Dân Chúa Âu Châu

#GNsP – “Có gì đâu, tôi sẽ coi đó như một chuyến công tác xa. Tôi chống Tàu, chống lệ thuộc vào Tàu, nếu được ở ngoài tôi sẽ được tiếp tục chống tàu. Còn nếu bị bắt vào tù thì việc đó cũng đem lại một giá trị vạch mặt bọn bán nước khi đem bỏ tù những người không muốn mất nước vào tay Tàu cộng. Và những ngày tù của tôi sẽ không vô ích.” Đó là những tự trào của bà Nguyễn Thúy Hạnh sau khi bị an ninh cộng sản Hà Nội bắt giữ vào ngày 14.3.2018, tưởng niệm 64 chiến sĩ Hải quân Việt Nam bị thảm sát bởi giặc thù Trung Cộng.
 
Tâm thức yêu nước mãnh liệt và cương quyết trước những trận đàn áp đánh đập, bắt bớ, bị cầm tù của bà Hạnh làm tôi nhớ liên tưởng đến một vận động viên chạy đường trường, chạy hoài chạy mãi, dù có nhưng lúc mỏi mệt, dù khi thất vọng, nhưng tinh thần vượt thắng đến đích là chung cuộc của họ, dẫu không về nhất thì cũng là người chiến thắng.
 
Những người phụ nữ tuyệt vời của Việt Nam thời hiện đại thế kỷ 21 này không chỉ có bà Nguyễn Thúy Hạnh, mà dân tộc này còn phải xướng tên hàng trăm, hàng ngàn người phụ nữ khác như Thúy Nga, Trang Doan Pham, Nguyễn Đặng Minh Mẫn, Mẹ Nấm – Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Lê Thị Thu Hà, Lê Thị Công Nhân, Đỗ Thị Minh Hạnh… và những cái tên không bao giờ kể hết.
 
Họ cứ nối tiếp nhau, hàng hàng lớp lớp hiên ngang tiến ra giữa đất trời mà khẳng định tình yêu quê hương đất nước của mình, dẫu biết rằng có đối mặt tứ vi địch thù vây hãm, song sắt nhà tù luôn rộng cửa để tống họ vào đó. Chống lại kẻ thù xâm lược bờ cõi giang san, chống lại kẻ cường quyền bán nước hại dân, há đó chẳng phải là dòng dõi “con gái của Bà Triệu thế kỷ 21” này hay sao ?
 
Tôi tự hỏi sức đâu mà họ có nhiều đến vậy ? Nhìn vào những hành động liều thân vì đất nước của họ, tôi như đang thấy cả một hành trình của con tim, vì yêu mà đến, đến để phục vụ tổ quốc, phục vụ tha nhân, đó là lý tưởng, nền tảng của sự trung thành và trung tín đối với lời cam kết yêu quê hương mình trong mỗi con người họ.
 
Họ đã là người chiến thắng. Nhà tù có giam cầm được trái tim yêu tự do của họ hay không ? Rõ ràng là không rồi. Biết bao người đã bị cầm tù, tưởng chừng như cộng sản đã tiêu diệt được lòng yêu nước của người dân nước Nam này. Nhưng mỗi khi giặc thù Trung Cộng hăm he xâm chiếm thì lại dấy lên những đợt sóng vũ bão chống kẻ thù quyết liệt.
 
Cái hành trình, con đường mà họ đang đi dường như có sức hút mạnh mẽ đến lạ kỳ, có sự lan tỏa đến mỗi người dân Việt một cách hết sức tự nhiên. Chính những con người này đang khơi dậy, thúc dục lòng yêu nước dường như bị nguội lạnh, thờ ơ, hời hợt hoặc bị cầm tù bởi chế độ cộng sản.
 
Chứng kiến nhiều cảnh tượng người yêu nước bị đánh đập, bắt bớ, cầm tù, nhiều bạn trẻ độ tuổi 20 không hề tỏ ra sợ hãi mà còn can đảm, khẳng khái. Các bạn trẻ chia sẻ rằng: “chúng tôi phải biết ơn, kính phục những người đang bị cầm tù, bị đàn áp chỉ vì thể hiện tình yêu quê hương đất nước. Chúng tôi sẽ tiếp bước thế hệ các bác, cô, chú, anh, chị đã hi sinh vì đất nước, vì người dân”.
 
Tôi hỏi “Các bạn có sợ bị cộng sản đánh đập, bắt giam bỏ tù không ?”
Các bạn trẻ đáp: “ Sợ thì ai cũng sợ, nhưng chúng ta cứ sợ mà không hành động thì mãi mãi chìm trong nỗi sợ đó, mà nỗi sợ mất nước là nỗi sợ kinh khủng nhất, vì vậy phải hành động để đánh tan các nỗi sợ do chế độ cầm quyền gieo trên người dân Việt.”
 
Tôi đang nhìn thấy sự tri ân, lòng biết ơn, niềm hứng khởi và sức mạnh của hi vọng nơi các bạn trẻ, họ chính là những người trẻ tiếp tục bước đi trên hành trình yêu nước mà trước đó, thế hệ cha anh chúng ta đã tạo nên bằng cả mạng sống mình. Một con đường, một hành trình không ngừng nghỉ, nối tiếp nhau để gìn giữ quê cha đất tổ, để bảo vệ giang sơn gấm vóc, để đất nước trường tồn muôn đời sau.
 
15.3.2018
Paulus Lê Sơn