Tin Thế Giới
Tin Thế Giới
Tại sao quá nhiều người tỵ nạn rời bỏ những trại tạm cư?
- Viết bởi Trần Bá Nguyệt
Khi cuộc khủng hoảng gia tăng, và đặc biệt khi càng ngày càng có nhiều người tỵ nạn rời bỏ những trại tạm cư tại chỗ ở Jordan hay Miến Điện để hướng đến các quốc gia giàu có, người ta khó có thể thể làm ngơ sự kiện này. Tại sao họ phải rời bỏ các trại tỵ nạn chấp nhận lao mình vào những cuộc phiên lưu hết sức nguy hiểm?
Vấn đề chủ yếu không ở chỗ con số người tỵ nạn đang gia tăng chóng mặt tại những trại tạm cư xa xôi, mặc dầu thực sự việc đó đã diễn ra và những trại tam cư thực sự đang gặp khủng hoảng, nhưng vấn đề nằm ở chỗ tại sao càng ngày càng có quá nhiều những gia đình tuyệt vọng tràn vào những bờ biển và biên giới nhiều quốc gia Âu Châu.
Có một số lý do khiến những người tỵ nạn nhắm mắt liều mình đến Châu Âu (hay đến Úc Đại Lợi như trường hợp của những người ra đi từ Đông Nam Á; hoặc đến nước Mỹ như trường hợp những di dân từ những nước Trung Mỹ). Lý do thứ nhất là vì những cuộc khủng hoảng tại chính quê hương họ đã quá nguy hiểm, kéo dài quá lâu trước sự thờ ơ của thế giới đến mức hy vọng trở về được mái nhà xưa lụi tàn trong lòng người tỵ nạn. Lý do khác là vì dù có đến được những trại tạm cư, nhưng chính tại đó những nguy hiểm vẫn phủ lên đầu họ và một tương lai mong manh chờ đón họ và gia đình khi phải bị giam giữ nhiều năm tại những nơi tạm cư đó.
Mùa hè năm nay, Cộng Đồng Châu Âu, Hoa Kỳ và Kuwait đã lần lượt cam kết trợ cấp 1.2 tỷ, 507 triệu và và 500 triệu để giúp đỡ những người tỵ nạn. Điều đó thật là tốt, nhưng vẫn còn xa lắm mới đạt đến nhu cầu thực sự là 5 tỷ rưỡi mà Liên Hiệp Quốc nói rất cần cho những người tỵ nạn này, chưa kể đến 2.9 tỷ cho những người Syrian phải bỏ nhà cửa ngay bên trong nước Syria của họ. Kết quả là, những trại tiếp đón đều đã quá tải và không đủ sức cung cấp những nhu cầu cần thiết cho người tỵ nạn. Chính điều đó đã làm cho người tỵ nạn sống tại đó phải chịu đựng thời tiết lạnh lẽo, đói khát, và làm mồi cho những bệnh tật huỷ diệt họ.
Trong khi đó, một cuộc khủng hoảng khác đã mở ra những con đường trước kia từng bị đóng kín. Chẳng hạn như con đường qua nước Libya.
Và như thế, khi số người tỵ nạn gia tăng, thì người ta cũng thấy gia tăng những mạng lưới cướp bóc đến tận xương tuỷ khiến cho những chuyến phiêu lưu thường phải trả một số chi phí rất cao đến như vậy vẫn không tránh khỏi những hiểm nguy, chẳng có gì bảo đảm, cho dầu người tỵ nạn đã phải trả tiền để mong có được sự an toàn.
Thế là, hàng trăm ngàn người đã hướng về Châu Âu, đa số băng qua biển Địa Trung Hải trên những con thuyền mong manh kể cả những chiếc xuồng thể thao bằng cao su nhỏ bé. Những phương tiện ấy không thể dùng để đi biển. Vì thế thảm kịch là chuyện thường xảy ra. Cơ quan Cao Uỷ Tỵ nạn Liên Hiệp Quốc ước lượng là có tới 2,500 người đã bỏ xác trong mùa hè vừa qua khi cố gằng dùng thuyền vượt biển.
Việc một khối lượng người khổng lồ bất ngờ đổ xô đến những nước giàu có như vậy đã làm cho cuộc khủng hoảng dường như quá nhanh và quá khốc liệt. Khi những trẻ em bị chết tại Syria, người dân tại những nước phát triển chẳng thèm để ý đến. Điều đó thật sự đáng buồn và vô luân nhưng đã được coi như chuyện bình thường. Nhưng khi trẻ em chết phía sau xe tải tại Áo Quốc hay trên Biển Địa Trung Hải khi tìm đường đến Hy Lạp, thì thế giới không thể làm ngơ.
Cuộc phiêu lưu trở nên nguy hiểm hơn vì những nước giàu có cố gắng làm nản lòng người tỵ nạn
Những quốc gia giàu có với những cố gắng đẩy người tỵ nạn ra khỏi bờ biển của họ đã rất tích cực lẩn tránh những chính sách có thể giúp làm cho những chuyến phiêu lưu của người tỵ nạn bớt nguy hiểm hơn. Chính việc này đã gây thêm những hiểm nguy cho người tỵ nạn. Mùa thu năm ngoái, nước Anh chẳng hạn, đã cắt bớt việc tài trợ cho những chiến dịch tìm kiếm và cứu trợ mang tên Mare Nostrum. Trong quá khứ, những chiến dịch này đã cứu được khoảng 150,000 người mỗi năm. Họ lý luận rằng chiến dịch cứu trợ như thế sẽ khuyến khích thêm ngườì vượt biển. Chính phủ Ý cũng chấm dứt chiến dịch cứu trợ này vào tháng 11 vừa qua. Kể từ đó, chương trình Frontex của Châu Âu đã đảm trách công việc này nhưng họ chỉ thực hiện những cuộc tuần tiễu cách biên giới khoảng 30 dặm và hoàn toàn không thực hiện nhiệm vụ tìm-và-cứu người tỵ nạn.
Kết quả có thể tiên đoán được là khoảng chừng 2,500 người đã bỏ mạng trên đường trốn chạy tính đến mùa hè vừa qua. Đây hoàn toàn không phải là một tại nạn. Đó là kết quả của những chính sách mà các nước Châu Âu đã đưa ra để đẩy lui người tỵ nạn.
Ngay bên trong lục địa Âu Châu, nhiều nước đang cố gắng giới hạn người tỵ nạn để họ không vượt qua được biên giới vào nước họ. Hungary đã thiết lập những hàng rào kẽm gai có gắn những lưỡi dao cạo dọc biên cương với Serbia trong một cố gắng ngăn chặn người tỵ nạn vào Châu Âu bằng đường bộ. Hungary cũng đưa ra những luật lệ mới kết án những ai phá hỏng hay băng qua những hàng rào kẽm gai đó. Và họ đã qui định sẽ phạt tù tới ba năm những ai vượi biên giới một cách bất hợp pháp. Chính phủ Hungary cũng cho tạm ngưng những chuyến xe lửa đến nước Đức trong một cố gằng rõ ràng là làm nản lòng những ai dùng Hugary như một quốc gia trung chuyển để tìm đường tỵ nạn chính trị tại nước Đức.
Còn tại nước Áo, chính phủ đã tiến hành chính sách kiểm soát biên giới dọc theo vùng tiếp giáp với phần còn lại của Châu Âu hòng lùng bắt những người tỵ nạn và những di dân được lén lút đưa vào Áo Quốc. Mặc dù chính phủ tuyên bố rằng việc kiểm soát như vậy là một biện pháp nhân đạo nhắm mục tiêu ngăn ngừa những thảm kịch như vừa xảy ra khi 71 người bị chết ngạt trong một chiếc xe tải của bọn buôn người. Nhưng những nhà phê bình cho rằng làm như thế là nước Áo đã vi phạm chính sách mở cửa biên giới của Châu Âu.
Trong khi đó, chính phủ Úc Đại Lợi đã đưa ra những biện pháp toàn diện để ngăn những người mà họ gọi là thuyền nhân không đến được bờ biển nước Úc, bao gồm cả việc nhốt họ trong những trung tâm giam giữ rất tàn nhẫn trên những hòn đảo rất xa đất liền thuộc Thái Bình Dương và sau đó chở họ quay lại Cambốt.
Tại Bắc Mỹ, người Mỹ cũng đã gia tăng những biện pháp mạnh mẽ sau cuộc khủng hoảng trẻ em di cư năm ngoái. Hoa Kỳ đã dùng biện pháp tài trợ cho những nước Trung Mỹ để họ cố gắng ngăn ngừa việc vận chuyển trẻ em vào Mỹ. Giống y hệt như Châu Âu và những quốc gia giầu có khác, mục tiêu chính của họ là ngăn ngừa vấn đề người tỵ nạn ngay tại xứ sở của những con người đau khổ ấy – dù cho những vấn đề tiềm ẩn gây nên làn sóng người tỵ nạn ở các xứ này chưa bao giờ được giải quyết hoặc ngay cả chưa từng được đề cập tới.
Nước Đức khẳng định vai trò dẫn đầu tinh thần đạo đức của mình
- Viết bởi Marta An Nguyễn
lavie.fr, Aziz El Massassi
Các hình ảnh người tị nạn Syria được đón tiếp dưới hàng tràng vỗ tay ở Minich đã lan truyền đi khắp thế giới.
Một bà Margaret Thatcher trở thành mẹ Têrêxa. Chỉ trong vài tuần, từ cơn khủng hoảng kinh tế của nước Hy Lạp đến cơn khủng hoảng gọi là "di dân", hình ảnh bà Angela Merkel, Thủ tướng nước Đức đã thay đổi một cách tận căn. Từ nay nước Đức khắc khổ và nhẫn tâm trở thành hình ảnh biểu tượng cho sự đón tiếp quảng đại của hàng trăm ngàn người tị nạn, đa số đến từ Syria nhưng họ cũng đến từ Irak và Afghanistan. Cường quốc kinh tế hàng đầu Âu Châu chuẩn bị đón 800 000 đơn xin tị nạn năm 2015.
Những ngày vừa qua, các bài diễn văn của bà Angela Merkel thuận lợi cho việc đón nhận người tị nạn không phải là một điểm ngoặc. Đứng trước nước Thụy Điển, nước Đức là điểm hẹn đầu tiên của người Syria trong năm 2014: đã có 40 000 đơn xin tị nạn trong số 200 000 hồ sơ đăng ký trong nước. Một dân tộc trẻ và đa số có học là liều thuốc cho các căn bệnh của xã hội Đức: dân số già nua nhanh, thiếu tay nghề cao trong nền kỷ nghệ đang thịnh vượng.
Tuy nhiên nếu biện minh cho sự đón tiếp nồng hậu là vì chủ nghĩa thực dụng xã hội thì không được lịch sự cho lắm trước các thảm kịch đã dẫn các người tị nạn đến đây. Các tấm biểu ngữ "Chào mừng đến Đức" bằng tiếng Đức và tiếng Ả Rập được căng lên ở nhà ga Munich, nơi hàng ngàn người Syria đến từ Áo và Hung cuối tuần này, đã lan truyền đi khắp thế giới. Theo bản thống kê tháng tám của báo Stern thì 76% dân Đức thuận cho việc đón tiếp không điều kiện đối với những người tị nạn chạy trốn chiến tranh. Mặc cảm tội lỗi với lịch sử và ảnh hưởng chính trị của Giáo hội Tin Lành không lạ gì cho tinh thần tương trợ này.
Dĩ nhiên là không tránh được đau nhói khi phải phân biệt người tị nạn chiến tranh và người tị nạn kinh tế, nước Đức, nước Pháp cũng như các nước còn lại sẽ không trục xuất bất cứ một người Syria nào. Ngược lại, họ còn cung cấp các điều kiện tốt nhất để đón nhận, nhất là nhà ở và các bối cảnh hội nhập đích thực qua công ăn việc làm. Và thêm một lần nữa, sự đón tiếp người tị nạn đã làm cho người Đức khác biệt với những người ở các nước Âu Châu khác. Ngày chúa nhật, nhật báo Die Welt đã đăng ở trang bìa cái tít không phải là không đúng, "Chào mừng đến Liên hiệp những người ích kỷ".
Marta An Nguyễn chuyển dịch
Nguồn: Phanxico.vn
Tấm hình đã cứu
- Viết bởi Marta An Nguyễn
echomagazine.ch, Patrice Favre, Thụy Sĩ, 2015-09-09
Tấm hình đã cứu
Không thể quay lưng đi được. Thêm một lần nữa, cuối tuần này hình ảnh em Aylan với làn sóng ôm khuôn mặt đã có mặt khắp nơi. Trước hết tôi muốn im tiếng để thinh lặng tưởng niệm em, em là biểu tượng của thảm kịch mà các người tị nạn Syria đang sống. Nhưng tôi không thể thinh lặng được.
Trong tuần lễ qua, không có biến cố nào có tác động lớn như bức ảnh này. Không có hình ảnh nào khơi lên nhiều tranh luận như hình ảnh này: đăng hay không đăng bức hình này? Và làm gì để đáp ứng cho sự khẩn cấp đang xảy ra ở Âu Châu?
Cái chết không phải là một tin tức giống như các tin khác, và một xác chết thì không có chỗ trên các màn hình, một bài xã luận trước đây của báo Echo đã biện minh mạnh cho sự "bình an của người chết". Có báo chọn một hình khác để đăng, hình nhân viên cảnh sát Thổ Nhĩ Kỳ trìu mến bồng em bé Aylan trên tay, ông nói, "tôi cũng có một đứa con và tôi nghĩ về nó". Bức hình này đẹp nhưng chính bức hình kia là bức hình sẽ ở mãi trong các sách lịch sử, bài xã luận báo Thế giới (Monde) viết ngày 4 tháng 9. Bởi vì em bé nằm trên cát, em nằm như nằm ngủ nên đã gợi lên một xúc cảm cực mạnh, không cưỡng lại được và chúng ta trước hết là những con người xúc cảm. Mà xúc cảm trong xã hội siêu nối mạng được truyền qua hình ảnh.
Phẩm cách đòi hỏi không được vùi đầu trong cát
Người ta có thể lấy làm tiếc cho nó nhưng người ta cũng biết nó có giá trị. Vì xúc cảm bẻ gãy sự dửng dưng, bẻ gãy các câu sáo ngữ đại loại như "chúng ta không thể đón nhận tất cả" hoặc "thuyền chật rồi". Tuần vừa qua kênh "Dây hạnh phúc, (Chaỵne du bonheur) đã quyên được 2.5 triệu quan Thụy Sĩ để giúp người tị nạn, ít hơn lần Nepal động đất, nhưng có còn hơn không. Nước Đức đã quảng đại mở rộng cửa, nước Anh muốn làm một hành vi. Chúa nhật vừa qua, Đức Giáo hoàng xin mỗi giáo xứ Âu Châu nhận một gia đình tị nạn. Vatican sẽ nhận hai gia đình.
Thụy Sĩ chưa làm gì nhiều, đặc biệt là tại chỗ, ở các trại tị nạn gần biên giới Syria, nơi tất cả mọi sự đều thiếu. Nhưng điều này có thể thay đổi nếu các chính trị gia quan tâm đến cao trào biểu hiện trong những ngày vừa qua. Tôi biết, xúc cảm sẽ tan biến nhanh và chúng ta không thể cứu hết tất các Aylan trên thế giới. Nhưng nếu một, hay mười hay một trăm Aylan tìm được chỗ trú ngụ trước khi mùa đông đến thì bức hình cái chết của em Aylan không phải là vô ích.
Không ai chờ chúng ta giải quyết các vấn đề vượt sức chúng ta và vấn đề Syria cho đến lúc này là vấn đề không giải quyết được. Nhưng phẩm cách đòi hỏi chúng ta không được vùi đầu trong cát. Hãy để mình bị chạm đến và mở mắt ra. Luôn có một cái gì đó để xây dựng một thế giới nhân bản hơn, để đưa bàn tay ra cho người đang chết đuối gần chúng ta.
Marta An Nguyễn chuyển dịch
Nguồn: Phanxico.vn
Cuộc Nổi Dậy Ả- Rập và cuộc khủng hoảng người tị nạn
- Viết bởi Trần Bá Nguyệt
Cho đến nay, Syria là nơi tạo ra cuộc khủng hoảng trầm trọng nhất. Bốn triệu người, tức là gần một phần năm dân số Syria đã phải bỏ chạy khỏi xứ sở của họ khi chiến tranh bắt đầu vào năm 2011.
Lý do họ phải bỏ chạy thật dễ hiểu. Chế độ Bashar al-Assad đã nhắm vào người dân không thương tiếc với những vũ khí hoá học và các loại bom chùm. Đội quân Hồi Giáo IS cũng đã nhắm vào người dân thường và thực hiện việc chém giết, hành hạ, đóng đinh, nô lệ tình dục và các hình thức chém giết kinh hoàng khác. Những nhóm khác như Jabhat al-Nusra cũng tham gia vào việc giết hại và hành hạ người Syria.
Phần lớn những người tỵ nạn Syrian này đã phải giam mình trong những trại chật ních thiếu sự tài trợ tại những quốc gia lân bang. Khi thấy trước một tương lai mờ mịt cũng như biết rằng họ chẳng bao giờ có thể trở về nhà của mình, nhiều người đã quyết định lao vào cuộc hành trình nguy hiểm và đầy bất trắc mong có được cuộc sống tốt hơn tại Âu Châu.
Nhưng điều này không chỉ xảy ra tại Syria. Những cuộc xung đột rất xưa và kéo dài rất lâu đã khiến nhiều người phải ra đi. Chẳng hạn như cuộc xung đột tại Somalia nơi có một triệu mốt người tỵ nạn. Tại Afghanistan cũng không dưới hai triệu năm trăm chín chục ngàn người phải bỏ nhà cửa đi lánh nạn.
Những cuộc đàn áp về chính trị và tôn giáo tại nhiều xứ sở khác cũng đã góp phần vào cuộc khủng hoảng này. Chẳng hạn như tại Eritrea, nhiều gia đình đã phải trốn chạy nền độc tài trong nước. Cuộc đàn áp về chính trị tại Eritrea nghiêm trọng tới mức quốc gia này đôi khi còn được gọi là Bắc Triều Tiên tại Phi Châu. Tại Miến Điện, một nhóm thiểu số Hồi Giáo có tên gọi là Rohingya đã phải trải qua nạn bạo hành khủng khiếp và việc thanh trừng sắc tộc đôi khi với sự tiếp tay được che dấu khéo léo không bộc lộ ra ngoài của chính phủ Miến và ngay cả những lực lượng quân sự. Người Rohingya bỏ trốn ít tháng gần đây đã viết những phóng sự về tình trạng của họ sau khi hàng ngàn người bị bỏ mặc trên biển cả hoặc lênh đênh trên những chiếc thuyền mỏng manh trong khi những quốc gia lân bang từ chối tiếp nhận họ.
Trong khi đó, tại Trung Mỹ, xung đột phe nhóm và tình trạng vô luật pháp đã khiến hàng ngàn gia đình cảm thấy tuyệt vọng về sự an toàn của con cái nên họ đã phải chọn con đường gửi những đứa con mình lao vào những chuyến phiêu lưu hướng về Bắc Mỹ, nơi mà họ hy vọng sẽ được an toàn tại Hoa Kỳ. Tuy nhiên, tương lai của rất nhiều người trong số họ vẫn còn trong tình trạng bất định.
Chắc chắn là có những di dân kinh tế, là những người muốn đến các quốc gia giàu có để tìm những cơ hội tốt đep hơn cho họ và gia đình. Nhưng sự có mặt của họ không làm mu mờ được những nhu cầu tuyệt vọng của người tỵ nạn là những người đã quyết định bỏ trốn cùng gia đình để đối mặt với sóng gió và liều mình chết đuối trên biển Địa trung Hải hay mất xác trên đường đi vì những hiểm nguy khủng khiếp của chuyến đi vẫn còn tốt hơn là những gì họ phải đồi diện nơi quê hương mà họ bỏ lại phía sau.
Như các bạn đã thấy, những cuộc khủng hoảng đẩy những người tỵ nạn ra đi để tìm sự an toàn không nhất thiết có liên hệ với nhau, mà thực sự nhiều cuộc khủng hoảng lại rất khác biệt. Nhưng cuộc khủng hoảng toàn cầu về người tỵ nạn thì không phải chỉ là một tổng hợp những thảm hoạ nhân đạo rời rạc lại với nhau. Một số yếu tố chung đã gắn kết chúng lại. Một trong những yếu tố đó là Cuộc Nổi Dậy Ả- Rập hay Mùa Xuân Á-Rập, một làn sóng biểu tình chống chính quyền đã diễn ra tại Vùng Trung Đông năm 2011.
Cuộc Nổi Dậy Ả- Rập đã đẩy manh cuộc khủng hoảng người tỵ nạn như thế nào
Đã từ lâu Âu Châu ngoảnh mặt làm ngơ đối với người tỵ nạn bằng cách trả tiền cho chính quyền của nhà độc tài Moammar Qaddafi để ông ta ngăn chặn và đẩy lui những người di cư đến Châu Âu.
Qaddfi được mô tả như một kiểu bảo kê. Ông ta đã góp tay vào việc ngăn chặn một số lượng không nhỏ người di cư và tỵ nạn Phi Châu cập bến lục địa Châu Âu. Phương pháp của ông ta thật khủng khiếp: Lybia dưới cánh tay Qaddafi đã nhốt những người di cư trong các trại tù nơi đó họ bị cưỡng hiếp và tra tấn không ngừng. Nhưng Châu Âu lúc đó đã rất vui mừng vì có kẻ gánh dùm cho họ nỗi lo âu đó.
Nhưng khi Cuộc Nổi Dậy Ả- Rập nổ ra vào năm 2011, người Lybya đã đứng lên chống lại Qaddafi, sau đó nước Mỹ nhảy vào can thiệp. Chế độ Qaddafi cáo chung và Lybia xụp đổ trong rối loạn. Mặc dầu cuộc trốn chạy qua Lybia đầy nguy hiểm, nó cũng đã mở ra một con đường cho người tỵ nạn và những di dân kinh tế toàn Phi Châu dễ dàng hơn để dùng bờ biển của quốc gia này làm bàn đạp cho cuộc hành trình vượt biển Địa Trung Hải đổ bộ vào Châu Âu.
Đồng thời, Cuộc Nổi Dậy Ả- Rập cũng đóng phần vào việc mở màn cho cuộc chiến tại Syria, cho những xung đột tại Yemen, và cuối cùng dẫn đến việc nổi dậy của lực lượng Hồi Giáo ISIS tại Syria và Iraq. Dĩ nhiên, những sự kiện này không gây nên những cuộc trốn chạy của người tỵ nạn Afganistan hay Miến Điện nhưng chính Cuộc Nổi Dậy Ả- Rập có lẽ đã là tia lửa duy nhất và mạnh nhất dẫn đến cuộc khủng hoảng người tỵ nạn hiện đang diễn ra không ngừng trên toàn thế giới.
Cuộc khủng hoảng người tỵ nạn tại Châu Âu. Tại sao?
- Viết bởi Trần Bá Nguyệt, dịch từ Europe's refugee crisis, explained
Cụm từ “Cuộc khủng hoàng người tỵ nạn” có thể khó mà mường tượng ra được nếu bạn chưa nhìn thấy những bức hình của những người tỵ nạn.
Một em bé mới chập chững biết đi người Syria, nằm chết trên bờ biển Thổ Nhĩ Kỳ, sau khi chiếc thuyền chở gia đình em cố gắng vượt biển để đến Châu Âu đã bị lật chìm. Vô số những gia đình tuyệt vọng tràn ngập những nhà ga xe lửa Hungary, các em bé nằm lăn lóc trên sàn tàu và trên lối đi, sợ rằng người Hungary sẽ nhốt họ trong những trại giam giữ hãi hùng. Bên Hy lạp, những thị trấn du lịch ngập tràn những căn lều tạm cư và những nhân viên thiện nguyện nhân đạo. Họ ở đó để giúp những người tỵ nạn dạt vào bờ mỗi ngày trên những chiếc thuyền mong manh ọp ẹp.
Hiện nay, có hơn 19 triệu người đã bị bắt buộc phải trốn chạy khỏi chính quê hương của họ vì chiến tranh, vì bị ngược đãi và áp chế. Mỗi ngày có khoảng chừng 42,500 người gia nhập vào con số này. Rất nhiều người, dầu không phải là tất cả, đã hướng đến Châu Âu. Đó là lý do tại sao cuộc khủng hoảng trên lục địa này trở thành nghiêm trọng đến mức cùng cực như thế.
Có hai nguyên nhân cơ bản của cuộc khủng hoảng này và tại sao nó lại trở nên nghiêm trọng đến như vậy. Nguyên nhân thứ nhất là những hiện tượng móc nối với nhau chằng chịt của chiến tranh và khủng hoảng đã khiến cho hàng triệu người phải bỏ nhà cửa tại Trung Đông, Vùng Nam Sahara và những nơi khác để tháo chạy đến Âu Châu, nơi đã hé mở cánh cửa mà ngay từ trước đã đóng kín đối với người tỵ nạn.
Nguyên nhân thứ hai và cũng là nguyên nhân ít được bàn luận đến, đó là chính sách chống làn sóng người tỵ nạn càng ngày càng thấy rõ tại những quốc gia phương tây giàu có lẽ ra thích hợp nhất để tiếp đón họ. Người dân tại những quốc gia giầu có này, vì cảm thấy bất an và sợ hãi do ảnh hưởng của những người tỵ nạn nên đã có sẵn trong đầu những ý tưởng tuy mơ hồ nhưng thâm căn cố đế về căn tính quốc gia cho nên họ đã lèo lái những nền chính trị mang nặng tính dân tộc đưa đến những chính sách tiếp tay cho cuộc khủng hoảng này.
Kết quả là trong khi càng có nhiều người cần sự trợ giúp thì những nước giàu có lại do dự hơn trong việc trợ giúp. Chính điều này đã đẩy hàng ngàn và hàng triệu gia đình vô tội vào chốn hiểm nguy.
Chiến tranh và đàn áp đã dẫn đến cuộc khủng hoảng không biết trước này
Syria là nơi tạo ra cuộc khủng hoảng trầm trọng nhất. Bốn triệu người, tức là gần một phần năm dân số Syria đã phải bỏ chạy khỏi xứ sở của họ khi chiến tranh bắt đầu vào năm 2011.
Lý do họ phải bỏ chạy thật dễ hiểu. Chế độ Bashar al-Assad đã nhắm vào người dân không thương tiếc với những vũ khí hoá học và bom khổng lổ. Đội quân Hồi Giáo ISIS cũng đã nhắm vào người dân thường và thực hiện việc chém giết, hành hạ, đóng đinh, nô lệ tình dục và các hình thức chém. giết kinh hoàng khác. Những nhóm khác như Jabhat al-Nusra cũng tham gia vào việc giết hại và hành hạ người Syrian nữa.
Phần lớn những người tỵ nạn Syrian này đã phải giam mình trong những trại chật ních không được tài trợ tại những quốc gia lân bang. Nhưng vì thấy trước một tương lai mờ mịt cũng như biết rằng họ chẳng bao giờ có thể trở về nhà của họ, nhiều người đã quyết định lao vào cuộc hành trình vô vọng và nguy hiểm mong có được cuộc sống tốt hơn tại Âu Châu.
Nhưng không phải chỉ xảy ra tại Syria. Những cuộc xung đột rất xưa và kéo dài rất lâu đã khiến người dân phải ra đi. Chẳng hạn như ở Somalia có một triệu mốt người tỵ nạn. Tại Afghanistan hai triệu năm trăm chín chục ngàn người phải bỏ nhà cửa.
Tấn công trên xe lửa: anh hùng tính được vinh danh
- Viết bởi Marta An Nguyễn
aleteia.org, Philippe Oswald, 2015-08-24
anh hùng tính được vinh danh
"Phép lạ" tránh được cuộc tàn sát trên chuyến xe lửa Thalys từ Amsterdam về Paris là nhờ lòng dũng cảm của một ít người. Lòng dũng cảm vinh danh một đức tính đã tuột dốc không phanh: lòng dũng cảm tuyệt đối.
Văn hào Pháp Paul Claudel đã viết: "Tuổi trẻ không phải chỉ có ham chơi, tuổi trẻ là dũng cảm". Chắc chắn đó là đức tính thiếu nhất nơi các quốc gia Phương Tây bị đờ ra trước nạn khủng bố của Hồi giáo, như con mồi trước con trăn khổng lồ. Tính hèn nhát của những dân tộc bị dính nhựa trong chủ nghĩa hưởng lạc và cá nhân có phải là lợi thế tốt nhất cho những người quyết tử của Nhà nước Hồi giáo Tự xưng không? Sự sợ sệt của chúng ta có phải là thứ vũ khí đáng sợ hơn bom và súng Kalachnikov của quân khủng bố không?
"Làm đi!" (Let's go!)
Sáng hôm nay, 24 tháng 8, trong buổi trao Bắc Đẩu Bội Tinh, huy chương cao cả nhất của nước Pháp, cho ba anh hùng trẻ người Mỹ và một người Anh ngoài 60 tuổi, Tổng thống Pháp François Hollande đã tuyên bố: "Đứng trước sự dữ của nạn khủng bố là sự thiện và các bạn đã thể hiện sự thiện này." Người anh hùng thứ năm là một người Pháp trẻ, 28 tuổi, anh xin được giữ ẩn danh. Một anh hùng khác là một hành khách bị thương vì đạn đang nằm nhà thương, ông sẽ được tặng huy chương sau.
"Làm đi!" (Let's go): một mệnh lệnh xứng đáng là mệnh lệnh của một sĩ quan ở trận tuyến đầu, với mệnh lệnh này ba người bạn Mỹ, hai người lính đang nghỉ phép và một sinh viên, đã quặt tên Hồi giáo quyết tử Ayoub El-Khazzani xuống đất vào ngày thứ sáu 21 tháng 8-2015 trên chuyến xe lửa Thalys, ngăn không cho y thực hiện dự tính giết người. Chắc chắn mệnh lệnh ngắn gọn này "đã thay đổi số phận của nhiều hành khách", nữ đại sứ Pháp ở Mỹ, bà Jane Hartley đã ghi nhận như trên.
Đương nhiên với khẩu súng trường Kalachnikov, một súng ngắn tự động và chín băng đạn, tên khủng bố người Marốc sẵn sàng tàn sát. Chắc chắn không phải ai cũng được đào tạo để chiến đấu như Stone Spencer, đứng hạng đầu của Không quân Mỹ, người đầu tiên quặt tên khủng bố xuống đất và đã bị thương, và cũng không ai được đào tạo như Alek Skarlatos, người vừa từ Afghanistan về sau chín tháng làm việc ở đó. Nhưng như người bạn Mỹ của họ, anh sinh viên Anthony Sadler trong ngành liệu pháp vận động tuyên bố: "Bài học mà chúng ta rút được trong việc này là, trong những trường hợp khủng khiếp như vậy (...) núp hay ngồi yên sẽ không làm được gì".
Danh sách "S" dùng để làm gì?
Nhưng hành vi anh hùng cá nhân không đủ để bảo vệ đất nước. Giống như tất cả các tên khủng bố Hồi giáo đã hành động tại Pháp (Kouachi, Coulibaly, Ghlam, Sahli, Merah, Nemmouche...), Ayoub el-Khazzani có tên trong danh sách những người nguy hiểm của cơ quan thông tin. "Nhưng danh sách đó dùng để làm gì? Điều ngạc nhiên là đa số các tên khủng bố đã hành động ở Pháp đều có tên trong danh sách "S". Dù vậy không một ai trong họ bị bắt trước khi họ ra tay. Vậy thì đừng nói đến danh sách này nữa hoặc phải làm làm cho nó có hiệu quả," nữ nghị sĩ Nathalie Goulet, chủ tịch Hội đồng điều tra về các mạng lưới khủng bố tuyên bố như trên. (Le Figaro).
Ayoub el-Khazzani đã từng ở Syria. Theo luật sư của ông cho biết: "Trong sáu tháng vừa qua, ông đã đi Tây Ban Nha, ở Andorre, đi Bỉ, Áo và Đức. Ông có đi qua Pháp nhưng người ta không biết chính xác ông đến vùng nào." Sự tự do đi lại này có tương hợp trong bối cảnh của một cuộc chiến tranh thế giới đang áp đặt trên chúng ta không?
Marta An Nguyễn chuyển dịch
Nguồn: http://phanxico.vn/
Hoa Kỳ: Hàng chục ngàn người biểu tình chống phá thai trên toàn quốc
- Viết bởi Pv. GNsP
GNsP (25.08.2015) –Hàng trăm cuộc biểu tình đã nổ ra bên ngoài các phòng khám Planned Parenthood [chuyên phá thai] trên khắp nước Mỹ vào cuối tuần vừa qua với sự tham gia của nhiều người dân, kêu gọi chính phủ liên bang ngăn chặn nguồn tài trợ của tổ chức phá thai này.
Chicago- based Action Pro-Life League -tạm dịch Liên minh Hành động Bảo vệ Sự sống có trụ sở chính tại Chicago, đã kêu gọi một ngày hội biểu tình quy mô toàn quốc để phản đối, sau loạt đoạn video được tung ra vào tháng trước cho thấy các nhân viên của Planned Parenthood đang thảo luận cặn kẽ về chương trình hiến tặng và mua bán các mô bào thai nhi.
Eric Scheidler, một giám đốc điều phối các nhóm nói rằng, “với 240 trong số 342 thành phố đã báo cáo tham dự”, hiện đã có hơn 58.000 người đổ về đoàn biểu tình trong ngày 22 tháng 8.
“Một ngày tuyệt vời! Ngoại trừ Planned Parenthood!” trong lời chia sẻ trên twitter vào buổi tối cùng ngày.
Ông đã kết nối với các nhóm bảo vệ sự sống khác trong đó các nhóm 40 Days for Life (40 ngày vì Sự sống), nhóm Created Equal để tổ chức cuộc biểu tình cấp quốc gia về vấn đề nổi bật trong vài tuần qua.
Hagtag #ProtestPP xuất hiện khá nhiều trên trang mạng xã hội Twitter hôm thứ Bảy vừa qua cũng như hình ảnh hàng ngũ những người biểu tình đang đua nhau đổ về.
Charmaine Yoest, Chủ tịch và Giám đốc điều hành tổ chức Những người Hoa Kì liên kết vì Sự Sống (Americans United for Life), đã đăng tải những bức ảnh lên Twitter về các cuộc biểu tình nhiều nơi trên toàn quốc, những đám đông tụ tập vây quanh thành phố, phía trước các cơ sở của Planned Parenthood.
Lila Rose, thuộc nhóm Live Action (Hành động vì Sự Sống) đã đăng một tấm hình ghép nối gương mặt những người biểu tình, tay giơ cao khẩu hiệu “Planned Parenthood bán bộ phận em bé” và bình luận rằng, “Người Mỹ chúng tôi đã nhận thức và đang nói lên tiếng nói của mình! Mong rằng chúng ta sẽ được nhìn thấy một thế giới nơi mà mọi loài sự sống đều được bảo vệ.”
Trong các đoạn video do nhóm nhà báo công dân Trung tâm Tiến bộ y tế tung ra cho thấy các nhân viên Planned Parenthood đã thảo luận về việc thu thập và phân phối các bộ phận cơ thể từ các bào thai đã bị phá, số tiền bồi thường và việc phân loại các bộ phận, cùng với những thay đổi lường trước trong công đoạn phá thai để bảo vệ các mẫu vật một cách toàn vẹn nhất.
Trong đoạn video gần đây nhất, một cựu kỹ thuật viên của StemExpress đã mô tả quá trình thu lấy nội tạng từ “các mô bào thai nhi khỏe mạnh nhất cũng như những cái gần giống với một thai nhất mà tôi đã từng thấy qua.”
Các đoạn video này đã làm dấy lên các cuộc điều tra và phản ứng của cộng đồng trong việc kêu gọi chấm dứt các nguồn tài trợ cho Planned Parenthood, từ cả các nhà lập pháp Quốc hội và cấp bang cho tới các quan chức ở đó. Tổ chức này nhận được hơn 500 triệu USD mỗi năm từ chính phủ liên bang.
Planned Parenthood vẫn cho rằng vấn đề này hợp pháp theo luật của liên bang, và rằng bất kỳ sự hiến tặng nội tạng thai nhi nào từ các bào thai còn trong lòng mẹ đều được thực hiện với sự đồng ý của các bà mẹ và không hề nhằm mục đích “lợi nhuận”.
Pv. GNsP
Nhân kỷ niệm 70 năm thảm họa nguyên tử Hiroshima
- Viết bởi Vũ Van An
Tuần này, người dân Nhật tưởng niệm 70 năm thảm họa nguyên tử Hiroshima sát hại cả hàng trăm nghìn người và nhiều di hại về sau.
Clara Moskowitz, trong bài tường thuật các phát biểu gần đây của một số người Nhật sống sót thảm họa, không nói gì tới tâm tư của những người này, mà chỉ đề cập tới các mô tả của họ về hậu quả thể lý của vụ nổ mà thôi.
J. Samuel Walker thì cho rằng quyết định dội bom nguyên tử lên Hiroshima và Nagazaki của Tổng Thống Harry Truman năm 1945 gây nên nhiều phản ứng khác nhau đi từ xác quyết cho rằng nó hoàn toàn được biện minh về phương diện quân sự và luân lý cho tới chủ trương cho rằng đây là tội ác chiến tranh vô lương tâm.
Câu hỏi chưa có câu trả lời
Cho đến nay, năm 2015, Trung Tâm Nghiên Cứu Pew cho thấy 56% người Mỹ được thăm dò, trong đó có 76% những người 65 tuổi trở lên, cho hay việc dội bom trên là chính đáng; 34% cho là không chính đáng.
Chắc những người Mỹ ủng hộ việc dội bom này chưa đọc tác phẩm cổ điển của nhà báo John Hersey xuất bản năm 1946, tựa là Hiroshima. Về cuối tác phẩm này, Hersey trích dẫn câu hỏi của một linh mục Công Giáo mà cho tới nay vẫn chưa có câu trả lời:
“Một số người trong chúng ta coi quả bom cùng loại như hơi độc và chống việc sử dụng nó trên thường dân. Một số khác nêu ý kiến cho rằng trong chiến tranh toàn diện, như cuộc chiến chống Nhật Bản, không hề có sự khác nhau nào giữa thường dân và binh sĩ, và quả bom tự nó là sức mạnh hữu hiệu nhằm chấm dứt việc đổ máu, cảnh cáo Nhật phải đầu hàng và nhờ thế tránh được việc hoàn toàn bị hủy diệt. Rõ ràng người ủng hộ chiến tranh toàn diện, trên nguyên tắc, không thể than phiền đối với cuộc chiến chống lại thường dân. Đỉnh cao của vấn đề là liệu chiến tranh toàn diện, trong hình thức hiện thời, có thể được biện minh hay không, ngay cả khi nó phục vụ một mục đích chính đáng. Há nó không có các hậu quả xấu xa về vật chất và tinh thần vượt xa bất cứ hậu quả tốt nào đó hay sao? Lúc nào thì các nhà luân lý của ta mới cho ta câu trả lời rõ ràng đối với câu hỏi này?”.
Himmler, Hiroshima và kỹ nghệ phá thai
Năm 2015, năm kỷ niệm lần thứ 70 thảm họa nguyên tử trên, Mark Shea đem so sánh biến cố Hiroshima với tên đồ tể Himmler của Đức Quốc Xã và kỹ nghệ phá thai Hoa Kỳ trong bài “Can đảm giả và can đảm thật” (False Courage and True Courage).
Mark Shea trích bài diễn văn bí mật hồi tháng Mười năm 1943 của Heinrich Himmler với binh đội SS về việc sát hại hàng loạt người Do Thái. Tên đồ tể này nói với họ:
“Tôi cũng muốn nhắc đến một chủ đề rất khó nói trước mặt anh em ở đây, nhắc một cách hoàn toàn công khai.
“Chủ đề này nên được thảo luận giữa chúng ta, tuy nhiên, chúng ta sẽ không bao giờ nói về nó nơi công cộng.
“Hệt như ngày 30 tháng Sáu, chúng ta đã không do dự thi hành bổn phận, như đã được ban bố, là buộc các đồng chí sai phạm đứng trước tường và bắn bỏ họ.
“Về việc ấy, chúng ta đã không bao giờ đề cập tới, và sẽ không bao giờ đề cập tới.
“Cám ơn Thượng Đế, đó là loại chiến thuật rất tự nhiên đối với chúng ta, một kết luận đã định trước về chiến thuật này, là giữa chúng ta, chúng ta đã không bao giờ đàm đạo về nó, không bao giờ nói về nó, mọi người đều nhún vai, và mọi người đều biết rõ: lần sau, anh ta cũng sẽ làm cùng một điều như thế nữa, nếu được lệnh và cần thiết.
“Tôi đang nói về việc “di tản người Do Thái”: tận diệt dân Do Thái.
“Đó là một trong những điều nói thì dễ. ‘Dân Do Thái đang bị tận diệt’, đảng viên nào cũng nói với anh em như thế, ‘hoàn toàn rõ, đó là một phần trong kế hoạch của chúng ta, chúng ta đang loại bỏ người Do Thái, tận diệt chúng, đúng! chuyện nhỏ’.
“Nhưng rồi ai cũng thế cả, tất cả 80 triệu người Đức chính trực, mỗi người đều có một người Do Thái đứng đắn. Họ bảo: mọi người khác đều là heo, nhưng đây là một người Do Thái hạng nhất.
“Và không ai trong họ thấy điều này, chịu điều này. Phần lớn anh em sẽ biết nó có nghĩa gì khi 100 cái xác nằm cạnh nhau, khi 500 cái xác hay khi 1,000 cái xác (nằm cạnh nhau). Và sau khi nhìn thấu cảnh này, mà vẫn còn tề chỉnh, thì điều này khiến chúng ta ra cứng cỏi và là một trang oai hùng chưa bao giờ được nhắc tới và sẽ không bao giờ được nhắc tới”.
Còn P.Z. Myers thì “can đảm” bênh vực hành vi phá thai như sau:
“Các chiến thuật bắt nạt cổ điển vẫy các bào thai đẫm máu có thể làm những anh chàng mềm yếu nhát sợ, nhưng tôi là một nhà sinh vật học. Tôi từng chặt đầu những con chuột. Tôi đã nắm nhiều nhãn cầu trong tay và lột chúng ra bằng kéo. Tôi đã dùng máy hút để làm sạch những vũng máu đã gần đông của một con chó đã mất máu. Tôi đã mổ nhiều xác chết và ngắm những bộ ruột của họ múa những điệu múa uốn éo chậm chạp, tôi đã từng thọc cánh tay sâu vào máu, tôi đã từng phanh thây mấy con mèo và đâm kim truyền dịch thẳng vào tim chúng. Tôi đã lấy não mấy con chuột bằng chiếc kìm. Tôi đã từng lấy muỗm múc óc ra khỏi chậu, tôi đã đếm các nhánh cắt từ óc các hài nhi đã chết.
“Các anh muốn tôi rút lui bằng cách gợi nỗi sợ trước hình ảnh thai nhi đã chết ư? Tôi nhìn những hình ảnh này không do dự và chỉ thấy thịt. Và thịt đâu có làm tôi sợ”.
Hay câu truyện sau đây của một người Croat tên Vladko Macek, người đã mục kích các kinh hoàng của trại tử thần Jasenovac, trong tư cách một người tù ở đấy. Trong cuốn hồi ký của mình, anh kể lại:
“Trại này trước đây là một xưởng gạch và nằm trên bờ Sông Sava. Giữa trại là căn nhà hai tầng, nguyên thủy được dựng lên làm văn phòng cho cơ xưởng… Những tiếng la thét vì tuyệt vọng và đau đớn cùng cực, những tiếng thét vì bị tra tấn của các nạn nhân, thỉnh thoảng bị ngắt quãng bởi tiếng súng bắn, cứ song hành với những giờ khắc còn tỉnh của tôi và theo tôi vào giấc ngủ đêm”.
Macek ghi lại câu nói của một trong các vệ binh có nhiệm vụ canh chừng anh suốt ngày:
“…Các hành vi của anh ta nhuốm đầy tính ác thú. Tôi hỏi xem liệu anh ta có sợ bị Chúa trừng phạt hay không. Anh ta bảo: ‘đừng nói với tôi chuyện đó, vì tôi hoàn toàn biết rõ những gì dành cho tôi. Vì các việc làm trong quá khứ, trong hiện tại và trong tương lai của mình, chắc chắn tôi sẽ bị thiêu trong hỏa ngục, nhưng ít ra cũng bị thiêu vì Croatia”.
Và đây là các mỹ từ của những người cổ vũ việc thiêu rụi hàng nghìn thường dân vì sự thiện lớn hơn. Nhân bài của Jimmy Akin về ngày thả bom nguyên tử lên Hiroshima, một độc giả viết: “Nếu ném bom nguyên tử lên các thành phố này là một tội ác chiến tranh lớn của Hoa Kỳ, bất hợp pháp theo luật quốc tế và giáo huấn Giáo Hội, thì ta buộc phải đòi hỏi một giá máu cao hơn để làm dịu lương tâm ta. Trong đời thực, có những lúc buộc phải làm điều trái để tránh một điều trái lớn hơn. Những thí dụ này rất hay xuất hiện trong thời chiến. Một thí dụ khác: tên khủng bố phải bị 'tra tấn' mới có thể khám phá ra các trái bom đang nằm ở đâu.
“Thưa ông Akin, ông rất đúng khi ông bảo rằng lúc dội bom, chúng ta đã chính thức tham dự vào sự ác. Điều bất hạnh là ta đã tham dự vào sự ác gần cả bốn năm trước đó khi chúng ta tham dự chiến tranh. Bản chất của chiến tranh là thế. Có nhiều, nhiều sự ác trong đó, và chúng ta chỉ làm hại mình, vì khi dựa vào các cố gắng đầy thiện ý nhưng hoàn toàn vô dụng để giảm thiểu cái ác của nó, ta chỉ tổ kéo dài và làm cái ác ấy tồi tệ thêm”.
Chính vì thế, Michael Graham, nhân ngày Hiroshima, đã cầu chúc các độc giả của anh “Hòa bình hạnh phúc nhờ ngày chiến thắng” như sau:
“Hôm nay đánh dấu kỷ niệm hành động đơn độc vĩ đại hơn cả vì chính nghĩa hòa bình mà Hiệp Chúng Quốc thực hiện xưa nay đó là:
“Thả bom nguyên tử lên Hiroshima năm 1945. Chỉ một quyết định ấy, một khí cụ ấy, cứu được nhiều sinh mạng, làm nhiều để chấm dứt chiến tranh, và tạo ra nhiều công lý trên thế giới ngay tức khắc hơn bất cứ điều gì khác. Nó được Hoa Kỳ thực hiện, cho người Hoa Kỳ. Nó cứu được sinh mạng của hàng trăm nghìn, nếu không muốn nói của hàng triệu, binh sĩ và thủy thủ Hoa Kỳ”.
Theo Mark Shea, dây nối kết đồ tể Himmler, hội chứng hãnh tiến Hiroshima và bàn tay không ngừng sát hại của kỹ nghệ phá thai là lòng can đảm sa đọa. Hãy nhìn lại luận lý học bệnh hoạn của Himmler: ý muốn sẵn sàng phạm tội sát nhân đã được chuyển hóa thành hành vi gan dạ của hy sinh. Hắn khuyến khích binh đội SS bằng cách tâng bốc chúng là những kẻ cứng cỏi sẵn sàng thực hiện những công việc bẩn thỉu của chiến tranh. Chúng không bác bỏ việc thực thi những hành động chắc chắn sẽ đưa chúng xuống hỏa ngục, nhưng mạnh dạn đảm nhiệm việc phạm tội trọng vì một “chính nghĩa” cao hơn. Chúng có cái gan dạ mà những người dịu dàng hơn không có được để sát hại hàng nghìn người Do Thái vô tội và sẵn sàng chịu đựng cơn chấn thương tâm lý vốn song hành với việc làm điều ác, chỉ vì “lòng yêu” quê hương mà không chịu tìm hiểu bất cứ lỗ hổng có thể có nào khác.
Myers cũng sử dụng cùng một mỹ từ gan dạ để hỗ trợ việc anh ta bênh vực quan điểm về sự sống của Kermit Gosnell (nhà phá thai dã man nổi tiếng của Hoa Kỳ), và đồng thời cũng bênh vực cho cả quan điểm của Bác Sĩ Josef Mengele (y sĩ tại trại tập trung Auschwitz của Đức Quốc Xã) về sự sống. Giống Myers, những y sĩ này không hề “sợ sệt” biến hàng triệu những con người khác, có tuổi hơn, thành “những mảnh thịt”. Một lần nữa, những chữ như gan dạ và can đảm đã được sử dụng để mô tả việc sẵn sàng thực hiện các hành vi tàn ác nặng nề.
Câu chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó. Tên đồ tể Croat, cũng thế, nói tới các tội ác dã thú của mình đúng theo cung giọng tên Satan của Milton. Như thể cái lò sát sinh bẩn thỉu mà anh ta phục vụ là một hành vi nổi loạn hào hùng chống lại một Thiên Chúa bất công, Đấng mà anh ta không còn chọn lựa nào khác ngoài việc thách thức bằng ý niệm giản dị “chiến tranh chính nghĩa” theo nghĩa làm bất cứ điều gì cần làm để chiến thắng. Anh ta nói tới sự tham gia của mình vào việc sát hại như là một hành vi ái quốc đẹp đẽ mà chỉ có kẻ gan dạ nhất mới làm được. Chắc chắn, anh ta sẽ xuống hỏa ngục, với ý niệm chắc mẩm này: mình đã làm điều đúng!
Đó cũng là nhận định của độc giả người Mỹ được trích dẫn trên đây khi anh ta cho rằng Thiên Chúa đòi hỏi quá đáng khi áp đặt tiêu chuẩn chiến tranh chính nghĩa lên Hoa Kỳ rồi lại nghiêm túc chờ mong Hoa Kỳ đừng có ý định sát hại hàng loạt thường dân vô tội. Độc giả này ngầm cho hiểu biến cố Hiroshima và Nagasaki không hề vi phạm giáo huấn chiến tranh chính đáng. Thay vào đó, anh ngầm cho hiểu Thiên Chúa sai lầm, người Hoa Kỳ đúng và họ cần có “can đảm” cứ thế tiến lên làm điều ác vì đó là điều đúng cần làm và Thiên Chúa sẽ sai lầm nếu nói ngược lại. Bạn phải “làm điều trái để tránh điều trái lớn hơn”.
Theo Mark Shea, can đảm thật có khác. Thiên Chúa đôi khi đòi ta làm những điều khó, khó đến độ ta cảm thấy sai lầm, mà thực ra chẳng sai lầm chút nào. Đó là câu truyện Phêrô bị quở là “Satan”. Nghe chuyện Chúa muốn lên Giêrusalem để chịu đóng đinh, Phêrô liền bảo: trời đất ơi, thầy không bao giờ nên làm thế. Ông nói vậy chắc chắn vì yêu thầy, nhưng Chúa quở ông ngay lập tức: xéo khỏi thầy, đồ qủy! con gây trở ngại cho thầy, vì con không đứng về phía Thiên Chúa mà đứng về phía con người… ai muốn theo thầy, hãy từ bỏ mình, vác thập giá của mình và theo thầy. Ai cứu mạng sống mình sẽ mất nó, ai mất mạng sống mình vì thầy sẽ tìm thấy nó (xem Mt 16: 21-25).
Can đảm thật là hy sinh mạng sống mình, không hy sinh mạng sống người vô tội. Himmler can đảm “hy sinh” mạng sống người, nhưng bảo vệ sự sống mình. Myers không dùng thân xác mình để biến nó thành những “miếng thịt” cho khoa học, mà “can đảm” dùng kéo đâm chết một đứa bé không tự bảo vệ được mình. Tên vệ binh Croat “mạnh dạn” giết người vô tội, không đủ “mạnh dạn” giết chết chủ nghĩa duy quốc gia của hắn. Người ủng hộ hai biến cố Horoshima và Nagasaki hy sinh chính khả thể công lý trong chiến tranh trên bàn thờ sự ác bằng cách đơn thuần bỏ rơi bất cứ khả thể Chiến Tranh Chính Đáng nào.
Mặt trận phò gia đình
- Viết bởi Vũ Van An
Ông Obama không chỉ hài lòng với “chiến thắng” vừa qua tại Hoa Kỳ của phe đấu tranh cho quyền bình đẳng của các cặp đồng tính, ông còn tìm cách đem rao bán chiến thắng ấy ở khắp nơi ông đích thân bước chân đến hay qua các nhà ngoại giao khắp thế giới của ông nữa.
Thực ra trong suốt 6 năm qua, ông vốn đã gây áp lực nặng nề lên các quốc gia nghèo để đẩy mạnh nghị trình cực đoan của mình, đặc biệt, ông ép buộc họ từ bỏ ngôn ngữ gia đình vốn là một phần của luật quốc tế ít nhất kể từ ngày có Bản Tuyên Ngôn Phổ Quát Các Nhân Quyền. Bản Tuyên Ngôn và nhiều văn kiện khác có nhắc tới “gia đình”. Nhưng đối với Obama và các đồng minh cánh tả của ông ở Âu Châu, “gia đình” ấy không có tính bao gồm đủ và họ muốn nhấn mạnh tới “mọi gia đình” hay “các hình thức đa dạng của gia đình”.
Tuy nhiên, tuần này, 70 nhóm từ khắp thế giới khiếu nại với Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc về điều Obama đang mưu toan thực hiện. Và tại Kenya, chính phủ Kenya đã cho xé nát một bích chương lớn được dựng lên tại thủ đô của họ để đón chào Obama tới thăm. Buồn thay, biểu ngữ này lại do một nhóm lạc giáo tên là Catholics for Choice dựng lên, kêu gọi bãi bỏ Tu Chính Helms đối với luật lệ của Mỹ vốn ngăn cấm việc dùng tiền Mỹ hỗ trợ các nhóm phá thai ở ngoại quốc. Nhưng điều quan trọng hơn là Tổng Thống Kenya không ngại nói thẳng với Obama rằng quốc gia ông không chấp nhận nghị trình đồng tính của ông.
Liên Hiệp Quốc đừng xé bỏ Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền
Theo tin hôm nay, 31 tháng Bẩy, của C-Fam, một cơ quan phò gia đình có tiếng hiện nay, trong lúc thương thảo về kế hoạch phát triển quốc tế lâu dài, các nước hội viên LHQ cũng đang thương thảo vị trí của gia đình trong chính sách của Liên Hiệp Quốc.
Thực vậy, hơn 70 tổ chức khắp thế giới vừa đưa kiến nghị, yêu cầu LHQ duy trì ngôn ngữ vốn được tôn kính lâu đời của Bản Tuyên Ngôn Phổ Quát Các Nhân Quyền về gia đình như là “đơn vị tự nhiên và nền tảng của xã hội” trong một hiệp ước mới gây nhiều ảnh hưởng của Liên Hiệp Quốc.
Các chính phủ theo phe tả, trong đó có chính phủ Hoa Kỳ hiện nay, đang cố gắng thuyết phục Đại Hội Đồng vứt bỏ ngôn ngữ gia đình của Bản Tuyên Ngôn Phổ Quát và thay vào đó, sử dụng các kiểu nói bị các nhà phê bình coi là có tính ý thức hệ, đặc biệt là các kiểu nói “mọi gia đình” và “các hình thức đa dạng của gia đình”. Các kiểu nói này mấy năm gần đây từng bị bác bỏ nhưng chính phủ Obama đã đặt ưu tiên trong việc làm chúng được sử dụng trong văn kiện quan trọng về phát triển kỳ này.
“Bẩy mươi năm sau ngày thành lập Liên Hiệp Quốc, ngôn ngữ này vẫn liên tiếp là rường cột của hầu hết mọi nghị quyết và hội nghị của Liên Hiệp Quốc khi nhắc tới gia đình”, các nhóm trên xác quyết như thế trong tuyên bố chung của họ về hiệp ước đang được thương thảo và sẽ được thỏa thuận vào tháng Chín tới, khi Liên Hiệp Quốc cử hành kỷ niệm năm thứ 70 ngày thành lập.
Bản tuyên bố viết thêm rằng: quả là “bi thảm” khi thấy người ta, thay vào đó, đã chêm vào thoả hiệp một thứ ngôn ngữ hàm hồ về gia đình.
Bản tuyên bố thúc giục các quốc gia hội viên của LHQ bao gồm ngôn ngữ của Bản Tuyên Ngôn Phổ Quát ngõ hầu “bảo đảm thành quả của hậu thượng đỉnh 2015 phản ảnh được quan điểm của đa số vốn coi gia đình là đơn vị tự nhiên và nền tảng của xã hội, nơi con cái là hoa trái tự nhiên của tình yêu giữa những người đàn ông và đàn bà”.
Điều 16 Bản Tuyên Ngôn Phổ Quát Các Nhân Quyền hầu như đi kèm mọi tham chiếu tới gia đình trong các hiệp ước của LHQ kể từ ngày Bản Tuyên Ngôn này được chấp thuận lần đầu tiên năm 1948. Nay rất có thể không còn như thế nữa.
Đoạn nhắc tới gia đình trong dự thảo hiệp ước đang được thương thảo đã không có ngôn ngữ của Bản Tuyên Ngôn Phổ Quát Các Nhân Quyền.
Nhóm Phi Châu, gồm 57 quốc gia của châu lục này, và là khối thương thảo lớn nhất xét theo vùng, cho tới tuần này, là nhóm duy nhất phát biểu ý muốn thấy ngôn ngữ của Bản Tuyên Ngôn Phổ Quát Các Nhân Quyền được bao gồm trong hiệp ước phát triển mới. Họ nói rằng chẳng thà không nhắc tới gia đình còn hơn là loại bỏ ngôn ngữ của Bản Tuyên Ngôn Phổ Quát.
Các khối thương thảo khác, mà thông thường vẫn hay đứng về phía các quốc gia Phi Châu, như nhóm Ả Rập và các nước vùng Biển Caribbean, nay đang lung lay vì bị Hoa Kỳ và các nước Âu Châu gây áp lực. Dù họ không cam kết thừa nhận các liên hệ đồng tính, nhưng họ chấp nhận việc loại bỏ ngôn ngữ của Bản Tuyên Ngôn Phổ Quát.
Trong các cuộc thương thảo, các nước Âu Châu và Hoa Kỳ cho hay: gia đình là điều không liên quan gì tới việc phát triển xã hội và kinh tế, nên đã yêu cầu bỏ đoạn văn hay thừa nhận “các hình thức đa dạng của gia đình”, một kiểu nói họ muốn bao gồm cả các liên hệ đồng tính. Không một quốc gia nào của nhóm này muốn bao gồm ngôn ngữ của Bản Tuyên Ngôn Phổ Quát cả.
Người nội cuộc biết đó là chiến thuật thương thảo của họ.
Người Âu Châu và Hoa Kỳ không muốn nhắc đến gia đình (số ít) theo ngôn ngữ của Bản Tuyên Ngôn Phổ Quát Các Nhân Quyền vì ngôn ngữ này loại trừ bất cứ thừa nhận nào của quốc tế coi các liên hệ đồng tính có khả năng thiết lập một gia đình. Nhắc tới gia đình theo ngôn ngữ của Bản Tuyên Ngôn Phổ Quát cho phép người ta nhắc tới gia đình trong ngữ cảnh thi hành hiệp ước phát triển mới.
Loại bỏ ngôn ngữ ấy cho phép các quốc gia trên “lươn lẹo” (wiggle) để cổ vũ các liên hệ đồng tính như là các gia đình trong hệ thống Liên Hiệp Quốc.
Đồng tính không được người Kenya ủng hộ
Theo tin CNN ngày 25 tháng Bẩy, cậy vào uy thế lớn của một cường quốc mạnh nhất thế giới và lòng mong mỏi của Kenya muốn được đón tiếp ông, một người con “hờ” của họ, Obama đã lên tiếng “dạy bảo” Tổng Thống nước này là Uhuru Kenyatta về quyền của người đồng tính, ngay trong cuộc họp báo chung vào ngày đầu trong chuyến viếng thăm 3 ngày của mình: “khi bạn bắt đầu đối xử với người ta một cách khác không phải vì bất cứ cái hại nào họ gây ra cho bất cứ ai, nhưng chỉ vì họ khác mà thôi, thì đó là con đường trên đó các quyền tự do bắt đầu bị xói mòn”.
Nhưng theo luật Kenya, hành vi làm tình giữa đàn ông với nhau là bất hợp pháp và bị phạt tù tới 14 năm. Nhiều nhà lãnh đạo Kenya từng khuyên Obama đừng nhắc gì tới quyền đồng tính trong chuyến công du đầu tiên trong tư cách Tổng Thống của mình.
Nhưng Obama đã không nghe. Ông tưởng nể mặt, Tổng Thống Kynyatta sẽ không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi nghe cho xong chuyện. Nào ngờ, Tổng Thống Kenyatta cho ông hay: tuy Hoa Kỳ và Kenya chung chia nhiều giá trị và mục tiêu chung, nhưng quyền đồng tính không có trong số này.
"Sự kiện của vấn đề là: Kenya và Hoa Kỳ chung chia khá nhiều giá trị: cùng yêu dân chủ, tài tháo vát, đề cao các gia đình, đó là một số điều chúng ta có chung với nhau. Nhưng có những điều chúng ta phải nhìn nhận là mình không chung chia. Nền văn hóa của chúng tôi, các xã hội của chúng tôi không chấp nhận”.
"Rất khó để chúng tôi có thể áp đặt lên dân chúng điều mà chính họ không chấp nhận. Đó là lý do khiến tôi nhiều lần nhắc tới nhắc lui rằng ngày nay quyền đồng tính không phải là một vấn đề đối với người Kenya. Chúng tôi muốn tập chú vào các phạm vi khác”.
Đức Hồng Y Louis Sako: Nhà nước Hồi giáo đang phát triển mỗi ngày
- Viết bởi Đặng Tự Do
Đức Hồng Y Louis Sako, là Thượng Phụ Công Giáo nghi lễ Chanđê tại Iraq bày tỏ âu lo với Đài phát thanh Vatican rằng các lực lượng của Nhà nước Hồi giáo đang phát triển mạnh hơn mỗi ngày trước sự thờ ơ của thế giới.
Theo nhà lãnh đạo Công Giáo cao nhất tại Iraq, ngày nay Nhà nước Hồi giáo không còn đơn giản là một nhóm khủng bố, nhưng chúng đang hoạt động "như một nhà nước thực sự." Ngài "rất lo lắng" về tương lai của Iraq và đặc biệt về vị trí của thiểu số Kitô hữu tại đất nước này.
Tuần qua, các lực lượng quân chính phủ Iraq trú đóng gần Erbil, thủ phủ của người Kurd đã được lệnh rút khỏi vùng này để về bảo vệ an ninh cho thủ đô Baghdad. Diễn biến này không chỉ cho thấy ngày về Mosul của các tín hữu Kitô đang tị nạn tại Erbil càng xa vời mà còn là một đòn chí mạng gây quan ngại sâu xa cho người dân trong thành Erbil.
- Nạn nhân Do Thái sống sót từ thời Đức Quốc Xã tiếp tục giải cứu các Kitô hữu từ ISIS
- Đón tiếp ông Nguyễn Phú Trọng, Mỹ tìm đồng minh chống Trung Quốc
- Khủng bố tại Pháp : Một người thiệt mạng, cảnh sát bắt giữ một nghi can
- Cuộc trở lại đẫm máu của IS ở Kobane
- Vụ tấn công ở Tunisia 'làm 27 người chết'
- Trung Quốc đưa giàn khoan Hải Dương 981 trở lại Biển Đông
- Thành phố Seattle công nhận Cờ Vàng là biểu tượng của cộng đồng người Việt
- Những người tị nạn Syria với những nhu cầu cấp thiết tại Thổ Nhĩ Kỳ
- Xavier Eliot, 10 tuổi, đã may áo cho người vô gia cư
- Dylan Siegel, 6 tuổi, đã quyên góp cả triệu đôla để cứu bạn bị bệnh