Dân Chúa Âu Châu

𝐓𝐡𝐮̛́ 𝐓𝐮̛ 𝐭𝐮𝐚̂̀𝐧 𝐕𝐈𝐈𝐈 - 𝐓𝐍 - 𝐍𝐚̆𝐦 𝐋𝐞̉
𝐁𝐚̀𝐢 đ𝐨̣𝐜: 𝐇𝐜 𝟑𝟔, 𝟏, 𝟒-𝟓𝐚. 𝟏𝟎-𝟏𝟕; 𝐌𝐜 𝟏𝟎, 𝟑𝟐-𝟒𝟓.
186555050 4334311266599410 5744475190041993008 nKhông thể nào so sánh giữa tình yêu Chúa và tình yêu con người được. Vì tình yêu Chúa vô biên, lai láng tràn đầy, vô vị lợi; trong khi tình yêu con người ích kỷ, có ngần có hạn, yêu bản thân nhiều hơn. Thực tế, chúng ta thấy con người được nhận biết bao hồng ân của Chúa qua sáng tạo, quan phòng, cứu chuộc. Tình yêu Chúa bao phủ con người và vũ trụ vạn vật. Trong bài đọc 1, tác giả sách Huấn Ca nhìn nhận tình yêu lớn lao của Chúa, không có Chúa nào khác, đã làm cho Dân Chúa lớn lên mỗi ngày. Tác giả van xin Chúa tiếp tục trãi rộng tình yêu trên Dân mãm mãi. Trong Tin Mừng, hai con ông Dê-bê-đê phũ phàng không nhận ra tình yêu của Thầy, cảm thông với Thầy, mà còn xin Thầy được ở những vị trí cao trong Nước Thầy.

𝟏. 𝐗𝐞𝐦

Khi ấy, Đức Giê-su và các môn đệ đang trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Người dẫn đầu các ông. Các ông kinh hoàng, còn những kẻ theo sau cũng sợ hãi. Người lại kéo riêng Nhóm Mười Hai ra, và bắt đầu nói với các ông về những điều sắp xảy đến cho mình : “Này chúng ta lên Giê-ru-sa-lem, và Con Người sẽ bị nộp cho các thượng tế và kinh sư. Họ sẽ lên án xử tử Người, và sẽ nộp Người cho dân ngoại. Họ sẽ nhạo báng Người, khạc nhổ vào Người, họ sẽ đánh đòn và giết chết Người. Ba ngày sau, Người sẽ sống lại.” Hai người con ông Dê-bê-đê là Gia-cô-bê và Gio-an đến gần Đức Giê-su và nói : “Thưa Thầy, chúng con muốn Thầy thực hiện cho chúng con điều chúng con sắp xin đây.” Người hỏi : “Các anh muốn Thầy thực hiện cho các anh điều gì ?” Các ông thưa : “Xin cho hai anh em chúng con, một người được ngồi bên hữu, một người được ngồi bên tả Thầy, khi Thầy được vinh quang.” Đức Giê-su bảo : “Các anh không biết các anh xin gì ! Các anh có uống nổi chén Thầy sắp uống, hay chịu được phép rửa Thầy sắp chịu không ?” Các ông đáp : “Thưa được.” Đức Giê-su bảo : “Chén Thầy sắp uống, anh em cũng sẽ uống ; phép rửa Thầy sắp chịu, anh em cũng sẽ chịu. Còn việc ngồi bên hữu hay bên tả Thầy, thì Thầy không có quyền cho, nhưng Thiên Chúa đã chuẩn bị cho ai thì kẻ ấy mới được.” Nghe vậy, mười môn đệ kia đâm ra tức tối với ông Gia-cô-bê và ông Gio-an. Đức Giê-su gọi các ông lại và nói : “Anh em biết : những người được coi là thủ lãnh các dân thì dùng uy mà thống trị dân, những người làm lớn thì lấy quyền mà cai quản dân. Nhưng giữa anh em thì không được như vậy : ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ anh em ; ai muốn làm đầu anh em, thì phải làm đầy tớ mọi người. Vì Con Người đến, không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ, và hiến mạng sống làm giá chuộc muôn người.”

𝟐. 𝐗𝐞́𝐭

Chúa Giê-su và các môn đệ đang tiến về Giê-ru-sa-lem chịu Khổ Nạn. Mác-cô viết rõ: Đức Giê-su đi đầu, mọi người theo sau trong tâm trạng kinh hoàng và sợ hãi. Chắc có lẽ khi viết bài Tin Mừng này, Mác-cô chứng kiến cảnh bách hại đạo của đế quốc La Mã bấy giờ. Ông cảm thấy Đức Giê-su vẫn đi đầu, còn mọi tín hữu sợ hãi.

Trên đường đi, Đức Giê-su kéo nhóm Mười Hai riêng ra và báo lần thứ ba cho các ông biết về cuộc Khổ Nạn của mình: “Này chúng ta lên Giê-ru-sa-lem, và Con Người sẽ bị nộp cho các thượng tế và kinh sư. Họ sẽ lên án xử tử Người, và sẽ nộp Người cho dân ngoại. Họ sẽ nhạo báng Người, khạc nhổ vào Người, họ sẽ đánh đòn và giết chết Người. Ba ngày sau, Người sẽ sống lại.”

Đức Giê-su cho các ông biết trước cuộc Khổ Nạn sẽ qua hai bước: bước thứ nhất, Con Người sẽ bị nộp cho các thượng tế và kinh sư. Họ sẽ lên án xử tử Người. Như thế cái chế của Đức Giê-su là do chính người Do thái gây ra chứ không ai khác. Họ đồng tâm hiệp lực loại trừ Đức Giê-su bằng kết án tử; bước thứ hai, họ giao nộp Đức Giê-su cho dân ngoại, ở đây chính là tổng trấn Phi-la-tô đại diện cho hoàng đế Rô-ma cai trị đất nước Do thái. Người Do thái không có quyền ra lệnh tử hình cho bất cứ ai, chỉ có người Rô-ma có quyền đó. Vì vậy Thượng Hội Đồng Do thái đưa Đức Giê-su đến Phi-la-tô quyết định. Cả 3 lần loan báo về cuộc Khổ Nạn, Đức Giê-su cũng đều kết thúc “Ba ngày sau, Người sẽ sống lại”. Đây là niềm vui chiến thắng sự chết và tội lỗi của Chúa Giê-su. Cái chết của Ngài không phải là một thất bại hoàn toàn, Ngài sẽ Phục Sinh và làm cho những kẻ tin vào Ngài tràn đầy hy vọng.

Sau lời loan báo lần thứ ba về cuộc Khổ Nạn, bầu khí buồn đau chưa hết lại xảy ra chuyện vô duyên là hai người con ông Dê-bê-đê là Gia-cô-bê và Gioan xin Đức Giê-su ngồi bên tả bên hữu Thầy trong Nước Thầy. Đức Giê-su chắc chắn buồn vì các ông chẳng hiểu vấn đề gì cả. Nếu hai ông xin đi theo Thầy để cảm thông chia sẻ cuộc Thương Khó với Thầy thì hay quá, đàng này giành chức giành ghế, chứng tỏ hai ông quá tham vọng’. Đâu phải chỉ có hai ông mà cả 10 người còn lại cũng đầy tính ‘tham-sân-si’ ganh tức.

Thấy vậy, Đức Giê-su vẫn điềm tĩnh dạy cho các ông bài học khiêm nhường phục vụ “Anh em biết : những người được coi là thủ lãnh các dân thì dùng uy mà thống trị dân, những người làm lớn thì lấy quyền mà cai quản dân. Nhưng giữa anh em thì không được như vậy : ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ anh em ; ai muốn làm đầu anh em, thì phải làm đầy tớ mọi người.” Trong Nước Chúa, không có chức quyền gì cả, nếu có là để phục vụ chứ không thống trị. Và Đức Giê-su lấy chính mình làm gương cho các ông “Vì Con Người đến, không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ, và hiến mạng sống làm giá chuộc muôn người.”

𝟑. 𝐋𝐚̀𝐦

Tình yêu của Chúa thật lớn lao, trãi dài trãi rộng, cao vút và thẳm sâu, luôn tuôn đổ trên con người và các thụ tạo. Tình yêu của Chúa luôn phong phú và tiến triển không ngừng để đem hạnh phúc cho mọi loài thọ tạo. Vì vậy, chúng ta đừng đòi hỏi Ngài điều gì, ngoài cố gắng cảm nghiệm được tình yêu của Ngài và sống trọn vai trò môn đệ.
“Ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ.” Đó là tiêu chí của người môn đệ đích thực, không có con đường nào khác! Phải quyết định lựa chọn dứt khoát: “có” hoặc “không”, không được phép “hồi có – hồi không” hoặc thỏa hiệp bắt cá hai tay. Phục vụ không phải là những mỹ từ để hô hào, quảng cáo mà phải là cuộc sống thực như Chúa đã giảng dạy phải “rửa chân cho nhau”, và đã thực hiện bằng việc “chịu đóng đinh thập giá”; có thế mới cứu độ được thế giới. Chúa cũng hỏi chúng ta: “Con có uống nổi chén đắng mà Thầy sắp uống đây không?” Bạn hãy trả lời cho Chúa đi.

@ 𝐋𝐨̛̀𝐢 𝐧𝐠𝐮𝐲𝐞̣̂𝐧

𝑳𝒂̣𝒚 𝑪𝒉𝒖́𝒂 𝒍𝒂̀ 𝑪𝒉𝒂 𝒄𝒉𝒊́ 𝒕𝒉𝒂́𝒏𝒉, 𝒍𝒂̀ 𝑻𝒉𝒊𝒆̂𝒏 𝑪𝒉𝒖́𝒂 𝒕𝒓𝒖𝒏𝒈 𝒕𝒉𝒂̀𝒏𝒉, 𝑪𝒉𝒖́𝒂 đ𝒂̃ 𝒈𝒊𝒖̛̃ 𝒍𝒐̛̀𝒊 𝒉𝒖̛́𝒂 𝒎𝒂̀ 𝒔𝒂𝒊 𝑻𝒉𝒂́𝒏𝒉 𝑻𝒉𝒂̂̀𝒏 đ𝒆̂́𝒏 𝒒𝒖𝒚 𝒕𝒖̣ 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 đ𝒂̃ 𝒃𝒊̣ 𝒕𝒐̣̂𝒊 𝒍𝒐̂̃𝒊 𝒍𝒂̀𝒎 𝒍𝒚 𝒕𝒂́𝒏, 𝒙𝒊𝒏 𝒃𝒊𝒆̂́𝒏 đ𝒐̂̉𝒊 𝒄𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 𝒕𝒉𝒂̀𝒏𝒉 𝒏𝒉𝒖̛̃𝒏𝒈 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒌𝒊𝒆̂́𝒏 𝒕𝒂̣𝒐 𝒉𝒐̛̣𝒑 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕 𝒗𝒂̀ 𝒉𝒐𝒂̀ 𝒃𝒊̀𝒏𝒉. 𝑪𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏 𝒄𝒂̂̀𝒖 𝒙𝒊𝒏 𝒏𝒉𝒐̛̀ Đ𝒖̛́𝒄 𝑮𝒊𝒆̂-𝒔𝒖 𝑲𝒊-𝒕𝒐̂, 𝑪𝒐𝒏 𝑪𝒉𝒖́𝒂, 𝒍𝒂̀ 𝑻𝒉𝒊𝒆̂𝒏 𝑪𝒉𝒖́𝒂 𝒗𝒂̀ 𝒍𝒂̀ 𝑪𝒉𝒖́𝒂 𝒄𝒉𝒖́𝒏𝒈 𝒄𝒐𝒏, 𝑵𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒉𝒂̆̀𝒏𝒈 𝒔𝒐̂́𝒏𝒈 𝒗𝒂̀ 𝒉𝒊𝒆̂̉𝒏 𝒕𝒓𝒊̣ 𝒄𝒖̀𝒏𝒈 𝑪𝒉𝒖́𝒂, 𝒕𝒓𝒐𝒏𝒈 𝒔𝒖̛̣ 𝒉𝒊𝒆̣̂𝒑 𝒏𝒉𝒂̂́𝒕 𝒄𝒖̉𝒂 𝑪𝒉𝒖́𝒂 𝑻𝒉𝒂́𝒏𝒉 𝑻𝒉𝒂̂̀𝒏 đ𝒆̂́𝒏 𝒎𝒖𝒐̂𝒏 đ𝒐̛̀𝒊. 𝑨𝒎𝒆𝒏.

Lm. Nhan Quang