Dân Chúa Âu Châu

GNsP (24.02.2018) – Xuân tới, năm mới sang, nhưng lạ thay, xuân năm nay về trên giáo xứ Phú Yên thật khác thường. Sắc xuân xen lẫn màu tím Mùa Thương khó làm cho không gian trở nên thực sự tĩnh lặng, trầm mạc; một không gian mà nơi đây, người dân không chỉ lắng nghe được tiếng trở mình nảy nở của mầm sống mới mà còn cảm nhận được tiếng thì thào của Đức Kitô Giêsu quằn quại trên thập giá. Ngoài trời, mưa xuân rơi, trong lòng giáo đường, trong mỗi gia đình, dòng lệ đã lăn dài trên gò má mỗi người, ngay cả đến những người mạnh mẽ nhất, dòng lệ vẫn chạy ngược vào trong! Cảnh và tình ấy được dệt nên từ sự thấu hiểu và đồng điệu của một xứ đạo bé nhỏ đã có một lịch sử dài bị tổn thương và hôm nay vẫn còn bị thương tổn, đối với vị mục tử nhân lành mang bao niềm đau thập giá trên thân xác cũng như tinh thần vì căn bệnh ung thư, vì bị hiểu lầm, bị chống đối từ nhiều phía: Linh mục Antôn Đặng Hữu Nam.

Vâng, được sai đi, đó là ơn gọi linh mục, là niềm vui của thợ gặt! Dẫu biết rằng dự phóng yêu thương của Thiên Chúa dành cho Cha Antôn thật cao vời, thật nhiệm mầu, tuy nhiên, sự bất ngờ khi biết được tin Cha rời nhiện sở trong hoàn cảnh này đã thực sự làm cho người dân bàng hoàng và nghẹn lòng. Trong niềm tin yêu xen lẫn những trăn trở, con dân giáo xứ Phú Yên chỉ biết thốt lên tâm tình: CÓ MỘT MỤC TỬ NHƯ THẾ!

Một mục tử đi trước đoàn chiên, ở giữa đoàn chiên và đi sau đoàn chiên. Đi trước đoàn chiên, vì Cha muốn dóng lên tiến kêu ngôn sứ trong hoang địa cuộc đời, san phẳng những gò cao, lấp đầy những hố sâu để sự thật, công lý, hòa bình và tình yêu Thiên Chúa thấm nhuần các cơ cấu xã hội, thấu đạt tới cõi sâu thẳm của lòng người. Đi trước đoàn chiên, vì Cha thực hiện sứ vụ là ngọn đèn soi chiếu đức tin vào những thực tại trần thế, vào những khoảng tối của xã hội hôm nay, cũng như của dòng lịch sử dân tộc nhằm dẫn đưa dân Chúa trên cuộc lữ hành trần thế được an toàn.

Là mục tử ở giữa đoàn chiên, vì Cha sống với, sống cùng con cái mình để yêu thương, an ủi, vỗ về, chữa lành những vết thương lòng nơi mỗi giáo dân, nơi mỗi gia đình. Ở giữa đoàn chiên, vì Cha muốn hy sinh tất cả nhằm giáo hóa niềm tin, nâng cao văn hóa, nhân bản cho mỗi người, xây dựng nét phong hóa cho xứ đạo từng ngày. Có thể nói, Cha ở giữa đoàn chiên để quên mình, chịu bầm dập, chịu nghiền nát để trở thành tấm bánh nuôi dưỡng đời sống tâm linh của xứ đạo, dạy con cái mình biết hợp nhất nên một, biết sống sự hiệp thông trọn vẹn với Giáo hội toàn thể và với những người thấp cổ bé miệng đang chịu nỗi oan khuất, bị xã hội ruồng bỏ. Trong những lúc khó khăn nhất, Cha đã từng dạy: “khi người ta muốn mình chia rẽ thì hãy đoàn kết với nhau, khi người ta muốn mình buồn thì hãy luôn luôn vui vẻ, hãy yêu thương, tha thứ và cầu nguyện cho những người làm hại mình”.

Là mục tử đi sau đoàn chiên, vì cha muốn trở thành mẹ hiền dõi nhìn con cái bước đi trên hành trình đức tin, để động viên, nâng đỡ, thêm sức mạnh cho những ai yếu đuối, tìm kiếm những đứa con bị lạc lối trong chính cộng đoàn, và quan tâm, tìm đến những đứa con xa quê hương vì cuộc sống nhằm gặp gỡ, đồng hành với họ trên nẻo đường đức tin mỗi ngày nơi xứ người.

Hiến tế thập giá là con đường duy nhất đến với vinh quang phục sinh. Đó là ơn gọi của tất cả các kitô hữu nói chung, đặc biệt đối với đời tận hiến linh mục. Biết thế, nhưng niền tin con dân Phú Yên vẫn còn rất yếu đuối, đặc biệt trong bối cảnh xã hội hiện thời đầy nhiễu nhương, mong rằng Cha tiếp tục cầu nguyện nhiều và hiệp thông đồng hành với giáo xứ trên hành trình đi tìm sự thật, công lý và hòa bình; đồng thời, những người con giáo xứ Phú Yên nguyện ước rằng Chúa Thánh Thần luôn tràn đổ ơn huệ trên Cha, để Cha dâng trọn vẹn hiến lễ cuộc đời vì quê hương đất nước, vì Giáo hội như lòng Chúa mong ước.

Paul – Đình Nghiệm