Tin Thế Giới
Tin Thế Giới
Muốn ‘Make American Great Again’, Cần Giúp Dân Việt Nam
- Viết bởi Hà Minh Thảo
Chữ Again nhắc chúng ta biết là, trong quá khứ, nước Mỹ đã có ít nhất một lần Vĩ Ðại. Thật vậy, lịch sử Mỹ cận đại đã và đang chứng minh điều đó.
I. - DÒNG LỊCH SỬ MỸ - VIỆT
Sau khi hoàn thành trách vụ Tư lịnh Tối cao Quạn đội Ðồng minh và chiến thắng Ðệ Nhị Thế chiến ngày 08.05.1945, Thống tướng Dwight D. Eisenhower đã vinh quang nhậm chức Tổng thống Mỹ ngày 20.01.1953. Lúc đó, Mỹ là cường quốc duy nhất kinh tế và quân sự. Ðối với cộng sản, Tổng thống Eisenhower đã de dọa sử dụng vũ khí nguyên tử để buộc Trung cộng phải ngưng bắn trong chiến tranh Triều tiên và gây áp lực với Liên xô trong thời Chiến tranh lạnh.
Ðối với Quốc gia Việt Nam thân yêu, Pháp đã yêu cầu Tổng thống Mỹ giúp đỡ Ðông Dương thuộc Pháp chống lại Việt Nam cộng sản (VNCS) được Liên xô và Trung cộng chi viện dồi dào. Năm 1953, Tổng thống phái Tướng John O’Daniel đến Việt Nam nghiên cứu và năm 1954, Mỹ đã viện trợ kinh tế và quận sự cho nước này và, sau đó, từ 1955, cho Việt Nam Cộng hòa (VNCH).
Ngày 06.05.1957, ông Ngô Đình Diệm và phái đoàn chỉ gồm 7 thành viên đáp phi cơ đến Honolulu, 21 phát đại bác chào mừng. Bộ trưởng Ngoại giao John F. Dulles tiếp đón và mời phái đoàn cùng đáp phi cơ riêng Tổng thống Mỹ để bay đến phi trường Andrew (Hoa thạnh đốn), Tổng thống Việt Nam được Tổng thống Mỹ tiếp đón tại cầu thang phi cơ với 21 phát đại bác nổ vang. Theo Wikipedia, dọc theo đại lộ từ phi trường vào thủ đô, khoảng 50.000 người đứng hai bên vệ đường để vẫy tay chào Người.
Hôm sau, Tổng thống Diệm đã danh dự đọc Diễn văn tại Lưỡng viện Quốc hội Mỹ, trước các Dân biểu và Nghị sĩ Liên bang. Số lãnh đạo Á châu được hưởng niềm danh dự này chỉ đếm được trên các ngón tay. Nhân dịp này, ông cám ơn Nhân dân Mỹ đã hỗ trợ Việt Nam: « Trong một thời gian kỷ lục, nhờ sự hy sinh của toàn dân chúng tôi và sự trợ giúp của quý Quốc, Việt Nam Tự do đã thắng được tình trạng hỗn loạn do chiến tranh và Hiệp định Genève gây ra, hoàn thành cuộc phục hưng xứ sở và ổn định tình thế để 860 ngàn người di cư có thể dự vào nền kinh tế chung với 13 triệu đồng bào khác ».
Năm 1961, John F. Kennedy, đảng Dân chủ, nhậm chức Tổng thống Mỹ. Ngày 19.04.1961, Mỹ thảm bại trong cuộc đỗ bộ tại Vịnh Con Heo để chống chế độ cộng sản F. Castro, gây thương vong và bị băét cho nhiều ngàn di dân Cuba. Ðám cố vấn cho Kennedy ghét ông Diệm vì ông chống sự trung lập hóa Lào và, sau khi Lào trung lập đã cho phép cộng sản mở đường mòn Hồ Chí Minh, đưa bộ đội và vũ khí vào Miền Nam. Ông Diệm từ chối dứt khoát việc mang lính chiến Mỹ vào Miền Nam vì sự hiện diện của họ sẽ làm cho người dân nhớ quân Pháp thời đô hộ. Ngày 02.11.1963, đám thực dân Mỹ thuê kẻ giết dã man hai anh em ông Diệm. Chúng loan báo nhị Vị đã tự tử, nhưng đồng bào không tin và, sau đó, báo Mỹ đã đăng hình hai ông chết với các tay bị trói thì lấy gì để tự tử? Hai mươi ngày sau, hôm 22.11.1963, Tổng thống Kennedy bị bắn chết.
Lyndon B. Johnson nối ngôi và ngày 08.03.1965, đã phi pháp đổ bộ 3.500 lính Mỹ tại Ðà Nẵng và ép buộc Thủ tướng Phan Huy Quát điều chỉnh bằng thư mời lính Mỹ vào Việt Nam vì chê các phản tướng quá tệ. Từ 1965, các thành phố có lính Mỹ đóng thêm tưng bừng với các snack bars, thu hút những gái Việt son phấn nhậu ‘saigon tea’ thanh toán bằng đô la xanh, rồi vì loại tiền này bị rơi vào túi việt cộng quá nhiều, nên phải có ‘đô la đỏ’. Rồi PX (chợ Mỹ) cung cấp sản phẩm ngoại, được buôn bán ‘đen’ ở chợ trời khiến Bộ Tài chính thất thu thuế. Rác Mỹ cũng được tranh nhau đấu thầu. Ðặc biệt nhất là lính Mỹ khó (hay không) phân biệt ai là dân Việt và ai là việt cộng, nên đã có những vụ thảm sát như tại Mỹ Lai…
Ðối với người dân thế giới, quốc tế cộng sản đứng sau Hà nội đã tuyên truyền tâm lý bằng hình ảnh một tên Mỹ hung dữ và to xác đánh việt cộng ốm, rách rưới và thiếu ăn. Do đó, đa số họ bị lường gạt đã lên án ‘tên Mập hiếp Yếu’. Các tên trí thức Aâu Mỹ đã lên án Hoa kỳ và, sau khi chiến tranh chấm dứt, người Việt, kể cả giới làm ruộng, đánh cá phải bỏ nước ra đi, khi đó, giới ‘trí thức salon’ này mới mở mắt.
Sau biến cố Tết Mậu Thân 1968, Johnson thất kinh, phải cầu hòa và xin Bắc Việt họp hội nghị tại Paris bằng cách ‘vừa đánh, vừa đàm’. Thất bại trên chiến trường, Johnson không dám ứng cử Tổng thống năm 1968. Cùng lúc các cuộc biểu tình phản chiến đã nổ ra do chính bọn John Kerry, đảng Dân chủ, là một trong những tên cầm đầu phản chiến, dù hắn từng tham chiến ở Việt Nam.
Ngày 20.01.1969, Richard Nixon vào Bạch Cung với chiêu bài kém khôn ngoan ‘Việt Nam hóa chiến tranh’, phù hợp với tuyên truyền của cộng sản là Mỹ xâm lăng Việt Nam, nên họ có bổn phận đánh đuổi. Cùng lúc, Henry Kissinger quị luỵ để Tàu cộng ảnh hưởng với Bắc Việt ký Hiệp ước Paris ngày 27.01.1973 để Mỹ tháo chạy. Kissinger và Lê Ðức Thọ chia nhau giải Nobel Hòa bình 1973, nhưng Thọ chê, không nhận. Tháng 08/1974, Nixon từ chức để Gerald Ford tiếp nối.
Một chuyện vô cùng nực cười và dã man khác là sau khi Bắc Việt chiếm Ban Mê Thuột, vi phạm trầm trọng Hiệp định Paris, Tổng thống Ford yêu cầu viện trợ khẩn cấp, Quốc hội đa số Dân chủ bỏ đi nghỉ Phục sinh và bác đề nghị Hành pháp để gọi là trả thù Tổng thống Thiệu đã vận động để Nixon tái đắc cử năm 1972. Sau ngày 30.04.1975, Mỹ cấm vận với Việt Nam cộng sản.
Ngày 20.01.1981, ông Ronald Reagan tựu chức Tổng thống Mỹ, cùng thời với Thánh Giáo Hoàng Gioan-Phaolô II, đã chấm dứt Chiến tranh Lạnh, Liên Xô và khối Varsovie tan rã. Sau khi tuyên bố về Việt Nam ‘Chiến tranh chấm dứt không chỉ là việc rút quân về, còn phải nghĩ đến nhiều thế hệ sau cuộc Chiến. Do đó, Ngài đã thương thuyết với VNCS phải để các quân, cán, chính VNCH đi tị nạn tại Mỹ.
Ngày 11.07.1995, Tổng thống Bill Clinton tuyên bố bình thường hóa ngoại giao với Việt Nam. Hiệp ước Thương mại Song phương được ký 12/2001.
Năm 2014, lúc đầu, Obama định mời chủ tịch nước Trương Tấn Sang, cho đúng nguyên tắc ngoại giao. Nhưng Bộ Chính trị CSVN muốn Mỹ chính thức mời Nguyễn Phú Trọng và phải đón tiếp như quốc khách. Ngoại trưởng Phạm Bình Minh nhờ sự can thiệp của Ðồng vị Mỹ John Kerry. Sau đó, Obama đồng ý, nhưng không chịu đứng mời, giao việc cho bộ Ngoại giao hay đảng Dân chủ. Cuối cùng, Obama viết thư cho Nguyễn Phú Trọng và nhờ bà Nancy Polosi trao tay. Bất ngờ, việc chuẩn bị Bạch Ốc đình lại vì xảy ra vụ giàn khoan HD 981. Ba tháng sau, khi Bắc Kinh rút giàn khoan đi, Phạm Bình Minh sang gặp Kerry vào trung tuần tháng 10/2014, để ông này thông báo hai tin :
1. Mỹ chính thức bãi bỏ lệnh cấm bán vũ khí sát thương cho CSVN.
2. Mỹ chính thức mời Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng viếng thăm Hoa Kỳ vào tháng 7/2015.
Ông Obama đã tiếp ông Trọng tại Bạch Ốc ngày 07.07.2015 và hai ông đã đồng ý nhau : « Phát triển hữu nghị và hợp tác trên tinh thần ‘gác qua quá khứ, vượt qua khác biệt, phát huy tương đồng, hướng tới tương lai ». Họ tự cho như hoàn thành tiến trình ‘Hòa giải’ giữa hai kẻ thù. Ðúng ra, đó chỉ là hành động nhà nước Mỹ thu tiền thuế người dân Mỹ để tặng kẻ thắng hầu được quyêàn kinh doanh và buôn bán. VNCS đòi ‘Hòa giải’ với người Việt tị nạn ở Mỹ. Một số người đã về trong vòng tay Ðảng. Những đồng bào này chỉ có thể giúp đồng bào hay không. Chỉ có một sự ‘Hòa giải duy nhất’ là Ðộc Ðảng trả lại Chủ quyền Quốc gia cho Toàn dân. Tại sao? Xin mời đọc tiếp sẽ rõ.
Sau đó, Ted Osius bay đến báo cho côäng đồng người Việt tị nạn cộng sản ở Cali là ‘Mỹ không có kế hoạch thay đổi chế độ chánh trị của Việt Nam’, tức hoàn toàn ủng hộ cộng sản toàn trị. Xin nhắc lại : Năm 2016, khi Obama viếng Việt Nam, Ted Osius đã mời các vị vận động Tự do và Nhân quyền cho đồng bào đến gặp Obama và chính hắn đã lờ đi để công an tạm giữ nhiều người trong họ cho đến khi chấm dứt cuộc tiếp xúc.
Ngày 20.01.2017, Tổng thống D. Trump tiếp thu Tòa Bạch ốc, tiếp tục chính sách ‘thân cộng’ đối với Việt Nam y như Obama và, sau đó, cử Daniel Kritenbrink vào vị trí đại sứ Mỹ để tiếp nối ‘chị’ Ted Osius nhiệm vụ ‘phò cộng’.
Ngày 19.09.2017, trong diễn văn đọc tại Ðại hội đồng Liên Hiệp Quốc, Tổng thống Donald Trump đã đả kích các chế độ xã hội chủ nghĩa (XHCN) tước đoạt mọi quyền tự do của người dân như Bắc Hàn, Cuba hay Venezuala. Tại đây, chế độ Madura đã biến một quốc gia từng rất thịnh vượng thành một nước bên bờ vực thẩm. Tuyệt nhiên, ông không đề cập gì đến một nước XHCN từng buộc Mỹ phải tháo chạy, sau khi tập đoàn Obama đã hồ hởi đẻ ra cái gọi là ‘đối tác toàn diện’ và nước Mỹ đang chờ đồng chí ‘thượng cấp’ tái cử (?) để ký ‘đối tác chiến lược’. Nhớ thời các Tổng thống Eisenhower và Ngô Ðình Diệm, quốc dân VNCH đâu có cần biết đến các loại đối tác này.
Binh vực lập trường này, có người Mỹ gốc Việt lên tiếng dạy ‘ông Trump chống XHCN, nhưng khuyên người dân Việt phải tự cứu lấy mình’ vì ‘Freedom is not free’.
Có thể đúng vậy, nhưng thật ác ý đối với đồng bào chúng ta không muốn hay không thể bỏ nước ra đi, đành phải đối đầu với ‘kẻ hèn với giặc, ác với dân’. Hơn ai hết trong những người này là các Thương Phế Binh QL/VNCH đã hy sinh một phần thân thể vì Tổ Quốc và an ninh cho thế hệ chúng ta, lúc đó, đang trau dồi kinh sử, học làm người lương thiện nhờ nền Giáo Dục từ thời Ðệ Nhất Cộng hòa :
1./ Giáo dục Nhân bản là triết lý chủ trương con người giữ một địa vị quan trọng trong quốc gia (lấy con người làm gốc và cuộc sống của họ là căn bản; xem con người là cứu cánh chứ không phải là phương tiện hay công cụ phục vụ cho mục tiêu của bất cứ cá nhân, đảng phái, hay tổ chức nào.
2./ Giáo dục dân tộc tôn trọng giá trị truyền thống Dân tộc trong mọi sinh hoạt liên hệ tới gia đình, nghề nghiệp và quốc gia. Giáo dục phải bảo tồn và phát huy được những tinh hoa cùng những truyền thống tốt đẹp của văn hóa Dân tộc. Dân tộc tính trong văn hóa cần được các thế hệ biết đến, bảo tồn và phát huy, để không bị mất hay tan biến trong những nền văn hóa khác.
3./ Giáo dục khai phóng không nhất thiết phải bảo thủ tinh thần Dân tộc, nhưng phải biết mở rộng cửa hầu tiếp nhận những kiến thức khoa học kỹ thuật tân tiến trên thế giới, tiếp nhận tinh thần dân chủ, phát triển xã hội, giá trị văn hóa nhân loại để góp phần vào việc hiện đại hóa quốc gia và xã hội, làm cho xã hội tiến bộ, tiếp cận với văn minh thế giới.
Đã 45 năm sau ngày 30.04.1975, nền giáo dục này đã bị thay thế bằng chế độ giáo dục XHCN chỉ biết ‘vâng và dạ’. Một du sinh nói với chúng tôi: ‘Đó là nền giáo dục đồng phục’, tức muốn dễ đậu, thí sinh chỉ cần viết lại nguyên văn Thầy, Cô dạy. Gần đây, vài du sinh tốt nghiệp ở Mỹ về lưu ý: « Chỉ được áp dụng những kiến thức tới mức độ đảng cho phép. Nếu không, có thể bị chụp mũ ‘diễn tiến hòa bình’ và nhà tù rộng mở cửa…
Người Mỹ gốc Việt này còn lên tiếng dạy phải Hành Ðộng xóa bỏ chế độ tàn bạo XHCN, giành lại Quyền Tự quyết cho Dân tộc. Khi đó Mỹ mới sát cánh cùng dân tộc đó giúp đở hành động như Mỹ hành xữ đối với dân Veneuela (đã thành công tới đâu?). Vị này còn dạy tiếp : ‘Aide–toi, USA t’aidera’ (Hãy tự cứu, Mỹ sẽ giúp mình sau). Xin lỗi ngàn lần. Ở đây, Mỹ giúp dân Venezuela chống lại nhà nước XHCN. Trong khi, tại VNCS, Mỹ ủng hộ nhà nước độc tài đàn áp dân tộc Việt. Tại Ohio, ngày 06.08.2020, ông Trump tuyên bố : ‘các lãnh đạo Việt Nam rất tốt với chúng ta’.
II./ BUÔN BÁN THẮNG NHÂN QUYỀN.
A.- Ðọc Tin Mừng theo Thánh Luca 19.45-46. Ðức Giêsu đuổi những kẻ buôn bán trong Ðền Thờ : « Nhà Ta là nhà cầu nguyện, thế mà các ngươi đã biến thành sào huyệt của bọn cướp ». Những người này, thật ra, cũng chỉ bán những vật tế lễ trong Ðền Thờ, nhưng việc thương mãi bao giờ cũng bao gồm những sự gian dối về phẫm chất hay giá cả… nên Ðức Giêsu đã ví họ như ‘bọn cướp’.
B.- Nếu giữa Mỹ và Việt có rất nhiều điểm khác biệt. Nhưng khi buôn bán, họ rất giống nhau như nói láo và gian lận. Mỹ và các nước Tây phương khi cần ký các thương ước với VNCS đều hứa ‘lèo’ với quốc dân Việt sẽ đòi hỏi nhà nước Việt tôn trọng Nhân Quyền. Việt cộng cứ hứa càng để, sau đó, lờ đi, Nhân Quyền ngày càng tệ hại. Những kẻ tóm mỹ kim làm giàu càng nhiều thì số người đòi Tự do cho đồng bào hay vì bảo vệ ‘Hoàng sa, Trường sa, Việt Nam’ bị bắt vào tù ngày càng đông. Hởi lương tri Con Người, ngoại quốc hay ‘gốc Việt’ còn thức hay đã chết?
C.- Ðể biểu quyết Hiệp ước Thương mại Song phương (United States-Vietnam Bilateral Trade Agreement), Quốc Hội Mỹ muốn biết rõ sự thực thi Tự do Tôn giáo ở Việt Nam, đã tham ý Ủy hội Tự do Tôn giáo Hoa Kỳ (United States Commission on International Religious Freedom, USCIRF). Vì thế, Ủy ban này đã mời nhiều thuyết trình viên nguời Việt lẫn ngoại quốc, trong v à ngoài nước, gồm cả Linh mục Tađêô Nguyễn Văn Lý (Tổng Giáo phận Huế), tham gia cuộc điều trần ngày 13.02.2001. Sau đó, Ủy ban đưa ra các khuyến cáo nhà nước Việt Nam mà các điểm chính là:
- Quốc hội chỉ chấp thuận Thương ước Việt-Mỹ sau khi đã thông qua nghị quyết đòi Việt Nam phải cải thiện Tự do Tôn giáo,
- Trả tự do cho mọi người bị giam cầm và bị quản chế vì lý do tôn giáo,
- Các Tôn giáo được tự do hành động (tự quản lý, đề cử lãnh đạo, phân phối các ấn phẩm tôn giáo), thực hiện các công tác giáo dục, từ thiện, nhân đạo.
Do chậm hiểu, Ban Đối thoại về Việt Nam Quốc hội Mỹ lại mời Cha Lý điều trần tại Viện Dân biểu ngày 16.05.2001. Cha vẫn không thể đến được, Mục sư Kiều tuấn Nam, thay mặt đọc bản điều trần của Cha. Chỉ vài giờ sau đó, Linh mục Lý bị 600 công an đến bắt khi Cha đang chuẩn bị dâng Thánh Lễ sáng ngày 17.05.2001, lúc 6 giờ. Ngày 19.10.2001, tòa án Huế đã tuyên phạt Cha 15 năm tù và 5 năm quản chế vì phạm tội ‘phá hoại đoàn kết quốc gia’. Trước áp lực của các quốc gia tây phương và các tổ chức phi chính phủ, Linh mục Lý đã được trả tự do ngày 01.02.2005, nhưng bị quản chế tại Nhà Chung Tòa Tổng Giám mục Huế.
Nhận xét :
a. USCIRF và các dân biểu đã mời Linh mục Lý đến điều trần hầu cung cấp Sự Thật về Tự do Tôn giáo tại Việt Nam, nhưng khi Cha bị bắt và nhốt tù, thì họ đã không lên tiếng hay bất lực trong việc chan thiệp cho Cha;
b. USCIRF được thành lập để cố vấn Hành và Lập pháp, đành rằng những góp ý của Ủy ban không buộc phải lắng nghe hết, nhưng rất hiếm được đáp ứng thì sự chi tiêu bằng tiền thuế của người dân thật là điều oan phí.
D.- Các cuộc vận động vẫn tiếp diễn và USCIRF đã yêu cầu Bộ Ngoại giao ghi tên Việt Nam vào danh sách các ‘Quốc Gia Đáng Quan Tâm Đặc Biệt’ (Country of Particular Concern) nhiều lần và, đến lúc, phải thành công…, dù chỉ một lần duy nhất.
Năm 2004 là năm có Bầu cử Tổng thống. Ngày 15.09.2004 Ngoại Trưởng Colin Powell chính thức chỉ định Việt Nam vào danh sách này, bên cạnh 7 nước khác. Vô cùng tiếc, sau khi đắc cử nhiệm kỳ 2, Bush (con), năm 2006, đã cùng bà Condoleezza Rice, Ngoại trưởng, bỏ tên Việt Nam khỏi danh sách này để làm quà biếu làm cho Việt cộng vô cùng thỏa thích.
Đ.- Người Tàu dạy con ‘Phi thương bất phú - vi phú bất nhân’, tức muốn làm giàu thì phải buôn bán, và muốn mau giàu thì phải bất lương. Thêm vào đó, chủ nghĩa cộng sản không tạo nên người lương thiện, phải nói dối để sinh tồn. Với hai yếu tố này, việc buôn bán Mỹ – Việt tràn đầy lưu manh.
E.- Kết quả khá rõ ràng.
Ngày 13.07.2020, đài VOA, tiếng nói nước Mỹ, có bài ‘Quan hệ Việt-Mỹ sau 25 năm ‘đồng sàng dị mộng’ về đối tác chiến lược’. Hiện nay, theo Đại sứ Daniel Kritenbrink, mối quan hệ giữa Mỹ và Việt Nam mạnh hơn bao giờ hết, khi hai quốc gia đi từ không có bất kỳ quan hệ thương mại nào tới chỗ có dòng chảy thương mại hai chiều trị giá hơn 77 tỷ Mỹ kim.
Ðối lại, theo tổ chức ‘Người Bảo vệ Nhân quyền’, hiện Việt Nam đang giam giữ 239 Tù nhân Lương tâm. Từ ngày 1/1 đến ngày 30/6/2020, VNCS đã bắt giữ 21 nhà hoạt động và 29 người khiếu kiện đất đai ở xã Đồng Tâm. Có tới 12 nhà hoạt động đã bị bắt với cáo buộc ‘tuyên truyền chống nhà nước’ theo Điều 117 Luật Hình sự về các bài viết của họ và trả lời phỏng vấn cho báo chí ngoại quốc cũng như báo cáo vi phạm nhân quyền cho các nhà ngoại giao quốc tế.
Ghi chú. Các thành quả về thương mại do chánh phủ các nước công bố, kèm ngoại tệ ‘mạnh’ viện trợ cho Việt Nam lấy từ tiền người dân đóng thuế. Ngược lại, thành viên các Tổ chức phi Chánh phủ hành động theo lương tâm và tôn trọng sự thật. USCIRF làm việc theo công tâm, nhưng bị chận đứng bởi nhà nước Mỹ. Lý do : sợ làm phiền cộng đảng Việt.
Ê.- Hậu quả.
Do kinh doanh, buôn bán gia tăng, nhà đầu tư cần đất đai để phát triển sản xuất. Họ nhờ chính quyền địa phương thu mua nhà đất của dân chúng với giá bèo khiến người dân không thể chấp nhận bán. Khi đó, công an, côn đồ được phái đến đánh đuổi, đỗ máu phải bỏ chạy với số tiền bồi thường không đủ tìm nơi nương thân khác, đành trở thành Dân Oan, nằm qua đêm tại các công viên, vĩa hè… Khi trắng tay, đoàn người này phải biểu tình ‘cộng hòa cấp nhà, cộng sản cướp nhà’. Ðôi khi, nhiều phụ nữ đã phải khỏa thân để chống bạo quyền. Ðó có phải là sự vi phạm Nhân Quyền không? Thưa quý Ngài ngoại giao đoàn?
Hiện tại, biến cố đẫm máu Đồng Tâm, từ hiện trường tới tòa án, đã là một bằng chứng hùng hồn cho chế độ VNCS mà Mỹ đề cao việc buôn bán. Nội vụ đã gây tổn thất bao nhiêu tài sức và cướp đi 6 đời sống (4 chết ngày 09.01.2020 và 2 bản án tử hình ‘bỏ túi’).
G.- Ngài Ðại sứ, ông có biết vụ này?
Ngày 01.07.2020, RFA loan tin ‘Người nhà TNLT* Nguyễn Trung Tôn bị giam lỏng, sách nhiễu’. Hôm 26.06.2020, an ninh xã Quảng Yên (Thanh Hóa) đến nhà bà Nguyễn Thị Lành, vợ Mục sư Tôn, ra lệnh miệng cấm mọi người không được ra khỏi nhà trong vài ngày tới.
Tối 29.06.2020, công an dùng dây sắt khoá cổng nhà bà Lành để ngăn không ai ra khỏi nhà. Sáng hôm sau, bà phải dùng kiềm phá khóa để ra chợ bán hàng mưu sinh. Ở chợ, có một người lạ mặt mua hàng xong rồi quay trở lại mắng bà cân thiếu, gian dối. Bà trả tiền lại nhưng họ không chịu, đòi lên công an giải quyết. Một lúc sau, công an cho xe đến đưa bà Lành về đồn.
Đến 16 giờ, con trai bà là Nguyễn Trung Trọng Nghĩa lo lắng chạy bộ từ nhà đến đồn tìm mẹ. Vừa ra khỏi nhà, anh Nghĩa bị 2 kẻ bịt mặt, dùng dùi cui đánh liên tục. Tại đồn, anh được một cán bộ cho biết rằng gia đình anh bị ‘giam lỏng’ mấy ngày qua là vì Đại sứ Mỹ Daniel J. Kritenbrink có chuyến thăm huyện Quảng Xương, Thanh Hoá vào sáng hôm đó. Sau khi ông này rời đi lúc 17 giờ, công an canh nhà bà Lành nhiều ngày qua cũng rút đi.
* [TNLT (tù nhân lương tâm) Nguyễn Trung Tôn là Mục sư, bị bắt lần 2 vào tháng 7/2017 với cáo buộc ‘hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân’ và bị kết án 12 năm tù giam và 3 năm quản chế trong phiên tòa diễn ra vào tháng 4/2018.]
Chúng ta nghĩ sao khi Ngài Ðại sứ tuyên bố ‘Trong 25 năm bang giao với Việt Nam, Mỹ luôn can thiệp Nhân Quyền cho người Việt trong nước’. Kết quả : nói chơi hay bất lực?. Dưới chính quyền Trump, vấn đề thặng dư thương mại ngày càng tăng của Việt Nam được chú ý. Tổng thống Trump tháng 26.06.2019 đã gọi Việt Nam là ‘kẻ lạm dụng thương mại ‘tồi tệ’ hơn cả Trung Quốc’.
H.- Ăn Miếng Trả Miếng.
1.- Ngày 03.09.2020, Ủy ban Tự do Tôn giáo Quốc tế Hoa Kỳ (USCIRF) đã gửi chúc mừng đến nhà nước Việt Nam nhân Ngày Quốc khánh, và khuyến khích họ thực hiện các bước cải thiện các điều kiện tự do tôn giáo trong nước. Các lời khuyến tuy nhẹ nhàng nhưng khá nhiều và được kết luận bằng ‘Chúng tôi kêu gọi chính phủ Việt Nam trả tự do cho tất cả những cá nhân bị giam giữ vì biểu đạt tín ngưỡng một cách ôn hòa’. Ngoài ra, USCIRF vẫn tiếp tục kêu gọi chính phủ Mỹ chỉ định Việt Nam vào danh sách các nước cần quan tâm đặc biệt (CPC) theo Đạo luật Tự do Tôn giáo Quốc tế. Nhưng vì để lấy lòng kẻ thắng trận, nên Obama và Trump đã lờ đi.
Lập tức, phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Việt Nam Lê Thị Thu Hằng nói ‘… ghi nhận Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ* đã nêu những thành tựu và tiến triển của Việt Nam’, nhưng ‘vẫn có những thông tin thiếu khách quan, không chính xác và chưa được kiểm chứng’. Ðồng thời, báo Nhân Dân cho rằng mặc dù đã được Việt Nam cung cấp tài liệu cụ thể, chính xác, nhưng ‘báo cáo vẫn sử dụng rất nhiều tin tức do thế lực thù địch, thiếu thiện chí bịa đặt để vu cáo, vu khống, xuyên tạc vấn đề tự do tôn giáo ở Việt Nam’. Hành động của cơ quan Mỹ giống như ‘tiêu chuẩn kép’, trong thời điểm nước Mỹ cần phải ‘xem xét một số vấn đề liên quan nhân quyền qua cái chết của hàng trăm nghìn người vì đại dịch Covid-19 và các hệ lụy tiêu cực xảy ra từ sự kiện người da màu G. Floyd bị cảnh sát giết hại.
2.- Trong vụ án Bưu điện Cầu Voi (xin xem Wikipedia.org) mà Hồ Duy Hải đã bị tuyên án tử hình thay thế cho cháu một lãnh đạo đảng. Ðể đáp trả dư luận phản đối bản án sai trái do không có ‘tam quyền phân lập’, phát ngôn viên bộ công an có video so sánh Tòa án Mỹ, có ‘tam quyền phân lập’, vẫn có những bản án oan sai.
III./ ĐIỂM KHÁC BIỆT VIỆT NAM VÀ HOA KỲ.
Việt Nam áp dụng, theo đúng Trung Quốc, nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa. Ðây là hai nước duy nhất trên thế giới áp dụng nó, tức một cơ chế quản lý kinh tế được đảng Cộng sản Việt triển khai trong nước từ thập niên 1990. Nhưng quan trọng nhất là khác biệt về Tổ chức công quyền.
A./ Hoa Kỳ thực thi Tam quyền phân lập (Lập pháp, Hành pháp và Tư pháp nhằm mục tiêu kiềm chế quyền lực để hạn chế lạm quyền, bảo vệ tự do và công bằng trước pháp luật. Những quyền này được trao cho ba cơ quan khác nhau, độc lập nhưng không biệt lập với nhau : Quốc hội lưỡng viện, Chính phủ và hệ thống Tòa án các cấp. Do không biệt lập, các cơ quan này có thể kiểm tra và giám sát hoạt động lẫn nhau. Trong thể chế này, không một cơ quan hay cá nhân nào có quyền lực tuyệt đối trong sinh hoạt chính trị quốc gia. Ngoài ra, Hoa kỳ có hệ thống chính trị đa đảng với lưỡng đảng (Cộng hòa và Dân chủ) đủ mạnh để thực thi nguyên tắc Đa số và Thiểu số, hay Đối lập tại cơ quan Lập pháp.
B./ Việt Nam có độc đảng Cộng sản, toàn quyền nhưng vô trách nhiệm. Đảng ban chức quyền cho nhân viên các cơ quan, hầu hết đều có đảng tịch. Đa số vừa làm luật lẫn thi hành luật hay vừa làm luật kiêm nhiệm xử án. Điều đó chứng minh không có dân chủ ở Việt Nam vì người dân có quyền bầu trực tiếp đâu. Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã khẳng định ‘Nhà nước ta không tam quyền phân lập’ và Cương lĩnh Ðảng đứng trên Hiến pháp’.
Trong chính trị học, mối tương quan giữa đảng chính trị lãnh đạo đất nước và quốc gia được chứng minh bằng chỉ số chính danh. Theo khảo sát của Economist Intelligence Unit năm 2019, chỉ số chính danh thể hiện qua bầu cử tại Việt Nam là 0.00, tức Đảng CSVN hoàn toàn không có chính danh để lãnh đạo Việt Nam. (The Democracy Index compiled by the UK-based company the Economist Intelligence Unit).
C. Nước Mỹ Dân Chủ. Hành pháp (Tổng thống, Thống đốc) và Lập pháp (Nghị sĩ, Dân biểu) Liên bang hay Tiểu bang đều do người dân tự do ứng cử và bầu cử kín.
D. Cộng hòa XHCN Việt Nam độc đảng hoàn toàn khác.
1. / Ðảng chỉ định Tứ Trụ.
(Ðặc biệt trong thời gian sắp tới, cử tri Mỹ có dịp bầu chọn thành viên Hành và Lập pháp. Cùng lúc, các đồng chí đảng viên cộng sản tranh nhau Tứ Trụ, tức bốn chức Tổng Bí thư, Chủ tịch nước, Thủ tướng và Chủ tịch Quốc hội). Lưu ý, chức Chủ tịch Quốc hội được chỉ định, không cần dân bầu như các đại biểu đồng viện khác.
a. Ðại Hội Ðảng cứ 5 năm họp một lần. Khóa 13 tới sẽ diễn ra vào tháng 01/2021, nhưng không công bố ngày nào. Ðại hội thông qua các lãnh đạo nhà nước mới cho đến năm 2026. Chỉ các ủy viên Bộ Chính trị mới được xét bầu vào 4 vị trí đứng đầu nước.
Theo chỉ thị số 35 Bộ Chính trị ngày 30.05.2019, thời điểm tính độ tuổi tham gia các cấp trực thuộc trung ương là tháng 9/2020. Do đó, các đồng chí hiện tại đã đủ 65 tuổi trước đó sẽ phải nghỉ hưu, trừ chức Tổng bí thư nhiệm kỳ tiếp. Vậy liệu tuyên bố của Phó trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương Nguyễn Hồng Diên ‘đồng chí Tổng bí thư, Chủ tịch nước, có thể nói là trường hợp đặc biệt mang hạnh phúc của Đảng, dân tộc, ngày 27.05.2020’ có phải là rao trước khả năng ông Nguyễn Phú Trọng sẽ tiếp tục ở lại giữ chức Tổng bí thư?
Vuốt đuôi theo, trong buổi tiếp xúc cử tri của đoàn đại biểu Hà Nội ngày
24.06.2020, nữ cử tri Nguyễn Xuân Thắng nói: « Mong muốn ông Tổng bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng sẽ tiếp tục lãnh đạo đất nước thêm một nhiệm kỳ nữa. Hiện đất nước đang còn nhiều khó khăn, mong Tổng Bí thư tiếp tục nhiệm kỳ tới để chèo lái con thuyền đi đến bến bờ cuối cùng ». Tại Ðại hội 12 năm 2016, ông Trọng, đã quá tuổi tại chức, đã hứa xin được lưu lại nửa nhiệm kỳ, nhưng đã ngồi lại đủ 5 năm, lại hy sinh gánh thêm chức chủ tịch nhà nước.
B.- Ðảng cử, Dân bầu Quốc hội.
Điều 7.1 Hiến pháp ngày 28.11.2013 ghi: « Việc bầu cử đại biểu Quốc hội và đại biểu Hội đồng nhân dân được tiến hành theo nguyên tắc phổ thông, bình đẳng, trực tiếp và bỏ phiếu kín ». Trên giấy trắng mực đen, ‘Quyền ứng cử của công dân là một quyên căn bản được pháp luật Việt Nam tôn trọng và bảo vệ’. Nhưng, khi áp dụng thì không hề như vậy! Để là một ứng cử viên không ‘đảng cử’ thì phải là một công dân vô cùng can đảm để vượt qua nhiều rào cản được tạo ra bằng những quy định vi hiến hoặc nhiều thủ đoạn độc ác để loại những ứng cử viên độc lập. Phải là người Việt sống thời cộng sản mới có thể hiểu những rào cản này.
Mặt trận Tổ quốc là cơ quan có quyền lập danh sách ứng cử viên đại biểu Quốc hội. Họ phải qua 3 lần hiệp thương mới được ghi tên vào danh sách ứng cử viên chính thức. Cách thức 'hiệp thương' này của cơ chế ‘Đảng cơ cấu, dân bầu', được cho là đem lại lợi thế độc tôn cho Đảng :
Hiệp thương lần 1. Ứng viên độc lập vẫn có thể nộp hồ sơ cá nhân cho ủy ban bầu cử và phải chịu nhiều thử thách qua các lần hiệp thương. Do là nước độc đảng, nên ứng viên không thể có lập trường khác đảng. Quốc hội sẽ có khoảng 5% đại biểu không là đảng viên. Hiệp thương lần này là lấy phiếu tín nhiệm nơi làm việc xác nhận đương sự có xứng đáng ứng cử không?
Hiệp thương lần 2 để đưa các ‘dự tuyển ứng cử viên’ ra lấy ý kiến của cử tri nơi cư trú. Ðây là hội nghị lấy ý kiến nhận xét và tín nhiệm của cử tri nơi cư trú và là cuộc thử thách nặng nề nhất với bản lĩnh và sức chịu đựng của đương sự, thường được tiến hành như một cuộc ‘đấu tố’.
Năm 1997, sinh viên Luật Lê Quốc Quân tự ứng cử, nhưng đã bị dọa đuổi học và phải rút đơn. Tháng 3/2007, khi đang cầm trên tay Hồ sơ ứng cử đại biểu Quốc hội khóa 12 thì bị bắt. Năm 2011, tại 2 lần hiệp thuơng :
Nơi làm việc. Sáng 29.03.2011, đại diện Công ty Giải pháp Việt, nơi ông Quân làm việc, đã đến Văn phòng Mặt trận Tổ quốc Hà nội nộp Biên bản lấy tín nhiệm của ông tại cơ quan. Tổng số 14 nhân viên trong công ty đã bày tỏ sự tin tưởng vào đạo đức, khả năng và tâm huyết của ông đối với đất nước và với nghề luật. 100% nhân viên tin tưởng rằng ông có thể làm tốt nhiệm vụ là người đại diện nhân dân.
Nơi cư ngụ. Tối ngày 30.03.2011, để hoàn tất thủ tục tự ứng cử đại biểu Quốc hội do Ủy ban Nhân dân phường tổ chức. Lúc 20 giờ, ông và các thân hữu đến nơi gọi là hội trường diễn ra cuộc hội đêm ấy. Nó tối tăm, nhỏ bé cạnh một trường trung học, tưởng như nhà bảo vệ trường, hóa ra là nhà văn hóa của một tổ dân cư khác nơi ông Quân cư trú. Rất đông những kẻ đeo băng ‘bảo vệ’ toàn các gương mặt già nua, ốm yếu, tay lăm lăm cầm dùi cui đứng chặn trước cửa ra vào. Câu chuyện bắt đầu hồi gay cấn, nó diễn ra lối một giờ. Khi tới nơi, mọi người mới té ngửa ra biết mình không được tham dự, bốn bảo vệ đứng chặn trước cổng cùng nhiều người không đeo băng bảo vệ khác. Chúng tuyên bố ‘tao là bảo vệ, tao có quyền cho ai vào thì người đó được vào’, nên không một cử tri nào vào được.
Anh em ông Quân thấy xuất hiện rất nhiều gương mặt lạ và tỏ vẻ vô cùng hung hăng. Khi trưởng ban tổ chức đến, ông Quân chất vấn ông này việc tại sao lại thay đổi địa điểm tổ chức từ tổ 64 là tổ ông Quân ở sang tổ 50, hoàn toàn xa lạ. Hơn nữa, nơi này là một nhà 2 tầng, hội trường trên lầu và chỉ có một cầu thang nhỏ hẹp. Hắn lúng túng đáp ‘chúng tôi chỉ thuê được ở đây’. Nếu tổ chức tại tổ 64 thì nhiều người trong tổ ông Quân sẽ đến dự (vì gần) và bỏ phiếu tín nhiệm ông. Vì thế, chính quyền ‘gian lận’ đã chuyển ra tổ 50 thì nhiều người trong tòa nhà ông Quân ở đều là trí thức và ngại chuyện chính trị nên sẽ không đi tham dự. Ngoài ra, các cử tri hôm nay được chính quyền phường Yên hòa đã cử người đi vận động từng gia đình trong khắp phường đi dự và chống lại ông Quân.
Người chủ tọa và 4-5 cử tri nêu ra chuyện ông Quân bị an ninh bắt giam 100 ngày từ 19.03.2007. Theo viên chủ tọa, trích các tài liệu của công an, ông bị bắt vì tội hình sự ‘hành vi tham gia tổ chức phản động, chống chính quyền nhân dân’ theo điều 79 Bộ Luật Hình sự. Ông Quân phản bác lại, cho rằng đó là một vụ ‘bắt oan’ và không hề có bản án của Tòa sau đó, nên ông hoàn toàn vô tội. Khi bỏ phiếu bằng giơ tay, do dốt luật hay cố tình làm vậy, trong khoảng 40 người, chỉ có 3 người ủng hộ ông Quân. Đối với người cộng sản: khi bị bắt là có tội, chớ không đợi đến khi có án tòa.
c./ Hiệp thương lần 3. Phiên họp sẽ không có mặt người tự ứng cử.
Kết quả, những đồng bào tài đức không có quyền được phục vụ Ðất Nước và Ðồng Bào. Dù được ăn trên, ngồi trước, bổng lộc cao sang, các đại biểu quốc hội vẫn phải tìm mua quốc tịch các nước (Nguyễn thị Nguyệt Hường, Phạm Phú Quốc). Bởi thế, đã có bao nhiêu người Việt đã phải bỏ thiên đàng đỏ ra đi, ngoài 39 khổ dân chết trong xe tải đông lạnh ở Anh.
IV.- NGUYỆN VỌNG DÂN TỘC VIỆT.
A./ Công dân trên Quê hương.
Ngày 23.06.2020, nữ công dân Nguyễn Thùy Ðương gởi thư cho Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng có đoạn :
Thưa Ông!
Năm vừa qua, con đã tiếp xúc với người dân nhiều nơi trên Đất nước, nghe kể và thấy các thảm cảnh đau đớn. Tuy rất nhiệt huyết, nhiều lúc, con thấy mình bất lực và tuyệt vọng. Ở nhiều nơi, Hội đồng Nhân dân như Hội đồng Bảo kê, con không bịa đâu. Con ước gì ông thấy được những người nông dân bị thu hồi đất với giá rẻ mạt, bị đẩy đuổi khỏi phần đất của mình. Họ kiên quyết bám đất thì bị cưỡng chế, để rồi mảnh đất đó được phân lô bán nền, làm Dự àÙn khu dân cư. Đồng Nai và rất nhiều nơi nữa như Bình Dương, Vũng Tàu, Quảng Ngãi… và thậm chí là trung tâm như TP. Hồ Chí Minh vẫn xảy ra bất cập về đất đai.
Đảng có sau Nhân Dân, sau Đất Nước, vậy tại sao lãnh đạo luôn luôn là Đảng viên mà không có một Nhân Dân bình thường nào có thể làm lãnh đạo Nhà Nước? Nếu chỉ bó buộc trong phạm vi Đảng viên làm lãnh đạo là Đất nước đang phí phạm nhân tài. Sự cố chấp về mặt tư tưởng chỉ làm khổ cho Nhân Dân mà thôi. Đảng Cộng sản Việt Nam là Đảng lãnh đạo toàn diện ở Việt Nam, vậy có gì phải ngại khi lãnh đạo Tỉnh/ Thành không là Đảng viên đâu? Vẫn là Tỉnh Ủy/ Thành Ủy lãnh đạo, Nhân Dân - Hội đồng Nhân dân/ Quốc Hội giám sát. Không những vẫn sẽ an toàn mà còn mở rộng con đường cho những người tài cống hiến cho Đất Nước. Dĩ nhiên vẫn phải trả lương cao cho họ. Chẳng thà trả lương cao còn hơn để cán bộ tham nhũng hậu quả nặng nề hơn.
B./ Người Việt tị nạn Hải ngoại.
Thưa đồng bào Mỹ gốc Việt,
Ngày 03.11.2020, quý vị có diễm phúc là công dân Mỹ gốc Việt Tự do thực thi quyền Dân chủ của mình qua Lá Phiếu để bầu chọn Tổng thống (Hành pháp) và Lưỡng viện Lập pháp. Ước gì quý vị nhớ đồng bào trong nước bị cướp quyền tự do ứng cử và bầu cử cùng các Nhân Quyền khác như Tín ngưỡng, Nhà ở, Ngôn luận… Trong thời gian trước sau ngày 30.04.2020, chúng ta đành gạt nước mắt rời bỏ Quê hương, Gia đình thể hiện sự ‘bỏ phiếu bằng chân’ chống Cộng sản.
Các chính quyền Mỹ liên tiếp, Dân chủ lẫn Cộng hòa, tuyên truyền cái gọi là ‘hòa giải giữa hai cựu thù’ Mỹ và VNCS. Họ dùng tiền thuế do lao lực của quý vị để tặng cho đảng và nhà nước cộng sản hầu chúng có tiền thuê côn(g) an đánh đập dã man người dân vì chống Trung cộng (do yêu nước, chị Nguyễn Ð ặng Minh Mẫn viết ‘HS-TS-VN’ (Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam) đã bị xử 8 năm tù trong hoàn cảnh ăn ở không vệ sinh, nhất là phụ nữ, vì cái gọi là tội ‘lật đổ chánh quyền nhân dân’. Cả trăm đồng bào yêu nước đã bị như vậy.
Những thanh niên nam, nữ này bị tù khi ‘không tội’, mất cả tuổi thanh xuân… cũng chống Tàu như Tổng thống Donald Trump vậy, nhưng sao ông không giúp để họ có đời sống với Nhân Quyền như mọi người Mỹ gốc Việt sống tại Mỹ.
Do đó, tôi viết bài này để khẩn cầu quý cử tri Mỹ gốc Việt khi sử dụng lá phiếu nhớ đến khổ nạn của đồng bào trong nước. Thiết tưởng những vị quân, cán, chính Việt Nam Cộng hòa cao niên khi phải bỏ nước ra đi, đều mang ước muốn giúp dân mình. Tôi, cựu sĩ quan VNCH cũng vậy, nhưng trong tay không có lá phiếu của cường quốc Mỹ, nước có nhiều liên hệ lịch sử với VNCH cũng như với VNCS. Tôi ước ao có được sự cộng tác của quý cử tri Mỹ gốc Việt hậu duệ VNCH, sinh trưởng tại Hoa Kỳ.
Trong hoàn cảnh thế giới hiện nay, không chỉ tại Mỹ, hầu như không nước nào có thể bầu chọn một Nguyên thủ Quốc gia xứng đáng tài đức. Do đó, nếu có quyền bầu cử, tôi sẽ dành sự tín nhiệm cho ông Donald Trump vì ông Biden đã phản VNCH trong lúc hấp hối và từ chối tiếp nhận người Việt tị nạn vào Mỹ.
Ngoài ra, chúng tôi khẩn cầu hai phe đảng đừng lợi dụng Quốc Kỳ linh thiêng Việt Nam Cộng hòa để tranh cử. Xin đừng quảng cáo gian và chia rẽ tranh chấp. Hãy dồn phiếu cho những ứng cử viên nào giúp đồng bào trong nước dành quyền ứng cử để thực thi Dân Chủ như Hoa Kỳ và các nước khác.
Cũng vậy, xin đừng đem Tôn Giáo, Ðạo Ðức gắn cho các ứng cử viên, chỉ yêu cầu họ sống đúng Luật Thiên nhiên và thực thi thẩm quyền đúng Hiến Pháp và Học thuyết Xã hội Công Giáo (Chương 8 : Cộng đồng Chánh trị) nếu muốn.
Hà Minh-Thảo
Cựu nhân viên bệnh viện: Trung Quốc cưỡng bức phá thai, tàn sát trẻ sơ sinh người Uyghur
- Viết bởi Minh Tuệ (theo CNA)
Theo một cựu nhân viên bệnh viện trong khu vực, các bệnh viện ở tỉnh Tân Cương của Trung Quốc thường xuyên cưỡng bức phá thai trong giai đoạn cuối của thai kỳ đối với những người phụ nữ Duy Ngô Nhĩ (Uyghur) và đồng thời giết hại những đứa trẻ sơ sinh người Duy Ngô Nhĩ để thực thi chính sách kế hoạch hóa gia đình của Trung Quốc.
Phát biểu với Đài Á Châu Tự do, Hasiyet Abdulla, hiện đang sinh sống ở Thổ Nhĩ Kỳ, đã mô tả tình trạng tại các bệnh viện ở Tân Cương. Nhiều người Duy Ngô Nhĩ, một nhóm sắc tộc thiểu số ở Trung Quốc, đã trốn chạy sang Thổ Nhĩ Kỳ.
Theo Abdulla, các khoa sản tại các bệnh viện ở Tân Cương thực thi nghiêm túc luật kế hoạch hóa gia đình, bao gồm việc giới hạn người Duy Ngô Nhĩ sinh ba con ở khu vực nông thôn hoặc hai con ở thành thị. Ngoài ra, một phụ nữ Duy Ngô Nhĩ phải đợi một vài năm nhất định giữa các lần sinh con.
“Các quy định rất nghiêm ngặt: những đứa trẻ phải cách nhau ba hoặc bốn tuổi. Có những đứa trẻ được sinh ra ở tháng thứ chín bị chúng tôi hạ sát sau khi bắt đầu chuyển dạ. Họ đã làm điều đó trong các khoa sản, bởi vì đó là những mệnh lệnh”, Abdulla chia sẻ.
Chị Abdulla chia sẻ với Đài Á Châu Tự do rằng trong nhiều trường hợp, những đứa trẻ sinh ra còn sống đã bị loại bỏ khỏi cha mẹ, bị hạ sát và sau đó bị vứt bỏ. Abdulla cho biết rằng hành vi này xuất phát từ “một chỉ thị được đưa ra từ cấp trên” và các bệnh viện bị phát hiện vi phạm các chính sách này sẽ bị phạt tiền hoặc các hình phạt khác.
Những tuyên bố về hành vi cưỡng bức phá thai trong giai đoạn cuối thai kỳ đối với những người phụ nữ Duy Ngô Nhĩ và việc giết hại những đứa trẻ sơ sinh được đưa ra chưa đầy hai tháng sau khi có thông tin rằng chính quyền Trung Quốc đã cưỡng bức các dân tộc thiểu số phải triệt sản. Hãng tin AP hôm 29/6 đưa ra một báo cáo nêu chi tiết về việc những phụ nữ bị bỏ tù vì tội sinh quá nhiều con và những phụ nữ bị giam giữ trong các trại tập trung thường xuyên bị khám xem có mang thai hay không.
Trong một số trường hợp, phụ nữ bị cưỡng bức cấy dụng cụ tử cung để tránh mang thai trong tương lai.
Bất cứ nơi nào trong số từ 1 triệu đến 1,8 triệu người Duy Ngô Nhĩ hiện nay được ước tính nằm trong hệ thống hơn 1.300 trại giam giữ do chính quyền Trung Quốc thiết lập, bề ngoài là vì mục đích “cải tạo”. Những người sống sót đã báo cáo việc bị cải tạo tư tưởng, bị đánh đập, bị lao động cưỡng bức và bị tra tấn trong các trại giam giữ. Trung Quốc ban đầu phủ nhận sự tồn tại của các trại giam giữ này, nhưng buộc phải chính thức thừa nhận sự tồn tại của chúng vào năm 2018.
Một chuyên gia phát biểu với hãng tin AP vào tháng 6 rằng chiến dịch kiểm soát sinh sản cưỡng bức là “tội ác diệt chủng, cần phải bị chấm dứt hoàn toàn”.
“Đó không phải là kiểu diệt chủng tức thì, gây chấn động, giết người hàng loạt tại chỗ, mà là kiểu diệt chủng tiệm tiến, đau đớn, rùng rợn”, Tiến sĩ Joanne Smith Finley, một giảng viên cao cấp về nghiên cứu Trung Quốc tại Đại học Newcastle tại Vương quốc Anh phát biểu với hãng tin AP.
Tiến sĩ Finley mô tả chương trình này là “phương tiện trực tiếp để giảm dân số Uyghur về mặt di truyền”.
Tỷ lệ sinh của tỉnh Tân Cương đã giảm đáng kể kể từ khi thực hiện các phương pháp kế hoạch hóa gia đình cưỡng bức này.
Trên toàn tỉnh Tân Cương, tỷ lệ sinh đã giảm 24% chỉ trong năm 2019 và ở một số khu vực nhất định trong tỉnh, tỷ lệ sinh đã giảm hơn 60% trong khoảng thời gian từ năm 2015 đến năm 2018.
Ngược lại, tỷ lệ đặt vòng tránh thai ở Tân Cương đã gia tăng theo tỷ lệ phần trăm tương tự. Trong năm 2014, có 200.000 vòng tránh thai được đặt trong tỉnh, con số đã tăng lên 330.000 vào năm 2018. AP báo cáo rằng sự gia tăng số lượng vòng tránh thai được đặt này trái ngược với phần còn lại của Trung Quốc, vốn đã chứng kiến thiết bị tránh thai không được phụ nữ Trung Quốc ưa chuộng.
Những người vợ của những người đàn ông Uyghur đang bị giam giữ trong các trại “cải tạo” đã báo cáo việc họ bị ép buộc kết hôn với những người đàn ông Hán. Người Hán là nhóm sắc tộc chiếm đa số ở Trung Quốc.
Chính phủ Hoa Kỳ đã trừng phạt các quan chức Trung Quốc có liên quan đến việc đàn áp người Uyghur.
Minh Tuệ (theo CNA)
Nguồn: dcctvn.org
Biden-Harris Có Thể Thắng Trump-Pence ?
- Viết bởi Phạm Trần
Biến cố lịch sử đã diễn ra ở Mỹ ngày thứ Ba, 11/08/2020 khi cựu Phó Tổng thống Jose Biden, chuẩn ứng cử viên Tổng thống của đảng Dân chủ chọn Thượng nghị sỹ da mầu, bà Kamala Harris là ứng viên Phó Tổng thống chống lại liên danh dương nhiệm của đảng Cộng hòa, Donald Trump-Mike Pence.
Nhưng bà Harris là ai, và liệu chính trị gia có hai dòng máu gốc Phi Châu và Ấn Độ có thể giúp đảng Dân chù dành lại tòa Bạch Ốc và nắm đa số cả Thượng và Hạ viện trong cuộc bầu củ ngày 3/11/2020?
CUỘC ĐỜI KAMALA HARRIS
Nghị sỹ Harris sinh ngày 20/10/1964 tại Oakland, California. Bà là con cả trong hai chị em của bà Shyamala Gopalan, nhà nghịên cứu bệnh Ung thư người Mỹ gốc Ấn Độ và ông bố Donald Harris, Giáo sư Kinh tế gốc Jamaica.
Cha mẹ bà gặp nhau tại Đại học University of California, Berkeley, sau năm 1960 khi hai người theo đuổi học trình cấp cao sau Đại học. Nhưng cha mẹ bà đã chia tay khi bà lên 7.
Tuổi ấu thơ của bà Harris gặp nhiều khó khăn về kinh tế gia đình vì bà mẹ phải gánh vác một mình. Ở bậc tiểu học, bà từng phải đi học xa nhà mỗi ngày theo kế hoạch pha lẫn chủng tộc của Tiểu bang California.
Hết Trung học, Nghị sỹ Kamala Harris lên Đại học Howard University, một trường nổi tiếng của người da mầu ở Hoa Thịnh Đốn. Sau đó, bà tốt nghiệp ngành Luât tội phạm (Criminal law) tại Hastings College of the Law, University of California.
Sự nghiệp chính trị của bà Harris khởi sắc từ khi bà là phụ nữ đầu tiên được bầu làm Chánh án thứ 27 của quận hạt San Francisco, giữ chức từ ngày 8/02/2004 đến ngày 03/01/2011.
Sau đó, bà cũng là phụ nữ đầu tiên đắc cử chức Bộ trưởng Tư pháp tiểu bang California từ ngày 3/01/2011 đến ngày 3/01/2017.
Không chỉ có vậy, trong cuộc tranh cử chức Thượng nghị sỹ tháng 11 năm 2016, bà Harris đã đánh bại bà Loretta Sanchez, cùng đảng Dân chủ, sau 20 năm giữ ghế Dân biểu liên bang(1997-2017). Thống kê kiểm phiếu cho thấy ứng cử viên Kamala Harris thắng phiếu tại 54 trên tổng số 58 quân hạt, kể cả Orange county, quận nhà của bà Sanchez.
Không ứng viên nào của đảng Cộng hòa hội đủ tiêu chuẩn tranh cử, sau cuộc bầu sơ bộ.
Với chiến thắng năm 2016, bà Harris trở thành Nghị sỹ nữ da mầu thứ hai tại Thượng viện, sau Nghị sỹ Carol Moseley Braun của Tiểu bang Illinois, chỉ phục vụ một nhiệm kỳ từ 1993 đến 1999. Tuy nhiên, bà Harris là Nghị sỹ gốc Ấn Độ (Nam Á, South Asia) đầu tiên vào Thượng viện.
MỸ GỐC ẤN-AFRICA-NAM MỸ
Theo thống kê năm 2018, dân số người Mỹ gốc Ấn là 3, 852, 293 người sống rải rác ở Hoa Kỳ. Nổi bật trong số các viên chức gốc Ấn Độ đắc cử vào guồng máy chính trị bản xứ đã có hai Thống đốc Cộng hòa Bobby Jindal, Louisiana và Nikki Haley của South Carolina.
Ngoài ra cử tri cũng đã bầu các Thị trưởng gốc Ấn Độ tại Hoboken (New Jersey), Anaheim (California) và San Antonio (Texas).
Đến nay, bà Kamala Harris là phụ nữ thứ 4 ở Mỹ được một đảng chính trị lớn chọn là ứng cử viên Phó Tổng thống. Ba người kia gồm ứng cử viên Tổng thống, cựu Ngoại trưởng Hillary Clinton của đảng Dân Chủ, năm 2016. Hai ứng viên Phó Tổng thống khác là bà Thống đốc Alaska, Sarah Palin trong liên danh Cộng hòa John McCain năm 2008 và bà Dân biểu liên bang, Geraldine Ferraro, trong liên danh Walter Mondale năm 1984.
Tuy nhiên tất cả các phụ nữ trước bà Harris đều thất cử.
Như vậy, ứng viên Harris có thể thay đổi cuộc cờ tranh cử cho đảng Dân chủ năm 2020, hay sẽ thất bại trước liên danh đương nhiệm Cộng hòa Donald Trum và Mike Pence?
Trước hết, bà Harris có 3 yếu tố thuận lợi hơn Trump-Pence, đó là bà có triển vọng thu được phiếu của cử trị:
-Gốc Ấn và Nam Á Châu (South Asia) như Pakistan và Afghanistan.
-Gốc Phi châu vì bố bà Harris có nguồn gốc từ nô lệ Phi Châu được người Anh đem đến Jamaica.
-Cũng rất có thể ứng viên Harris sẽ thu được nhiều phiếu của cộng đồng 23 triệu cử tri di dân, đa số gốc Hispanic, ở Mỹ. Các cuộc thăm dò dư luận cho thấy ông Joe Biden được 55% cử tri di dân ủng hộ, trong khi Donald Trump chỉ có 33%.
Cử trị gốc di dân cự ngụ đông nhất tại các Tiểu bang: California (5.5 triệu), New York (2.5 triệu), Florida (2.5 triệu); Texas và New Jersey, mỗi nơi có từ 1.2 triệu đến 1.8 triệu.
Các hãng thăm dò còn cho biết có tới 62% cử tri gốc Nam Mỹ nghiêng hay ủng hộ đảng Dân chủ, trong khi chỉ có 34% nghiêng về hay ủng hộ đảng Cộng hòa.
Với số thống kê mới này, các chuyên viên thăm dò dư luận chứng minh, cho đến ngày 12/8 (2020) ông Joe Biden dẫn đầu từ 10 đến 13 điểm trên toàn quốc hơn Tổng thống Donald Trump. Ông Biden cũng dẫn đầu từ 3 đến 4 điểm ở các Tiểu Bang ông Trump thắng cử năm 2016, đó là Michigan, Wisconsin và Pennsykvania.
Ngoài ra hai Tiểu bang, từng được coi chắc chắn đã “nằm trong tay” Cộng Hòa, nay lại nghiêng về Dân chủ là Florida và North Carolina.
YẾU TỐ GEORGE FLOYD-COVID 19
Tại sao có sự chuyển hướng này? Hai lý do: Vụ George Perry Floyd Jr và dịch Covid 19.
Anh Floyd bị cảnh sát viên Derek Chauvin dùng gối chấn đè lên cổ lâu gần 8 phút khiến anh tắt thở ngày 25/05/2020 tại Minneapolis, Minnesota.
Sau đó bạo loạn và chiến dịch chống Cảnh sát lan tràn nước Mỹ. Tổng thống Trump và đảng Cộng hòa đã không có những giải pháp tích cực để giải tỏa áp lực phẫn nộ của quần chúng. Ngược lại ông Trump đã có một số lời nói và tuyên bố đổ dầu vào lửa khiến dư luận người dân thiểu số, đặc biệt là người da mầu bất mãn.
Bên cạnh tình trạng kỳ thị không nguội đi sau vụ anh Floyd, chính quyền Donald Trump đã thất bại trong kế hoạch kiểm soát nạn dịch Vũ Hán, Covid 19. Tính đến ngày 12/08 (2020), nước Mỹ có 5, 356, 629 vụ lây nhiễm. Trong số này có 168, 992 người chết.
Nạn dịch cũng đã làm cho nhiều nhà hàng, công ty, xí nghiệp đóng cửa làm số người thất nghiệp vượt qua 16 triệu, tính đến tháng 7/2020. Tính chung, số thất nghiệp hiện nay từ 10.2 đến 11.1%.
Các sự kiện trên đây đã làm cho Tổng thống Trump mất úy tính lãnh đạo với nhân dân. Các cuộc thăm dò dư luận ghi nhận ông chỉ được từ 39% đến 42% người dân tín nhiệm, trong khi số không chấp nhận trung bình từ 54% đến 59%.
Các hãng thăm dò ỳ dân đã thống nhất kết luận hầu hết ý kiến cho rằng Tổng thống Trump không có khả năng đối phó với cuộc khủng hoảng kỳ thị mầu da, dịch Covid 19 và tình trạng kinh tế suy sụp do nạn dịch gây ra. Đa số người được hỏi ý kiến cũng đồng ý, chính quyền Trump rất ít có khả năng làm cho tình hình sáng sủa hơn trước ngày bầu cử 3/11/2020. Nếu đúng như thế thì cán cân sẽ nghiêng về phía liên danh Joe Biden-Kamala Harris.
Như vậy, cuộc tranh cử trong 80 ngày tới giữa Tổng thống Trump và nguyên Phó Tổng thống Joe Biden sẽ tập trung vào những vấn đề của nước Mỹ và đời sống người Mỹ hơn bất cứ vấn đề nào khác. -/-
Phạm Trần
(08/020)
Các nhà lãnh đạo Công giáo tham gia kêu gọi hành động để ngăn chặn tội ác tàn bạo đối với người Duy Ngô Nhĩ ở Trung Quốc
- Viết bởi Bui Thuong Luu
"Một trong những thảm kịch nghiêm trọng nhất của con người kể từ Holocaust" (1)
Ngày 11 tháng 8 năm 2020 00: 16 ZENIT
Đức Giám mục Declan Lang, Chủ tịch Ủy Ban Các vấn đề Quốc tế của Hội đồng Giám mục Công giáo, Anh quốc và xứ Wales, cùng với các Đức Hồng y Tổng Giám mục Yangon (Miến Điện) và Jakarta (Nam Dương), đã cùng các nhà lãnh đạo tôn giáo và lãnh đạo các cộng đồng tín ngưỡng ra tuyên ngôn kêu gọi hành động nhằm ngăn chặn “một trong những thảm kịch nhân loại nghiêm trọng nhất kể từ sau thảm họa Holocaust: cuộc diệt chủng của người Duy Ngô Nhĩ và những người Hồi giáo khác ở Trung Quốc.”
Cuộc đàn áp và hành động tàn bạo hàng loạt đang diễn ra ở Khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương (XUAR) của Trung Quốc, nơi mà người Duy Ngô Nhĩ gọi là Đông Turkestan.
Sau đây là toàn văn Bản tuyên ngôn:
„Với tư cách là các nhà lãnh đạo tôn giáo và lãnh đạo các cộng đồng dựa trên tín ngưỡng, chúng tôi cùng nhau khẳng định phẩm giá con người cho tất cả mọi người bằng cách nêu bật một trong những thảm kịch nghiêm trọng nhất của con người kể từ Holocaust: cuộc diệt chủng tiềm tàng của người Duy Ngô Nhĩ và những người Hồi giáo khác ở Trung Quốc.
Chúng tôi đã chứng kiến nhiều cuộc đàn áp và tàn bạo hàng loạt. Những điều này khiến chúng tôi cần phải quan tâm. Nhưng có một điều phải quan tâm là, nếu điều ấy cứ tiếp tục xẩy ra mà không bị trừng phạt, thì cần phải đặt ra câu hỏi nghiêm túc nhất về sự sẵn lòng của cộng đồng quốc tế trong việc bảo vệ nhân quyền phổ quát cho tất cả mọi người – đó chính là hoàn cảnh của người Duy Ngô Nhĩ.
Ít nhất một triệu người Duy Ngô Nhĩ và những người Hồi giáo khác ở Trung Quốc bị giam giữ trong các trại tù đang phải đối mặt với nạn đói, tra tấn, giết người, bạo lực tình dục, lao động nô lệ và cưỡng bức mổ lấy nội tạng.
Bên ngoài các trại tù này, tự do tôn giáo cơ bản bị từ chối. Các nhà thờ Hồi giáo bị phá hủy, trẻ em bị tách khỏi gia đình, và các hành động đơn giản như sở hữu Kinh Coran (Qur'an), cầu nguyện hoặc ăn chay có thể dẫn đến bị bắt giam.
Trạng thái giám sát len lỏi soi mói nhất thế giới xâm nhập vào mọi khía cạnh của cuộc sống ở Tân Cương.
Nghiên cứu gần đây cho thấy một chiến dịch cưỡng bức triệt sản và ngăn ngừa sinh đẻ nhắm vào ít nhất 80% phụ nữ Duy Ngô Nhĩ trong độ tuổi sinh đẻ ở bốn quận có dân cư của người Duy Ngô Nhĩ - một hành động mà xét theo Công ước Diệt chủng năm 1948, có thể được sánh ngang với mức độ diệt chủng.
Mục đích rõ ràng của chính quyền Trung Quốc là xóa bỏ danh tính người Duy Ngô Nhĩ. Truyền thông nhà nước của Trung Quốc đã tuyên bố rằng mục tiêu là “phá bỏ dòng họ, phá bỏ cội nguồn, phá bỏ mối liên hệ và phá bỏ nguồn gốc của họ”. Như Washington Post đã ghi nhận: “Thật khó có thể đọc tuyên bố này như bất cứ điều gì khác hơn là một tuyên bố về ý định diệt chủng”. Các tài liệu cấp cao của chính phủ Trung Quốc nói về “hoàn toàn không khoan nhượng”.
Các nghị sĩ, chính phủ và luật gia phải có trách nhiệm điều tra.
Là những nhà lãnh đạo đức tin, chúng tôi không phải là nhà hoạt động hay nhà hoạch định chính sách. Nhưng chúng tôi có trách nhiệm lên tiếng kêu gọi cộng đồng của chúng ta phải có trách nhiệm chăm sóc đồng loại và hành động khi họ gặp nguy hiểm.
Trong cuộc diệt chủng Do Thái Holocaust xưa một số Kitô hữu đã ra tay giải cứu người Do Thái. Một số đã lên tiếng. Đúng như Dietrich Bonhoeffer đã viết: “Im lặng khi đối mặt với cái ác tự nó là cái ác… Không lên tiếng là đồng lõa. Không hành động cũng là đồng lõa ”. Sau Holocaust, thế giới đã nói: "Không bao giờ tái diễn nữa!."
Hôm nay, chúng tôi lặp lại những từ này “Không bao giờ tái diễn nữa!”, tất cả chúng tôi muốn lập lại một lần nữa. Chúng tôi muốn chung vai sát cánh với người Duy Ngô Nhĩ. Chúng tôi cũng chung vai sát cánh với các Phật tử Tây Tạng, các học viên Pháp Luân Công và các Kitô hữu trên khắp Trung Quốc, những người đang phải đối mặt với cuộc đàn áp tồi tệ nhất đối với tự do tôn giáo hoặc tín ngưỡng kể từ cuộc Cách mạng Văn hóa.
Chúng tôi kêu gọi những người có niềm tin và lương tâm ở khắp mọi nơi cùng tham gia với chúng tôi: cầu nguyện, đoàn kết và hành động để chấm dứt những hành động tàn bạo hàng loạt này. Chúng tôi muốn thực hiện một lời kêu gọi đơn giản cho công lý, để điều tra những tội ác này, yêu cầu những người có trách nhiệm phải giải trình và thiết lập một con đường hướng tới việc khôi phục nhân phẩm.
Các nhân vật ký tên
- Holocaust, còn được gọi là Shoah, là cuộc diệt chủng có hệ thống (trong các trại tập trung, qua các phòng hơi ngạt) đã tàn sát khoảng sáu triệu người Do Thái ở Châu Âu trong Thế chiến II, từ năm 1941 đến năm 1945, do Đức Quốc xã chủ trương ...
Lm. Stephanô Bùi Thượng Lưu
Nguồn: https://zenit.org/2020/08/11/catholic-leaders-join-call-for-action-to-stop-atrocity-crimes-against-uyghurs-in-china/
Sau đây là danh sách các nhân vật đã ký vào tuyên ngôn:
1)Imam Daayiee Abdoul, Giám đốc điều hành viện Mecca, Washington DC, Hoa Kỳ
2) Trung tâm Mufti Shareef Ahmad Imam Al Madni, Lawrenceville, Georgia, Hoa Kỳ
3) Mục sư Jonathan Aitken London, Vương quốc Anh
4) Sheikh Rashad Ali Viện Đối thoại Chiến lược, Vương quốc Anh
5) Imam Shamsi Ali New York, Hoa Kỳ
6) Sayed Yousif Al-Khoei Giám đốc OBE của Trung tâm Nghiên cứu Shia Học thuật, Vương quốc Anh
7) Tổng giám mục Angaelos Coptic-Chính thống giáo Tổng giám mục Luân Đôn, Vương quốc Anh
8/) Tiến sĩ Khalid Anis Hiệp hội Hồi giáo của Anh, Vương quốc Anh
9) Rabbi Robyn Ashworth-Steen Giáo đường Do Thái Cải cách Manchester, Vương quốc Anh
10) Imam Qari Asim, Chủ tịch MBE, Nhà thờ Hồi giáo và Ban Cố vấn Quốc gia Imams, Vương quốc Anh
11) Rabbi Charley Baginsky Giám đốc lâm thời của Do Thái giáo Tự do, Vương quốc Anh
12) Qari Zeshan Balooch Imam, Nhà thờ Hồi giáo Ghousia, Leeds, Vương quốc Anh
13) Rabbi Tiến sĩ Harvey Belovski Giáo sĩ cao cấp, Giáo đường Do Thái Golders Green, Vương quốc Anh
14) Mục sư Tiến sĩ Andrew Bennett Giám đốc và Thành viên cao cấp tại Viện Tự do Tôn giáo, và cựu Đại sứ Canada về Tự do Tôn giáo Quốc tế, Canada
15) Giáo đường Do thái Cải cách Rabbi Miriam Berger Finchley, Vương quốc Anh
16) Desmond Biddulph CBE Chủ tịch Hiệp hội Phật giáo, Vương quốc Anh
17) Đức Hồng y Charles Bo, Tổng Giám mục Yangon và Chủ tịch Liên đoàn các Hội đồng Giám mục Châu Á, Myanmar 3
18) Imam Tiến sĩ Mamadou Bocoum Tuyên úy Hồi giáo và Giảng viên Nghiên cứu Hồi giáo, Vương quốc Anh
19) Rt Revd Christopher Chessun Giám mục của Southwark, Vương quốc Anh
20) Imam Irfan Chishti MBE Chashtiah Educational Trust, Rochdale, Vương quốc Anh
21) Andrew Copson Giám đốc điều hành của Tổ chức Nhân văn Vương quốc Anh
22) Rt Revd Tiến sĩ Christopher Cocksworth Giám mục của Coventry, Vương quốc Anh
23) Giám đốc điều hành Sheikh Imtiyaz Damiel, Quỹ Abu Hanifah, Vương quốc Anh
24) Giáo sĩ Joseph Dweck Giáo sĩ cấp cao, Cộng đồng S&P Sephardi (và Cơ quan Giáo hội của Hội đồng Đại biểu Người Do Thái Anh), Vương quốc Anh
25) Mục sư Tiến sĩ Joel Edwards CBE
26) Canon Tiến sĩ Giles Fraser Hiệu trưởng trường St Mary Newington, Vương quốc Anh
27) Sonam T Frasi, FCA, Đại diện RAS của Đức Đạt Lai Lạt Ma cho Bắc Âu, Ba Lan và các nước Baltic, London, Vương quốc Anh
28) Giáo sĩ Do Thái Tiến sĩ Moshe Freedman Giáo sĩ cao cấp, Giáo đường Do Thái New West End, Vương quốc Anh
29) Giáo sĩ Paul Freedman Giáo sĩ cao cấp, Giáo đường Do Thái Cải cách Radlett, Vương quốc Anh
30) Giáo sĩ Aaron Goldstein Chủ tịch Hội nghị các Giáo sĩ Tự do và Cantors, Vương quốc Anh
31) Giáo sĩ Herschel Gluck OBE
32) Imam Tiến sĩ Usama Hasan London, Vương quốc Anh
33) Nhà thờ Hồi giáo Sheikh Saeed Hashmi Imam Shah Jahan, Woking, Vương quốc Anh
34) Shaykh Sultan Niaz ul Hassan Chủ tịch, Bahu Trust, Vương quốc Anh
35) Rt Rev Rose Hudson-Wilkin, Giám mục MBE QHC của Dover, Vương quốc Anh
36) Imam Sheikh Mohammad Ismail DL Lead Imam, Nhà thờ Hồi giáo Trung tâm Birmingham, Vương quốc Anh
37) Imam Tiến sĩ Abdul Jabbar Atlanta, Hoa Kỳ
38) Giáo sĩ Richard Jacobi East London và Giáo đường Do Thái Tự do Essex, Vương quốc Anh
39) Giáo sĩ Tiến sĩ Margaret Jacobi
40) Rabbi Laura Janner-Klausner Giáo sĩ cao cấp để cải cách đạo Do Thái, Vương quốc Anh
41) Giáo sĩ Do Thái Tiến sĩ Elliott Karstadt Alyth Giáo đường Cải cách Tây Bắc, Vương quốc Anh
42)Tuyên úy Hồi giáo Imam Adam Kelwick, Vương quốc Anh
43) Mục sư Cindy Kent MBE
44) Cha Nicholas King, Phụ tá Tuyên úy Công giáo, Đại học Oxford, Vương quốc Anh
45) Giám mục Declan Lang, Giám mục Công giáo Clifton, Vương quốc Anh
46) Giáo sĩ Josh Levy Hiệu trưởng Giáo sĩ, Giáo đường Do Thái Cải cách Alyth North Western, Vương quốc Anh
47) Al-Haj U Aye Lwin Chief Convenor, Trung tâm Hồi giáo Myanmar
48) Nhà thờ Hồi giáo Ustadh Dawood Masood Al-Hira, Luton, Vương quốc Anh
49) Giáo sĩ David Mason
50) Muswell Hill United Synagogue và Ủy viên điều hành của Hội đồng Rabbinical của United Synagogue, Vương quốc Anh
51) Rabbi Monique Mayer Do Thái giáo Tự do, Vương quốc Anh
52) Mục sư Tiến sĩ Russell Moore Chủ tịch Ủy ban Tự do Đạo đức và Tôn giáo của Công ước Baptist Miền Nam ở Hoa Kỳ
53) Rt Rev Philip Mounstephen Giám mục Truro, Chủ tịch Diễn đàn FoRB Vương quốc Anh và nguyên Chủ tịch Văn phòng Đối ngoại và Khối thịnh vượng chung Đánh giá độc lập cho Ngoại trưởng FCO Hỗ trợ các Cơ đốc nhân bị bức hại, Vương quốc Anh
54) Giáo sĩ Lea Mühlstein Northwood và Giáo đường Do Thái Tự do Pinner, Vương quốc Anh
55) Imam Abdul Malik Mujahid, Washington, DC, Hoa Kỳ
56) Rt Rev Michael Nazir-ali, Cựu Giám mục Anh giáo của Rochester, Vương quốc Anh
57) Giáo sĩ Baroness (Julia) Neuberger
58) Linh mục Giáo xứ Uche Njoku, Nhà thờ St Joseph, New Malden, Vương quốc Anh
59) Imam Yahya Pallavicini Chủ tịch Cộng đồng tôn giáo Hồi giáo COREIS, Ý
60) Rt Rev John Perry, Cựu Giám mục Chelmsford, Vương quốc Anh
61) Shaykh Umar Hayat Qadri, Chủ tịch, Quỹ Suffah, Vương quốc Anh
62) Mufti Abdul Rahman Qamar
63) Madni Masjid, LaGuardia, New York, Hoa Kỳ
64) Cha Timothy Radcliffe, Nguyên Chủ Dòng Đa Minh, Vương quốc Anh
65) Imam Nabel Rafi, Giám đốc Trung tâm Khoan dung Quốc tế Vương quốc Anh
66) Tiến sĩ Sheikh Ramzy, Người sáng lập, Trung tâm Thông tin Hồi giáo Oxford, Vương quốc Anh
67) Imam Ghulam Rasool QTS Người được ủy thác Mạng lưới Bahu Trust UK, Vương quốc Anh
68) Imam Yusuf Rios Ba Dự án Imams Puerto Rico, Tổ chức Học tập Hồi giáo Chicago, Hoa Kỳ
69) Cha Dominic Robinson, Linh mục Giáo xứ SJ, Nhà thờ Đường Farm của Đức Mẹ Vô nhiễm Nguyên tội và Chủ tịch, Ủy ban Công lý và Hòa bình, Giáo phận Westminster, Vương quốc Anh
70) Abdurahman Sayed Giám đốc điều hành, Trung tâm Di sản Văn hóa Hồi giáo Al-Manaar, London, Vương quốc Anh
Ý xem xét việc cho phép uống thuốc phá thai mà không cần đến bệnh viện
- Viết bởi Văn Yên, SJ - Vatican News
Thuốc RU486 được kê đơn để phá thai bằng hóa chất. Việc sử dụng thuốc đã được hợp pháp hóa ở Ý vào năm 2009, và vào năm 2010, các tiêu chuẩn đã được thiết lập yêu cầu phụ nữ phải nhập viện trong ba ngày, trong suốt thời gian sử dụng thuốc.
Sự thay đổi được đề xuất trong bản hướng dẫn sẽ cho phép thuốc được sử dụng tại phòng khám ngoại trú hoặc tại nhà. Bộ Y tế Ý cũng dự kiến sẽ mở rộng khả năng tiếp cận thuốc phá thai sau hai tuần thai, cho phép thuốc này được kê đơn cho đến tuần thứ chín của thai kỳ.
Bà Marina Casini, chủ tịch Phong trào Sự sống nói với Vatican News: “Đây là một việc phá thai thực sự. Nó không thua gì ‘phá thai’ theo phương pháp sử dụng các dụng cụ phẫu thuật”.
Bên cạnh đó, bà Casini còn chỉ ra những rủi ro sức khỏe đáng kể liên quan đến việc phá thai bằng hóa chất, và nói rằng Ý đang “đối mặt với sự tuyên truyền ủng hộ” thuốc phá thai RU486.
Bà Casini cho biết những thay đổi được đề xuất dựa trên ý thức hệ - một nỗ lực để thuyết phục mọi người rằng phá thai là “một việc chẳng thành vấn đề - xét cho cùng, chỉ cần uống một cốc nước là xong - để khiến chúng ta quên rằng việc này là sự huỷ diệt sự sống một con người trong giai đoạn trước khi sinh.”
RU486 là sự phối hợp dùng hai loại thuốc khác nhau cách nhau vài ngày. Mifepristone khiến cơ thể người mẹ ngừng nuôi dưỡng thai nhi; và Misoprostol, dùng sau đó, gây các cơn co thắt và đẩy thai nhi và nhau thai ra khỏi cơ thể người mẹ.
Hiện nay, 2 trong số 10 ca phá thai ở Ý là phá thai bằng hóa chất. Truyền thông Ý lưu ý rằng việc không yêu cầu nhập viện có thể khiến nhiều phụ nữ Ý chọn phá thai bằng hóa chất thay vì phẫu thuật.
Theo một tài liệu từ Hội đồng Y tế Cấp cao, việc bỏ yêu cầu nhập viện cũng nhắm đến lợi ích tiết kiệm chi phí tiềm ẩn của hệ thống y tế.
Bà Casini lên án thái độ này. “Sẽ đỡ tốn kém hơn nhiều khi đưa sản phẩm này cho người phụ nữ và nói: chị tự làm đi. Nó tiết kiệm được giường bệnh, tiền gây mê và thậm chí cả sự đầu tư về con người bác sĩ và nhân viên y tế. Tuy nhiên, việc cắt giảm chi phí tốt đẹp này được thực hiện trên làn da của em bé sắp chào đời và các bà mẹ của chúng”.
Phá thai được hợp pháp hóa ở Ý vào năm 1978 với “Luật 194.” Luật quy định việc phá thai hợp pháp vì bất kỳ lý do gì trong vòng 90 ngày đầu của thai kỳ và sau đó vì những lý do nhất định khi có lời khuyên của bác sĩ. Kể từ khi được hợp pháp hóa, ước tính có hơn 6 triệu trẻ em đã bị phá thai ở Ý.
Giáo hội Công giáo, và Đức Thánh Cha Phanxicô cách riêng, luôn lên án việc phá thai bằng bất kỳ hình thức nào. Gần đây nhất, trong bài giảng Lễ vọng Phục Sinh 2020, Đức Thánh Cha kêu gọi: “Hãy kết thúc việc phá thai và giết hại người vô tội.”
Văn Yên, SJ - Vatican News
Trung Quốc: Các nơi thờ phượng buộc phải dâng cúng cho Đảng Cộng sản Trung Quốc hoặc phải đóng cửa
- Viết bởi Đặng Tự Do
“Năm nhân dân tệ cho bốn cái bánh nhồi thịt hấp”, một ni cô Phật giáo chào mời những người qua đường trên đường phố Thành Sơn (Chengshan - 成山) một thị trấn ở thành phố Trang Hà (Zhuanghe - 庄河) là một thành phố cấp quận thuộc tỉnh Liêu Ninh (Liaoning -辽宁). Chùa Pháp Hoa (Fahua - 法华) ở làng Cổ Thành (Gucheng - 古城) trong thị trấn, nơi sinh sống của ni cô này, vẫn chưa được phép mở cửa trở lại sau khi dịch coronavirus bùng phát. Vì hầu hết các ngôi chùa sống bằng tiền quyên góp từ du khách và tín đồ, nên giờ đây họ phải tìm các phương tiện thu nhập khác để tồn tại — như bán bánh chay và cả bánh mặn trên đường phố.
Vào tháng 5, một người trông coi ngôi chùa Phật giáo ở thành phố Tiên Đào (Xiantao - 仙桃), tỉnh Hồ Bắc (Hubei - 湖北), miền Trung nước này đã nhận được thông báo từ Cục Tôn giáo vụ địa phương, yêu cầu nhà chùa quyên góp cho những khu vực bị ảnh hưởng nặng nề bởi đợt bùng phát coronavirus.
“Bản thân tôi đang phải sống một cuộc sống khó khăn và không có tiền để dâng cúng”, thủ từ của ngôi chùa nói trong sự bất lực. Ngôi đền đã đóng cửa kể từ ngày 24 tháng Giêng và vì không có tiền quyên góp, người canh giữ chùa phải sống nhờ vào thức ăn từ các thiện nam tín nữ. “Đối với tôi như vậy là đủ, nhưng yêu cầu của chính phủ về việc quyên góp để cứu trợ dịch bệnh đã khiến tôi gặp khó khăn”, người thủ từ nói. “Họ thu thập thông tin về các khoản đóng góp của các đền chùa và nếu chúng tôi bỏ sót không khai một khoản đóng góp nào đó, chúng tôi sẽ bị trừng phạt và thậm chí bị đóng cửa”.
Hiệp hội Phật giáo thành phố Phụ Dương (Fuyang -阜阳) ở phía đông tỉnh An Huy đã phải quyên ra 80, 000 nhân dân tệ, tức là khoảng 11, 200 Mỹ Kim, cho các vùng bị dịch, mặc dù họ biết rằng những số tiền này cuối cùng chỉ chảy vào túi bọn quan chức Đảng Cộng sản Trung Quốc ở địa phương.
Một mục sư trông nom một nhà thờ Tam tự ở Hà Trạch (Heze -菏泽), một thành phố cấp tỉnh ở phía đông tỉnh Sơn Đông (Shandong - 山东), giải thích rằng các nhà thờ do nhà nước điều hành cũng bị buộc phải đóng góp cho các khu vực bị ảnh hưởng bởi coronavirus. Ông nói thêm rằng các quan chức từ Cục Tôn giáo vụ địa phương đe dọa sẽ đóng cửa nhiều nhà thờ nếu họ không quyên góp.
Vào tháng Hai, chính quyền thị trấn Trương Thôn ( Zhangcun - 张村), trong địa hạt thành phố Đăng Châu (Dengzhou - 登州) thuộc tỉnh Hà Nam (Henan - 河南), đã ban hành hạn ngạch quyên góp từ 4, 000 đến 10, 000 nhân dân tệ, tức là từ 560 đến 1, 400 Mỹ Kim, cho các nhà thờ Tam Tự. Các chức sắc nói họ không muốn dâng cúng tiền cho bọn cầm quyền địa phương nhưng yêu cầu được ký gửi những khoản đóng góp của họ trực tiếp vào tài khoản ngân hàng của các nạn nhân đại dịch. Nhưng các quan chức phụ trách tôn giáo vụ địa phương từ chối yêu cầu chính đáng này.
Vào ngày 3 tháng Hai, một số nhà thờ Tam tự ở Tiên Cư (Xianju -仙居), một quận do thành phố Đài Châu (Taizhou - 台州) thuộc tỉnh Chiết Giang (Zhejiang -浙江), miền đông Trung Quốc quản lý, nhận được thông báo từ chính quyền thị trấn và Hội Tin Lành Yêu Nước, yêu cầu mỗi thành viên của giáo đoàn phải quyên góp 100 nhân dân tệ, tức là khoảng 14 Mỹ Kim, cho Vũ Hán, tâm chấn của đợt bùng phát coronavirus.
“Những người đi nhà thờ ở thành phố Hàng Châu (Hangzhou- 杭州) của Chiết Giang cũng bị buộc phải quyên góp, ” một mục sư Tin Lành Tam Tự trong thành phố cho biết. “Một số thành viên hội thánh cao tuổi sống một mình và không có nguồn thu nhập, nhưng cũng bị buộc phải đưa tiền ra.”
Các phương tiện truyền thông chính thức đưa tin rằng Hội Tin Lành Yêu Nước của thành phố Thượng Hải đã quyên góp ba triệu nhân dân tệ, tức khoảng 420, 000 Mỹ Kim, cho các khu vực bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh.
Những nơi thờ tự ở Trung Quốc cũng bị khai thác thường xuyên, không chỉ trong thời kỳ đại dịch mà thôi. Họ buộc phải dâng cúng cho bọn cầm quyền dưới chiêu bài đóng góp cho công cuộc xóa đói giảm nghèo hoặc các dự án “từ thiện” khác của chính phủ.
“Năm ngoái, Cục Tôn giáo vụ đã yêu cầu chúng tôi thu tiền để sửa một cầu trượt trên sân chơi mẫu giáo, ” một chấp sự từ nhà thờ Tam tự ở thành phố Trú Mã Điếm (Zhumadian - 驻马店) nói với Bitter Winter. “Các cơ quan chính phủ yêu cầu chúng tôi đóng góp từ thiện hàng năm. Nếu chúng tôi từ chối, nhà thờ của chúng tôi sẽ bị đóng cửa “.
Theo một khảo sát về tôn giáo của Trung Quốc vào năm 2015, do Đại học Nhân dân Trung Quốc thực hiện, các thành viên thuộc hàng giáo phẩm của năm tôn giáo chính thức ở Trung Quốc nhận được trung bình 506 nhân dân tệ, tức là khoảng 70 Mỹ Kim, tiền lương hàng tháng. Bốn mươi mốt phần trăm không có bảo hiểm tuổi già. Các nhà sư Phật giáo thường nhận được 397 nhân dân tệ, tức khoảng 50 Mỹ Kim, mỗi tháng, trong khi một ngôi chùa Phật giáo thông thường phải quyên góp đến 41, 000 nhân dân tệ, tức là khoảng 5, 800 Mỹ Kim, hàng năm cho các hoạt động từ thiện.
Source:Bitter Winter
Đài Công Giáo EWTN phỏng vấn Tổng thống Donald Trump
- Viết bởi Vũ Văn An
Tracy Sabol: Vâng, xin cảm ơn ngài rất nhiều, thưa Tổng thống, đã dành thì giờ ngày hôm nay. Ngày 4 tháng 8 vừa qua, người đứng đầu chương trình Tin Đêm của EWTN, Tracy Sabol, đã nói chuyện với Tổng Thống Donald Trump tại Tòa Bạch Ốc.
Sau đây là nguyên văn cuộc đàm luận (nguyên bản: https://www.ncregister.com/daily-news/transcript-of-ewtn-news-nightly-interview-with-president-donald-trump):
Tracy Sabol: Thưa Tổng thống, cám ơn ngài rất nhiều, đã nói chuyện với chúng tôi hôm nay. Chúng tôi đánh giá cao việc này.
Tổng thống Trump: Cám ơn cô.
Tracy Sabol: Chúng ta có rất nhiều chuyện để đề cập. Nhưng trước tiên tôi muốn nói về kinh tế. Tất nhiên, trong tình thế hiện thời của chúng ta, trong đó, chúng ta đang bắt đầu với một đợt kích thích khác nữa. Ngài có thể nói về điều đó và điều gì cần để đảng Cộng hòa và đảng Dân chủ gặp nhau ở giữa?
Tổng thống Trump: À, chúng ta đã có một nền kinh tế vĩ đại nhất trong lịch sử thế giới, không chỉ ở đất nước chúng ta, mà ở mọi quốc gia. Chúng ta đang đánh bại Trung Quốc, đánh bại mọi người. Họ đang có nền kinh tế tồi tệ nhất trong hơn 67 năm nay. Vì vậy, chúng ta đã làm với thuế quan và tất cả những điều mà tôi đang làm. Và rồi chúng ta phải đóng cửa. Nó đến từ Trung Quốc. Đáng lẽ họ phải chặn đứng nó lại, nhưng họ đã không làm thế. Họ ngăn chặn người ta vào nước họ, nhưng họ đã không ngăn chặn việc đến đây, đến Châu Âu hay các nơi khác trên thế giới. Và chúng ta phải đóng cửa lại và chúng ta đã làm điều đó. Và nay chúng ta đang quay về và chúng ta đang thực hiện việc kích thích. Như cô thấy, chúng ta đã thực hiện rất thành công. Và có lẽ chúng ta có một cái gì đó phải nghĩ ra. Chúng ta sẽ chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra. Vấn đề với Đảng Dân chủ, như cô thấy, họ muốn tiền cứu bồ cho các tiểu bang và thành phố của họ đã hoạt động rất kém dưới sự lãnh đạo của Đảng Dân chủ. Và tôi không hài lòng với điều đó. Nó không thích đáng. Điều này liên quan đến corona, tôi gọi là “virus Trung Quốc”. Và vì vậy tôi nghĩ chúng ta đang làm rất tốt. Chúng ta đã có những con số việc làm tốt nhất xưa nay, tính theo phần trăm. Cô hãy nhìn vào những gì đã xảy ra, [không nghe rõ] gần bảy triệu việc làm trong hai tháng qua. Những con số mới sẽ sớm được ra mắt. Chúng ta đã trở lại. Chúng ta đang làm rất tốt. Tôi nghĩ năm tới sẽ là một trong những năm tuyệt vời nhất xưa nay. Và nó trông rất, rất mạnh mẽ.
Tracy Sabol: Nhìn trước tới quý ba: ngài dự đoán qúy đó sẽ ra sao?
Tổng thống Trump: Tôi nghĩ quý ba sẽ tốt. Tôi nghĩ nó sẽ tốt. Tôi nghĩ quý bốn sẽ rất, rất tốt. Nhưng chúng ta chỉ mới đang thoát ra khỏi một điều mà chúng ta không có lựa chọn. Chúng ta đã cứu hàng triệu sinh mạng nhờ đóng cửa. Nếu chúng ta không đóng cửa, cô sẽ mất hàng triệu mạng sống. Và ý tôi muốn nói, nhờ đóng cửa, chúng ta đã làm một việc rất tốt. Lệnh cấm đối với Trung Quốc rất quan trọng. Chúng ta cấm họ đến đây, nhiễm bệnh cao, và chúng ta cấm người ta đến đây từ Trung Quốc và sau đó từ châu Âu. Chúng ta đã thực hiện lệnh cấm đối với châu Âu, rất quan trọng. Tôi nghĩ nó thực sự sẽ xảy ra, tôi nghĩ chúng ta sẽ có một nền kinh tế rất đặc biệt trong khoảng... trong năm tới. Nhưng tôi nghĩ rằng quý ba thực sự sẽ rất tốt.
Tracy Sabol: Rất nhiều nơi đã bị đóng cửa, bao gồm cả các nhà thờ. Ta hãy nói về điều đó và tầm quan trọng của việc mở cửa lại các nhà thờ. Tôi biết ngài từng nói về điều đó.
Tổng thống Trump: Tôi nghĩ họ nên mở cửa các nhà thờ. Điều đó tùy các thống đốc. Nhưng, tôi nghĩ và tôi khuyến cáo điều đó, cô nên mở các nhà thờ. Họ sẽ lây lan, họ sẽ lây lan về phương diện xã hội, họ sẽ đeo mặt nạ và họ sẽ làm những gì họ phải làm, cô biết đấy, vệ sinh và mọi thứ khác chúng ta vốn biết. Đó là một danh sách rất đơn giản, nhưng tôi nghĩ không công bằng chút nào khi họ đã - tôi đã thấy Jim Jordan hôm nọ nói rất hay về việc đó -, khi họ có 50, 000 người biểu tình phản đối và họ gần như đứng trên đầu nhau, ấy thế mà cô lại không được phép đến nhà thờ. Cô không được đến trường. Chúng ta muốn mở cửa các nhà thờ của chúng ta. Chúng ta muốn mở cửa các trường học của chúng ta. Và mọi người đều muốn được an toàn. Họ biết phải làm gì. Họ sẽ tránh xa. Và, cô biết đấy, chúng ta cũng sẽ cùng theo một cách. Có thể cô sẽ có thêm một hoặc hai hoặc ba dịch vụ. Nhưng họ phải để các nhà thờ mở cửa. Họ muốn đặt, Đảng Dân chủ muốn đặt chúng ở thế mất hoạt động. Họ muốn đặt các nhà thờ ở thế mất hoạt động. Và điều đó rất không công bằng. Nên, họ không phản đối các cuộc biểu tình, rất khủng khiếp trong nhiều trường hợp. Cô hãy nhìn Portland, đó là một thảm họa, nhưng họ không muốn các nhà thờ mở cửa, họ không muốn các trường học mở cửa, họ không muốn các văn phòng mở cửa. Nên, đây là một tình huống rất, rất không công bằng cho nhiều người.
Tracy Sabol: Thưa Tổng thống, có cách nào để coi các nhà thờ như cơ sở kinh doanh thiết yếu không? Làm thế nào chúng ta có thể làm điều đó?
Tổng thống Trump: Tôi đang xem xét điều đó vì tôi nghĩ rằng như thế đã quá đủ rồi. Cô có một số tiểu bang, tôi nghĩ họ không bao giờ muốn các nhà thờ mở cửa lại. Họ không muốn các nhà thờ mở cửa lại. Hãy xem, Đảng Dân chủ, thành thật mà nói, nếu cô nhìn vào phe cánh tả cấp tiến, Đảng viên Dân chủ, chính những người cực đoan cánh tả hiện nay, họ đã trở thành cánh tả cực đoan. Bất kể cô nói về sự sống hay đang nói về hầu hết mọi điều khác, họ đều không thích. Họ không thích nó.
Tracy Sabol: Tôi biết rằng ngài đã nghe nói về vụ phá hoại, một vụ phá hoại khủng khiếp. Nhiều, rất nhiều nhà thờ đã bị phá hoại trong những tuần qua. Ngài nghe về điều đó lúc nào, ngài nghĩ gì?
Tổng thống Trump: Tôi nghĩ đó là một sự ô nhục. Và tôi nghĩ một phần là do họ muốn các nhà thờ không được phép hoạt động, chúng không được phép hoạt động thực sự. Và tôi nghĩ quả là ô nhục khi điều này xẩy ra. Và, cô biết đấy, họ muốn đừng tài trợ cho cảnh sát. Họ muốn ngăn chặn cảnh sát. Ít nhất, họ muốn hạn chế tối đa ngành cảnh sát. Và chúng ta, chúng ta đơn giản chống lại việc đó. Tôi vừa được sự ủng hộ của ngành chấp pháp Texas, Florida, của mọi cảnh sát trưởng và ngành chấp pháp. Tôi nghĩ, tôi không thể tưởng tượng được bao giờ, tôi không thể tưởng tượng được việc các cơ quan thực thi pháp luật lại tán thành Biden. Ông ta gặp khó khăn về nhiều mặt, ta hãy đối mặt với điều đó, nhưng tôi không thể tưởng tượng điều đó sẽ xảy ra. Vì vậy, chúng ta gần như có mọi người tán thành chúng ta về mặt thực thi pháp luật. Và, cô biết đấy, với các nhà thờ, cô cũng cần một số cơ quan thực thi pháp luật để giúp cô giải quyết. Nhưng sự thực là các nhà thờ đang bị đóng cửa và cô biết đấy, nhiều điều tồi tệ xảy ra khi các nhà thờ bị đóng cửa. Đây là một tình huống rất khủng khiếp, những gì họ đang làm cho các nhà thờ và họ đây là những thống đốc thuộc phe cánh tả hoặc đảng Dân chủ cấp tiến, chúng gần như đã trở thành cùng một điều. Và tôi không nghĩ họ sẽ muốn các nhà thờ mở cửa.
Tracy Sabol: Có thể làm gì để ngăn chặn sự phá hoại này? Ngài nghĩ sao?
Tổng thống Trump: Vâng, những gì cô cần là cô cần ngành chấp pháp. Đó là các phạm vi thường do đảng Dân chủ cực đoan điều hành. Ý tôi muốn nói, nơi cô thấy quyền lãnh đạo của đảng Cộng hòa, nơi cô thấy các thống đốc và thị trưởng của đảng Cộng hòa, cô không gặp phải vấn đề này. Cô gặp vấn đề này nơi cô gặp những đảng viên Dân chủ cực đoan cánh tả hầu như trong mọi trường hợp. Vì vậy, điều cô phải làm là bầu các đảng viên Cộng hòa. Và nếu cô có một đảng viên Cộng hòa, chẳng hạn, nếu Biden thắng, cô sẽ có Portland khắp nơi trên đất nước chúng ta. Mọi nơi sẽ giống như Portland. Những người này là những kẻ kích động. Họ là những kẻ vô chính phủ. Cô sẽ có điều đó ở khắp đất nước của chúng ta. Cô biết đấy, chúng ta đã ngăn chặn điều đó, chúng ta đã tiến vào và nhiều người nói chúng ta đến quá sớm. Vâng, chúng ta hãy, chúng ta hãy đến sớm. Sớm còn hơn muộn. Nhưng ở đó, chúng ta đã làm một việc rất tốt. Thành thật mà nói, chúng ta đã làm một công việc tuyệt vời ở Seattle mà lẽ ra có thể đã bị thiêu rụi. Nhưng với Portland, và chúng ta không làm công việc lớn của mình, chúng ta đã làm một công việc nhỏ hơn nhiều. Chúng ta đã phải bảo vệ tòa nhà của chúng ta và các tòa nhà của chúng ta, thực thế, một số tòa nhà. Nhưng tòa án có thể đã bị thiêu rụi. Tòa án sẽ bị phá hủy nếu chúng ta không tiến vào. Người ta bảo, "Ồ, chúng ta đã đến quá sớm". Chà, nếu lúc đó chúng ta không đến, tòa án đã bị phá hủy vì Seattle không bảo vệ nó. Vì vậy, cô sẽ có tình trạng đó ở khắp Hoa Kỳ. Và điều đó không thể chấp nhận được.
Tracy Sabol: Và, thưa Tổng thống, điều quan tâm hàng đầu đối với rất nhiều phụ huynh, trong đó có tôi, là việc mở cửa trở lại các trường học. Tôi biết ngài vừa tweet về điều đó. Ngài có thể nói về chuyện đó không?
Tổng thống Trump: Tôi muốn các trường học mở cửa. Trước hết, trẻ em mạnh mẽ đến khó tin, phải không? Hệ thống miễn dịch của chúng. Một điều gì đó đang xảy ra vì trong số hàng nghìn người chết ở New Jersey, hàng nghìn người, bởi vì tôi vừa xem số liệu thống kê, nhiều nghìn người đã chết, nhưng chỉ có một người dưới 18 tuổi. Và đó là một người tôi tin là mắc bệnh tiểu đường. Nên, các trẻ em, tôi đoán tôi đã nghe một bác sĩ nói như thế, hầu như chúng miễn dịch với nó. Các em có một điều gì rất mạnh mẽ, và các em không bị ảnh hưởng. Và chúng ta phải mở các trường học. Cô biết đấy, có mối nguy hiểm lớn khi khóa kín mọi người. Và các em cũng thấy việc sử dụng máy tính thật tuyệt vời, nhưng đó không phải là cách học hay. Bây giờ, các em biết tốt hơn nhiều nếu được ở cùng các giáo viên trong khuôn viên nhà trường hoặc trong một trường học, điều đó tốt hơn nhiều so với việc suốt ngày nhìn vào máy tính. Vì vậy, chúng ta phải mở cửa trường học. Chúng ta phải mở cửa chúng sớm.
Tracy Sabol: Và nếu có một thông điệp ngài muốn nói với các khán giả của chúng tôi, thì đó sẽ là gì ngay lúc này?
Tổng thống Trump: Vâng, thành thực mà nói, tôi nghĩ bất cứ ai cũng liên quan đến tôn giáo, nhưng chắc chắn Giáo Hội Công Giáo, cô phải đứng về phía Tổng thống Trump khi nói đến việc phò sinh, khi nói đến tất cả những thứ này, những người này sẽ tước bỏ tất cả các quyền lợi của cô, bao gồm cả Tu chính án thứ hai, bởi vì, cô biết đấy, người Công Giáo thích Tu chính án thứ hai. Vì vậy, tôi đã cứu Tu chính án thứ hai. Nếu tôi không có ở đây, cô sẽ không có Tu chính án thứ hai. Và việc phò sinh là điều quan trọng của cô và cô sẽ không đứng về phía đó của vấn đề, tôi bảo đảm như thế, nếu người cánh tả cấp tiến, vì họ sẽ tiếp quản, họ sẽ đẩy anh ta quay vòng vòng như thể anh ta chẳng là gì cả.
Tracy Sabol: Vâng, xin cảm ơn ngài rất nhiều, thưa Tổng thống, đã dành thì giờ ngày hôm nay.
Vũ Văn An
Đức Tổng giám mục của Juba lên án vụ giết ba trẻ em ở Nam Sudan
- Viết bởi Văn Yên, SJ - Vatican News
Đức TGM Stephen nói với hãng tin Công giáo CNS: “Tôi không biết đó là hành vi trả thù hay giết người theo nghi thức, nhưng đây là những đứa trẻ vô tội mà người ta đã quyết định lấy mạng chúng. Tôi rất sốc và đau buồn vì những cái chết này.”
Đức cha Eduardo Hiiboro Kussala của giáo phận Tombura-Yambio, Nam Sudan gọi những kẻ giết người là “những kẻ hèn nhát quái dị”, đã tàn sát những đứa trẻ không phòng vệ. Ngài kêu gọi người dân Nam Sudan cùng lên tiếng lên án những kẻ sử dụng bạo lực giết người.”
Mặc dù Nam Sudan đã trải qua bạo lực và bất an trong nhiều năm, nhưng vụ việc này đã khiến cả nước lên án và phẫn nộ.
Cái chết của ba trẻ em này xảy ra khi đất nước đang thương tiếc 23 người khác bị giết tại một nhà thờ Anh giáo ở bang Jonglei phía đông vào đầu tháng 8. Hầu hết người chết trong cuộc tấn công vào nhà thờ ở làng Makol Cuel là phụ nữ và trẻ em. Nhiều trẻ em bị bắt cóc và hơn 500 gia súc bị cướp. Hai sự cố riêng biệt cho thấy sự bất an dai dẳng của đất nước Nam Sudan. (CNS 5/8/2020)
Văn Yên, SJ - Vatican News
Bom nổ như ngày tận thế tại thủ đô Beirut - Khủng bố Hồi Giáo tái tổ chức tấn công khắp nơi
- Viết bởi Đặng Tự Do
Một vụ nổ lớn gần trung tâm Beirut đã giết chết ít nhất 10 người, làm bị thương hàng trăm người khác và gây ra các chấn động xung kích khắp thủ đô Li Băng vào hôm thứ Ba 4 tháng 8, phá vỡ các cửa sổ và khiến ban công nhiều căn nhà biến mất hay sụp đổ. Vụ nổ mạnh nhất tại Beirut trong nhiều năm qua này làm rung chuyển mặt đất, khiến một số cư dân nghĩ rằng một trận động đất đã xảy ra.
Choáng váng và khóc lóc, một số người trong số họ bị thương, mọi người nhốn nháo chạy để thoát thân và tìm kiếm xem người thân có bị thương không. Vụ nổ được tuờng thuật là xảy ra ở khu vực cảng của thành phố.
Bộ trưởng Nội vụ Li Băng cho biết theo thông tin ban đầu có thể là các loại bom mìn có sức công phá lớn, bị tịch thu nhiều năm trước, được cất giữ ở đó đã bị nổ tung.
Phát thanh viên Mayadeen có trụ sở tại Li Băng trích dẫn giám đốc hải quan của Li Băng nói rằng hàng tấn nitrat đã phát nổ. Cảnh quay các vụ nổ được người dân địa phương tung lên các phương tiện truyền thông xã hội cho thấy một cột khói bốc lên từ khu vực cảng sau đó là một vụ nổ khổng lồ tạo nên một quả bóng khói trắng và quả cầu lửa trên bầu trời giống như trong vụ nổ bom nguyên tử ở Hiroshima và Nagasaki.
Những người quay lại vụ việc từ các tòa nhà cao tầng ở các khu vực khác của thành phố cảm thấy choáng váng khi thấy nhiều xe hơi bị văng lên không trung trước khi đập mạnh xuống đất chổng ngược bốn bánh xe lên trời.
Một nguồn tin từ các giới chức an ninh và y tế nói với thông tấn xã Reuters là ít nhất 10 thi thể đã được đưa đến bệnh viện. Hội Hồng Thập Tự Li Băng cho biết hàng trăm người đã được đưa đến bệnh viện để điều trị.
Trên tài khoản Twitter của mình, Tổng thống Li Băng Michel Aoun kêu gọi một cuộc họp khẩn cấp của Hội đồng Quốc phòng Tối cao của đất nước. Trong khi đó, Thủ tướng Hassan Diab kêu gọi một ngày để tang vào hôm thứ Tư 5 tháng 8.
Vụ nổ xảy ra chỉ ba ngày trước khi tòa án do Liên Hợp Quốc hậu thuẫn đưa ra phán quyết trong phiên tòa xét xử bốn nghi phạm của nhóm Shi'ite Hezbollah về vụ đánh bom năm 2005 đã giết chết cựu thủ tướng Rafik al-Hariri và 21 người khác.
Giám đốc an ninh nội bộ Abbas Ibrahim, đã đến thị sát khu vực cảng. Một quan chức Israel cho biết người Do Thái không liên quan gì đến vụ nổ, mặc dù trong thời gian qua Do Thái có các cuộc chạm súng vì phát hiện hoạt động của các thành phần khủng bố Hồi Giáo.
Giám đốc cảng Beirut nói với Sky News rằng một đội lính cứu hỏa tại hiện trường đã “biến mất” sau vụ nổ. “Tôi thấy một quả cầu lửa và khói cuồn cuộn trên bầu trời Beirut. Mọi người la hét và chạy hoảng loạn, máu me đầy mặt. Ban công bị thổi bay khỏi các tòa nhà. Kính trong các tòa nhà cao tầng vỡ tan và rơi xuống đường”.
Cư dân cho biết cách tâm chấn của vụ nổ đến 10 km về phía đông, các cửa kính bị vỡ tan tại các gia cư ở Raouche, nằm ở cực phía tây của thành phố Địa Trung Hải này. Trong một thời gian dài sau vụ nổ, tiếng còi xe cứu thương vang lên khắp thành phố và máy bay trực thăng quần thảo trên bầu trời trong cố gắng xác định các địa điểm đang bốc cháy trong thành phố và điều phối các nỗ lực cứu hỏa và cứu thương.
Bộ trưởng Y tế nói với Reuters rằng có “rất nhiều người” bị thương. Al Mayadeen TV cho biết hàng trăm người bị thương. Một nhân chứng khác nói với Reuters rằng cô nhìn thấy khói xám bao phủ khu vực cảng, và sau đó nghe thấy tiếng nổ và thấy lửa và khói đen: “Tất cả các cửa sổ khu vực trung tâm thành phố đều bị đập vỡ và có những người bị thương đi lại xung quanh. Đó là sự hỗn loạn hoàn toàn.”
Phát ngôn viên của Liên Hợp Quốc Farhan Haq nói với các phóng viên Reuters rằng họ không rõ nguyên nhân là gì nhưng không có bất kỳ thương tích nào đối với các nhân viên của Liên Hợp Quốc. “Chúng tôi không có thông tin về những gì đã xảy ra chính xác, những gì đã gây ra điều này, cho dù đó là hành động vô tình hay nhân tạo”, ông nói.
Tại Síp, một hòn đảo Địa Trung Hải nằm cách Beirut 180 km về phía tây bắc, người dân báo cáo nghe hai tiếng nổ lớn liên tiếp và nhanh chóng. Một người dân ở thủ đô Nicosia cho biết ngôi nhà của ông rung chuyển như trong một trận động đất.
Các quan sát viên tin rằng đại dịch coronavirus kinh hoàng vẫn còn đang tiếp diễn đã cho phép bọn khủng bố Hồi Giáo IS có điều kiện tái tổ chức. Vụ tấn công cướp ngục tại Afghanistan, hay còn gọi là A Phú Hãn, là một ví dụ.
Ít nhất 24 người đã thiệt mạng sau khi bọn khủng bố Hồi Giáo IS mở một cuộc tấn công thứ hai vào các lực lượng an ninh của Afghanistan vào ngày thứ Hai 3 tháng 8.
Vụ tấn công thứ nhất bắt đầu vào tối Chúa Nhật 2 tháng 8 khi một quả bom trên xe hơi phát nổ ở lối vào một nhà tù ở thành phố phía đông Jalalabad, nơi giam giữ khoảng 2, 000 tù binh IS.
Nhiều vụ nổ khác đã được nghe thấy khi khoảng 30 tay súng IS nổ súng vào các nhân viên bảo vệ.
Ba chiến binh đã bị thiệt mạng trong cuộc tấn công đầu tiên và cuộc đấu súng kéo dài suốt đêm.
Ít nhất 21 thường dân và thành viên của các lực lượng an ninh cũng thiệt mạng trong cuộc chiến, và hàng chục người khác bị thương.
Nhà tù chứa khoảng 2, 000 tù nhân. Các quan chức cho biết tính đến trưa ngày thứ Hai, ít nhất 1, 000 tên đã bị bắt trở lại. Hàng trăm tên vẫn còn đang tại đào.
Toàn bộ thành phố Jalalabad hiện đang bị giới nghiêm. Các cửa hàng đóng cửa và đường phố vắng vẻ.
Quân khủng bố Hồi Giáo IS đã nhận trách nhiệm về vụ tấn công, diễn ra một ngày sau khi cơ quan tình báo Afghanistan cho biết các lực lượng đặc biệt đã giết chết một chỉ huy cấp cao của nhóm này đang hoạt động trong khu vực.
Đặng Tự Do
Source:ReutersMassive blast sends seismic shock across Beirut, causing thousands of casualties
Đại sứ Hoa Kỳ về Tự do tôn giáo cảnh báo Vatican: ‘Không thể tin tưởng Trung Quốc’
- Viết bởi Minh Tuệ (theo Crux)
Các quan chức Vatican nên suy nghĩ thấu đáo hơn về việc giao thiệp với chính phủ Trung Quốc, theo quan chức hàng đầu về quyền tự do tôn giáo của chính quyền Trump.
Sam Brownback, Đại sứ lưu động Hoa Kỳ vềTự do Quốc tế, đã đưa ra bình luận của mình sau khi được tiết lộ tin tặc được nhà nước Trung Quốc đã nhắm mục tiêu vào Vatican và các thực thể Công giáo có trụ sở tại và Hồng Kông trước các cuộc đàm phán về việc gia hạn thỏa thuận năm 2018 về việc bổ nhiệm Giám mục tại đất nước Cộng sản.
“Tôi thực sự hy vọng rằng Vatican sẽ xem xét điều này và cân nhắc vấn đề mà họ đang giải quyết”, ông Brownback phát biểu với Crux hôm thứ Tư.
“Nếu tôi là một quan chức của Vatican và thấy đây là người mà tôi đang giao thiệp, và đây là cách họ đang xử sự với tôi, điều đó sẽ khiến tôi dứt khoát tạm dừng để suy nghĩ về việc làm thế nào tôi có thể tin tưởng và làm việc với những cá nhân khác đang bí mật gián điệp tôi”, ông Brownback nói.
Cựu thống đốc bang Kansas, người được Tổng thống Donald Trump cất nhắc để đảm nhận vai trò về tự do tôn giáo vào năm 2017, đã bị chính phủ Trung Quốc trừng phạt vào đầu tháng này vì những chỉ trích thẳng thắn của ông liên quan đến hành vi vi phạm nhân quyền ở nước này. Thượng nghị sĩ Marco Rubio và Ted Cruz, cùng với Nghị sĩ Chris Smith, cũng bị cấm đến thăm Trung Quốc.
“Để đảm nhận chức vụ này bởi vì tôi đã tuyên bố và chỉ ra cuộc chiến về đức tin mà Đảng Cộng sản Trung Quốc đang tiến hành, tôi coi đó như là một huy hiệu danh dự. Tôi sẽ đón nhận”, ông Brownback nói.
Đại sứ Brownback, người đã trở lại đạo Công giáo vào năm 2002, cho biết thực tế là “có rất nhiều cuộc đàn áp tôn giáo dưới nhiều hình thức đang diễn ra tại Trung Quốc” nên được coi như là mối quan tâm đặc biệt đối với Vatican.
“Tôi thực sự hy vọng rằng các quan chức Vatican sẽ xem xét điều này và nói rằng, đây không phải là một nhóm có thể tin tưởng để chúng ta đàm phán và làm việc, với cách thức họ hoạt động hiện nay”, Đại sứ Brownback nói.
Trong suốt cuộc phỏng vấn, ông Brownback thường nhắc lại những lời chỉ trích của mình đó là nhắm vào các nhà cầm quyền Trung Quốc, chứ không phải người dân Trung Quốc.
“Con gái của tôi đến từ Trung Quốc. Tôi yêu người dân Trung Quốc, nhưng Đảng Cộng sản đang gây hấn chống lại với đức tin, và chủ nghĩa cộng sản luôn luôn là như vậy kể từ khi thành lập, vì vậy đây không phải là điều gì mới mẻ đối với chủ nghĩa cộng sản”, ông Brownback giải thích.
Cuộc đàn áp tôn giáo ở Trung Quốc đã bị kiểm soát gắt gao trong những tháng gần đây sau khi một số báo cáo nhấn mạnh việc đối xử với những người Hồi giáo Uyghur tại Trung Quốc, nằm ở tỉnh Tân Cương phía tây.
Ước tính có hơn 1 triệu người Uyghur bị giam giữ trong các trại tập trung giam giữ, nơi các cựu tù nhân nói rằng họ bị buộc phải từ bỏ tôn giáo và văn hóa của họ và thề phải trung thành với Đảng Cộng sản. Ngoài ra, chính phủ Trung Quốc đã bị cáo buộc thực hiện chế độ kiểm soát sinh sản hà khắc đối với người Uyghur, đồng thời khuyến khích những người Hán chiếm đa số của quốc gia này di cư đến khu vực.
Ủy ban Tự do Tôn giáo Quốc tế Hoa Kỳ – một cơ quan độc lập tách biệt với văn phòng do ông Brownback đứng đầu – đã kêu gọi một cuộc điều tra của Liên Hợp Quốc và Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, cho biết rằng chiến dịch kiểm soát sinh sản của chính phủ Trung Quốc “có thể hội đủ các tiêu chí pháp lý về tội ác diệt chủng”.
Đại sứ Brownback đã không sử dụng từ “tội ác diệt chủng”, đồng thời lưu ý rằng đó là một chỉ định pháp lý được dành riêng cho Bộ trưởng Ngoại giao, nhưng nhấn mạnh rằng chính phủ Hoa Kỳ đã thực hiện một loạt “các hành động hết sức quyết đoán, và chúng tôi tiếp tục thúc đẩy vấn đề nhân quyền và tự do tôn giáo tại Trung Quốc và sẽ tiếp tục làm điều đó”.
Đại sứ Brownback lưu ý rằng chính quyền Trump đã ban hành lệnh trừng phạt đối với Chen Quanguo (Trần Toàn Quốc), Bí thư Đảng ủy Khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương, người trước đây phụ trách Tây Tạng, cũng như các công ty xuất khẩu các mặt hàng do lao động cưỡng bức trong khu vực.
“Chính phủ Hoa Kỳ đã thực hiện những hành động quyết liệt nhất đối với bất kỳ quốc gia nào trên thế giới để đẩy lùi các hành vi vi phạm nhân quyền ra khỏi Tân Cương và tôi cũng sẽ nói với mọi người rằng việc này sẽ không dừng lại ở Tân Cương. Đảng Cộng sản Trung Quốc sẽ thúc đẩy các chính sách này và các hệ thống này trên khắp thế giới”, Đại sứ Brownback nói.
Ông Brownback lưu ý rằng không chỉ dân số Uyghur Hồi giáo đang bị nhắm mục tiêu: các Kitô hữu, các Phật tử và các học viên Pháp Luân Công cũng đang phải chịu đựng sự đàn áp dưới chế độ cộng sản.
“Đây là một cuộc tấn công toàn diện nhắm vào tất cả các tín ngưỡng”, ông Brownback nói.
Ông Brownback cũng lưu ý rằng luật an ninh mới được áp đặt đối với Hồng Kông – vốn đã giữ quyền tự do dân sự sau khi nó được chuyển giao từ Vương quốc Anh vào năm 1997 – đặt ra một mối đe dọa đối với tự do tôn giáo.
“Họ đã từng có một xã hội thịnh vượng và tự do, nhưng bạn có thể nhận thấy được sự thu hẹp đó và những xúc tu của Đảng Cộng sản đang hoạt động”, ông Brownback phát biểu với Crux, đồng thời cũng cho biết thêm rằng Trung Quốc đã ký một thỏa thuận quốc tế mang tính ràng buộc về mặt pháp lý với Vương quốc Anh theo nguyên tắc “một quốc gia, hai hệ thống”.
“Chính phủ Trung Quốc – Đảng Cộng sản – đang trực tiếp vi phạm điều này”, ông Brownback nói.
Đại sứ Brownback cũng cho biết thêm rằng Trung Quốc đang theo dõi sơ đồ chiến thuật của Liên Xô trong cuộc Chiến tranh Lạnh.
“Đây là một chính phủ tìm kiếm sự thống trị, và phải làm như vậy đối với chính người dân của họ, cả trong nước và ở nước ngoài”, Đại sứ Brownback nói.
Minh Tuệ (theo Crux)
- Dự luật gây tranh cãi của Hà Lan cho phép người trên 75 tuổi còn khỏe mạnh được trợ tử
- Joe Biden và Nhân tố Công Giáo
- Những cái chết do đại dịch COVID-19 tại Brazil là "một cuộc diệt chủng"
- Châu Mỹ Latinh: 37% dân số sẽ ở trong tình trạng nghèo đói vì Covid-19
- 4 triệu trẻ em Nam Á nguy hiểm do lũ lụt và nhiều trẻ em khác do Covid-19
- Mỹ Đánh Nhau Bằng Nước Bọt Với Trung Quốc Ở Biển Đông
- Liên Hiệp Quốc cảnh báo đại dịch có thể khiến 130 triệu người bị
- ĐHY Charles Bo: Myanmar bị một trận lở đất bất công chôn vùi
- Khủng hoảng và bị lãng quên, 2,2 triệu người dân Burkina Faso có nguy cơ chết đói
- Đề xuất sử dụng Quỹ Phục hồi cho các gia đình