Tuyên bố nhân cuộc bầu cử Quốc hội tháng 5-2016 của các tổ chức xã hội dân sự độc lập
Viết bởi Các tổ chức xã hội dân sự độc lập
GNsP(25.04.2016) –
Xét rằng:
1- Từ hơn 60 năm nay, đảng Cộng sản và nhà cầm quyền Việt Nam có toàn quyền trong việc sử dụng các nguồn lực quốc gia và đưa ra những quyết sách phát triển mà hầu như không gặp một rào cản nào. Nhưng hiệu quả phát triển chẳng những đã không đạt được mà đất nước ngày càng thụt lùi về mọi phương diện. Đó chính là vì đảng và nhà cầm quyền Cộng sản có quá nhiều quyền lực, lại không bị kiểm soát, không bị chế ước. Quyền vô hạn ấy đã dẫn đến những yếu kém, sai lầm trong các quyết sách. Quyết sách làm ra không chịu áp lực giải trình, không có động lực phải đưa ra những tính toán hợp lý khoa học. Rồi những sai lầm đó không bao giờ bị xử lý cả. Vì vậy tình trạng ngày càng thê thảm và tồi tệ hơn.
2- Xuất phát từ ý muốn giải gỡ tình trạng bế tắc, vô lý, tồi tệ đó của nền chính trị đất nước và sự phát triển quốc gia, nhân cuộc bầu cử Quốc hội khóa XIV sắp tới, nhiều công dân tâm huyết, có tinh thần dân chủ, đã ra ứng cử trong tư cách độc lập, với ước mong đóng góp tiếng nói phản biện và bày tỏ khát vọng đích thực của quần chúng tại cơ quan (được coi là) quyền lực cao nhất của nhân dân này.
3- Thế nhưng đảng và nhà cầm quyền Cộng sản đã bày đặt một cơ chế hết sức vi hiến là hội nghị cử tri và hội nghị hiệp thương do Mặt trận Tổ quốc là cơ quan ngoại vi của đảng tổ chức, trong sự phối hợp với nhà cầm quyền lẫn công an địa phương để loại bỏ họ, bằng nhiều phương cách vô luật pháp, nếu không muốn nói là gian manh, thô bạo và đê hèn.
4- Tại vòng hội nghị lấy phiếu tín nhiệm của cử tri (kết thúc ngày 12/04/2016), công luận thấy có những đặc điểm như sau:
a – Thành phần tham dự do ban tổ chức mời từ trước, ứng viên không được biết danh sách, dẫu có khi yêu cầu (như ứng viên [ƯV] Nguyễn Thúy Hạnh). Cá biệt có trường hợp chính ƯV cũng chẳng được mời dự (như các ƯV Ngô Anh Tuấn, Phan Vân Bách…). Thành phần tham dự này đa phần là đảng viên, thành viên các đoàn thể MTTQ hay những kẻ sẵn sàng làm công cụ. Hầu hết đều đã được “tập luyện phát biểu lên án” và “quán triệt bỏ phiếu bất tín nhiệm”. Ngoài ra, nhiều quan chức cấp trên còn được mời trái quy định nhằm uy hiếp cử tri.
b- Cử tri ở tổ dân phố khác được gọi đến, trong khi nhiều cử tri ở chính tổ dân phố của ứng viên không được tham dự (như ƯV Lê Khánh Luận). Đôi trường hợp lại tổ chức hội nghị ở một địa phương xa nơi ứng viên ở (như ƯV Nguyễn Kim Môn). Việc huy động cử tri từ chỗ khác cũng xảy ra nơi ứng viên công tác làm việc, và với con số áp đảo (như ƯV Đỗ Anh Tuấn). Đó là chưa kể việc hăm dọa, ngăn chặn hay giới hạn số cử tri được dự đoán sẽ ủng hộ ƯV (ƯV Nguyễn Quang A).
c- Biến hội nghị tiếp xúc thành nơi chỉ trích, lên án, đấu tố ƯV một cách thô bạo với những lý do vu vơ hay vặt vãnh: như không sinh hoạt tổ dân phố đều đặn, không thường xuyên thăm hàng xóm, chẳng tham gia đóng góp tiền trong các đợt vận động, nói xấu đảng và nhà nước trên mạng, đòi hủy bỏ điều 4 Hiến pháp, đòi đa nguyên đa đảng, hay đi biểu tình chống Trung Quốc, còn trẻ tuổi (ƯV Lê Văn Luân), bằng cấp thấp, chưa cống hiến gì, tự ứng cử không xin phép đoàn thể… Có khi còn bịa đặt, xuyên tạc trắng trợn về ứng viên.
d- Ứng viên không được tạo điều kiện để trao đổi lại với cử tri mà phải “chịu trận” dài giờ cuộc đấu tố của họ. Nếu có phản biện thì cũng được cho vài ba phút hay bị ngắt lời cách thô bạo (ƯV Nguyễn Thúy Hạnh, Nguyễn Tường Thụy). Ngoài ra, nhận xét xấu, đa phần bịa đặt, về ứng cử viên thì được khuyến khích, còn nhận xét tốt thì bị chẹn họng không cho nói, bảo là lạc đề. Điều đó khiến nhiều ứng viên buộc phải tẩy chay hội nghị và bỏ ra về (các ƯV Nguyễn Tường Thụy, Bùi Minh Quốc, Nguyễn Đình Hà, Nguyễn Thúy Hạnh).
e- Ứng viên bị ngăn cản phát tài liệu công bố tiểu sử và chương trình hành động của mình cho cử tri, không được ghi hình chụp ảnh (các ƯV Đỗ Việt Khoa, Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn Tường Thụy), không được trả lời các đơn thư tố cáo hay kiến nghị về những bước trước đó. Thậm chí có ứng viên còn bị đưa đơn tố cáo đọc trong hội nghị với nội dung hết sức hồ đồ như gây rối trật tự công cộng (biểu tình chống Trung quốc), đòi tự do cho các tù nhân lương tâm, biểu thị lòng căm ghét độc tài (các ƯV Nguyễn Thúy Hạnh, Nguyễn Xuân Diện)
f- Việc kiểm phiếu không được tiến hành công khai, minh bạch và chẳng có sự giám sát của những cá nhân/tổ chức độc lập. Ban điều hành hội nghị tự kiểm phiếu với nhau trong phòng kín, ở miếu hoang hay công bố kết quả mà không đưa bằng chứng cụ thể (các ƯV Nguyễn Trang Nhung, Võ An Đôn, Ngô Xuân Phúc).
g- Kết quả bỏ phiếu đều có số phiếu tín nhiệm thấp một cách đáng ngờ đối với các ứng viên độc lập. Xin nêu vài ví dụ: Ông Hoàng Dũng (Sài Gòn): 7%. Ca sĩ Lâm Ngân Mai (Sài Gòn): 3/82. Luật sư Võ An Đôn (Phú Yên): 29/86. Ông Đỗ Anh Tuấn (Vĩnh Phúc): 1/71. Thạc sĩ Nguyễn Trang Nhung (Sài Gòn): 1/63. Ông Ngô Xuân Phúc (Nghệ An): 10/106. Tiến sĩ Nguyễn Quang A (Hà Nội): 6/75. Ông Nguyễn Kim Môn (Hà Nội): 3/81.
Nói tóm lại, hầu hết hội nghị cử tri ở khắp nơi đều có những vi phạm pháp luật cố ý và nặng nề.
Trước các hiện tượng bất thường và các chiêu trò ma mãnh nói trên, các tổ chức xã hội dân sự tuyên bố:
1- Việc lấy ý kiến cử tri do Mặt trận Tổ quốc phối hợp với nhà cầm quyền và công an địa phương tổ chức, bằng kiểu chỉ định sắp xếp mời cử tri, di chuyển đến địa bàn xa lạ, chỉ đạo đấu tố ứng viên cách vô liêm sỉ, ngăn chận họ trình bày và phản biện, kiểm phiếu tín nhiệm trong âm thầm bí mật, thậm chí chẳng thèm mời ứng viên tham dự, khiến cuối cùng tất cả những ứng viên có tinh thần dân chủ, từng đấu tranh nhân quyền đều bị loại… Đó đúng là một trò lừa bịp quốc dân lẫn quốc tế, một sự khinh bỉ tột cùng đối với định chế đáng kính hàng đầu (trên nguyên tắc) của quốc gia, một thái độ coi luật pháp chỉ là trò đùa bỡn.
2- Việc các hội nghị cử tri diễn ra với trò đấu tố thô bỉ -kèm thêm chiến dịch phỉ báng vu khống trên mạng- nhắm những công dân ứng cử ngoài ý muốn và sắp xếp của đảng CS chính là sự tái hiện những cuộc đấu tố rùng rợn thời Cải cách ruộng đất mà nay đảng vẫn còn muốn sử dụng như một thứ vũ khí để giành uy lực tuyệt đối và kiểm soát toàn bộ xã hội… Đó đúng là dấu chỉ chứng tỏ khả năng siêu hạng và tàn độc xưa rày của cộng sản: tàn phá văn hoá của dân tộc và đạo đức của con người.
3- Việc một thiểu số “quần chúng” đã có quyền thay thế hàng ngàn cử tri nơi ứng viên ở hoặc trăm ngàn cử tri của mỗi khu vực bầu cử để quyết định “tư cách ứng cử đại biểu Quốc hội” của những công dân đầy tâm huyết, bất chấp việc họ có được sự ủng hộ của quảng đại quần chúng… đúng là một cơ chế bầu cử phi pháp và khốn nạn, vì nó gạt bỏ những vị có tâm, có tài, có óc phản biện chính quyền, có trái tim đứng về phía nhân dân; và qua đó, nhà cầm quyền đã khiến cho đám quần chúng mù quáng và bị giật dây tiêu diệt được sinh mệnh chính trị của những con người thiện chí, y như đám bần dân vô sản bị xúi giục thời cải cách ruộng đất đã tiêu diệt được sinh mệnh xác hồn của giới địa chủ.
4- Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng và chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Nguyễn Thiện Nhân, kẻ từng đứng đầu cái ngành có sứ mạng giáo dục giới trẻ về sự đàng hoàng, chính trực, liêm sỉ, lương thiện, có lẽ đang hể hả cùng với đám tay chân của họ. Thế nhưng, tất cả những màn diễn vụng về, đểu cáng, thô bạo, gây căng thẳng và chia rẽ trong mọi tầng lớp dân chúng suốt mấy tuần nay chỉ là những cái tát giáng vào những kẻ luôn mồm ra rả “dân chủ đến thế là cùng”, là bản cáo trạng dành cho đảng trong tòa án lịch sử muôn niên và là những nét khắc trên bia miệng ngàn đời của Dân tộc.
Do đó, các tổ chức xã hội dân sự đề nghị:
1- Toàn thể đồng bào Việt Nam tại quốc nội hãy quyết tâm đập tan mưu đồ “đảng hóa” Quốc hội bằng cách tẩy chay mạnh mẽ trò “đảng cử dân bầu” tháng 5 tới. Bằng một trong 3 phương cách:
a- Bất hợp tác dân sự: không đến phòng phiếu, không nhờ bầu hộ;
b- Bất hợp lệ hóa: gạch bỏ hết tên những người ứng cử.
c- Bất tuân ý đảng: không bầu quan chức của đảng, không bầu người do đảng đề cử, bầu cho những ứng viên độc lập, ngoài đảng hay ứng viên thuộc đảng song bị “quán triệt loại bỏ”.
2- Quý ứng viên độc lập và có tinh thần dân chủ –vốn đã tạo được một thành công lớn lao là vạch trần bộ mặt gian manh thô bỉ của đảng cộng sản và đang được phiếu tín nhiệm từ trong trái tim của đồng bào- xin hãy cùng kết hợp với nhau để làm thành một Quốc hội của nhân dân, Quốc hội trên không gian mạng, hoạt động song hành và bàn thảo song song những vấn đề mà quốc hội của đảng rồi đây sẽ bàn thảo, để nhân dân thấy thực chất vấn đề và giải pháp đích thật. Hay ít nhất Quý vị hãy cùng nhau làm thành một tổ chức xã hội dân sự với cũng tinh thần và mục tiêu như trên.
Làm tại Việt Nam ngày 24 tháng 04 năm 2016
Các tổ chức xã hội dân sự độc lập đồng ký tên:
01- Bach Dang Giang Foundation. Đại diện: Ths Phạm Bá Hải.
02- Giáo hội Liên hữu Lutheran Viet Nam- Hoa Kỳ. Đại diện: Ms Nguyễn Hoàng Hoa
03- Hội Bảo vệ quyền tự do tôn giáo. Đại diện: Cô Hà Vân.
04- Hội Bầu bí Tương thân. Đại diện: Ông Nguyễn Lê Hùng
05- Hội Cựu tù nhân Lương tâm. Đại diện: Bác sĩ Nguyễn Đan Quế, linh mục Phan Văn Lợi.
06- Hội Dân oan Đòi quyền sống. Đại diện: Bà Hồ Thị Bích Khương.
07- Hội Anh em Dân chủ. Đại diện: Kỹ sư Phạm Văn Trội.
08- Hội Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam. Đại Diện: Bà Huỳnh Thị Xuân Mai
09- Khối Tự do Dân chủ 8406. Đại diện: Kỹ sư Đỗ Nam Hải, nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa.
10- Nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền. Đại diện: Linh mục Nguyễn Hữu Giải.
11- Nhóm Người Bảo vệ Nhân quyền. Đại diện: Ông Vũ Quốc Ngữ
12- Tổ chức Bảo vệ Tôn giáo và Sắc tộc. Đại diện: Ông Hỳnh Trọng Hiếu
Hội đồng Liên tôn Việt Nam Nhận định về cuộc trả lời phỏng vấn của Đại sứ Lưu động của Hoa Kỳ về tự do tôn giáo, ông David Saperstein trên đài RFA
Viết bởi Hội đồng Liên tôn VN
GNsP(13.04.2016) – Hội đồng Liên tôn Việt Nam Nhận định về cuộc trả lời phỏng vấn của Đại sứ Lưu động của Hoa Kỳ về tự do tôn giáo, ông David Saperstein trên đài RFA ngày 05-04-2016
Kính gởi: Ông David Saperstein, Đại sứ lưu động về tự do tôn giáo của Hoa Kỳ.
Đồng kính gởi: Ông Heiner Bielefeldt, Đặc phái viên Liên Hợp Quốc về tự do tôn giáo hay tín ngưỡng,
– Các chức sắc và tín đồ mọi tôn giáo tại Việt Nam,
– Các chính phủ dân chủ và các Cơ quan Nhân quyền quốc tế.
Kính thư Ông Đại sứ
Ông vừa kết thúc chuyến thăm Thái Lan và Việt Nam từ ngày 24 đến 31 tháng 3 năm 2016. Trong chuyến đi này Ông đã gặp và nói chuyện với nhiều người tị nạn Việt Nam tại Thái Lan, nhiều quan chức chính phủ Việt Nam và một số lãnh đạo tôn giáo tại Việt Nam.
Chúng tôi, 25 chức sắc thuộc 5 tôn giáo lớn tại VN và đang quy tụ với nhau trong Hội đồng Liên tôn Việt Nam, một tổ chức xã hội dân sự tranh đấu cho tự do tôn giáo và dân chủ nhân quyền, đã không có hân hạnh gặp Ông lần này. Tuy nhiên, chúng tôi có đọc được bài trả lời phỏng vấn của Ông trên đài phát thanh Á châu Tự do ngày 05-04-2016, trong đó ông đã đề cập đến tình hình tôn giáo tại Việt Nam dưới hai khía cạnh: khía cạnh lý thuyết là dự Luật tôn giáo mà nhà cầm quyền sắp ban hành; khía cạnh thực tế là những cách hành xử của nhà cầm quyền đối với các cộng đồng tôn giáo được công nhận và không được công nhận. Từ đó, chúng tôi xin có những nhận định như sau:
1- Trước hết, chúng tôi xin phép tái khẳng định với Ông (mà chắc Ông đã biết) rằng Việt Nam đang sống dưới chế độ cộng sản vô thần, độc tài và toàn trị. Vì vô thần, chế độ này chẳng hề thiện cảm với tôn giáo, nếu không muốn nói là luôn coi tôn giáo như kẻ thù; vì độc tài, chế độ này luôn muốn quyền lực và luật lệ của đảng cộng sản đứng trên quyền lực và luật lệ của tôn giáo (dù đối với cả lương tâm); vì toàn trị, chế độ này luôn muốn kiểm soát các cộng đồng tôn giáo, biến họ hoặc thành công cụ phục vụ chế độ, hoặc thành những định chế đã đánh mất bản chất, hoặc thành những tập thể câm lặng trước sai lầm và tội ác của nhà cầm quyền.
Trong cụ thể, các Giáo hội tại VN đều bị nhà nước khống chế, lũng đoạn và xâm nhập. Nhà nước chưa bao giờ cho các tôn giáo có quy chế pháp nhân. Điều đó đồng nghĩa với việc họ không xác nhận tổ chức tôn giáo có quyền “tồn tại hợp pháp trước pháp luật Việt Nam” và sự vô thừa nhận này gây ra muôn vàn khó khăn cho chúng tôi về mặt luật pháp và giao dịch dân sự. Thứ đến, muốn xuất hiện và muốn sinh hoạt, các tôn giáo phải làm đơn xin phép cùng tuân thủ rất nhiều điều kiện khắt khe, rồi phải ngóng chờ sự cho phép đầy tùy tiện của nhà cầm quyền, mục đích là để nhà nước nắm chặt các tôn giáo. Cuối cùng, vì muốn lũng đoạn các tôn giáo, nhà cầm quyền đã và đang thành lập các giáo hội do họ điều khiển, như Giáo hội Phật giáo Việt Nam, Hội đồng Chưởng quản Cao Đài, Ban Trị sự Trung ương Phật giáo Hòa Hảo, Ủy ban Đoàn kết Công giáo và một số hệ phái Tin Lành. Đây là đòn chia rẽ tôn giáo, đồng thời là trò lừa gạt quốc tế về tình hình tôn giáo tại Việt Nam. Các chức sắc tôn giáo mà ông đã được nhà cầm quyền tạo điều kiện cho gặp dễ dàng hẳn là nằm trong các Giáo hội này.
2- Ông cho rằng các giới chức Việt Nam “nói về những tiến triển của luật mới. Các bạn có thể thấy những tiến bộ trong luật mới qua các bản thảo của luật… dự thảo của luật mới đã mở rộng hơn về tự do… Từng bước một luật mới được làm theo cách mà cộng đồng tôn giáo đề nghị và đây là dấu hiệu khích lệ… (Các giới chức VN) thừa nhận rằng luật có những giới hạn lên người dân nhưng họ lập luận rằng nó cần thiết vì lý do an ninh và trật tự xã hội…”.
Hẳn ông đã biết rằng vào năm 2015, khi nhà cầm quyền VN đưa ra dự thảo Luật tín ngưỡng tôn giáo (thay thế cho Pháp lệnh tín ngưỡng tôn giáo 2004) để lấy ý kiến các cộng đồng tôn giáo được họ công nhận, dự luật này đã bị tất cả phản đối và đòi phải viết lại hay phải hủy bỏ (như Hội đồng Liên tôn chúng tôi chẳng hạn), vì nó siết chặt hơn Pháp lệnh 2004, nó củng cố cơ chế “xin-cho” để gia tăng sự lệ thuộc của các tôn giáo, nó đi ngược với Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền và Công ước Quốc tế về các quyền chính trị và dân sự, thậm chí với cả Hiến pháp Việt Nam. Cho đến nay, mỗi bản dự thảo mới đều chỉ có những thay đổi vặt vãnh, phụ tùy chứ không hề có những cải tiến đích thực theo đề nghị của các tôn giáo. Đối với một nhà nước độc tài toàn trị thì chẳng bao giờ có thiện chí chân thành muốn nới lỏng tự do cho nhân dân! Còn “lý do an ninh và trật tự xã hội” là những lý do rất mơ hồ, luôn được nhà cầm quyền sử dụng để hạn chế tự do tôn giáo lẫn các tự do chính trị và dân sự khác. Dưới đây, chúng tôi sẽ đưa ra những bằng chứng về chính sách đàn áp các Giáo hội dựa trên Luật tôn giáo của nhà cầm quyền.
3- Ông cho rằng: “Ở những thành phố lớn và nhiều nơi khác ở Việt Nam, có một sự đồng ý khá phổ biến là đã có những cải thiện liên tục, ví dụ như có thêm các nhóm đạo và thờ phượng tại nhà được đăng ký, có thêm các nhóm tôn giáo chưa được đăng ký nhưng vẫn hoạt động mà vẫn được an toàn hơn trước”.
Việc đăng ký của các tôn giáo tại Việt Nam chẳng phải là một kiểu khai báo đơn giản theo thủ tục hành chánh, nhưng là một hình thức xin phép nhà cầm quyền với những điều kiện đầy ràng buộc, trong đó có việc không được phản đối thể chế chính trị hiện thời, không được phê phán các chủ trương, chính sách và hành vi của nhà nước (dù đó là sai lầm và tội ác), phải để nhà cầm quyền kiểm soát Giáo hội từ việc tổ chức nhân sự đến việc tổ chức các sinh hoạt. Những nhóm tôn giáo đã được đăng ký dễ dàng và hoạt động an toàn đều đã phải chấp nhận các điều kiện trên.
Ngoài ra, dù đã đăng ký và được phép sinh hoạt, các tôn giáo và tổ chức trong tôn giáo vẫn không được nhà nước cấp cho quy chế pháp nhân, như đã nói trên kia. Đó là chưa kể trong thực tế, có rất nhiều Giáo hội chẳng những không được cho đăng ký mà còn bị đặt ra ngoài vòng pháp luật và bị bách hại triền miên. Sau đây là một vài bằng chứng đàn áp tôn giáo mới nhất:
– Hội thánh Cao Đài gần đây đã bị nhà cầm quyền ủi sập Thánh thất Tuy An ở tỉnh Phú Yên, hỗ trợ cho Cao Đài quốc doanh cưỡng chiếm Thánh thất Cẩm Phả ở tỉnh Quảng Ninh, Thánh thất Phường Cao Sanh ở thành phố Hạ Long. Tín đồ ở Tuy An tổ chức lễ kỷ niệm tròn một năm Thánh thất bị ủi sập thì bị công an đe dọa, ngăn cản. Chánh trị sự Hứa Phi đi tham dự Hội nghị tự do tôn giáo tại Thái Lan thì đã bị an ninh sân bay Tân Sơn Nhất tịch thu hộ chiếu đến nay chưa trả.
– Về Giáo hội Công giáo Việt Nam, nhà cầm quyền Thừa Thiên-Huế đang muốn cướp lấy đất đai của đan viện Thiên An. Gần đây, nhà cầm quyền tỉnh Quảng Bình lại đem công an đến đàn áp giáo xứ Hướng Phương thuộc Giáo phận Vinh. Đầu năm nay, công an côn đồ đã chặn đường hành hung linh mục Antôn Đặng Hữu Nam quản xứ Phú Yên, giáo hạt Thuận Nghĩa, giáo phận Vinh.
– Giáo hội Phật giáo Hòa Hảo Thuần túy đã bị bách hại trong nhiều thập niên qua, trên 20 chức sắc PGHH đã bị cầm tù, 2 chức sắc đã tự thiêu và gần đây nhất, trong ngày kỷ niệm 69 năm Đức Huỳnh Giáo Chủ thọ nạn, nhà cầm quyền CS đã dùng mọi thủ đoạn hăm dọa, trấn áp, bắt bớ để Giáo hội PGHH Thuần túy không thể tổ chức lễ này.
– Về Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, tịnh thất Đạt Quang và chùa Phước Bửu của Thượng tọa Thích Vĩnh Phước ở Bà Rịa Vũng Tàu thường bị công an đàn áp, sách nhiễu. Thượng tọa Thích Thiên Phúc (chùa An Cư ở Đà Nẵng) đi đâu cũng gặp khó khăn, ngăn trở. Chùa Liên Trì ở Thủ Thiêm, quận 2 Sài Gòn của Hòa thượng Thích Không Tánh bị công an thường trực canh gác, theo dõi ngày đêm và bị đe dọa cưỡng chế, giải tỏa sau tháng 5 hoặc cuối năm 2016.
– Giáo hội Tin Lành Liên hữu Lutheran Việt Nam-Hoa Kỳ thì từ trước đến giờ vẫn bị đặt ra ngoài vòng pháp luật. Mục sư Hội trưởng Nguyễn Công Chính đang bị án tù 11 năm và gia đình của Mục sư thường xuyên bị sách nhiễu, hăm dọa. Giáo hội Tin Lành Mennonite của Mục sư Nguyễn Hồng Quang thì suốt năm 2015 đã nhiều lần bị bách hại, đánh người, phá cơ sở một cách tàn độc.
Về hoạt động của các tôn giáo, chúng tôi xin thưa rằng (a) Mọi tôn giáo không được độc lập trong việc tổ chức nội bộ. Nhà cầm quyền tìm cách kiểm soát và ảnh hưởng lên việc chiêu sinh, huấn luyện, tấn phong, bổ nhiệm và thuyên chuyển hàng ngũ chức sắc lãnh đạo. (b) Mọi tôn giáo không được tự do trong sinh hoạt phụng thờ. Các sinh hoạt này chỉ được thực hiện trong những nơi thờ tự đã được nhà nước công nhận. Các lễ nghi hay lễ hội lớn đều phải xin phép nhà cầm quyền. Bằng không sẽ bị cấm cản và dẹp bỏ. Chúng tôi vừa nêu trên đây vài ví dụ về việc này.
4- Ông cho rằng: “Lần đầu tiên những người thực hành tín ngưỡng tôn giáo tại nhà được thực hiện các dịch vụ xã hội. Chúng tôi thấy có những chương trình cai nghiện cho người nghiện được điều hành bởi các nhóm đạo chưa đăng ký”.
Kính thưa ông, những hoạt động xã hội trên đây là hết sức phụ tùy, không đáng kể. Ngay cả các Giáo hội lớn cho tới nay vẫn bị nhà cầm quyền không cho thực hiện những quyền tự do tôn giáo quan trọng có liên quan đến nhân quần xã hội sau đây:
– Mọi tôn giáo không được truyền bá giáo lý bên ngoài các cơ sở của mình, ra xã hội, qua các phương tiện truyền thông đại chúng, trên mạng thông tin toàn cầu. Chúng tôi không được có báo in, nhà xuất bản, đài phát thanh, đài truyền hình riêng.
– Mọi tôn giáo không được góp phần giáo dục giới trẻ qua hệ thống giáo dục từ tiểu học đến đại học. Hiện thời, các giáo hội chỉ được mở trường mẫu giáo nhưng vẫn dưới sự kiểm soát đủ mặt của chế độ. Có được mở học viện thì cũng bị nhà nước kiểm soát từ nhân sự đến chương trình.
– Mọi tôn giáo không được có tín đồ giữ các chức vụ cao trong bộ máy cai trị (quốc hội và chính quyền, nếu có vài đại biểu tôn giáo trong quốc hội thì chỉ để làm cảnh); trong hàng ngũ công an, quân đội cũng như trong hệ thống giáo dục độc quyền của đảng CS.
– Mọi tôn giáo đều bị nhà cầm quyền CS ngay từ 1954, tước đoạt vô số tài sản vật chất (điện thờ, trường học, nhà in, ruộng đất, cơ sở xã hội và tài khoản ngân hàng…) mà không bao giờ trả lại. Hiện nay, các giáo hội đều không được sở hữu đất đai, và không dễ dàng mở rộng cơ sở để vừa sinh hoạt nội bộ, vừa phục vụ xã hội.
Kết luận:
Nói tóm lại, ông cho rằng mình “có một cảm giác là tình hình đang dịch chuyển theo đúng hướng” và ông “hy vọng là những gì đang diễn ra đúng hướng sẽ cũng xảy ra đối với cộng đồng thiểu số”. Sự “đúng hướng” của Ông phải chăng là hướng đến việc tôn trọng các nhân quyền và dân quyền mà “sự cởi mở của họ (giới chức VN) trong đối thoại nhân quyền hai nước vào năm ngoái” đã gây cho ông ấn tượng là sẽ thực hiện?
Những bằng chứng mà chúng tôi vừa nêu trên kia cho thấy quyền tự do tôn giáo đã được thực hiện tại VN hay chưa! Về điều này, chúng tôi có sự hỗ trợ từ bản Báo cáo tại Genève, Thụy Sĩ ngày 10-03-2015 của Tiến sĩ Heiner Bielefeldt, Đặc phái viên Liên Hợp Quốc về tự do tôn giáo hay tín ngưỡng, người đã đến thăm Việt Nam từ ngày 21 đến 31 tháng 7 năm 2014.
Chúng tôi cũng có thêm bằng chứng mới về não trạng độc tài toàn trị của nhà cầm quyền Cộng sản VN. Đó là Luật mới về báo chí vừa ban hành (05-04-2016) tiếp tục không cho tư nhân ra báo, nghĩa là chỉ có đảng Cộng sản là nguồn sự thật duy nhất; và nhiều biện pháp lưu manh thô bỉ đang được thực hiện khắp cả Việt Nam nhằm loại các ứng viên tự do khỏi cuộc bầu cử Quốc hội vào tháng 5, để Quốc hội này sẽ hoàn toàn gồm người của đảng Cộng sản.
Làm tại Việt Nam ngày 12 tháng 04 năm 2016
Các chức sắc trong Hội đồng Liên tôn VN đồng ký tên.
Cao Đài:
– Chánh trị sự Hứa Phi (điện thoại: 0163.3273.240)
– Chánh trị sự Nguyễn Kim Lân (điện thoại: 0988.971.117)
– Chánh trị sự Nguyễn Bạch Phụng (điện thoại: 0988.477.719)
Công Giáo:
– Linh mục Phê-rô Phan Văn Lợi (điện thoại: 0984.236.371)
Tòa Tổng Lãnh sự quán Mỹ hủy bỏ cuộc gặp gia đình Minh Nhật vì lo ngại an toàn
Viết bởi Pv. GNsP
GNsP(07.04.2016) – Lực lượng công an đã tăng cường bao vây, chốt chặn và cố cản trở cuộc gặp giữa bà Rena Bitter – Bà Tổng Lãnh Sự Quán Mỹ và ông Garrett Harkins – tùy viên chính trị với cựu tù nhân lương tâm Trần Minh Nhật. Thông tin xác nhận cuộc gặp gỡ giữa anh và đại diện Tổng Lãnh Sự Quán Mỹ hôm 07/04/2016 đã phải hủy bỏ vì bị công an canh giữ và lo ngại cho sự an toàn tính mạng.
Anh Trần Minh Nhật cho biết, Tùy Viên Chính Trị Garrett Harkins thông báo cho anh biết rằng, cuộc gặp phải hủy bỏ vì viên chức này đã nhận được cảnh báo từ phía nhà cầm quyền và yêu cầu từ phía Tòa Tổng Lãnh Sự Quán Mỹ do vấn đề an ninh. Bên cạnh đó, anh Nhật bị đông đảo công an phong tỏa các ngả đường và có thể bị tấn công khi cố gắng tiếp xúc với giới chức ngoại giao.
Người bảo vệ nhân quyền trẻ tuổi này cho biết: “Theo lịch trình hôm nay tôi sẽ gặp phía cơ quan ngoại giao Mỹ. Nhưng công an Lâm Hà đã canh giữ nghiêm ngặt nhà tôi. Cách nhà tôi khoảng 100 mét, họ chia thành 2 tốp, mỗi tốp khoảng 6 người canh giữ 2 ngả đường tới nhà tôi. Khi tôi bước ra khỏi nhà là các toán công an ngồi lên xe chuẩn bị và bám theo.”
Anh Trần Khắc Đường – anh ruột Minh Nhật thông tin thêm: “Hai hôm nay họ dồn về đây rất đông, công an mặc thường phục thường lởn vởn quanh nhà cha mẹ tôi. Tối hôm qua, trước nhà tôi chúng đốt lửa ngồi sưởi để canh giữ Nhật. Đường sá đi vào nhà tôi bị đổ đá và cát khiến xe ô-tô không thể tiếp cận được. Tôi nghĩ việc này là do họ cố tình để cản trở xe của các nhân viên ngoại giao bởi vì họ đổ từng đoạn khác nhau chứ không phải là chỗ họ cần xây dựng
Đường sá đi vào nhà Cựu TNLT Trần Minh Nhật bị đổ đá và cát khiến xe ô-tô của phái đoàn Tổng Lãnh sự quán Mỹ không thể tiếp cận được gia đình.
Cách đây chưa lâu, hôm 18/03/2016 phái đoàn ngoại giao của Đại Sứ Quán Anh Quốc – ông Graham Knight và của Đại Sứ Quán Úc – Bà Rose McConnell đã tới Lâm Hà để thăm gia đình anh Nhật, cuộc gặp gỡ cũng bị công an Lâm Hà đeo bám theo dõi. Chuyến thăm đã cho các nhân viên ngoại giao một cái nhìn rõ hơn về những sách nhiễu mà đại gia đình phóng viên này gánh chịu.
Trước đó hôm 15/03/2016 đoàn 21 nhà hoạt động từ Sài Gòn đã được trải qua một ngày bị vây hãm, chửi bới và bố ráp của hơn 100 “quần chúng tự phát” do công an Lâm Hà giật dây.
Cựu TNLT Trần Minh Nhật mới ra tù hôm 27/08/2015 sau khi mãn án 4 năm tù giam với cáo buộc “hoạt động lật đổ chính quyền nhân dân” theo điều 79, nhưng đã liên tục bị sách nhiễu. Hoa màu rẫy nương của đại gia đình bị đốn chặt phá hoại, nhà cửa bị đốt, bị rải thuốc độc và bị công an Lâm Hà hành hung đánh đập ba lần ngay cả trong dịp tết cổ truyền.
Cần nói thêm, Đại sứ quán các nước dân chủ, Cao Ủy Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc và các tổ chức nhân quyền quốc tế như Amnesty, Frontline, Văn Bút Quốc Tế và nhiều hội nhóm đã lên tiếng quan ngại về tình trạng vi phạm nhân quyền nặng nề mà Trần Minh Nhật phải trải qua. Bên cạnh đó các dân biểu Úc và Mỹ cũng như nhiều cộng đoàn tôn giáo đã tổ chức cầu nguyện cho anh.
Nhóm Truyền thông Tin Mừng Cho Người Nghèo (GNsP), nơi anh Minh Nhật là cộng tác viên đã lên án và yêu cầu nhà cầm quyền Việt Nam dừng ngay những hành động sách nhiễu phi pháp đối với phóng viên của mình.
Pv. GNsP
Người mới đi đường cũ thì về đâu?
Viết bởi Phạm Trần
GNsP (07.04.2016) – Hai cơ quan Lập pháp và Hành pháp của Việt Nam đã có lãnh đạo mới, nhưng cơ chế và lề lối làm việc vẫn do Bộ Chính trị 19 người của đảng Cộng sản Việt Nam độc quyền giật giây quyết định. Vì vậy Quốc hội và Nhà nước không còn của dân mà là quân cờ của Đảng.
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, người đứng đầu Bộ Chính trị là người nắm trọn quyền bính chứ không phải Chủ tịch Nước, mặc dù Điều 86 trong Hiến Pháp đã quy định: “Chủ tịch nước là người đứng đầu Nhà nước, thay mặt nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam về đối nội và đối ngoại.”
Chủ tịch nước cũng là người “Thống lĩnh lực lượng vũ trang nhân dân” “giữ chức Chủ tịch Hội đồng quốc phòng và an ninh” như viết trong Điều 88 Hiến Pháp, nhưng lại không có thực quyền.
Một số Đại biểu Quốc hội, tiêu biểu như ông Phùng Khắc Đăng (Sơn La) đã phản ảnh thực trạng này qua báo chí hôm 2/4/ 2016): “Nhìn lại nhiệm kỳ của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, đại biểu Phùng Khắc Đăng cho biết ông băn khoăn nhiều về vai trò thống lĩnh lực lượng vũ trang, mới có danh nghĩa, chưa có thực quyền.”
Đại biểu Cao Sỹ Kiêm nhìn nhận, so với các khoá Chủ tịch nước trước đây thì người tiền nhiệm của ông Trần Đại Quang (Trương Tấn Sang) có hai điểm nổi bật là gần dân và tư tưởng chống tham nhũng được chuyển tải tốt hơn. Nhưng vị Chủ tịch nước tiền nhiệm chưa đủ quyền và lực để giải quyết nhiều vấn đề.” (theo Thời báo Kinh tế Việt Nam, 2/4/2016)
ÔNG KẸ NẮM QUYỀN
Sở dĩ Chủ tịch nước không đủ quyền vì chức vụ này chỉ có tiếng mà không có miếng. Mọi việc của nước và của dân đều phải được Tổng Bí thư đảng và Bộ Chính trị đồng ý.
Vì vậy, dù không được nhắc đến trong bất cứ văn kiện nào của Quốc gia, người giữ chức Tổng Bí thư đảng vẫn nắm trọn quyền cai trị toàn diện từ trong đảng sang Quốc hội và Nhà nước.
Sự tiếm quyền này đã được quy định trong Điều Lệ Đảng, được bổ sung và thông qua tại Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XI năm 2011. Điều 4 trong Hiến pháp và Cương lĩnh “xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội (Bổ sung, phát triển năm 2011)” cũng xác nhận quyền cai trị tự chế này.
Trước tiên, chẳng ai cho phép và chưa lần nào người dân bỏ phiếu trao đất nước cho đảng cai trị, kể từ khi thành lập đảng ngày 03/02/1930.
Vậy mà đảng đã tự viết trong Điều lệ sinh hoạt của mình rằng: “Đảng Cộng sản Việt Nam là đảng cầm quyền, tôn trọng và phát huy quyền làm chủ của nhân dân, chịu sự giám sát của nhân dân; dựa vào nhân dân để xây dựng Đảng; đoàn kết và lãnh đạo nhân dân tiến hành sự nghiệp cách mạng.”
Điều lệ còn cho phép: “Đảng lãnh đạo hệ thống chính trị, đồng thời là một bộ phận của hệ thống ấy. Đảng lãnh đạo, tôn trọng và phát huy vai trò của Nhà nước, Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và các đoàn thể chính trị – xã hội.”
Rõ ràng là đảng đã tự biên tự diễn, để một mình một chợ múa gậy vườn hoang, tự tung tự tác muốn làm trò gì thì làm. Nhân dân đã bị gạt sang lề đường làm khách coi tuồng.
Cái đảng của 4.5 triệu đảng viên, thiểu số trong 90 triệu dân của Việt Nam này còn tự ý áp đặt chủ nghĩa ngoại lai Cộng sản Mac-Lênin vào đất nước rồi bắt toàn dân phải chấp nhận.
Họ tự ghi vào trong Điều lệ: “Mục đích của Đảng là xây dựng nước Việt Nam độc lập, dân chủ, giàu mạnh, xã hội công bằng, văn minh, không còn người bóc lột người, thực hiện thành công chủ nghĩa xã hội và cuối cùng là chủ nghĩa cộng sản.
Đảng lấy chủ nghĩa Mác – Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho hành động, phát huy truyền thống tốt đẹp của dân tộc, tiếp thu tinh hoa trí tuệ của nhân loại, nắm vững quy luật khách quan, xu thế thời đại và thực tiễn của đất nước để đề ra Cương lĩnh chính trị, đường lối cách mạng đúng đắn, phù hợp với nguyện vọng của nhân dân.”
Viết như thế là đánh lận con đen, lạm dụng nhân dân cho mục đích riêng của những người Cộng sản. Nguyện vọng của nhân dân Việt Nam bây giờ, ở Thế kỷ 21 là Tự do, Dân chủ, Công bằng và Bình đẳng, có toàn quyền làm chủ đất nước và quyền tự quyết định vận mệnh chính trị cho mình và cho con cháu mình.
Nếu đảng nghi ngờ nguyện vọng đích thực của dân là tuyên truyền hay âm mưu của cái gọi là “diễn biến hòa bình” hay của “các thế lực thù địch” chống phá đảng thì thử để cho Liên Hiệp Quốc tổ chức thăm dò ý dân có Quốc tế kiểm soát xem đảng thắng hay dân thắng ?
Nhân dân Việt Nam, sau hơn 30 năm chiến tranh huynh đệ tương tàn do đảng Cộng sản chủ động và làm tan hoang đất nước để chia rẽ dân tộc, chưa hề bao giờ đồng ý cho đảng đem Chủ nghĩa phá sản Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh vào Việt Nam.
Đảng đã tự “rước voi về dấy mồ” dân tộc rồi còn cưỡng chế các thế hệ người Việt phải thờ cúng đống giẻ rách đã bị nhân loại vứt vào sọt rác và lên án, như đã minh thị tại Đài Tưởng niệm Nạn nhân của Chủ nghĩa Cộng sản ở Thủ đô Hoa Thịnh Đốn.
Tại Đài này, 2 thông điệp “để tưởng nhớ hơn 100 triệu nạn nhân của chủ nghĩa cộng sản” và “để lịch sử về sự tàn bạo của cộng sản sẽ được dạy cho các thế hệ tương lai” đã vang vọng cùng hàng trăm ngàn vong linh người Việt Nam đang vất vưởng nơi này.
Những người nắm quyền ở Việt Nam không do dân bầu mà do đảng chỉ định để bảo vệ quyền lợi phe nhóm là chính. Và vì đảng chi phối và kiểm soát mọi sinh hoạt của Quốc gia nên tam quyền phân lập gồm Lập pháp, Hành pháp và Tư pháp chỉ có trên giấy mà thực tế thì không.
Bằng chứng đã ghi trong Khoản 3, Điều 2 Hiến pháp 2013: “Quyền lực nhà nước là thống nhất, có sự phân công, phối hợp, kiểm soát giữa các cơ quan nhà nước trong việc thực hiện các quyền lập pháp, hành pháp, tư pháp.”
Tuy nói “phân công” và “phối hợp” nhưng không được “độc lập” mà phải “thống nhất” trong tay đảng nên đảng có tiếng nói và quyền quyết định trong cả 3 ngành.
Bằng chứng đảng vừa là công tố vừa là quan tòa được coi là bình thường trong hệ thống tòa án ở Việt Nam. Đối với các vụ án xét xử những người bất đồng chính kiến thì các bản án đã được quyết định trước đã làm lu mờ vai trò bào chữa của các Luật sư.
AI LÃNH ĐẠO AI ?
Vì vậy, sự kiện Việt Nam có Chủ tịch Quốc hội, Chủ tịch nước và Thủ tướng mới cũng không làm thay đổi sự tiếp nhận trong nhân dân. Mọi người đã sống quen với lề lỗi cũ, việc cũ và chính sách cũ nên có thay ngựa giữa đường cũng không ai quan tâm.
Lãnh đạo chủ chốt mới đều là Ủy viên Bộ Chính trị đầy quyền lực của nhóm 19 người Khóa đảng XII. Họ được đặt dưới quyền điều khiển của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, người có nhiều quyền lực nhất Việt Nam trong 4 “lãnh đạo chủ chốt”.
Nhưng ai ở Việt Nam cũng biết ông Trọng là người cực kỳ bảo thủ, giáo điều và thân Trung Quốc, nước láng giềng không được lòng dân Việt Nam. Ông còn là người cầm đầu nhóm chống đổi mới chính trị để bảo vệ lâu dài quyền và lợi cho đảng.
Tuy nhiên, nhiều đảng viên, kể cả một số lãnh đạo đã “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” để cho phép mình không nghe và làm theo đảng nữa.
Ông Trọng lên án họ là thành phần suy thoái tư tưởng và mất đạo đức cách mạng. Oái oăm thay, họ lại là “một bộ phận không nhỏ” trong số 4.5 triệu đảng viên. Vì vậy ông đã ra lệnh cho Ban Tuyên giáo của đảng, Tổng cục Chính trị của Quân đội và Lực lượng Công an phải tăng cường giáo dục, tuyên truyền và ngăn chặn tình trạng suy thoái tư tưởng nghiêm trọng đang lan nhanh trong cán bộ, đảng viên.
Tình trạng này được ông Trọng và nhiều lãnh đạo cao cấp nhìn nhận đang đe dọa sự sống còn của đảng. Nhưng đảng lại đổ lỗi cho “diễn biến hòa bình” và “các thế lực thù địch” là thủ phạm tạo ra tình trạng này để làm suy yếu đảng, trái với sự thật là đảng đã mất niềm tin trong đảng viên và nhân dân.
NGƯỜI MỚI-VIỆC CŨ
Vì vậy, dù tân Chủ tịch Quốc hội, Bà Nguyễn Thị Kim Ngân, sinh ngày 12/04/1954 tại Bến Tre (miền Nam) là người có nhiều kinh nghiệm trong cả 3 lĩnh vực đảng, hành pháp và lập pháp, nhưng Bà cũng sẽ chẳng làm được gì khác hơn người tiền nhiệm Nguyễn Sinh Hùng.
Trước ông Hùng là Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng (nhiệm kỳ 2006-2011), kế nhiệm ông Nguyễn Văn An (2002-2006), và trước ông An là Nông Đức Mạnh (Quốc hội IX) cũng chẳng làm nên cơm cháo gì.
Cơ chế này, dù có quyền lực cao nhất trên ghi trong Hiến pháp, cũng không vượt qua khỏi ngưỡng cửa Bộ Chính trị nên Quốc Hội đã bị lên án là bất lực hay bù nhìn. Bằng chứng như các Đại biểu không dám tranh luận về Hiệp định Biên giới Đất liền Việt-Trung (30/12/1999) và Hiệp định Phân định Vịnh Bắc Bộ với Trung Hoa (25/12/2000). Nhân dân cũng đã chỉ trích Quốc Hội không dám ra Nghị quyết lên án Trung Quốc đánh chiếm Quần đảo Hoàng Sa năm 1974 và xâm chiếm 7 đảo và bãi đá của Việt Nam ở Trường Sa năm 1988.
Và cuối cùng, Quốc hội gỗ đá này cũng không dám thảo luận việc đảng và nhà nước đã tiêu phí hàng tỷ Dollars để phiêu lưu vào dự án tiếp tục thua lỗ Bauxite ở Tây Nguyên, do áp lực của Trung Quốc, dưới triều đại hai Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu và Nông Đức Mạnh.
Hơn thế nữa, hầu hết Đại biểu Quốc hội là đảng viên nên ai cũng phải làm theo lệnh của đa số trong Bộ Chính trị. Cơ chế này, dù ít người nhưng lại tự cho mình quyền sinh sát cả nước nên hóa ra, dù chỉ có 19 mạng, hay ít hơn như các khóa đảng trước, mà mọi quyết định của thiểu số vẫn có thể chi phối 90 triệu dân và 4.5 triệu đảng viên.
Vì vậy Quốc hội khóa XIV, sẽ bầu ngày 22/05/2016 tuy có 500 Đại biểu, nhưng không ai muốn đặt hy vọng nhiều vào họ vì tất cả đều do “đảng cử dân bầu” như 13 khóa trước đây.
Nhưng khi Quốc hội mới vẫn sinh hoạt như cũ, vẫn một mực cúi đầu nhận lệnh từ Bộ Chính trị thì bà Chủ tịch Nguyễn Thị Kim Ngân, Ủy viên Bộ Chính trị, sẽ làm được gì hơn người tiền nhiệm Nguyễn Sinh Hùng ?
Hơn nữa, Quốc hội mới sẽ vắng bóng nhiều người tự ứng cử có máu mặt và nổi tiếng trong xã hội nhưng không được lòng đảng. Số 162 người tự ứng cử trong tổng số 1.146 ứng cử viên đã lọt qua vòng hiệp thương thứ nhì đang bị loại dần tại các cuộc “đấu tố” của cái gọi là “hội nghị lấy ý kiến cử tri tại nơi cư trú” hay “nơi làm việc”.
Nạn nhân đợt đầu gồm có Nhà Thơ Bùi Mình Quốc, hai Luật sư trẻ Võ Đôn, Nguyễn Anh Tuấn, Ca sĩ Mai Khôi (tên thật là Đỗ Nguyễn Mai Khôi), Ca sĩ Lâm Ngân Mai, và Kỹ sư Nguyễn Trang Nhung v.v…
Trường hợp tự ứng cử của Tiến sỹ tranh đấu nổi tiếng Nguyễn Quang A đang được người nước ngoài và giới Ngoại giao Quốc tế ở Hà Nội theo dõi.
Nhưng lấy kinh nghiệm tại các cuộc “đấu tố” để loại bỏ những người đảng không ưa thì không hy vọng gì Tiến sỹ Nguyễn Quang A sẽ được để cho ra tranh cử.
Bằng chứng là ông A đã tố cáo bị vu khống ngay tại nơi ông cư ngụ. Ông cho biết ngày 21/03/2016 Tổ trưởng tổ dân phố số 13, Phường Gia Thụy, Long Biên, Hà Nội đã phát tán tập tài liệu nói xấu tôi cho các cử tri thuộc tổ dân phố số 13”.
Trong trường hợp Tiến sỹ Nguyễn Quang A được tranh cử thì cũng không chắc sẽ thắng vì kinh nghiệm thất bại cay đắng của Tiến sỹ Lê Kiên Thành, con trai nguyên Tổng Bí thư Lê Duẩn trong cuộc bầu cử Quốc hội khóa XIII năm 2011 đã chứng minh như thế.
Là một kỹ sư hàng không ông Thành không những chỉ là con của một Công thần hàng đầu của đảng mà còn là doanh nhân có tiếng tại Sài Gòn với chức Chủ tịch Hội đồng Quản trị Công ty Cổ phần Chế biến thực phẩm Thái Minh. Ông cũng là Ủy viên Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam thành phố Hồ Chí Minh nhiệm kỳ IX. Thế mà ông vẫn bị cho rớt đài vì ông đã nhiều lần lên tiếng phê bình phải trái với đường lối cai trị độc tài và chính sách kinh tế nửa mùa của đảng.
TRẦN ĐẠI QUAN ĐẾN NGUYỄN XUÂN PHÚC
Người thứ hai mới của nhà nước CSVN là Chủ tịch nước, Đại tướng Công an Trần Đại Quang, sinh ngày 12/10/1956 tại Ninh Bình (miền Bắc). Ông Quang, khác với người tiền nhiệm Trương Tấn Sang, là một chuyên viên ngành an ninh, chuyên sâu trong lĩnh vực tình báo và an ninh nội bộ là tiêu chuẩn hàng đầu để ảo vệ quyền lãnh đạo độc tôn cho đảng.
Dù ông có học vị Giáo sư, Tiến sỹ luật nhưng chắc gì ông sẽ làm hay hơn những người tiền nhiệm chỉ biết “ngồi chơi xơi nước” như Trương Tấn Sang, Trần Đức Lương, Nguyễn Minh Triết và Lê Đức Anh ?
Có chăng là với ưu điểm của một người trẻ và am hiểu về an ninh và tình báo như Chủ tịch Nhà nước Nga, Vladimir Putin, tuy quyền hành không bằng, có thể ông đã được bố trí để thay Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng sau này.
Chức vụ sau cùng trong chuỗi lãnh đạo mới là Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, sinh ngày 20/7/1954 tại xã Quế Phú, Quế Sơn, Quảng Nam.
Tiểu sử phổ biến nói ông là “Ủy viên Trung ương Đảng 3 khóa X, XI, XII; Ủy viên Bộ Chính trị khóa XI, XII; đại biểu Quốc hội khóa XI, XIII.
Trước khi giữ chức Phó thủ tướng (từ tháng 7/2011), ông từng kinh qua nhiều vị trí như Bộ trưởng, Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ; Phó tổng thanh tra Chính phủ; Phó bí thư, Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Nam.”
Như vậy sự sắp xếp theo vùng miền trong guồng máy cai trị cao nhất của Việt Nam như một truyền thống bất di dịch đã giải quyết xong cho trong ấm ngoài êm.
Nhưng khi bắt tay vào việc, liệu ông Nguyễn Xuân Phúc, người từng giữ chức Phó trưởng Ban Chỉ đạo Trung ương phòng, chống Tham nhũng do ông Nguyễn Phú Trọng đứng đầu, có chống nổi tham nhũng trong guồng máy nhà nước không ?
Nhiều Đại biểu Quốc hội khen nguyên Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã làm được nhiều việc, nhưng vẫn than phiền ông chưa cương quyết tối đa trong công tác diệt tham nhũng. Những Đại biểu này nói tham nhũng là tệ nạn nghiêm trọng nên cần phải động viên cả hệ thống lãnh đạo của Đảng và Nhà nước cùng kiên quyết vào cuộc thì may ra mới giải quyết được.
Họ cũng ta thán ông Dũng để lại nợ công nhiều quá khiến mỗi người dân phải gánh nợ trên 1,000 Dollars.
Nhiều Đại biểu Quốc hội hy vọng ông Phúc sẽ làm khá hơn ông Dũng trong 2 lĩnh vực khó khăn này, nhưng có 2 Đại biểu đã tặng ông Phúc một số bài toán nan giải.
Đại biểu Trương Trọng Nghĩa (Đơn vị Thành phố HCM) nói trước diễn đàn Quốc Hội ngày 01.04.2016: “Tại sao trí thức giỏi không về nước làm việc, doanh nhân giỏi muốn bỏ nước ra đi? Tại sao cán bộ về hưu hay đương chức tìm cách cho mình hay con cháu mình ra định cư ở nước ngoài?” .
“Không phải vì đất nước nghèo mà vì họ cảm thấy không vui, không an toàn về pháp lý, các quyền tự do dân chủ không được đầy đủ và lo sợ đất nước bị lệ thuộc. Điều này ai cũng thấy cũng biết!”
“Phải bảo đảm cho người dân nếu chưa giàu thì cũng phải được tự do dân chủ, an toàn, an ninh và công lý, được xã hội quan tâm, sống với nhau có tình nghĩa, đạo đức tốt đẹp. Nhân dân tự hào về người Việt Nam, nước Việt Nam, cho dù chúng ta còn nghèo và chưa phát triển”
Người thứ hai là Đại biểu Lê Văn Lai, đơn vị Quảng Nam, cùng quê hương với Thủ tướng Phúc.
Ông nói: “Tôi rất ngạc nhiên khi mà trong tất cả báo cáo của Chính phủ, các cấp liên quan hữu quan đánh giá biển Đông của chúng ta là đảm bảo chủ quyền an ninh quốc gia. Trong khi đó người ta biến từ đảo ngầm thành đảo nổi, người ta xây sân bay, người ta kéo pháo hạm, người ta đưa máy bay tiêm kích, người ta o ép dân, cướp bóc, thậm chí là giết dân, người ta sắp tuyên bố những điều xâm phạm chủ quyền như vùng nhận dạng phòng không, như dùng các chuyến bay cắt ngang sân bay… Tôi cố gắng ép suy nghĩ của mình để đồng thuận với đánh giá là đảm bảo chủ quyền quốc gia, nói thật với các đại biểu tôi ép không nổi”.
Vị Đại biểu nghỉ hưu sau khóa XIII nói tiếp với giọng tha thiết: “Không biết khi nào chúng ta đánh giá xâm phạm chủ quyền quốc gia là những hành vi nào, hệ lụy nào, hành động nào, trong khi đó trước đây người ta xâm phạm chúng ta với tần suất 20 năm một lần. Năm 1956 lấy Đông Hoàng Sa, 1974 lấy Tây Hoàng Sa, năm 1988 lấy đảo Gạc Ma, năm 2014 kéo giàn khoan vào biển Đông và sau đó tần số dài hơn, nhanh hơn, trong vòng cứ một vài năm lại có hành động xâm lấn. Nên chúng ta cứ ngồi đây đánh giá là chúng ta bảo đảm chủ quyền quốc gia, liệu điều đó đúng không?”. (báo Năng Lượng Mới –Petro Times)
Như vậy Liệu bà tân Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân, ông tân Chủ tịch nước Trần Đại Quang và tân Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc có giải được những bài toán này từ nay cho đến hết nhiệm kỳ (2016-2021) không ?
Hay các ông bà sẽ “theo gót những người đi trước” để ngồi đó chờ lệnh từ ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, người có tất cả mọi thứ quyền nhưng chưa bao giờ dám hành động khi chạm đến vấn đề “nhạy cảm với Bắc Kinh”. -/-
Phạm Trần
(04/016)
Sông Cửu Long nghẽn mạch, đồng bằng nghẽn thở
Viết bởi Minh Hiền, VRNs
Thế kỷ 21 – thế kỷ tỵ nạn môi sinh? Thông điệp Laudato Si đã viết lại lời Đức Giáo Hoàng Phaolô VI cũng về khủng hoảng này: “Cơn khủng hoảng như là hậu quả bi thảm của hoạt động không kiểm soát của con người qua việc khai thác vô tội vạ thiên nhiên, con người phải đối mặt với một nguy hiểm là sẽ tàn phá thiên nhiên và trở thành tế vật cho việc tàn phá của mình”.
Thật vậy, nhìn quanh thế giới và Việt Nam, môi sinh bị hủy hoại bởi chiến tranh hạt nhân, bởi khai thác bô-xít, bởi phá hủy rừng đầu nguồn, xây đập khai thác thủy điện…
Môi trường đã bị con người bức tử
Thế giới đã lên tiếng báo động trước mối tai họa có thật. Gần chục năm trước, trong tác phẩm “Mê-kông, dòng sông nghẽn mạch” (NXB Văn Nghệ Mới, California, Hoa Kỳ, 2007) của mình, tác giả Ngô Thế Vinh đã cảnh báo về việc Trung Quốc xây dựng 2 con đập khổng lồ và 6 con đập trên dòng chính ở thượng lưu sông Mê-kông. Các “nhân tai” này chắc chắn sẽ ảnh hưởng trên suốt dòng chảy con sông, nhất là vùng hạ lưu Mê-kông.
Đó là chưa kể nhận định của các chuyên gia môi sinh về mạng lưới những con đập ở nhánh phụ lưu, cũng ảnh hưởng đáng kể đến dòng chảy, lượng phù sa và nguồn thủy sản tại lưu vực Đồng bằng sông Cửu Long. Cụ thể, sẽ đe dọa sự sinh tồn của khoảng 50 chủng loại cá, điều này dẫn đến tổng sản lượng cá trong lưu vực giảm đi đáng kể.
Bên cạnh đó, người dân Đồng bằng sông Cửu Long bao đời nay sống bằng ruộng lúa, vườn cây sẽ mất đi kế mưu sinh vì đất ngập mặn. Nếu cố gắng tồn tại ở chính nông ngư trường truyền thống của mình, họ sẽ lâm vào cảnh đói kém. Hoặc nếu không, phải di cư đi nơi khác. Họ buộc phải mất đi bản sắc văn hóa sông nước, miệt vườn và các đô thị trở thành nơi đón những con người này với “nhãn mác” mới: kẻ tỵ nạn môi sinh.
Nhà cầm quyền “quyết tâm” không nhìn thấy
Trước những cảnh báo của các nhà nghiên cứu sông ngòi quốc tế, cũng như của các chuyên gia môi sinh, thử nhìn lại xem phía nhà cầm quyền Việt Nam đã có phản ứng gì?
Lãnh đạo, nắm quyền hành trong tay, phải có trách nhiệm với những lời tiên báo về tác hại nặng nề sẽ giáng xuống một phần lãnh thổ quan trọng, ảnh hưởng đến đời sống của biết bao dân lành.
Nhưng hoàn toàn trái ngược, Chính phủ Việt Nam đã đưa ra một kết luận hồ như chống lại người dân: các con đập không ảnh hưởng hoặc ảnh hưởng rất ít đến Đồng bằng sông Cửu Long?
Ngay lập tức, luận điểm trên đã bị dư luận phản ứng gay gắt. Trong bài báo “Một kết luận nguy hiểm về những con đập trên sông MeKong” đăng trên tờ Tuổi Trẻ, một số nhà khoa học đã kịp thời phản bác, trước khi báo cáo của Chính phủ Việt Nam với kết luận sai trái trên được đưa ra các hội nghị quốc tế.
Hơn hai mươi triệu dân cư Đồng bằng sông Cửu Long có thể tự mình đối phó với tình trạng nhiễm mặn đang đổ ập trên những đồng ruộng thẳng cánh cò bay mà trước đây từng phì nhiêu, màu mỡ, làm ra bao lúa gạo cung cấp cho cả nước?
Là công dân Việt Nam, chúng ta phải làm gì? Đức Thánh Cha Phanxicô nhắc nhở chúng ta hãy chăm sóc “ngôi nhà chung”. Ngài đưa ra ý niệm toàn thế giới là ngôi nhà chung và chúng ta phải “hiệp nhất trong cùng một âu lo”. Mong rằng, lời nhắc nhở đó sẽ mở ra cho chúng ta một chân trời để suy tư và hành động!
Minh Hiền , VRNs
Hội đồng Liên tôn Việt Nam: Kháng thư phản đối nhà cầm quyền CSVN đàn áp lễ tưởng niệm 69 năm Đức Huỳnh Giáo Chủ thọ nạn
Viết bởi Hội đồng Liên tôn Việt Nam
GNsP(06.04.2016) – Vào năm 1947, Đức Huỳnh Giáo Chủ của Giáo hội Phật giáo Hòa Hảo -đang khi tham dự buổi hòa giải giữa Việt Minh và PGHH tại Đốc Vàng (Đồng Tháp)- đã bị những người Cộng sản này đê hèn ám hại, vì đối với Ngài, cần có hợp tác trong đường hướng dân chủ, còn đối với họ, chỉ có sự thống trị trong chuyên chính bạo lực.
Tinh thần sắt máu và hận thù đó vẫn tiếp tục và ngày càng trở nên khốc liệt kể từ khi Cộng sản chiếm được miền Nam và đặt Giáo hội PGHH chân truyền ra ngoài vòng pháp luật. Nó đặc biệt biểu lộ ra trong ba Đại lễ của Giáo hội, nhất là Đại lễ tưởng niệm Đức Huỳnh Giáo Chủ thọ nạn.
Lễ tưởng niệm lần thứ 69 năm nay (25/2 Bính Thân, tức 02-04-2016) đã được Giáo hội Trung ương PGHH Thuần túy dự tính tổ chức tại trụ sở tạm thời của Giáo hội tại xã Long Giang, huyện Chợ Mới, An Giang. Thế nhưng nhiều ngày trước đó, nhà cầm quyền đã điều động vô số công an rải quân đóng chốt tại các nẻo đường lẫn bến đò dẫn vào địa điểm hành lễ. Riêng hai đầu trụ sở, mỗi đầu cách khoảng 500m, có 2 chốt được thiết lập, mỗi chốt có hơn 50 công an sắc phục lẫn thường phục với xe đặc chủng.
Trước tư gia ông Hội trưởng Nguyễn Văn Điền, ông Phó Hội trưởng Nguyễn Văn Thiết, nhiều Trị sự viên ở các tỉnh Đồng Tháp, Vĩnh Long, An Giang, Cần Thơ… công an cũng không quên lập trạm, mỗi trạm trên dưới 100 nhân viên đủ mọi dạng, nhằm theo dõi, ngăn chận, tạo ra tình trạng nội bất xuất ngoại bất nhập hết sức căng thẳng và nguy hiểm. Như bà Dương Thị Tròn, cựu tù nhân lương tâm với bản án phi nhân 9 năm tù, vừa ra khỏi nhà thì bị đám công an này ách lại khiêng vào trong. Nhiều người còn bị hăm dọa sẽ lãnh đòn trừng phạt nếu quyết tâm đi lễ.
Đêm 01-4-2016, anh Nguyễn Công Thủ (con trai ông Nguyễn Thanh Phong, Tổng Vụ trưởng Thanh sinh Giáo hội PGHH Thuần túy, trú tại Chợ Mới, An Giang), vừa ra khỏi nhà thì bị công an giao thông chận xét giấy tờ, tiếp đó bị một toán công an hình sự giả dạng côn đồ đánh đập đến ngất xỉu rồi bỏ đi. Tỉnh lại, anh Thủ chạy thục mạng về nhà liền bị chúng rượt đuổi. Thấy gia đình hàng xóm xông ra bảo vệ, đám côn đồ tháo chạy, bỏ lại 2 chiếc xe máy. Khoảng 15’ sau, chúng kéo đến đông đảo hơn, đạp tung cửa vào cướp lại tang vật, rồi còn vô chỗ anh Thủ đang truyền nước biển rút dây và bình truyền dịch ném xuống đất, trước sự chứng kiến bất động đồng lõa của hằng trăm công an vây nhà.
Sáng 02-4-2016, phái đoàn Giáo hội PGHH Thuần túy Vĩnh Long đi xe đến Chợ Mới An Giang dự đại lễ. Sau khi qua nhiều trạm giao thông với xét hỏi nghiêm nhặt, cuối cùng tại xã Hội An, Chợ Mới, phái đoàn đã bị trên 100 công an đủ loại buộc phải quay về, còn hăm dọa nếu tiếp tục đi sẽ không đảm bảo tánh mạng và tài sản! Đang khi đó, nhà ông Phó Hội trưởng bị “côn đồ” ném trứng thối vào vì gia đình ông treo băng-rôn kỷ niệm ngày Đức Huỳnh Giáo Chủ thọ nạn.
Trong tinh thần hiệp thông tôn giáo và theo lời mời của ông Hội trưởng Trung ương Giáo hội PGHH Thuần túy, các chức sắc đại diện Hội đồng Liên tôn gồm có Hoà thượng Thích Không Tánh, Mục sư Lê Quang Du, các Chánh Tri sự Hứa Phi, Nguyễn Bạch Phụng và Nguyễn Kim Lân đã có chuyến đi trực tiếp tham dự Đại lễ. Nhưng ngay từ tối 1-4-2016, công an như đánh hơi được đã canh gác tại tư gia một số vị, bám theo một số vị khác trên hành trình như hình với bóng và tìm mọi cách ngăn chận thô bạo! Rốt cuộc chuyến đi tham dự Đại lễ của các Chức sắc thay mặt Hội đồng Liên tôn VN bất thành!
Khối Phật Giáo Hòa Hảo Truyền thống vốn dự tính tổ chức đại lễ tại Quang Minh Tự của ông Võ Văn Thanh Liêm tại ấp Long Hòa 2, xã Long Điền A, huyện Chợ Mới, tỉnh An Giang, cũng bị nhà cầm quyền đàn áp khốc liệt. Từ nhiều ngày trước, toàn bộ ngôi chùa ấy đã bị đông đảo công an chốt chặn đường vào và bao vây nghiêm ngặt. Nhiều tín đồ tại Đồng Tháp, An Giang… cũng bị mật vụ canh giữ nhà cửa hay gặp mặt đe dọa. Đúng ngày kỷ niệm, hàng trăm công an phối hợp với côn đồ đã chặn đường những ai quyết tâm đi lễ, hành hung dã man và cướp máy móc tiền bạc của họ (theo cung cách “đánh người đoạt của” của công an hiện thời). Trong khi đó, tại Quang Minh Tự, nhà cầm quyền xua lực lượng đến phá rối buổi lễ và ra tay hành hung thô bạo những tu sĩ tín đồ giăng biểu ngữ lên án bạo quyền đàn áp! Riêng nữ tu sỹ Võ Thị Thu Ba đã phải tự cắt cổ để phản đối hành vi dã man của chế độ.
Vụ đàn áp tôn giáo nghiêm trọng này lại diễn ra đúng vào thời điểm bộ trưởng Công an sắt máu Trần Đại Quang được đưa lên làm Chủ tịch nước !?!
Trước những sự kiện đau lòng trên, Hội đồng Liên tôn Việt Nam long trọng tuyên bố:
1- Nhiệt liệt biểu dương sự trung thành cách quyết liệt “vì Thầy vì Đạo”, niềm tưởng nhớ đầy can đảm đối với Tôn sư kính yêu, chí bất khuất và tính kiên trì của Quý Giáo hội Phật giáo Hòa Hảo giữa lòng chế độ vô thần Cộng sản. Chúng tôi hết lòng hiệp thông chia sẻ đạo nạn của Quý Giáo hội và coi các đau khổ của Quý vị như đau khổ của mình, coi các vấn để của Quý Giáo hội như các vấn đề của các Giáo hội chúng tôi.
2- Nghiêm khắc nhắc nhở nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam hãy dừng ngay chính sách đàn áp những tôn giáo không chịu trở thành công cụ cho chế độ. Lẽ ra Quý vị phải chuộc lỗi cho cha ông vì tội ác đã làm đối với một nhà yêu nước kiệt xuất như Đức Huỳnh Giáo chủ. Chủ trương xóa sạch di sản tinh thần của Ngài và tiêu diệt tín đồ hiếu đạo của Ngài là nhân xấu xa sinh quả ác hại cho Quý vị và con cháu Quý vị. Hãy nhớ luôn rằng gieo gió thì gặt bão.
3- Mạnh mẽ cảnh cáo lực lượng thừa hành mù quáng, công cụ bạo lực tàn nhẫn là công an đủ mọi dạng của chế độ. Công lý của nhân loại và nhân dân rồi đây sẽ truy cứu trách nhiệm của những kẻ chỉ đạo lẫn những kẻ thừa hành, Một ngày nào đó, quý vị sẽ là đối tượng đầu tiên cho cơn phẫn nộ tràn bờ của nhân dân bị áp bức vùng dây, đang khi những kẻ mà quý vị đang làm tay sai mù quáng, nô lệ tối mặt sẽ cao bay xa chạy. Hãy cố gắng làm người tử tế, lương thiện ngay từ bây giờ hầu để đức cho con cháu.
Làm tại Việt Nam ngày 06 tháng 04 năm 2016
Các chức sắc trong Hội đồng Liên tôn VN đồng ký tên.
Cao Đài:
– Chánh trị sự Hứa Phi (điện thoại: 0163.3273.240)
– Chánh trị sự Nguyễn Kim Lân (điện thoại: 0988.971.117)
– Chánh trị sự Nguyễn Bạch Phụng (điện thoại: 0988.477.719)
Công Giáo:
– Linh mục Phê-rô Phan Văn Lợi (điện thoại: 0984.236.371)
Hội CTNLT: Hãy xóa bỏ các bản án theo Điều 88 đối với Blogger và các Nhà hoạt động đất đai
Viết bởi Ban Điều Hành Hội CTNLT Việt Nam
GNsP (31.03.2016) – Hôm qua, ngày 30/3/2016, Tòa án Nhân dân Tp.HCM đã mở hai phiên tòa xét xử những người bất đồng chính kiến ôn hòa và tuyên án blogger Nguyễn Đình Ngọc (50 tuổi, Tp.HCM) 4 năm tù giam, 3 năm quản chế, các dân oan Ngô Thị Minh Ước (57 tuổi, ngụ tại Bình Phước) 4 năm tù giam, Nguyễn Thị Trí (58 tuổi, ngụ Bình Dương) và Nguyễn Thị Bé Hai (58 tuổi, ngụ An Giang) 3 năm tù giam cho mỗi người.
Những gì mà cựu nhân viên Đài truyền hình HTV, blogger Nguyễn Ngọc Già làm là bày tỏ ôn hòa quan điểm chính kiến của bản thân về các vấn nạn xã hội, tham nhũng, kinh tế yếu kém và sự lạm quyền của cơ quan công quyền.
Trong số 16 bài viết mà cơ quan điều tra đã truy cứu, bài viết “Chế độ Cộng sản cần phải được loại bỏ” mà quan tòa đã cho là chống lại chế độ, cũng thể hiện hoàn toàn quyền căn bản được bày tỏ thái độ phản đối, không đồng tình hoặc ủng hộ một quan điểm, phương thức, tổ chức nào đó một cách ôn hòa.
Đối với ba dân oan, Ngô Thị Minh Ước, Nguyễn Thị Trí và Nguyễn Thị Bé Hai bản án thể hiện ý đồ chính trị đẩy các dân oan khiếu kiện nhiều năm vào chốn lao tù. Đã có rất nhiều dân oan, bằng hình thức này hay hình thức khác đã bị tống giam. Quyền được bày tỏ ước vọng tìm công bình cho bản thân, bày tỏ một mình, hay với nhiều người, tại nhà riêng hay nơi công cộng một cách ôn hòa cần phải được nhà nước tôn trọng và bảo vệ.
Các bài viết của blogger Nguyễn Ngọc Già và các họat động của ba dân oan Ước, Trí và Hai hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn nhân quyền quốc tế ở Điều 19, Công ước về quyền Dân sự và Chính trị:
Mọi người đều có quyền giữ quan điểm của mình mà không bị ai can thiệp.
Mọi người có quyền tự do ngôn luận. Quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp nhận và truyền đạt mọi thông tin, ý kiến, không phân biệt lĩnh vực, hình thức tuyên truyền bằng miệng, bằng bản viết, in, hoặc dưới hình thức nghệ thuật, thông qua bất kỳ phương tiện thông tin đại chúng nào tuỳ theo sự lựa chọn của họ.
Khoản 3 Điều này cũng nói thêm rằng việc thực hiện những quyền quy định tại khoản 2 điều này kèm theo những nghĩa vụ và trách nhiệm đặc biệt, trong đó có thể phải chịu một số hạn chế nhất định. Chính quyền VN không thể tùy tiện áp dụng Khoản 3 điều này như lý do gìn giữ trật tự xã hội hay an ninh quốc gia để xử lý hình sự những người thực thi quyền căn bản của họ.
Hội CTNLT khẳng định quyền tự do ngôn luận, tự do bày tỏ ôn hòa nơi công cộng phủ nhận hoàn toàn giá trị các bản án theo Điều 88 mà Tòa án Tp.HCM đã tuyên hôm qua.
Hai bản án nhằm đàn áp người bất đồng chính kiến blogger Nguyễn Ngọc Già, dân oan Ngô Thị Minh Ước, Nguyễn Thị Trí và Nguyễn Thị Bé Hai phải bị hủy bỏ và thả họ vô điều kiện.
Ngày 31/3/2016
Ban Điều Hành Hội CTNLT Việt Nam
Tổ chức Ân xá Quốc tế kêu gọi VN thả tự do ngay các nhà hoạt động
Viết bởi Vị Nhân, GNsP
GNsP(01.04.2016) – Ngày 31/03/2016 Tổ Chức Ân Xá Quốc Tế – Amnesty International kêu gọi Việt Nam “chấm dứt đàn áp tư pháp và thả tự do ngay lập tức và vô điều kiện cho sáu nhà hoạt động bị kết án trong tám ngày qua.” Trong thông cáo tổ chức bảo vệ nhân quyền quốc tế này đã lên án nhà cầm quyền Việt Nam đã bỏ tù những dân oan và blogger với cáo buộc “tuyên truyền chống phá nhà nước” và “lạm dụng các quyền tự do dân chủ” qua các “điều luật với diễn đạt mơ hồ trong bộ luật hình sự “ mà không có bằng chứng. Amnesty quan ngại rằng “việc gia tăng đột biến các bản án do các thủ tục tư pháp xảy ra hai tháng sau khi Việt Nam công bố sự thay đổi trong các vị trí lãnh đạo cấp cao của nước này”
Bản lên tiếng tố cáo nhà nước đã dung những điều khoản mơ hồ để kết án các nhà hoạt động trong hai phiên tòa riêng biệt. “Trong một trường hợp, ba người phụ nữ – Ngô Thị Minh Ước, Nguyễn Thị Trí, và Nguyễn Thị Bé Hai – đã bị Tòa Án Nhân Dân TP Hồ Chí Minh kết án. Ngô Thị Minh Ước bị kết án bốn năm tù giam cộng thêm ba năm quản thúc tại gia, trong khi Nguyễn Thị Trí, và Nguyễn Thị Bé Hải bị tuyên ba năm tù giam và hai năm quản chế tại nhà. Phương tiện truyền thông nhà nước đã loan tin rằng bà Ngô Thị Minh Ước nhận được một câu ba tháng bổ sung từ Tòa án nhân dân miền Nam Bình Phước mà không làm rõ hoặc giải thích bối cảnh xung quanh bản án bổ sung này.”
“Bản án cho bốn nhà hoạt động hôm 30 tháng Ba xảy ra một tuần sau khi người sáng lập trang tin nổi tiếng Anh Ba Sàm – ông Nguyễn Hữu Vinh, và trợ lý của ông – cô Nguyễn Thị Minh Thúy, bị kết án theo điều 258 với cáo buộc “lạm dụng các quyền tự do dân chủ”. Hai blogger này đã nhận bản án ba năm và năm năm tù giàm sau khi đã trải qua gần hai năm bị tạm giam trước khi xét xử.” Amnesty cho biết.
Ân Xá Quốc Tế cho biết “phương tiện truyền thông nhà nước đã báo cáo rằng những người này đã thừa nhận tham gia một tổ chức có tên là ‘Phong Trào Cách Mạng Dân Oan Phục Quốc Cứu Nước’ . Thực chất đây là những người dân đang khiếu kiện đòi đất đai do nhà nước chiếm đoạt và có tham gia giương cờ của chính quyền chế độ cũ trước Đại sứ quán Mỹ trong tháng 7 năm 2014, nơi họ được cho là đã kêu gọi thay đổi chính phủ.”.
Amnesty cũng đề cập đến trường hợp nhà cầm quyền kết án blogger Nguyễn Ngọc Già – Nguyễn Đình Ngọc người viết bài về các vấn đề dân chủ nhân quyền cho các cơ quan truyền thông độc lập như Dân Làm Báo và Dân Luận và các đài Á Châu Tự Do. Phiên tòa đã kết án ông 4 năm tù giam 3 năm quản chế với cáo buộc “lợi dụng các quyền tự do dân chủ” theo điều 258 BLHS. Cần nói thêm ông Nguyễn Đình Ngọc là cựu nhân viên đài truyền hình HTV. Ông là một blogger có tiếng và có những bài viết nhận định về các vấn đề một cách thấu đáo và khách quan.
Ân Xá Quốc Tế quan ngại rằng “Việc tăng đột biến các vụ án hình sự với biểu hiện cụ thể xảy ra vài tháng sau khi Việt Nam công bố những thay đổi hàng ngũ lãnh đạo cấp cao của đất nước. Cũng trùng hợp với việc ban hành quy định mới của Bộ Công An nhằm kiểm soát các cuộc biểu tình liên quan đến các phiên tòa. Theo Điều 14 của Thông tư 13/2016 / TT-BCA, sau một cảnh báo bằng miệng, cảnh sát có thể “triển khai lực lượng để ngăn chặn gây rối trật tự công cộng, cô lập và bắt giữ các nhân tố đối lập, kẻ chủ mưu và cầm đầu các vụ xáo trộn”. Thông tư được ban hành bởi Bộ trưởng Bộ Công An Trần Đại Quang, người được sắp xếp để trở thành chủ tịch mới của nước này trong vài tuần tới.
Amnesty cũng nói rằng tổ chức này đang giữ các hồ sơ vi phạm nhân quyền của Việt Nam và khuyến cáo rằng những điều 88 và 258 BLHS là mơ hồ và không phù hợp với các cam kết quốc tế mà Việt Nam là thành viên. “ Trong bối cảnh Việt Nam là thành viên của Công ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị và hiến pháp bắt buộc duy trì quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, và tự do hội họp, thì các điều luật với diễn đạt mơ hồ của Bộ luật Hình sự của nước này, bao gồm Điều 88 và 258, thường được sử dụng để bỏ tù những người thực hành hợp pháp các quyền này.”
Vị Nhân
Sợ đổi mới chính trị sẽ tan hàng rã đám
Viết bởi Phạm Trần
GNsP(31.03.2016) – Vấn đề có cần đổi mới chính trị thì đổi mới kinh tế mới thành công đang là chuyện nhức đầu của đảng Cộng sản độc quyền lãnh đạo ở Việt Nam.
Nhiều trí thức trong và ngoài đảng và chuyên gia kinh tế trong và ngoài nước đã khẳng định “đổi mới chính trị là nhu cầu cấp bách”, nhưng Tổng Bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng và những cái đầu cực kỳ bảo thủ và giáo điều trong Hội đồng Lý luận Trung ương và Ban Tuyên giáo quyết chống, vì sợ sẽ tan hàng rã đám.
Ông Trọng thì nói: “Chúng ta phải tiếp tục đổi mới, đổi mới mạnh mẽ, toàn diện và đồng bộ, nhưng đổi mới phải đúng hướng, không được lạc đường, từ cực này nhảy sang cực kia. Các thế lực xấu, thù địch đang rất muốn chúng ta thay đổi chế độ chính trị. Tại một số hội nghị Trung ương và Bộ Chính trị tôi đã nói, đổi mới chính trị không có nghĩa là thay đổi chế độ chính trị, không có nghĩa là làm thay đổi bản chất của Đảng ta, Nhà nước ta. Đường lối phải đi đúng phương hướng của Cương lĩnh và Hiến pháp mới được thông qua. Tiếp tục phát huy dân chủ nhưng phải có kỷ cương, kỷ luật.”
(Diễn văn tại Hội nghị cán bộ toàn quốc về tổng kết công tác tổ chức xây dựng Đảng năm 2015, nhiệm vụ trọng tâm năm 2016, tổ chức tại Hà Nội ngày 26/03/2016).
Ông Tổng Bí thư đảng CSVN không nói cho dân biết “đổi mới mạnh mẽ, toàn diện và đồng bộ” là đổi mới những gì và làm ra sao, hay có cần những con người mới và việc mới hay không?
Nhưng nếu phải “đúng phương hướng của Cương lĩnh và Hiến pháp mới được thông qua” thì nói “đổi mới” làm gì cho vô nghĩa? Bởi vì cả Cương lĩnh “xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội (Bổ sung, phát triển năm 2011)” lẫn Hiến pháp năm 2013 đều cho phép đảng tự ý nhân danh dân để chiếm độc quyền cai trị, dù dân chưa hề bao giờ bỏ phiếu hay trao quyền này cho đảng.
Cương lĩnh 2011 đã tự chép lại những gì ghi trong Cương lĩnh thông qua hồi tháng 6-1991 tại Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ VII: “Đảng Cộng sản Việt Nam là đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đội tiên phong của nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam; đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của dân tộc. Đảng lấy chủ nghĩa Mác – Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho hành động, lấy tập trung dân chủ làm nguyên tắc tổ chức cơ bản.”
Đến khi sửa và bổ sung Hiến pháp 1992 thì Quốc hội do “đảng cử” cho “dân bầu” lại chép lại và bổ túc Điều 4 trong Hiến pháp 2013: “Đảng Cộng sản Việt Nam – Đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đội tiên phong của Nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam, đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, Nhân dân lao động và của cả dân tộc, lấy chủ nghĩa Mác – Lê nin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội.”
Họ cũng đã thêm mắm thêm muối cho mặn mà trong Điều 4 mới rằng: “Đảng Cộng sản Việt Nam gắn bó mật thiết với Nhân dân, phục vụ Nhân dân, chịu sự giám sát của Nhân dân, chịu trách nhiệm trước Nhân dân về những quyết định của mình.”
Và: “Các tổ chức của Đảng và đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật.”
Tuy đảng nói thế nhưng chưa bao giờ đảng chịu làm đấy tớ của nhân dân là chủ nhân dân thật sự của đất nước như ông Hồ Chí Minh giáo dục. Ngược lại, đảng chỉ muốn cai trị dân và đòi dân phải lao động đầu tắt mặt tối nuôi đảng và phải làm theo điều đảng muốn. Không một ai dám cãi đảng dù biết nhiều điều đảng bắt dân làm là vô lý, trái pháp luật và chà đạp quyền con người.
Nhiều khi đi ngược lại cả Hiến pháp như vẫn không chịu để cho Quốc hội thảo luận Dự luật Biểu tình, đáng nhẽ phải trình ra Quốc hội tại kỳ họp 11, phiên cuối cùng của Khóa Quốc hội 13.
Lấy lý do Văn phòng Chính phủ đưa ra vì còn có những ý kiến khác nhau nên xin hoãn trình Dự Luật Biểu tình lần nữa. Sự thật là trong Bộ Quốc phòng và Bộ Công an (cơ quan soạn Luật biểu tình) vẫn có những phần tử chống Luật Biểu tình. Họ cho rằng nếu có Luật Biểu tình là “đổi mới chính trị”, đi ngược lại chủ trương của đảng. Mà “đảng” thì quyền quyết định lại nằm gọn trong Bộ Chính trị do Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng cầm đầu nên nói ngược, nói xuôi đến đâu cũng chỉ quy vào một mối mà thôi.
Vì vậy, mà đảng đã tự viết Hiến pháp để luật hóa Cương lĩnh và hợp thức hóa vai trò cầm quyền tự biên và tự diễn của mình khiến cho Bộ Luật cao nhất của Quốc gia thành lãng nhách.
BỨC XÚC HAY HOANG MANG ?
Nhưng tại sao chỉ trong vòng 14 tháng mà ông Trọng đã phải nói lại quan điểm được gọi là “đổi mới chính trị”, theo cách nghĩ và làm phi truyền thống của lãnh đạo CSVN ?
Giản dị là vì tại Hội nghị Trung ương 10 khóa đảng XI, từ 05 đến ngày 12-01-2015, các Ủy viên Trung ương đã thảo luận đề xuất cần “đổi mới đồng bộ hơn giữa chính trị và kinh tế” nhưng không cho biết kết quả.
Chỉ thấy báo đảng đưa tin ông Trọng nói trong diễn văn bế mạc: “Phải nắm vững và khẳng định: Đổi mới chính trị không phải là làm thay đổi chế độ chính trị, thay đổi bản chất của Đảng ta, Nhà nước, mà là đổi mới cơ chế, chính sách, tổ chức bộ máy, kiện toàn nâng cao chất lượng đội ngũ cán bộ, đổi mới phương thức công tác, lề lối làm việc, cải cách hành chính, chống tệ nạn tham nhũng, lãng phí, quan liêu, nâng cao hiệu lực, hiệu quả của các cơ quan trong hệ thống chính trị, tăng cường quốc phòng, an ninh, giữ vững độc lập, chủ quyền quốc gia.” (VietNamNet, 12/01/2015).
Đề xuất được gọi là “đổi mới” của ông Trọng là không được thay thế hay làm sút giảm vai trò lãnh đạo và chính sách cai trị độc tôn của đảng Cộng sản. Ông chỉ muốn thay đổi cơ cấu tổ chức của của nhà nước sao cho tinh gọn và hiệu lực và nâng cao khả năng chuyên môn và tinh thần phục vụ của cán bộ, đảng viên trong tất cả mọi lĩnh vực.
Vì vậy mà Bộ trưởng Bộ Kế hoạch và Đầu tư Bùi Quang Vinh đã can đảm nói thẳng đề nghị “đổi mới chính trị” tại Đại hội Đảng lần thứ 12, sáng 22/1/2016.
Ông Vinh, người sẽ nghỉ hưu sau khi bàn giao cho người kế nhiệm trong Chính phủ mới vào tháng 7 (2016) là chậm nhất, nói: “Một hệ thống chính trị phù hợp với nền kinh tế kế hoạch hóa, đặc biệt là nền kinh tế trong thời kỳ chiến tranh, nay đã không còn phù hợp với nền kinh tế thị trường, thậm chí trở thành rào cản. Vì vậy, đổi mới hệ thống chính trị đồng bộ với đổi mới kinh tế là yêu cầu hết sức cấp bách. Đảng là người lãnh đạo cao nhất, cần chủ động và nghiêm khắc đánh giá lại chính mình, đồng thời thực hiện nghiêm chỉnh nghị quyết mà Đại hội Đảng toàn quốc đã xác định. Kiên quyết đổi mới tổ chức, chức năng nhiệm vụ của tổ chức Đảng, Nhà nước, các đoàn thể chính trị…”.
Ông Vinh cũng không dám nói hết ý nghĩ phải “đổi mới hệ thống chính trị” thì cần phải thay đổi như thế nào, nhưng ông đã thẳng thắn nói bộ máy cầm quyền và tư duy lãnh đạo của thời bao cấp khi còn chiến tranh không còn phù hợp với thời đại hội nhập vào nền kinh tế thị trường ngày nay.
Ông nói: “Trọng tâm là hoàn thiện cơ chế quản lý kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa, đổi mới phương thức lãnh đạo của Đảng, xây dựng nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa, mở rộng dân chủ trong Đảng và trong xã hội.”
Từ trước Đại hội đảng XII, từ ông Nguyễn Phú Trọng xuống cho đến cấp Ủy địa phương và trong Chính phủ, chưa có cấp lãnh đạo cao nào dám đề xướng “mở rộng dân chủ trong xã hội” song song với “mở rộng dân chủ trong đảng”.
Các lãnh đạo đảng từ thời Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh khóa VI cho đến thời Nguyễn Phú Trọng khóa XII không ông nào dám hé răng nói đến mấy chữ “mở rộng dân chủ trong xã hội”. Tất cả chỉ biết đề cao “dân chủ trong đảng” như phương thức sinh hoạt nội bộ.
Có nghĩa anh muốn nói gì trong phòng họp cũng được, nhưng khi ra khỏi phòng thì miệng anh phải khóa lại. Và khi biểu quyết thì thiểu số phải phục tùng đa số nên đảng gọi hoa mỹ là “tập trung dân chủ” !
Cũng giống như sinh hoạt của Quốc Hội trong mấy năm gần đây xem ra dân chủ hơn trước, nhưng hiếm thấy có Đại biểu nào dám đòi quyền làm chủ đất nước cho dân hay đòi Quốc Hội phải có những Đại biểu không chỉ biết gật mỗi khi đảng muốn.
Vì vậy bài tham luận của ông Vinh được báo chí và nhiều giới trong và ngoài đảng hoan nghênh là thẳng thắn vì đáp ứng nhu cầu đổi mới của xã hội. Riêng ông Trọng và lãnh đạo bảo thủ trong đảng thì đã lạnh lùng với ý kiến táo bạo này.
KINH TẾ VÀ CHÍNH TRỊ
Việt Nam đã đổi mới kinh tế để khỏi chết từ Hội nghị Trung ương VI năm 1986, nhưng không chịu đổi mới chính trị cho nhân dân được trực tiếp tham gia việc nước theo thể thức bầu cử dân chủ và đa đảng chính trị.
Trong hệ thống cai trị hiện nay, người dân Việt Nam không dám phê bình chính sách của nhà nước và chủ trương của đảng. Lại càng không được chạm đến lãnh đạo vì họ là thành phần tự cho mình có quyền bất khả xâm phạm.
Báo chí mang danh ”báo chí cách mạng” nhưng toàn làm những chuyện phản cách mạng và đi ngược lại quyền lợi của dân. Chẳng hạn như khi Công an tấn công người dân đi biểu tình chống Trung Quốc xâm lược thì báo chí quay mặt làm ngơ. Ngược lại, họ lại đề cao đám công an đội lốt côn đồ hay dư luận viên đánh đập dân oan xuống đường đòi công bằng, tố cáo quan tham.
Báo chí cũng chưa bao giờ dám đụng đến “lỗ chân lông” lãnh đạo, dù biết họ có lỗi với dân hay tham nhũng, thối nát.
Trong phát triển kinh tế, sự thiếu công bằng trong đối xử giữa các doanh nghiệp tư nhân và doanh nghiệp nhà nước, cộng thêm với tình trạng phải trao phong bì tiền “bôi trơn” để không bị trù dập hay chậm thủ tục là một trong những nguyên nhân làm mất cân bằng trong phát triển.
Lại có vô số Doanh nghiệp Nhà nước (DNNN), dù tiếp tục làm ăn thua lỗ năm này quan năm khác mà vẫn được ưu tiên vay vốn, hưởng giá thuê mặt bằng nhẹ hơn doanh nghiệp tư nhân hay nước ngoài thì làm sao mà gánh nặng không đổ lên đầu người dân tiêu thụ và công nhân ?
Ngoài ra còn phải kể đến khoản nợ công của Việt Nam, chia cho mỗi đầu người trong số 90 triệu dân là trên 1,000 US Dollars và tình trạng tham nhũng vẫn còn nghiêm trọng như đảng đã nhìn nhận thì làm sao đất nước khá lên được ?
Vì vậy, Thủ tướng mãn nhiệm Nguyễn Tấn Dũng đã phải nói: “Chống tham nhũng, tiêu cực không có cách nào khác là phải phát huy đầy đủ quyền làm chủ, quyền dân chủ của người dân gắn với công khai, minh bạch. Đây là giải pháp căn cơ nhất để chống tiêu cực, tham nhũng.”
Ông Dũng nói như thế sáng 30/03 (2016) tại trụ sở Chính phủ trong khi cùng với Chủ tịch Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam Nguyễn Thiện Nhân chủ trì hội nghị đánh giá hợp tác giữa Chính phủ và Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam.
Ông nói thêm: “Nghe được nhiều luồng ý kiến, trí tuệ của toàn dân để mục đích cuối cùng là đưa ra được chủ trương, chính sách đúng, từ đó thì mới tạo được đồng thuận. Đối với Chính phủ, công tác vận động quần chúng rất quan trọng. Anh đưa ra chủ trương chính sách mà không đúng, không phù hợp thì không thể vận động được nhân dân. Phải đề cao phối hợp làm tốt công tác phản biện, giám sát cũng chính là phát huy quyền làm chủ của người dân, quyền dân chủ của người dân…”.
Đó là cách thực hành “dân chủ trong dân và trong xã hội”, thay vì chỉ biết thực hành dân chủ dành riêng cho đảng viên tại các cuộc họp của đảng mà ông Trọng vẫn đề cao từ trước tới nay.
Nhưng tại sao bây giờ, khi không còn quyền hành và sắp nghỉ hưu thì ông Dũng mới nói những câu nghe “mát tai” đến thế? Không biết gần 10 năm giữ chức Thủ tướng và 7 năm làm Trưởng ban Chỉ đạo Trung ương phòng, chống tham nhũng ông đã làm gì mà tham nhũng “vẫn còn nghiêm trọng” cho đến ngày nay?
Nhưng cũng chính vì dân chưa có dân chủ và xã hội vẫn còn bị đảng kiểm soát nên đảng đã mất hết “liên hệ máu thịt” với dân và không được dân hợp tác trong công tác làm sạch đảng như đề ra Nghị quyết Trung ương 4, Khóa XI “Một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng hiện nay”.
Có lẽ vì thế mà ông Trọng đã khá thẳng thắn trong Diễn văn hôm 26/3 (2016) khi ông nói với Cán bộ Xây dựng đảng: “Hiện nay, trong dư luận xã hội vẫn râm ran chuyện chạy chức, chạy quyền, chạy tuổi, chạy bằng cấp, chạy chế độ, chạy luân chuyển… Tại Hội nghị lần này, tôi đề nghị các đồng chí thẳng thắn thảo luận xem có chuyện ấy hay không, mức độ thế nào, để cho rõ ràng, minh bạch. Nếu có thì ta phải sửa, phải rút kinh nghiệm; nếu không có thì cũng phải trả lời, cho rõ ràng, sòng phẳng, xem ai chạy, chạy ai? Phải giải toả được tâm tư, tâm trạng đó; phải khắc phục cho được tình trạng này. Muốn thế, phải bằng luật pháp, bằng quy chế, quy định, rồi kiểm tra, đôn đốc ráo riết. Và trước hết là những người làm công tác cán bộ phải liêm chính, trong sáng, công tâm. Có phải không? Nhìn thẳng vào sự thật đi.”
Nhưng ông Trọng, người còn là Trưởng Ban Chỉ đạo Trung ương phòng, chống Tham nhũng và có bằng Tiến sỹ về môn Xây dựng Đảng mà không biết những chuyện bê bối này thì tại sao ông không đi “thăm dân cho biết sự tình” để tìm hiểu đến nơi đến chốn?
Tôi tin nếu ông chịu xuất hành đến với dân thì nhiều người sẽ không ngại nói với ông: “Bác Trọng ơi, Bác có cho ăn vàng chúng tôi cũng không dám nói cho Bác nghe, vì có ai bảo vệ miếng cơm manh áo cho chúng tôi đâu. Hơn nữa quyền sinh sát nằm gọn trong tay Bác mà Bác còn chưa biết, huống chi bọn dân đen thấp cổ bé miệng như chúng tôi. Nếu Bác không sợ tan hàng rã đám thì cứ trả quyền làm chủ đất nước cho chúng tôi và tôn trọng các quyền dân chủ và tự do đã ghi trong Hiến pháp thì chúng tôi tin Bác sẽ dược nghe dân nói cho biết đầy lỗ tai.”
Phạm Trần
Quốc hội phường chèo - ăn nghèo đất nước
Viết bởi Phạm Trần
"Đại biểu Quốc hội khóa XIII có cơ cấu khá hợp lý, luôn giữ gìn phẩm chất đạo đức; có năng lực, trình độ, kỹ năng hoạt động ngày một nâng cao; có bản lĩnh vững vàng, tinh thần trách nhiệm; luôn tâm huyết, trăn trở trước những khó khăn, bức xúc của đời sống xã hội; những nguy cơ, thách thức đặt ra trong sự nghiệp xây dựng, bảo vệ và phát triển đất nước. Các vị đại biểu Quốc hội đã phát huy trách nhiệm trước Tổ quốc, Nhân dân; thường xuyên gắn bó, nắm bắt ý kiến, kiến nghị của cử tri; nghiên cứu, tìm tòi, tự đổi mới, cải tiến cách thức thực hiện nhiệm vụ; thể hiện chính kiến rõ ràng, thẳng thắn, công tâm, nhất là khi thực hiện quyền chất vấn, thảo luận về kinh tế - xã hội, ngân sách nhà nước,... "
Chủ tịch mãn nhiệm Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng đã nói như thế trong báo cáo công tác nhiệm kỳ khóa XIII của Quốc hội ngày 22/03/2016.
Đây là kỳ họp thứ 11 và cũng là lần họp cuối cùng để kết thúc nhiệm kỳ 5 năm của Khóa XIII (2011-2016), trước khi bàn giao cho Quốc hội khóa XIV sẽ được bầu ngày 22/05/2016.
Trong thời gian làm việc đến ngày bế mạc 12/04 (2016), kỳ họp 11 sẽ bỏ phiếu bầu 3 chức danh Lãnh đạo chủ chốt gồm Chủ tịch Quốc hội, Chủ tịch Nước và Thủ tướng Chính phủ.
Ba người đương nhiệm theo thứ tự gồm Nguyễn Sinh Hùng, Trương Tấn Sang và Nguyễn Tấn Dũng đã quyết định rút lui để nhường cho Bà Nguyễn Thị Kim Ngân, Ủy viên Bộ Chính trị, Phó Chủ tịch Quốc hội thay Nguyễn Sinh Hùng; Đại tướng Công an Trần Đại Quang, Ủy viên Bộ Chính trị ngồi vào ghế Trương Tấn Sang và Ủy viên Bộ Chính trị, Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc sẽ giữ chức Thủ tướng.
Đây là kế hoạch đã được dàn dựng từ trước Đại hội đảng kỳ XII (20-28/01/2016) của Tổng Bí tư tái cử Nguyễn Phú Trọng.
Vì vậy chuyện bầu cử của Quốc hội đối với 3 chức danh lãnh đạo tối cao, diễn ra từ 30/3 đến 07/04/2016 cũng chỉ là hình thức theo thủ tục nhằm giảm thiểu chê bai mà thôi.
Nhưng khi đã biết cách làm việc tào lao của Quốc hội như thế thì nội dung lời tuyên bố trong báo cáo thành tích cuối nhiệm kỳ khóa XIII của Chủ tịch Nguyễn Sinh Hùng có phản ảnh đúng hình ảnh của nhiều Đại biểu Quốc hội không ?
Trước hết thử tìm hiểu xem Đại biểu Quốc hội khóa XIII có "luôn giữ gìn phẩm chất đạo đức" như ông Hùng nói thì chỉ cần nói về 3 trường hợp tiêu biểu trong số 500 ông, bà nghị viên khóa XIII.
Khóa này có 2 nữ Đại biểu Đặng Thị Hòang Yến, đơn vị 1 Tỉnh Long An bị giải nhiệm vì khai gian lý lịch và Châu Thị Thu Nga, đơn vị Hà Nội bị bãi nhiệm vì có sai phạm trong kinh doanh. Cả hai bà này đã khai man mà Ủy ban Mặt trận Tổ quốc nơi cư trú vẫn nhắm mắt đề cử sau các cuộc gọi là hiệp thương năm 2011. Họ cũng đã được nhân dân nơi cư trú tán thành ứng cử đại diện cho mình thì có thuốc gì chữa nổi không ?
Người thứ 3 là Đại biểu nổi tiếng ăn nói lung tung và mất phẩm chất của một Đại diện dân là ông Hoàng Hữu Phước của đơn vị Thành phố Hồ Chí Minh.
Ông này được nổi tiếng nhờ câu nói ngày 17/11/2011: " Khi nào trình độ dân trí cao hơn và kinh tế ổn định hơn thì mới có thể ban hành Luật biểu tình".
Trong cuộc phỏng vấn tại hành lang Quốc hội, ông Phước đối đáp với phóng viên báo Tuổi Trẻ như sau:
(TT) : "Thưa ông, biểu tình được coi là quyền hiến định, tại sao ông cho rằng không nên có Luật biểu tình?
(HHP): "Đã là quyền tự do ghi trong Hiến pháp thì không sớm thì muộn nó cũng sẽ được thể chế hóa. Nhưng vấn đề là ở thời điểm nào thì thích hợp. Tại sao người dân các nước khác họ có quyền đó mà dân mình lại chậm? Lý do là hoàn cảnh của VN khác. Các nước thì có ai chống họ đâu, trong khi VN thì nhiều thế lực thù địch tập trung công kích. Phải biết rằng kẻ thù đang rình rập mình, họ không bỏ qua cơ hội nào.
Bên cạnh đó chúng ta cũng cần biết rằng những nước văn minh như Anh, Mỹ mà tại sao biểu tình vừa rồi cũng xảy ra đốt phá, cướp bóc. Vậy với nước mình thì sao? Cho nên không phải mình triệt bỏ quyền tự do đó của người dân, nhưng quyền tự do đó phải đợi đến lúc dân trí và kinh tế phát triển đến một trình độ nào đó.
(TT) : "Trong thời gian qua có một số cuộc "tụ tập đông người" xảy ra ở Hà Nội và TP.HCM. Nhiều người lập luận rằng: có Luật biểu tình thì vừa đảm bảo được quyền của người dân, vừa khiến hoạt động biểu tình diễn ra trong trật tự và hợp pháp, ông nghĩ sao?
(HHP) : "Không. Tất nhiên khi có luật sẽ rất chặt chẽ như phải đăng ký, phải có người đứng đầu, phải tới địa điểm quy định... Nhưng đèn đỏ đèn xanh lập ra giữ gìn trật tự giao thông mà người ta vẫn vi phạm. Vậy khi mình cho phép thì phải đương đầu với sự cho phép đó. Những người phá hoại họ không nằm trong số những người xin phép biểu tình và những người biểu tình, mà họ trà trộn hoặc đứng ở góc đường nào đó để phá hoại.
(TT):" Vậy theo ông, thời điểm nào là thích hợp để xây dựng Luật biểu tình?
(HHP): " Khi nào trình độ dân trí cao hơn và kinh tế ổn định hơn thì mới có thể ban hành Luật biểu tình. Vừa rồi có một số cuộc biểu tình diễn ra làm ảnh hưởng đến trật tự giao thông, cản trở hoạt động của người dân nên rất nhiều người bức xúc. Tôi cho rằng phải hỏi xem có bao nhiêu người muốn có Luật biểu tình."
Tuyên bố của ông Phước đã bị nhiều Đại biểu lên án. Ông Trương Trọng Nghĩa của Thành phố Hồ Chí Minh chỉ trích ông Phước đã "hạ thấp nền dân trí Việt Nam" .
Đại biểu tỉnh Đồng Nai, ông Dương Trung Quốc nói:"Thóa mạ những người biểu tình như thế, chúng ta đi ngược lại những tuyên bố chính thức của Nhà nước. Đó là những người yêu nước, cách biểu thị của họ không thích hợp trong hoàn cảnh này vì chúng ta chưa có luật." (theo Tuổi Trẻ, 18/11/2011)
AI NGU HƠN AI ?
Sau đó 3 năm, ông Phước lại cho nổ qủa bom tấn công chừng ngàn cân lên đầu Đại biểu Dương Trung Quốc, một người được kính trọng tại Quốc Hội vì đã có những tuyên bố thằng thắn đi sâu vào lòng người. Ông Quốc còn là một trong sốt rất ít Đại biểu đã can đảm chất vấn gay gắt Thủ tướng và các viên chức Chính phủ về thái độ dè dặt trước kế hoạch chiếm đóng biển đảo Việt Nam của Trung Quốc ở Biển Đông.
Hành động thiếu suy xét và khiếm nhã của ông Phước đối với một đồng viện có uy tín như Nhà sử học Dương Trung Quốc, Tổng Thư ký Hội Sử học Việt Nam đã làm cho nhiều giới và báo chí ở Việt Nam kinh ngạc.
Bài viết được gọi là "Tư Đại Ngu" sỉ nhục kiến thức của ông Quốc được chính ông Phước phổ biến và lưu trữ lâu ngày trên Blog riêng của mình cho đến năm 2014.
Khi "Giới thiệu đôi nét về ông Dương Trung Quốc" , ông Phước viết:" Dương Trung Quốc quê quán tỉnh Bến Tre, sống ở Hà Nội, trình độ học vấn: tốt nghiệp đại học môn Sử, tự dưng có danh xưng "Nhà Sử Học" trên trời rơi xuống, không rõ do tự xưng hay do thuộc hạ tung hê, ắt do ở Việt Nam và trên thế giới chỉ có "Thạc sĩ" và "Tiến sĩ" mới được gắn học vị vào tên, chứ "tốt nghiệp đại học" (tức "Cử nhân") hay "tốt nghiệp phổ thông" (tức "Tú tài") thì theo quy định bất thành văn của thời hiện đại không được nêu ra kèm theo tên họ, nên tức mình đau mẩy phải áp cụm từ "nhà sử học" vào tên để cho có với người ta chăng. Tuy nhiên, việc Dương Trung Quốc không chọn danh xưng "Sử Gia" cũng là một điều khá khen là khôn ngoan, vì đã là "sử gia" thì phải là giáo sư tiến sĩ Sử, dù trong tiếng Hán Việt thì "gia" cũng là "nhà", nhưng "gia" thì ... to lắm, thế nên mới có chuyện các nhà tài phiệt chỉ được gọi là "đại gia" chứ đố ai dám vặn vẹo kiểu "giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt" mà nói đó là..."nhà lớn".
Theo Báo Giáo dục Việt Nam, thì ngôn ngữ của ông Phước được chi tiết như thế này:
- Cái đại ngu thứ nhất của Dương Trung Quốc là lập lại lời thiên hạ thế gian này hay nói khi tuyên bố danh chính ngôn thuận giữa nghị trường quốc hội rằng mại dâm là nghề cổ xưa nhất của nhân loại, rằng các nước luật hóa mại dâm nên Việt Nam đừng có đạo đức giả nữa đối với nghề mại dâm mà phải công nhận nghề này, và rằng nhất thiết phải đưa mại dâm lên bàn nghị sự của quốc hội".
- "Dương Trung Quốc là đại biểu quốc hội ứng cử tại địa bàn tỉnh Đồng Nai là nơi có rất nhiều giáo xứ. Tôi đã là giáo viên chủ nhiệm một lớp do tỉnh Đồng Nai gởi đến nhờ trường Cao Đẳng Sư Phạm Thành phố Hồ Chí Minh giúp đào tạo nên một đội ngũ giáo viên tiếng Anh thật giỏi để phục vụ ngành giáo dục tỉnh Đồng Nai....
....Việc Dương Trung Quốc phát biểu linh tinh về mại dâm là việc làm không chút khôn ngoan do động đến vấn đề liên quan đến đạo đức mà Kinh Thánh đã nêu và các cử tri là giáo dân các giáo xứ tỉnh Đồng Nai khó thể chấp nhận được sự xúc phạm, nhất là kiểu ăn nói quàng xiên rằng "không công nhận mại dâm tức là đạo đức giả...".
- "Dương Trung Quốc đã hoàn toàn không biết rằng ngay tại Mỹ chỉ có vài tiểu bang và tại các tiểu bang này chỉ có một hay hai thị trấn đưa mại dâm vào danh sách "nghề" để quản lý. Mà ngay cả khi thế giới đảo điên này có công nhận "nghề" mại dâm, cũng không phải là lý do để đặt đĩ nằm chình ình trên bàn nghị sự của quốc hội Việt Nam".
- "Dương Trung Quốc đã không có tầm nhìn bao quát, sâu rộng, về vấn đề mại dâm. Dương Trung Quốc chỉ nghĩ đến mại dâm như việc đơn giản người phụ nữ có quyền bán thân để kiếm tiền và để đáp ứng nhu cầu xã hội. Dương Trung Quốc hoàn toàn không biết rằng mại dâm bao gồm đĩ cái, đĩ đực, đĩ đồng tính nữ, đĩ đồng tính nam, và đĩ ấu nhi. Dương Trung Quốc hoàn toàn không biết rằng khi "công nhận" cái "nghề đĩ" để "quản lý" và "thu thuế", thì phát sinh ... nhu cầu phải có trường đào tạo nghề đĩ thuộc các hệ phổ thông đĩ, cao đẳng đĩ, đại học đĩ; có các giáo viên và giáo sư phân khoa đĩ; có tuyển sinh hàng năm trên toàn quốc cho phân khoa đĩ; có chương trình thực tập cho các "môn sinh" khoa đĩ; có trình luận văn tốt nghiệp đĩ trước hội đồng giảng dạy đĩ; có danh sách những người mua dâm để tuyên dương vì có công tăng thu nhập thuế trị giá gia tăng cho ngành công nghiệp đĩ; có chính sách giảm trừ chi phí công ty hay cơ quan nếu có các hóa đơn tài chínhđược cấp bởi các cơ sở đĩ, đặc biệt khi cơ quan dùng vé "chơi đĩ cái" tặng nam nhân viên và vé "chơi đĩ đực" cho nữ nhân viên nào ưu tú trong năm tài chính vừa qua; ban hành quy định mở doanh nghiệp cung cấp đĩ, trường dạy nghề đĩ, giá trị chứng chỉ văn bằng đĩ trên cơ sở so sánh giá trị nội địa, khu vực, hay quốc tế; và có các hướng dẫn về nội dung tờ bướm, tờ rơi, bảng quảng cáo ngoài trời, quảng cáo bên hông xe buýt và trên thân máy bay, cũng như quảng cáo online về đĩ, tập đoàn đĩ lên sàn (chứng khoán)".
- "Dương Trung Quốc đã không thể phân biệt giữa nội dung "nhân quyền" tức "quyền con người" trong việc "tự do bán thân", với "quyền công dân" mà một đạo luật đĩ có thể điều chỉnh hành vi. Việt Nam đã chấm dứt việc bố ráp đưa mại dâm nữ vào cơ sở chữa bệnh-phục hồi nhân phẩm, và đây là do Việt Nam tôn trọng "quyền con người". Còn việc ra sức giáo dục, tuyên truyền để hạn chế sự hoành hành tác tệ của mại dâm đối với trật tự xã hội, nhân cách công dân, đạo đức xã hội, v.v., là việc mà nhà nước nào, dù thần quyền hay thế tục, đều cố gắng làm tốt. Dương Trung Quốc dường như rất vô tư đối với nội hàm làm băng hoại xã hội Việt Nam, cứ như xuất phát từ lòng căm thù bịnh hoạn nào đó đối với chế độ hiện tại của nước này vậy".
Sau khi trích dẫn như thế, báo Giáo dục Việt Nam đặt câu hỏi:"Với những phát ngôn như trên, liệu rằng ông Hoàng Hữu Phước chỉ tranh luận hay đang có ý đồ nào khác?"
Tác phong như thế mà Hoàng Hữu Phước vẫn còn can đảm tự ứng cử vào khóa XIV và đã lọt qua vòng 2 của Hiệp thương ở Sài Gòn. Vòng 3 sau cùng sẽ tổ chức vào trung tuần tháng 4/2016.
Tiếp theo, ông Nguyễn Sinh Hùng ca ngợi "Các vị đại biểu Quốc hội đã phát huy trách nhiệm trước Tổ quốc, Nhân dân; thường xuyên gắn bó, nắm bắt ý kiến, kiến nghị của cử tri; nghiên cứu, tìm tòi, tự đổi mới, cải tiến cách thức thực hiện nhiệm vụ."
Nói như thế liệu ông Hùng có nịnh các đồng nghiệp của ông quá đáng để được điểm tốt khi về hưu không ?
Chắc phải có nhưng làm sao mà ông quên được không khí sôi động và nhiều khi gay gắt của nhân dân trước việc Trung Quốc ngang nhiên đặt giàn khoan dầu Hải Dương 981 vào sâu trong thềm lục địa và vùng đặc quyên kinh tế của Việt Nam trong khu vực quần đào Hoàng Sa từ ngày 2/5 đến ngày 27/5/2014.
Hồi đó trong dân đã nổi lên một phong trào xuống đường tự phát chống Trung Quốc từ Sài Gòn ra Hà Nội nhưng bị Công an đàn áp dã man. Vậy mà không một Đại biểu Quốc hội nào dám hé răng phản đối hành động phản quốc này của nhà nước.
Rồi khi có một số Đại biểu Quốc hội và nhiều nhân sỹ trí thức yêu cầu Quốc hội ra một Nghị quyết lên án Trung Quốc thì Ban Thường vụ Quốc hội do Chủ tịch Hùng đứng đầu quyết định không có Nghị quyết, sau khi đã họp kín để nghe Chính phủ báo cáo về tình hình Biển Đông.
Có người giải thích Nghị quyết phải ghi rõ những việc sẽ làm đối với hành động xâm phạm chủ quyền lãnh thổ Việt Nam của Trung Quốc nên sợ sẽ gây khó khăn trong bang giao giữa hai nước, và có thể tạo cớ cho Bắc Kinh có hành động chống Việt Nam mạnh mẽ hơn nên đành thôi !
Vì vậy Báo chí và người dân, dù yêu nước lắm cũng chỉ được ở ngoài Quốc hội để nghe hơi nồi chõ qua lời lẽ ghi trong Thông cáo số 2 của Quốc hội ngày 21/05/2014.
Thông cáo phổ biến viết rằng: " Quốc Hội khẳng định việc Trung Quốc hạ đặt giàn khoan trong thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam là vi phạm nghiêm trọng chủ quyền, quyền chủ quyền, quyền tài phán của Việt Nam; vi phạm luật pháp quốc tế nhất là Công ước Liên hợp quốc về Luật Biển năm 1982; vi phạm Tuyên bố về ứng xử của các bên trên Biển Đông (DOC); trái với thỏa thuận cấp cao giữa hai Đảng, Nhà nước Việt Nam - Trung Quốc. Tình hình biển Đông căng thẳng. Hòa bình và an ninh đang bị đe dọa.
Quốc Hội cùng với toàn thể đồng bào, chiến sĩ cả nước và đồng bào ta ở nước ngoài bày tỏ sự lo ngại và kiên quyết phản đối những vi phạm, sai trái của phía Trung Quốc, yêu cầu Trung Quốc rút giàn khoan Hải Dương 981 ra khỏi vùng biển của Việt Nam. Quốc hội cũng bày tỏ lòng biết ơn đối với các tổ chức, cá nhân, dư luận quốc tế đã đồng tình, ủng hộ Việt Nam.
Quốc Hội tin tưởng và nhất trí cao với chủ trương của Đảng, Nhà nước đã lãnh đạo quân dân ta có nhiều biện pháp kiên quyết trong đấu tranh bảo vệ chủ quyền, lãnh thổ trên cơ sở luật pháp quốc tế. Đồng thời, kiên trì đấu tranh, gìn giữ môi trường hòa bình, ổn định để phát triển đất nước; kiên trì bảo vệ, giữ vững quan hệ hữu nghị truyền thống giữa nhân dân hai nước Việt Nam - Trung Quốc."
Thông cáo cũng nhận định: " Diễn biến tình hình trên biển Đông còn phức tạp và khó lường. QH đề nghị Chính phủ, các ngành, các cấp cùng đồng bào cả nước đoàn kết, thống nhất và đặc biệt quan tâm giữ vững ổn định chính trị, đảm bảo an ninh, trật tự, an toàn xã hội, tạo môi trường thuận lợi để thực hiện thắng lợi nhiệm vụ phát triển kinh tế - xã hội, quốc phòng an ninh, đối ngoại của đất nước."
Ngoài thái độ rụt rè như thế, các Đại biểu Quốc hội còn đồng loạt "tát nước theo mưa" để giữ thái độ tự cho mình quyền quên đi những hy sinh xương máu của 74 chiến sĩ Việt Nam Cộng hòa, 64 chiến sỹ Quân đội Nhân dân và trên 40,000 quân-dân 6 tỉnh biên giới phía bắc khi họ chống quân Tầu xâm lược rải rác từ 1974 đến 1990.
Như thế thì các Đại biểu Quốc hội khóa XIII có giữ "trách nhiệm trước Tổ quốc, Nhân dân" như ông Hùng ca tụng họ không ?
QUỐC HỘI PHƯỜNG GÌ ?
Đến đây, nếu chúng ta chưa thể cười ra nước mắt và thương thay cho những đồng tiền thuế của dân đã bỏ ra nuôi Quốc hội thì hãy đọc lại để thấy những hình ảnh rất "vì dân vì nước" của Quốc hội Nhà nước Cộng sản Việt Nam do báo Petro Times (Năng Lượng Mới) viết trong số báo ngày 20/03/2016.
Với câu hỏi :"Họ vào Quốc hội làm gì?", Petro Times mỉa mai một số người tự ra ứng cử Quốc hội năm 2016 :
"Thông tin về những ứng cử viên ứng cử đại biểu Quốc hội khoá XIV là ca sĩ tự do, cụ ông 91 tuổi hay chị bán bán bánh mỳ... đang dấy lên nhiều lo ngại về chất lượng đại biểu Quốc hội nhiệm kỳ tới.
Những ngày gần đây, dư luận cả trong và ngoài nước đang dành sự quan tâm đặc biệt tới kết quả hiệp thương lần 2 danh sách sơ bộ người ứng cử đại biểu Quốc hội khoá XIV. Sự đa dạng về thành phần, tuổi tác cũng như nghề nghiệp của các ứng viên là điểm nổi bật nhất trong bản danh sách các ứng viên này.
Nhưng cũng chính sự đa dạng này lại đang dấy lên nhiều lo lắng về "chất lượng" của những vị đại biểu Quốc hội này nếu được bầu vào Quốc hội khoá tới.
Ở đây, chúng ta không bàn đến chuyện họ ứng cử vào Quốc hội vì mục đích chống phá, bị xúi giục... gì đó mà chỉ xin nhấn mạnh đến vấn đề "chất lượng" tham gia đóng góp ý kiến, thảo luận các vấn đề lớn của quốc gia, dân tộc."
Sau khi giáo đầu như thế, báo này viết :"Nói vậy không phải để khẳng định những ứng viên là ca sĩ tự do, cụ ông 91 tuổi hay người bán bánh mỳ... không đủ tiêu chuẩn tự ứng cử đại biểu Quốc hội mà đơn giản ở đây, như đã nói ở trên là để cập đến vấn đề "chất lượng" của đại biểu Quốc hội...."
Chúng ta thử hỏi, với những con người như vậy thì trước những vấn đề sống còn của dân tộc, quyết sách phát triển kinh tế - xã hội của đất nước, họ sẽ đóng góp được gì?
Một ca sĩ không tên, không tuổi, hành nghề tự do thì chắc gì đã hiểu biết được hết những kiến thức chuyên môn, các quy định về việc hành nghề ca hát?
Một người bán bánh mỳ thì liệu có biết gì đến Luật Lao động, Bảo hiểm xã hội...?
Một cụ ông 91 tuổi có thể có kiến thức chuyên môn, lại có cả kinh nghiệm nhưng sức khoẻ liệu có đảm bảo không, trí tuệ còn minh mẫn không?
Vậy họ vào Quốc hội để là gì?
Nhìn lại những kỳ họp Quốc hội thời gian qua chúng ta không khó nhận ra, những người hay phát biểu, hay chất vấn, hay đặt vấn đề với các vấn đề "nóng" của nền kinh tế chỉ đếm trên đầu ngón tay. Và một điều đáng chú ý, phần lớn trong số này đều đã có quá trình trải nghiệm lâu dài trong một hoặc nhiều lĩnh vực công tác.
Vậy nên, khi một vấn đề đặt ra, họ hiểu ngay và đặt vấn đề chất vấn, góp ý, thậm chí sẵn sàng tranh luận "tay bo" với lãnh đạo ngành, lĩnh vực ấy.
Thế còn những đại biểu Quốc hội khác họ làm gì? Họ như thể đến cho có mặt. Cả một nhiệm kỳ không thấy phát biểu, chất vấn, đóng góp ý kiến lấy một câu.
Đi họp Quốc hội để thảo luận các vấn đề "nóng" của nền kinh tế nhưng đến rồi thì ngồi đọc báo, xem Ipad... và thậm chí là ngủ. Cử tri bức xúc, địa phương có vấn đề cần kiến nghị họ nghe, tiếp thu nhưng rồi chẳng làm gì.
Đại biểu Quốc hội vì thế cũng thật đa dạng!
Tự do ứng cử là một trong những quyền cơ bản nhất được quy định tại Hiến pháp nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam. Nhưng không phải vì thế mà lợi dụng để tự ứng cử.
Người tự ứng cử phải xác định rõ vào Quốc hội để làm gì? Mình sẽ đóng góp gì trong cả một nhiệm kỳ tới, cho những quyết sách, đường hướng phát triển của đất nước?...
Xác định được như vậy thì chất lượng đại biểu Quốc hội mới nâng lên được!"
Vậy Khóa Quốc hội XIII sắp mãn nhiệm đã làm nên cơm cháo gì chưa ?
Báo Năng Lượng Mới trả lời: "Đã nói đến họp Quốc hội thì bất cứ ai cũng nghĩ đến đó là một nơi tôn nghiêm, mọi hoạt động diễn ra trong đó phải rất nghiêm túc. Là nơi "quan trên trông xuống người ta trông vào"; là nơi mà cử tri gửi gắm sự tin cậy, trông mong. Còn người dự họp thì từ y phục, từ lời ăn tiếng nói, từ dáng ngồi, đến dáng đi... đều phải thể hiện là người "đại biểu của nhân dân". Nói tóm lại, người ta phải nhìn thấy ở đây là nơi mẫu mực về phong cách làm việc, về ứng xử văn hóa, về trí tuệ của từng người.
Sự đòi hỏi này không có gì là quá đáng, bởi lẽ, Quốc hội là cơ quan quyền lực của quốc gia. Những quyết sách ở đây liên quan đến sự phát triển của cả một dân tộc, một đất nước .
Đại biểu Quốc hội do dân bầu nên và cử tri thì bao giờ cũng mong mỏi người đại diện cho mình phải là những người không những có trí tuệ, có trách nhiệm với dân, với nước mà còn phải là những người có chuẩn mực về văn hóa. Rồi nữa, đại biểu Quốc hội còn phải là người phản ánh được mong muốn, tâm tư, tình cảm, nguyện vọng của người dân đối với các vấn đề lớn của đất nước; và cả những vấn đề nhỏ liên quan đến miếng cơm manh áo.
Ấy vậy mà từ vài năm trở lại đây, những việc không hay xảy ra ở Quốc hội xem ra ngày một nhiều."
Petro Times kể ra:
"Nào là chuyện có đại biểu Quốc hội dùng mạng xã hội để nói xấu, xỉ vả đại biểu Quốc hội khác, sự thiếu văn hóa của đại biểu Quốc hội này đến mức dư luận phải đặt ra câu hỏi rằng, ông này liệu có bị "thần kinh"? Quả thật, nếu ông ta bị "thần kinh" thì đây là điều may cho Quốc hội và cũng làm cho những cử tri đã trót bầu cho ông ta thấy đỡ ngượng, bởi vì mình đã chọn nhầm một người bị "điên". Nhưng nếu như ông này không bị "điên" thật mà lại có cách ứng xử như vậy, thì rõ ràng tầm văn hóa của ông ta ở mức không chấp nhận được. Và như vậy, cử tri đã bị "lừa", thế cho nên mới bỏ phiếu cho ông ấy."
Petro Times không dám nói thẳng người "nói xấu" hay "xỉ vả" đồng viện là Đại biểu Hoàng Hữu Phước và nạn nhân là Đại biều Dương Trung Quốc như đã nói ở phần trên bài này.
"Nhưng ở kỳ họp Quốc hội lần này có một điều thực sự đáng buồn", Petro Times viết tiếp, " Ấy là ý thức của không ít đại biểu quá thấp. Vậy sự thể hiện chữ "thấp" đó là gì?
Đó là vắng mặt không có lý do; đó là nhờ người bấm nút biểu quyết hộ. Có những phiên họp biểu quyết thông qua một đạo luật mà vắng đến gần 100 người. Đến mức Chủ tịch Quốc hội phải kêu lên khi con số biểu quyết trên bảng điện tử cứ nhảy nhót lung tung. Và ông khẳng định rằng, đó là do bấm nút biểu quyết hộ.
Tình trạng đại biểu Quốc hội vắng mặt tại các buổi thảo luận tổ hoặc cả những phiên họp tại hội trường đã được nói nhiều từ những kỳ họp trước nhưng căn bệnh này xem ra không giảm.
Rồi trên tivi lại thấy hình ảnh, có những vị đại biểu Quốc hội ngủ vô tư trong hội trường, thậm chí ngay ở phiên khai mạc.
Rồi những hình ảnh đại biểu Quốc hội điềm nhiên đọc báo trong khi Chủ tịch Quốc hội đang kết luận.
Thậm chí có đại biểu ngang nhiên chơi cờ bằng iPad khi Thủ tướng đang trả lời chất vấn.
Thật không thể hiểu nổi cho những vị đại biểu Quốc hội này.
Trong khi đồng bào cả nước chăm chú theo dõi qua màn hình phát biểu của Thủ tướng về những vấn đề quốc kế dân sinh, về những chủ trương có tính chiến lược của Chính phủ để xây dựng phát triển kinh tế đất nước và bảo vệ tổ quốc thì vị đại biểu này điềm nhiên ngồi đánh cờ. Vậy thử hỏi, chúng ta cần những vị đại biểu này ngồi ở Hội trường Diên Hồng làm gì?
Rồi lại có đại biểu mang vào hội trường cả máy tính xách tay và một chiếc iPad và bày ra trước mặt để làm việc.
Có thể nói, những cảnh "chướng tai gai mắt" ở Quốc hội đã và đang làm cho cử tri nghi ngờ về tính nghiêm túc và ý thức trách nhiệm, kỷ cương của đại biểu Quốc hội.
Cũng vẫn biết rằng, không có điều luật nào bắt các đại biểu Quốc hội phải dự 100% thời gian họp nhưng việc vắng mặt quá nhiều, việc các đại biểu thiếu ý thức trong lúc ngồi họp là điều rất mong Quốc hội phải nghĩ đến, làm thế nào để chấm dứt chuyện đó."
(Petro Times-Năng Lương Mới, ngày 27/11/2014-)
Với thành phần nhân sự của Quốc hội được mệnh danh là Cơ quan quyền lực cao nhất của Quốc gia mà còn lắm trò ma bùn, phí phạm tiền mồ hôi nước mắt của dân như thế thì có lý do gì để tờ Petro Times nỡ nặng lời với một số người tự ra ứng cử ?
Tiêu biểu như Nghệ sỹ diễn hài Nguyễn Công Vượng, tức Vượng Râu và ca sỹ Lâm Ngân Mai.
Trong số ra ngày 02/03/2016, Petro Times chạy tít bài :"Quốc hội không phải là phường chèo!" để mở đầu chế riễu:"Những phát ngôn gây sốc về tình hình chính trị, những đàm luận liên quan đến "Dư luận viên", "Biển Đông", chống "Tàu" và gần đây nhất là tham gia cùng nhóm "xã hội dân sự" cùng những gương mặt như Nguyễn Quang A, Nguyễn Tường Thụy và một số luật sư để tự ứng cử đại biểu Quốc hội.
Cũng "chém gió, đốt đền" hòng nổi danh
Sẽ không có gì đáng bàn nếu những người ứng cử đó thực sự thực hiện quyền ứng cử để mang tài đức tham gia cơ quan quyền lực cao nhất của đất nước, góp phần vì dân, vì nước. Nếu nhìn theo khía cạnh ấy và xem xét những suy nghĩ, phát ngôn và hành động của Nguyễn Công Vượng gần đây thì sẽ thấy ngay việc làm của anh ta vì ai, hướng tới những mục tiêu gì?"
Tổng Thư ký Quốc hội Nguyễn Hạnh Phúc cũng khôi hài: "Nghệ sỹ chỉ biết hát vào Quốc hội rất khó!"
Ông nói với báo chí Việt Nam:"Đại biểu Quốc hội không chỉ cần hát hay mà phải cần sự hiểu biết trên nhiều lĩnh vực, có năng lực để tham gia vào các dự án luật, quyết định nhiều vấn đề quan trọng của đất nước..."
Ông Tổng thư ký Quốc hội Nguyễn Hạnh Phúc được trích lời nói rằng việc có nhiều nghệ sỹ ứng cử vào Quốc hội XIV:"chứng tỏ các văn nghệ sỹ rất yêu quý Quốc hội".
Nhưng công cũng lưu ý:"Chuyện ứng cử Quốc hội là quyền của họ nhưng là ĐBQH không phải chỉ hát hay, mà ĐBQH phải hiểu biết nhiều lĩnh vực, có năng lực để tham gia xây dựng các dự án luật, quyết định nhiều vấn đề quan trọng của đất nước...".
"Nếu văn nghệ sỹ nào có trình độ như vậy thì rất hoan nghênh, còn nếu chỉ biết hát không thôi vào Quốc hội là rất khó. Quốc hội hoan nghênh nhưng phải đủ tiêu chuẩn và cử tri sẽ chọn lựa người ĐB mình tin tưởng để bỏ phiếu."
VƯỢNG RÂU VÀ LÂM NGÂN MAI PHẢN PHÁO
Trước những lời dèm pha của Petro Times và của ông Phúc, hai Nghệ sỹ Vượng Râu và Ca sỹ Lâm Ngân Mai đã phản ứng mạnh mẽ.
Vượng Râu nói với báo Thanh Niên:"
(TN) : "Vì lý do gì mà anh quyết định tự ứng cử ĐBQH?"
(VR) : " Đầu tiên là tôi cảm thấy vui và phấn khởi bởi hiến pháp và pháp luật VN từ lâu đã cho phép người dân có quyền tự ứng cử. Nhưng rất ít người, đặc biệt là những người trẻ mà tôi gọi vui là "xông xáo", tham gia nghị trường. Biết đâu việc ứng cử là cơ hội để luồng gió trẻ trung thổi vào, để một số lĩnh vực mà người ứng cử đam mê hay theo đuổi sẽ thay đổi, phát triển hơn. Tôi nghĩ một cách rất tích cực như thế. Bất cứ công dân nào trên đất nước VN đủ tuổi, đủ trách nhiệm, có trình độ nhất định đều có quyền tham gia. Đó là trách nhiệm, nghĩa vụ của mỗi công dân. Tôi muốn tạo nên những chuyển biến tích cực trong văn hóa và giáo dục."
(TN) : Nếu trúng cử, anh sẽ chú trọng suy nghĩ về những việc gì?
(VR) : " Nếu được vào, tôi sẽ đưa hết tâm huyết của mình ra để cố gắng chỉnh đốn, khắc phục và làm tốt đẹp hơn mảng văn hóa, cụ thể là việc quản lý lễ hội, quản lý bảo tồn di tích. Tôi thích kiến trúc Việt, những ngôi đình, đền, cổ. Chúng ta phải đặt câu hỏi tại sao nhiều di tích bị đổ sụp, xuống cấp, quản lý như thế nào, số tiền rót ra để duy tu ra sao... Từ những việc như vậy cho đến việc xét cấp bằng di tích như thế nào cho hợp lý, chứ không thể để các cụ già 70 - 80 tuổi đi xin.
Về biểu diễn, tôi cũng là nghệ sĩ, đã học diễn xuất và đạo diễn, nên muốn làm sao không để xảy ra chuyện phân tầng nghệ sĩ, nhưng phải rõ ràng là nghệ sĩ giải trí thì cũng phải học đến đầu đến đũa nếu không sẽ gây ra hình ảnh xấu, ảnh hưởng đến giới trẻ.
Lĩnh vực thứ hai mà tôi tâm huyết thay đổi, chứ không dám nói cải cách, là giáo dục. Tôi muốn học sinh học ít nhưng hiểu nhiều bằng việc thay đổi phương pháp dạy, chứ không phải học theo kiểu đọc cho học sinh chép. Tôi nghĩ cốt lõi của mỗi quốc gia là có văn hóa, giáo dục.
(TN) :" Anh nghĩ sao khi có ý kiến cho rằng "QH không phải là phường chèo" và phản đối việc anh tự ứng cử ĐBQH?
(VR) : " Để vào được còn phải có những tiêu chí cơ mà. Với đơn vị báo chí xúc phạm tôi, tôi đã có đơn yêu cầu rút bài và xin lỗi công khai. Họ đã vu khống tôi. Tôi khẳng định là tôi không thuộc hay có quan hệ với tổ chức nào trong và ngoài nước. Họ viết như vậy cũng là đã xúc phạm."
Lâm Ngân Mai viết trên Facebook của cô: "Tôi không phải chỉ có hát thôi, mà tiếng hát tôi có thể giúp người nghèo khắp miền đất nước Việt Nam, những trẻ em cơ cực mồ côi; tôi không phải chỉ có giọng hát thôi mà tôi còn thông qua tiếng hát lắng nghe bao điều tâm sự đau buồn của nhân dân Việt Nam mọi nơi mà các lãnh đạo có biết? Nhờ tiếng hát mà mọi người tìm đến tôi chia sẽ biết bao điều khốn khổ!
Các ông có từng tiếp xúc nhân dân nhiều như tôi không khi phán rằng tôi chỉ hát thôi không thể vào Quốc hội lên tiếng thay dân Việt Nam?
Đại biểu Quốc hội là người có số đông dân chúng ủng hộ, tôi không dừng lại ở địa phương tôi sống mà tiếng nói của tôi vang xa hơn, nhất là tiếng nói lương tri tuy bé nhỏ của tôi nhưng đã lan truyền đến hàng trăm ngàn người bao năm qua tôi sống.
Tổng Thư ký Quốc hội Nguyễn Hạnh Phúc, ông không hiểu gì về người dân Việt Nam khi ông phát ngôn "Chỉ hát hay thôi khó vào Quốc hội"
Tôi hiện thấy mình không hề gặp khó khăn nào từ phía người dân Việt Nam ủng hộ tôi ứng cử vị trí ĐBQH khóa 14; mà tôi cảm thấy rất khó khăn, khó thở khi nghe quy định và phát ngôn của ông!
Là một Tổng thư ký Quốc hội ông nên học cách tôn trọng nhân dân Việt Nam. Dù đó là ai đi nữa, dù làm nghề gì, dù họ có những gì hay không có gì cả, họ cũng đã đóng thuế và chấp pháp, huống chi là người như tôi sẵn sàng lắng nghe người dân Việt Nam và lên tiếng thay họ dù cho tôi đã và đang chưa có thẩm quyền bao nhiêu năm qua!
Sau buổi họp hôm qua và nghe ông phát biểu tôi vô cùng thấy đau buồn cho giới văn nghệ sỹ nhất là ca sỹ!
Mời ông mở rộng trái tim khi nghe tôi hát và học cách xin lỗi tôi đi!"
Với những đối đáp thẳng thắn của 2 Nghệ sỹ, ta thử nghĩ coi ai là "Phường Chéo" ?