Dân Chúa Âu Châu

Kính gửi: – Công an phường Phương Mai – 34 Phương Mai, Đống Đa Hà Nội;

- Các cơ quan, tổ chức, cá nhân quan tâm

Tôi là Lê thị Công Nhân, sinh năm 1979 – nội trợ, hiện sống cùng gia đình tại nhà mẹ tôi tại phòng 316 – A7 khu tập thể VPCP ngõ 4 phố Phương Mai, Đống Đa, Hà Nội. Tôi viết đơn này báo sự việc đồ vật để trước cửa nhà tôi bị đốt cháy một cách mờ ám. Sự việc cụ thể như sau:

Trưa thứ 5 ngày 12-2-2015, tôi cùng con gái ra ngoài mua đồ, chồng tôi đi vắng trước đó, trong nhà chỉ có mẹ tôi (chủ nhà) là Trần thị Lệ (sinh năm 1953 bị tai biến não cách đây 2 năm, di chứng liệt, câm, trí óc giảm sút) và chị Lý thị Phương là người giúp việc trông nom mẹ tôi. Vào khoảng 3 giờ chiều, mẹ tôi và chị Phương ngửi thấy mùi khói cay nồng nặc của đồ vật bị đốt. Nghĩ rằng dịp tết âm lịch nhiều nhà hay đốt đồ hàng mã, nhà tôi ở cuối hành lang nên hút gió, hay bị ảnh hưởng bởi việc đốt hàng mã, nên không nghĩ có gì nghiêm trọng, vẫn ở trong nhà như bình thường và đóng kín cửa.

Khoảng 3 phút sau có tiếp đập cửa mạnh, chị Phương mở cửa thì có hai em sinh viên nhà bên cạnh (phòng 315) báo là “Đồ nhà chị bị cháy kìa.” Chị Phương nhìn ra thấy hai túi ni lông (mỗi túi to bằng cái chậu 40cm), dùng để dành đồ có thể tái chế (gom lại 1 tuần/1 lần bán cho người mua ve chai) để trước cửa nhà tôi khoảng 2m đang bốc cháy. Ngay lập tức chị Phương chạy vào nhà tắm lấy nước ra đổ dập lửa.Vì toàn là giấy báo, hộp bìa, đồ nhựa vụn vặt đã sử dụng, nên dù chỉ vài phút đã cháy tan thành tro. Đồng hồ nước nhà tôi (đặt ngay cạnh túi đồ ve chai) bị hỏng, mặt kính phồng và đục ngầu không nhìn được nữa. Hai cánh cổng vẫn khép kín (vốn không khóa).

4h30 chiều tôi về đến nhà, quan sát xung quanh thì thấy túi nilon đựng ống máy hút bụi, áo mưa và ô treo trước cửa nhà tôi, và nhiều túi đồ ve chai của nhà hàng xóm (phòng 313, 314) sát cạnh vẫn còn nguyên. Tôi báo cho ông Hà Văn Chung là tổ trưởng dân phố (sống dưới tầng 1). Ông Chung lên xem và nhận định: “Đây là hành động phá hoại vì người mua ve chai hay bọn trộm cắp vặt không bao giờ làm thế. Trẻ con khu này khá ngoan cũng không bao giờ nghịch ác như vậy. Nguy hiểm quá, dây điện thế này rất dễ chập cháy. Nó mà cháy to thì lan sang cả dẫy không chừng.”

Gia đình tôi rất lo lắng và phẫn nộ trước sự việc này. Kẻ ác đã quan sát địa thế căn hộ của gia đình tôi ở trên cao cuối hành lang (chỉ rộng 1,2m), có 1 cửa ra vào và cũng là lối thoát duy nhất rộng 80cm. Kẻ ác đã theo dõi rình chúng tôi ra khỏi nhà, trong nhà chỉ còn mẹ tôi là người mắc trọng bệnh, và 1 chị giúp việc hơn 40 tuổi, để hành động.

Chị Phương – người giúp việc trông nom mẹ tôi là người dân tộc Dao ở miền núi Lạng Sơn, là tín hữu Tin Lành – Hội Thánh Tin Lành miền Bắc, do một tín hữu trong Hội Thánh giới thiệu cho chúng tôi. Chị Phương khi dắt mẹ tôi tập đi đã nhiều lần bị công an phường đi theo bảo ra phường khai báo tạm trú. Tôi nói với chị Phương : “Theo quy định thì đó là việc của chủ nhà. Và cái quy định ấy cũng là sai, vi phạm nhân quyền, vi phạm quyền tự do đi lại và cư trú của công dân. Còn việc công an theo dõi dấu vết của tội phạm là việc của công an, chị không phải là tội phạm.”

Sau khi mẹ tôi bị tai biến não và nhà tôi phải thuê người giúp việc trông nom mẹ tôi thì tôi cũng có vài lần ra công an phường để tố cáo việc tôi và gia đình bị hành hung, đe dọa. Những lần ấy công an phường đều có nhắc tôi về việc ra khai báo tạm trú cho người giúp việc, tôi cũng đều trả lời họ là không được đi theo mẹ tôi và người giúp việc như vậy, và tôi hoàn toàn phản đối cái quy định khai báo tạm trú lạc hậu và vi phạm tự do của con người.

Có lẽ, chỉ cần 10ml xăng tạt lên cánh cửa ra vào nhà tôi, rồi vứt 1 que diêm phóng hỏa thì cả nhà tôi sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng. Vì nhà tôi ở cuối hành lang rất hút gió, mở cửa ra là gió thốc vào trong nhà, và đó cũng là lối thoát duy nhất của nhà tôi.

Mười năm nay từ khi tôi dám thực hiện quyền tự do ngôn luận của mình, nói lên chính kiến của mình chống lại nền chính trị độc tài cộng sản của Việt Nam và đòi tự do, dân chủ – đa nguyên đa đảng thì tôi và gia đình đã bị cắt 5 số điện thoại cố định, gần 100 số di động, bị bắt bớ, câu lưu, hành hung và đe dọa rất nhiều lần cho đến bây giờ. Tôi không cho rằng sự việc đồ vật bị đốt cháy trước cửa nhà tôi ngày hôm nay là điều ngẫu nhiên. Tôi không dám tưởng tượng điều gì có thể tiếp tục xảy đến, bởi vì ở Việt Nam giờ đây nhà cầm quyền coi người dân như nô lệ – là đối tượng để hành hạ và bóc lột, cho nên sinh mạng con người cũng chỉ là rơm rác.

Hà Nội ngày 12-2-1015

Lê Thị Công Nhân

Nguồn: DCCT