và đức tin sống động đã nuôi dưỡng anh.

Khi can thiệp để chống lại Abdalmasih H., anh nói anh không suy nghĩ, chỉ hành động “theo bản năng”, như có một cái gì đó thúc đẩy. Theo anh, đó là gì? 

Henri d’Anselme. Khi tôi biết đây không phải là cướp giựt mà tấn công bằng dao, não của tôi như bị khóa lại. Đó là lý do vì sao tôi nói đây là bản năng, vì thực sự, trước hết, đó chính là bản năng. Nói theo ngôn ngữ con người, đó là bản năng động vật. Nhưng nếu chúng ta nghĩ xa hơn, tôi tin chắc bản năng này có một động lực thúc đẩy. Đó là phần thiêng liêng: thực sự có một loại nội lực thôi thúc chúng ta làm điều gì đó mà chúng ta không nghĩ mình có thể làm được.

Khi đối diện với kẻ tấn công, nỗi sợ hãi chắc chắn bao trùm lấy chúng ta. Nhất là khi thấy ai đó có vẻ điên rồ. Chúng ta có khuynh hướng nghĩ rằng người đó bị một cái gì đó xấu xa xâm chiếm.

Đúng, vì đó là như vậy. Tôi không thể dò tâm hồn hay trí óc, thật khó để chẩn đoán hoặc đưa ra ý kiến về những chuyện như vậy, nhưng tôi thấy có một cái gì cực kỳ không lành mạnh, trong mắt ông đó, trong những gì ông ấy lộ ra. Thêm nữa trước khi hành động, ông kêu tên Chúa Giêsu Kitô, tôi nhớ tôi đã nói với ông: “Đừng kêu tên Chúa Giêsu Kitô, Ngài không mắc mớ gì đến ông.” Tôi rất sợ, nhưng lúc đó tôi không nhận ra tôi có thể chết.

Hình ảnh của đại tá Arnaud Beltrame hiện lên trong đầu tôi khá nhanh, giống như một ý tưởng cố định.

Anh đã nhiều lần nhắc đến cố đại tá Arnaud Beltrame, ông đã truyền cảm hứng đặc biệt nào cho anh?

Có, ngay cả trước vụ này, tôi đã rất ngưỡng mộ đại tá. Câu chuyện cá nhân và hành trình thiêng liêng của cố đại tá đã truyền cảm hứng cho tôi, tôi kính trọng cố đại tá vô cùng. Là người, tôi cảm thấy gần gũi với ông, là tín hữu kitô, ông là tấm gương của tôi. Con đường hoán cải của ông kết thúc bằng việc hiến mạng sống mình cho người khác. Hình ảnh của Arnaud Beltrame hiện lên trong đầu tôi khá nhanh, giống như một ý tưởng cố định. Khi chúng tôi ra khỏi công viên để đuổi theo kẻ tấn công, tôi để túi xách to của tôi xuống đất, tôi nghĩ: cố đại tá làm thì tôi cũng làm. 

Arnaud Beltrame, một quân nhân theo bước chân Thánh Maximilien Kolbe

Chúa Kitô mời gọi chúng ta hãy tha thứ cho kẻ thù của mình, hãy giơ má bên kia… Anh có cầu nguyện cho kẻ tấn công mình không?

Tất nhiên, chúng ta thực sự phải cầu nguyện cho thủ phạm! Tôi thấy ngay người đàn ông đáng thương này không còn chính là ông nữa, ông không còn chút gì là con người trong ông. Ông hành động theo sự thúc đẩy của một cái gì hoàn toàn đen tối, một cái gì ở ngoài con người ông. Còn tôi, tôi hành động theo sự thúc đẩy của một điều gì đó tốt đẹp tiên nghiệm… Nói một cách phức tạp hơn, đó là một hình thức đấu tranh của cánh chung.

Anh đã cầu nguyện khi bị tấn công? Và sau?

Thực sự không thể, khi hành động, trái tim thốt ra một lời cầu nguyện bằng lý trí. Bộ não của tôi gần như bị khóa. Nếu phải có một lời cầu nguyện, thì chính hành động là lời cầu nguyện. Đó là lý do vì sao tôi nói, một nội lực rất lớn đã giúp tôi hành động. Tuy nhiên, khi ông ấy đã được chế ngự, tôi gặp những em bé bị thương và việc đầu tiên là tôi đọc Kinh Kính Mừng trong lòng.

Vài tháng trước anh lên chương trình đi thăm các nhà thờ chính tòa, việc anh có mặt ở Annecy có gì khác ngoài sự trùng hợp không?

Tôi không muốn đẩy tôn giáo đến mức cực đoan, tôi không nghĩ tôi là con chiên ngoan đạo, tôi là người công giáo giữ đạo nên tôi tin vào Chúa Quan phòng. Tôi nghĩ tôi khẳng định những gì xảy ra đều mang một ý nghĩa, Chúa luôn ở đó, dù Ngài không hiện diện.

Anh nói: “Tôi đã không tình cờ ở đó?” Có phải Chúa Quan phòng dẫn anh đến đây?

Đúng, khi chúng ta tin vào Chúa thì ngay cả câu hỏi này cũng không được đặt ra. Dĩ nhiên Chúa muốn tôi dừng lại ngồi trên chiếc ghế dọc theo bờ Pâquier trong nửa giờ để trả lời tin nhắn, ngắm phong cảnh, rồi lại đi bộ tiếp theo con đường đó, có nhiều con đường, lẽ ra tôi có thể chọn con đường ngắn hơn… Khi chúng ta nhìn cuộc sống bằng con mắt đức tin, chúng ta nhận ra Chúa Quan Phòng can thiệp mỗi ngày, và không chỉ trong những thời điểm quan trọng!

Henri d’Anselme, anh hùng của thảm kịch ở Annecy: “Tôi đã không tình cờ ở đó”

Có phải đức tin đã “điều kiện hóa” để anh làm như thế không?

Tôi may mắn, vì tôi được rơi vào “lọ thần” ngay từ khi còn nhỏ. Tôi được nuôi dạy trong một gia đình còn giữ đức tin và truyền thống qua gương của cha mẹ, của ông bà và tổ tiên, điều này làm cho các ước muốn lớn lao được lớn lên. Gia đình là nơi đầu tiên tôi học sống như một cộng đồng, quan tâm đến người khác trước khi sinh hoạt qua các lãnh vực rộng lớn như trường học, hướng đạo, nghiên cứu…

Sinh hoạt hướng đạo đã giúp tôi rất nhiều, được thể hiện qua điều 3 của Luật Hướng đạo: “Hướng đạo sinh phục vụ và cứu người anh em mình.” Hướng đạo giúp tôi nuôi dưỡng lý tưởng và nội lực bên trong để hành động như một tín hữu kitô. Đó là lý do tôi không thích được khen tặng “anh hùng quốc gia”, tôi chỉ hành động như một tín hữu kitô bình thường cố gắng áp dụng Tin Mừng.

Mối quan hệ của tôi với Chúa đã trưởng thành trong 24 năm. Tôi không thể nói đây là chuyện hiển nhiên, tất cả tín hữu kitô đều có những nghi ngờ, những trở ngại trong đời sống đức tin của họ, nhưng vào những thời điểm quan trọng trong đời tôi, tôi cảm thấy sự hiện diện đầy yêu thương này muốn cùng tôi làm một điều gì đó lớn lao. Việc lãnh nhận các bí tích, sinh hoạt hướng đạo đã tạo thành các dấu mốc giúp tôi trưởng thành và đặt nền móng vững chắc để tôi cố gắng hành động theo đúng thông điệp của Chúa Kitô. Chúng ta được yêu cầu gieo hạt, phần còn lại, chuyện gì đến sẽ đến.

Henri d’Anselme, người hướng đạo sinh đã can thiệp vào thảm kịch Annecy

Nhanh chóng anh được đưa ra ánh sáng. Trong vòng 24 giờ, anh là người hành hương vô danh bỗng thành anh hùng. Anh được kêu gọi để công khai làm chứng cho đức tin, dù đôi khi anh cũng bị chỉ trích. Anh rút ra bài học nào ở đây?

Chuyện này không dễ chịu chút nào, lại thêm không thoải mái để thoát khỏi ẩn danh. Nhưng tôi vẫn nghĩ, chuyện xảy ra đã mang một ý nghĩa nào đó, buộc tôi phải nhìn tất cả những điều này bằng con mắt mới nhưng vẫn giữ một khoảng cách cần thiết. Tôi cầu nhầu một chút vì tôi vẫn còn đau khi sống với nó,  nhưng tôi vẫn vui vì có thể làm chứng cho chuyện này. Đối với tôi, không có gì là mãi mãi mất đi. Tôi phải có nghĩa vụ hành động, phải nói. Tuy nhiên hoa quả tự nó sẽ đi ra, nó không của tôi, nó không phụ thuộc vào tôi. Chúng ta được mời gọi để gieo hạt, phần còn lại, chuyện gì đến sẽ đến. Tôi nói những gì tôi nghĩ, tôi khẳng định những gì tôi tin. Nếu để phục vụ Chúa Kitô, thì không có gì xấu có thể xảy ra. 

Anh có một thánh đặc biệt nào để noi gương không?

Tôi gắn bó chặt chẽ với Đức Trinh Nữ, Đấng tôi vô cùng yêu mến. Lòng sùng kính Đức Mẹ này đến với tôi từ các đan sĩ Lagrasse. Cùng với Đức Mẹ, tôi có bốn thánh hiệp sĩ vĩ đại của Thiên đàng: Thánh Henri, Thánh Lu-i, Thánh Giăng Đắc, Tổng lãnh thiên thần Micae.

Đoạn Tin Mừng nào anh thích nhất?

“Mỗi lần anh chị em làm điều này cho một trong những người bé nhỏ nhất, là anh chị em đã làm cho Ta.”

Anh đã xin tổng thống Macron để được dự lễ khánh thành Nhà thờ Đức Bà. Vì sao điều này lại quan trọng với anh?

Tôi sẽ rất vui khi được dự lễ khánh thành Nhà thờ Đức Bà vì nó  mang tính biểu tượng. Đó là cách để tôi tập trung lại sự chú ý vào những gì thực sự quan trọng, khi mọi máy quay hướng về chúng ta. Tôi muốn nói với Tổng thống, vấn đề không phải là ngụy anh hùng, nhưng là thông điệp được truyền tải. Trong trường hợp này, tôi muốn khơi dậy mọi người nên nhìn vào những gì cao cả và đẹp đẽ, qua các thánh đường, di sản, phong cảnh của chúng ta. Một điều gì đó cực kỳ đau đớn và cực mạnh đã xảy ra ngày thứ năm 8 tháng 6, tôi cầu nguyện để các chính trị gia rút ra được các bài học đúng đắn. Nhưng với tư cách cá nhân, mỗi người ở cấp độ và trong cuộc sống của chúng ta, với tư cách là người Pháp, là tín hữu kitô: chúng ta hãy nuôi dưỡng mình bằng những gì đẹp đẽ chung quanh chúng ta và ngẩng cao đầu.

Henri và Lilian, những người đã cố gắng đuổi kẻ tấn công ở Annecy gặp tổng thống Emmanuel Macron chiều thứ sáu 9 tháng 6.

Henri d’Anselme: tôi sẽ rất vinh dự được dự lễ khánh thành Nhà thờ Đức Bà Paris

Anh sẽ đi tiếp?

Tôi sẽ đi tiếp, nhưng tôi không biết khi nào và bằng cách nào. Sau tu viện Hautecombe, tôi sẽ đi Jura, Burgundy, Alsace, và kết thúc ở vùng Paris.

Marta An Nguyễn dịch

Nguồn: phanxico.vn